Đoan Mộc Phi đi tới Trữ thái điện, Đoan Mộc Thanh Lam phê duyệt tấu
chương, thừa tướng, Chu Thanh, Quý Dương ngồi ở phía dưới, bọn họ đang
thương lượng chuyện triều đình.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Đoan Mộc
Phi hành một lễ, Đoan Mộc Thanh Lam nhượng hắn bình thân. Triều thần
hướng thái tử hành lễ, sau đó hàn huyên một hồi. Đoan Mộc Thanh Lam lập
tức đi vào vấn đề chính.
“Phi nhi, phụ hoàng quyết định ngự giá thân chinh, đại sự trong triều giao do ngươi xử lý, có việc thì hỏi thừa tướng, Chu ái khanh cùng Quý
ái khanh. Bọn họ là cựu thần trung hậu. Bây giờ Diêu Tử Minh còn khởi
công xây dựng thuỷ lợi, chuyện này lúc phụ hoàng không ở đây, ngươi đều
phải toàn lực chú ý. Thổ địa của Tề quốc không thể trở thành đất hoang.
Vạn nhất phụ hoàng trên chiến trường có gì bất trắc…”
“Phụ hoàng sẽ không gặp chuyện không may, phụ hoàng là người may mắn, thần sẽ phù hồ người.” Đoan Mộc Phi cảm thán phụ thân của mình vì nói
chuyện như chuẩn bị hậu sự, không phải lần đầu tiên phụ thân thượng
chiến trường, trước đây hắn xuất chinh cũng chưa từng dặn dò chuyện gì,
hiện tại hắn đột nhiên căn dặn nhi tử, ngữ khí khiến Đoan Mộc Phi rất
bất an. Lúc mẫu thân mất đi, giả như lúc đó phụ thân mất đi, Đoan Mộc
Phi sẽ khó thích ứng được, dù sao Đoan Mộc Thanh Lam phi thường coi
trọng Đoan Mộc Phi, Đoan Mộc Phi từ nhỏ hầu như là do một tay Đoan Mộc
Thanh Lam bồi dưỡng, cảm tình của Đoan Mộc Phi đối với phụ thân thâm hậu hơn hẳn các hoàng tử khác.
“Phụ hoàng chỉ là nói trước, phụ hoàng đối với ngươi ký thác rất kỳ
vọng rất cao, phụ hoàng muốn nhìn lãnh thổ Tề quốc quốc thái dân an,
bách tính có cơm ăn, có áo mặc. Đại tề không bị người cười nhạo nói là
một quốc gia bần cùng.” Đoan Mộc Thanh Lam vỗ vỗ vai Đoan Mộc Phi, “Thái tử của trẫm, chắc chắn siêu việt hơn trẫm.”
“Nhi thần sẽ không khiến phụ hoàng thất vọng.” Ánh mắt Đoan Mộc Phi
kiên định nhìn phụ thân của mình, Đoan Mộc Thanh Lam mỉm cười gật đầu.
Lúc mẫu thân mới bị phụ thân hại chết, Đoan Mộc Phi cũng có một tia hận ý nhè nhẹ, tại giờ khắc này, mọi căm hận đều tiêu thất. Phụ thân thật
tình thương yêu thương nhi tử, không bởi vì mình là thái tử. Đoan Mộc
Phi đặt quyết tâm, bản thân mình phải vượt lên phụ thân,
“Hảo, trẫm không còn gì để nói, những tấu chương này ngươi phê duyệt
giúp trẫm a, thừa tướng sẽ cho ngươi biết nên xử lý ra sao.” Đoan Mộc
Thanh Lam nói xong, giũ sạch mọi việc, để bút son để vào tay Đoan Mộc
Phi, Đoan Mộc Phi có chút sững sờ, hiện tại mà đã phải bắt đầu thay thế
phụ hoàng xử lý triều chính sao? (^o^ cảm động làm gì Phi ca ơi, ha hả)
Đoan Mộc Thanh Lam cười lớn đi ra Trữ thái điện, Đoan Mộc Dĩnh đang
đứng bên ngoài hướng Đoan Mộc Thanh Lam ngoắc tay, cấp thiết nói: “Phụ
hoàng, chúng ta xem khố phòng, lần trước phụ hoàng đáp ứng cấp cho nhi
thần khôi giáp, nhanh lên một chút.”
“Đi liền bây giờ đây, ngươi gấp cái gì, chậm một chút khôi giáp cũng
sẽ không bay mất, yên tâm đi.” Đoan Mộc Thanh Lam đi nhanh ra cửa, cầm
tay Đoan Mộc Dĩnh, hai người nói một chút cười cười rồi ly khai.
Đoan Mộc Phi giương mắt nhìn bút son trong tay mình, nhìn nhìn lại
đôi phụ tử bất lương đang rời đi, cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, cười ra nước mắt. Thừa tướng thấy Đoan Mộc Phi cười như mếu, cũng nhịn không được cười ra tiếng, thừa tướng càng phe phẩy đầu, thở dài một tiếng,
Đoan Mộc Thanh Lam, hoàng đế này, thực sự là khó có thể nói rõ hắn là
ai, nhìn như vô hại kì thực có độc, nói vô tình rồi lại trọng tình.
————————————————-
Quý quý phi giúp Nguyệt Hoàn công chúa học cách bước đi trong Cát
Tường cung, hài tử này bước đi có chút chập chững, hiện tại có thể nói
đơn giản, tỷ như sẽ gọi nương, có thể gọi An. Nương là chỉ Quý quý phi,
An là chỉ Lý Hoài An. Mỗi khi Nguyệt Hoàn công chúa khả ái kêu một
tiếng, An! Sau đó hai tay nhỏ bẻ giơ ra, muốn ôm một cái, Lý Hoài An lập tức đi tới, làm kỵ mã, ngoạn phi phi, mang theo công chúa ở trong sân
làm loạn một hồi. Vì vậy Quý quý phi buồn cười che miệng nói rằng: “Hoài An cứ chiều Nguyệt Hoàn như con ruột vậy, cẩn thận ngươi sẽ làm hư nó.”
“Nguyệt Hoàn công chúa là công chúa duy nhất của Tề quốc, hẳn là được nhiều người sủng ái và ngưỡng mộ.” Lý Hoài An ôm Nguyệt Hoàn công chúa
chạy khắp nơi, cười ha hả nói.
“Đáng tiếc hài tử này chưa thấy qua mẫu thân của mình.” Quý quý phi cảm thán nói.
“Nếu không phải Hiếu thân vương mổ bụng hoàng hậu lấy ra, Nguyệt Hoàn công chúa đã cùng hoàng hậu đang chết đi, công chúa thực may mắn.” Lý
Hoài An hát dỗ dành công chúa, cực kì giống hình tượng một nhũ mẫu.
Nguyệt Hoàn bắt lấy y phục của Lý Hoài An, nước bọt nhễu ra vương trên
người hắn.
“Nguyệt Hoàn, nương ôm một cái.” Quý quý phi tiếp nhận Nguyệt Hoàn
công chúa ôm vào trong ngực, Nguyệt Hoàn công chủ nghịch ngợm nắm lấy
tóc Quý quý phi, Quý quý phi nhẹ nhàng gỡ tay Nguyệt Hoàn ra, “Bướng
bỉnh.”
Nguyệt Hoàn vừa nhìn mẫu thân mất hứng, mếu máo muốn khóc, Quý quý
phi cũng không dỗ dành nàng, muốn khóc thì cứ khóc. Nguyệt Hoàn công
chúa vừa nhìn thấy mẫu thân không hề dỗ dành nàng, liền dừng khóc, xem
ra khóc vô ích, kết quả là Nguyệt Hoàn phải ngoan ngoãn một chút.
“Mẫu thân mẫu thân, Hoài An Hoài An, ngươi xem Dĩnh nhi cùng phụ
hoàng mang khôi giáp tới nè.” Người chưa tới thanh âm đã tới trước, Đoan Mộc Dĩnh chạy vào, Thập Lục đi theo phía sau hắn đang cầm khôi giáp màu đỏ. Đoan Mộc Thanh Lam cười ha hả đi phía sau bọn họ, nhất phó từ phụ
đích dáng dấp đi vào Cát Tường cung.
“Tham kiến hoàng thượng.” Mọi người lập tức hành lễ, Đoan Mộc Thanh
Lam nói một tiếng: “Đứng lên đi.” Thân thủ nâng Quý quý phi dậy, ôm lấy
Nguyệt Hoàn công chúa trong lòng Quý quý phi, nữ nhi của mình càng lớn
càng khả ái, “Công chúa trưởng thành nhất định là một mỹ nhân, đến lúc
đó sẽ có không ít vương tôn công tử quỳ gối dưới váy của ngươi, Nguyệt
Hoàn, sau này phải dịu dàng như mẫu thân của ngươi, biết không.”
Quý quý phi vừa nghe những lời này, khẩu khí của hắn giống như là căn dặn hài tử, đang êm đẹp vì sao lại nói chuyện như vậy.
“Hoàng thượng, người yên tâm, tương lai công chúa chắc chắn là một thục nữ.” Quý quý phi nói.
“Muội muội, lại ca ca ôm một cái.” Đoan Mộc Dĩnh ôm lấy Nguyệt Hoàn
từ trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, Nguyệt Hoàn công chúa thích nhất tiểu
ca ca, lập tức thân thủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đô đô cọ qua cọ lại trên mặt Đoan Mộc Dĩnh, nắm tóc Đoan Mộc Dĩnh không buông tay. “Tiểu bại hoại,
kéo tóc ca ca không buông tay, đau, mau buông ra.”
“Ca, ca.” Nguyệt Hoàn công chúa lấy lòng nói, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm
lấy tóc Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh không muốn cùng nàng tính toán, cốc đầu Nguyệt Hoàn một cái, ngươi đúng là phôi tiểu tử.
“Trẫm muốn ngự giá thân chinh, chuyện trong cung giao cho ngươi, trẫm yên tâm. Lần này giao tranh với Vệ quốc, trẫm mang Dĩnh nhi cùng đi,
ngươi có thể chấp thuận không.” Đoan Mộc Thanh Lam nghiêm túc, trịnh
trọng hỏi.
“Chấp thuận, luyến tiếc cũng chấp thuận, Dĩnh nhi theo hoàng thượng
nô tì yên tâm.” Trong lòng Quý quý phi lắc lắc đau nhức, nhi tử của mình và trượng phu cùng một chỗ, nàng rõ ràng biết là sai trái nhưng không
không dám tùy tiện lắm miệng hỏi.
“Trẫm biết ngươi không dễ dàng, trẫm cũng tự biết thẹn với ngươi,
trẫm có ý định thành toàn ngươi cùng Lý Hoài An bồi thường ngươi, ngươi
xem thế nào?” Đoan Mộc Thanh Lam hạ giọng nói bên tai Quý quý phi, “Các
ngươi muốn đi, trẫm có thể an bài.”
Trong lòng Quý quý phi cả kinh, chuyện nàng và Lý Hoài An đã bị hắn
biết! Quý quý phi chế trụ khẩn trương trong lòng, ngẩng đầu nhìn Đoan
Mộc Thanh Lam, trong mắt mang theo sợ hãi, Đoan Mộc Thanh Lam sẽ xử trí
bọn họ thế nào. (^o^)
“Ngươi không cần khẩn trương, vì Dĩnh nhi trẫm sẽ không xử trí ngươi, nếu như ngươi không muốn đi, ở lại trong cung, trẫm sẽ không làm khó dễ ngươi, trẫm âm thầm ra một đạo thánh chỉ, bảo đảm bình an cho các
ngươi, ngươi sẽ sống tốt.” Đoan Mộc Thanh Lam lấy ra một thánh chỉ lặng
lẽ kín đáo đưa cho Quý quý phi, Quý quý phi không ngờ tới Đoan Mộc Thanh Lam sẽ bỏ qua bọn họ, hắn không để ý đến chuyện tình của Lý Hoài An và
mình. Cũng đúng a, nàng và Đoan Mộc Thanh Lam không có ái tình, chỉ là
phu thê trên danh nghĩa, thực tế là quan hệ quân thần. Quý quý phi gắt
gao nắm lấy đạo thánh chỉ này, tự do ngay trước mặt bọn họ, nhưng nàng
do dự.
“Nô tì sẽ chết trong cung, không rời đi.” Quý quý phi hít sâu một
hơi, nói. Trong lòng Quý quý phi đau khổ, ra cung tự do, nhưng bị người
phát hiện sẽ nói hoàng thượng bị vợ cắm sừng, há có thể nghĩ. Để bộ mặt
của hoàng gia được bảo tồn bọn họ chỉ có thể len lén suốt đời làm bạn
tại Cát Tường cung, thẳng đến ngày nào đó chết đi.
“Chính ngươi chọn ở lại trong cung, trẫm sẽ bảo thái tử hảo hảo chiếu cố ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam nhìn Quý quý phi, nhìn lại Đoan Mộc Dĩnh
đang vui đùa cùng Nguyệt Hoàn công chúa và Lý Hoài An, trong lòng không
khỏi đối với Lý Hoài An tâm sinh kính nể. “Lý Hoài An, trẫm nghe nói là
vì muốn cùng ngươi một chỗ mà tiến cung làm thái giám, trẫm cũng không
có dũng khí hi sinh như vậy, trẫm bội phục hắn.”
“Cảm tạ hoàng thượng, nô tì cả đời này thỏa mãn.” Quý quý phi lã chã
rơi lệ, nước mắt không nén lại được, không nghĩ tới Đoan Mộc Thanh Lam
kỳ thực lại hiểu rõ bọn họ, một đế vương có khả năng tha thứ cho bọn họ
là không hề dễ dàng. Quý quý phi vốn định nói Đoan Mộc Dĩnh không nên
cùng phụ thân tiếp tục cùng một chỗ, hiện tại nàng nói không nên lời, là mẫu thân, trong lòng điều không yêu trượng phu, trong lòng có người
khác, nàng có lý do gì nói với hài tử của mình. Quý quý phi quyết định
chấp nhận, Dĩnh nhi là thân sinh hài tử của nàng, nàng luôn muốn hài tử
hạnh phúc.
“Khóc cái gì, ngươi hẳn là mỉm cười, trong cung ngươi sống không dễ
dàng, trẫm đều biết, trẫm không mù. Ngươi hảo hảo chiếu cố công chúa,
ngươi xem công chúa như thân sinh hài tử của mình, như vậy trẫm không
còn lo lắng gì.” Đoan Mộc Thanh Lam nói. Đoan Mộc Thanh Lam làm việc
không hề cố kỵ như trước, muốn làm gì thì làm. Trong lòng hắn có lo
lắng, hắn sợ sẽ chết. Nguy hiểm a, một người chuẩn bị thượng chiến
trường thế nào lại sợ hãi, chính là vì để bảo hộ người thương yêu mà
phải càng thêm kiên định, không thể sợ hãi a. Đoan Mộc Thanh Lam đã sắp
xếp mọi việc, tâm cũng thoải mái hơn nhiều
“Nô tì nhất định sẽ nuôi dưỡng đại công chúa, tìm cho nàng một người thật tốt.” Quý quý phi sát sát nước mắt nói.
“Còn có lão nhị và lão ngũ, ngươi cũng khoan dung ta, bọn nó chọn ai
cùng làm bạn suốt đời, ngươi cũng tha thứ không nên ngăn cản, trẫm tin
tưởng ngươi là mẫu thân tốt nhất thiên hạ.” Đoan Mộc Thanh Lam nói xong, xoay người đi tới trước mặt Đoan Mộc Dĩnh ôm lấy Nguyệt Hoàn, nói với
Đoan Mộc Dĩnh, “Cùng mẫu thân ngươi trò chuyện, nàng cần ngươi.”
Đoan Mộc Dĩnh lập tức đi tới trước mặt Quý quý phi, làm nũng cọ cọ
trong lòng nàng, “Mẫu thân, nhi thần muốn lên chiến trường, người không
cần lo lắng cho nhi thần.”
“Mẫu thân không lo lắng ngươi thượng chiến trường, mẫu thân là lo
lắng chuyện tình của ngươi và phụ hoàng ngươi, mẫu thân lo lắng ngươi có thể chịu được khinh bỉ và chỉ trích của người khác hay không, ngươi sẽ
bị bêu danh thiên cổ, sau này họ nhắc tới ngươi, bọn họ sẽ nói ngươi mê
hoặc quân vương, Dĩnh nhi có thể chịu được sao?” Quý quý phi ôn nhu ôm
lấy nhi tử, khẽ vuốt tóc Đoan Mộc Dĩnh, “Nhi tử của ta, ta làm mẫu thân, thật muốn ngăn cản ngươi phạm sai lầm. Thế nhưng ta không có cách nào,
ngươi tự mình bảo trọng. Đế vương yêu hay thay đổi, ai biết ngày mai hắn sẽ sủng ai, mẫu thân thực không muốn ngươi yêu một vị đế vương.”
“Nhi tử đã rất tự trách, nhi tử xin lỗi mẫu thân. Chúng ta đã cùng
một chỗ, chúng ta đã hãm rất sâu, tương lai có một ngày phụ hoàng thay
đổi, ta cũng sẽ không oán hận, đây là nhi thần tự mình chọn lựa, oán ai
được ni. Mẫu thân a, nhi tử chỉ mong ngươi phải bảo trọng chính mình,
không nên sầu lo, trong lòng nhi tử hiểu rõ.” Đoan Mộc Dĩnh mũi đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ, một bên hưởng thụ quan tâm của mẫu thân, song
song hắn lại đoạt đi trượng phu của mẫu thân, trớ trêu a.
“Ai, mẫu thân biết ngươi thông tuệ hơn người, mẫu thân chỉ sợ ngươi
rơi vào quá sâu mà hoàn toàn mất đi chính mình, ngươi sẽ tự hủy hoại bản thân.” Quý quý phi thở dài nói rằng, “Tình tự, hại chết bao nhiêu
người, khổ người trong thiên hạ, chúng ta đều là những người khổ vì
tình.”
“Mẫu thân có học vấn, có thể làm tiên tri.” Đoan Mộc Dĩnh vừa cười
vừa nói. Quý quý phi đảo mắt nhìn Đoan Mộc Dĩnh, sau đó thoải mái cười,
mẫu tử hai người đều cười rộ lên.
Đoan Mộc Dĩnh mặc vào khôi giáp, quay cái gương chiếu a chiếu, Thập Lục lập tức vuốt mông ngựa (^o^ nịnh nọt) nói rằng, “Điện hạ thật là uy phong.”
“Không cần ngươi nói ta cũng biết chính mình uy phong.” Đoan Mộc Dĩnh đắc ý dào dạt chỉnh tư thế, bỗng nhiên hắn nghĩ đến, nếu như Trình Thu
Vũ cùng bọn họ đang xuất chinh, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, không tránh khỏi thụ thương chảy máu, thậm chí mất đi tính mệnh. Trình
Thu Vũ, hẳn là ta nên cho ngươi nếm thử tư vị của Trình Thu Bình trước
khi chết, trong loạn quân vì cầu sinh (^o^ muốn sống) mà vùng vẫy. Đầy người là máu và vết thương, đến lúc đó tứ ca sẽ còn thích ngươi sao.
————————————————
Đoan Mộc Thanh Lam nửa nằm trên tháp thượng, nhìn Đoan Mộc Dĩnh thử
khôi giáp, bày ra các loại tư thế thú vị, khiến hắn cười đến đau cả
bụng. Bỗng nhiên Đoan Mộc Dĩnh không nhúc nhích, lại đờ ra. Lỗ tai của
tiểu tử này giật giật, nhất định là nghĩ ra chủ ý gì xấu xa.
“Dĩnh nhi, ngươi nghĩ tới cái gì?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.
“Nhi thần tại muốn thử xem, một người có thể vì vẻ ngoài của người
mình yêu xấu đi mà thay đổi hay không. Giả như Trình Thu Vũ trong loạn
quân bị thương, trên mặt bị phá, tứ ca sẽ còn thích hắn sao?” Đoan Mộc
Dĩnh cười lạnh một tiếng, không có dung mạo mỹ lệ, ai sẽ coi trọng hắn?
“Ngươi nói cũng đúng, trẫm cũng muốn thử xem. Ai, ngươi vẫn muốn trả
thù Trình Thu Vũ, ngươi vĩnh viễn không bỏ xuống được cừu hận.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Phụ hoàng nhi thần không có rộng lượng tha thứ cho một người hại
chết người thân của mình, cái người này là ca ca của nhi thần.” Đoan Mộc Dĩnh âm ngoan nói. Mỗi một chữ giống như thoát ra từ kẽ răng, kiên
cường hữu lực. Đoan Mộc Thanh Lam không thể nói gì, chớp chớp mắt.
—————————————————
Đánh lén Vệ quốc, trong vòng ba ngày thu thập thành trì, thành trì
bọn họ định hạ không quá lớn, cũng không có trọng binh gác, nhưng đánh
lén phải nhanh tốc tiến hành, Đoan Mộc Thanh Lam quyết định thống lĩnh
kỵ binh hoàn thành nhiệm vụ này, hắn muốn mở màn khai chiến với Vệ quốc.
Đoan Mộc Thanh Lam một thân hắc sắc chiến giáp, áo choàng hắc sắc, áo choàng được thêu đồ án. Bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lam là Đoan Mộc Dĩnh,
một thân ngân sắc khôi giáp, càng khiến hắn dị thường hoa mỹ. Hạ Pháp
cùng Kỳ Duyên đi bên cạnh bọn họ, lần này tác chiến kỵ binh hầu hết là
Bạc Nhân, bọn họ giỏi về đánh lén và đường xa tác chiến.
Đoan Mộc Thanh Lam rút ra Huyết Hồn kiếm, thân kiếm hồng sắc (^o^ màu đỏ) dưới ánh mặt trời lòe lòe phát quang, “Nam nhi Đại Tề, nhất tuyết tiền
sỉ, chúng ta phải đoạt lại thuộc địa thuộc về mình! Đại tề uy vũ!”
“Đại tề uy vũ!” Chiến sĩ nhiệt huyết sôi trào, có thể cùng hoàng
thượng tác chiến là vinh quang suốt đời của bọn hắn. Đoan Mộc Thanh Lam
nhớ tới nhiều năm trước đây mình bại dưới tay Vệ quốc, bị Vệ quốc chiếm
lĩnh một vùng thổ địa lớn còn nhi tử phải đi làm chất tử, cái sỉ nhục
này bây giờ hắn muốn đòi lại hết!