Đoan Mộc Dĩnh vẫn không nhúc nhích nhìn theo hình bóng Đoan Mộc Thanh Lam thúc mã chạy vội, để bảo hộ hắn Đoan Mộc Thanh Lam dụ dã lang đi,
trong lòng Đoan Mộc Dĩnh hiện lên chua xót khổ sở cùng cảm động, phụ
hoàng vì hắn không để ý an nguy của bản thân, Đoan Mộc Dĩnh hoang mang,
trong ánh mắt tuôn từng giọt lệ.
Hắn đã luôn cho rằng Đoan Mộc Thanh Lam chỉ thích dung mạo của hắn,
trong lòng không coi trọng ai, giang sơn mới là trọng yếu. Đoan Mộc
Thanh Lam rất ít khi thề non hẹn biển, hắn biết Đoan Mộc Dĩnh cũng không tin hắn nói, hắn dùng hành động của mình để chứng minh tình yêu của hắn có bao nhiêu rõ ràng. Đoan Mộc Dĩnh dùng áo choàng của Đoan Mộc Thanh
Lam bao lấy mình, áo choàng có vị đạo của Đoan Mộc Thanh Lam, loại vị
đạo này khiến cho hắn an tâm. Tình cảm mãnh liệt qua đi, thân thể hắn có điểm khó chịu, Đoan Mộc Dĩnh nửa ngồi tại thảm thượng, hắn lo lắng Đoan Mộc Thanh Lam sẽ thụ thương, hai con báo đó có thể ăn hắn hay không?
Không chết trận sa trường, mà chết trong lúc vô ý rơi vào miệng dã lang, tuyệt đối là vô cùng châm chọc đối với Đoan Mộc Thanh Lam. Thân thủ của Đoan Mộc Thanh Lam tốt như vậy, nhất định không có việc gì.
Đoan Mộc Dĩnh ngồi đợi Đoan Mộc Thanh Lam tới đón hắn, hắn tin tưởng
vững chắc Đoan Mộc Thanh Lam sẽ trở lại. Bỗng nhiên Đoan Mộc Dĩnh nghĩ
mình thật giống một nữ nhân đang đợi trượng phu đón mình về nhà. Trong
lúc nhất thời Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy mờ mịt, từ trước hắn không có đa
cảm như vậy, hiện tại cũng không biết tại sao mình lại có thể nghĩ như
vậy nữa.
Một trận tiếng vó ngựa, Đoan Mộc Dĩnh tưởng Đoan Mộc Thanh Lam trở
về, vui vẻ đứng lên sát sát nước mắt, xoay người quay đầu lại cười, “Phụ thân, người đã trở về…”
Đoan Mộc Dĩnh lập tức lấy làm kinh hãi, cách hắn rất gần là một vị
tướng quân, vị tướng này cương nghị nghiêm túc, đôi mắt hữu thần lợi
hại, áo choàng của hắn thêu hoa văn Vệ quốc, hắn là tướng quân của Vệ
quốc. Đoan Mộc Dĩnh vô ý thức tìm kiếm Trảm Nguyệt đao, nguy rồi Trảm
Nguyệt đao ở trên chiến mã của Đoan Mộc Thanh Lam, mạng ta xong rồi!
Nghiêm Thạch đối mặt với Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy tức kinh ngạc ngoài ý muốn, chính mình đi ra giải sầu lại gặp phải yêu tinh trong rừng rậm.
Hắn tưởng mình là phụ thân hắn, quay đầu lại mỉm cười với mình. Nghiêm
Thạch không cách nào hình dung dáng tươi cười đó có bao nhiêu xinh đẹp,
da thịt non mềm thủy nhuận sáng bóng, qua tắm rửa, thiếu niên càng toả
ra mị hoặc, nhất là đôi mắt tử sắc sâu thẳm, trong suốt phóng xuất quang mang mê người. Vóc người nhỏ nhắn xinh xắn được vây lấy bởi một chiếc
áo choàng lớn, hắn không nhận ra văn tự được thêu trên áo choàng. Chân
ngọc khéo léo lộ ra bên ngoài, lập tức có chút hoảng sợ lùi về phía sau. Hình như yêu tinh này đang tìm kiếm gì đó, hắn tựa hồ không tìm được,
lập tức đề phòng nhìn mình. (^o^ yêu tinh~ yêu ma thì cóa *té lẹ*)
“Ngươi là ai?” Nghiêm Thạch si mê nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới
trước mặt Đoan Mộc Dĩnh, hắn sợ hắn yêu tinh này chạy, đây là lần đầu
tiên hắn muốn một người, hắn phải bắt được.
Đoan Mộc Dĩnh lui về phía sau vài bước, hắn quan sát thần tình của
Nghiêm Thạch, tựa hồ hắn bị mình mê hoặc, tay không tấc sắt, có thể nói y phục chưa mặc, sao có thể cùng hắn đấu, cước bộ của người này vững
vàng, tư thái hành động hẳn là một cao thủ. Tựa hồ mình đang ở thế
nhược, hắn tới gần chính là muốn bắt được mình. Không được, mình muốn
cùng Đoan Mộc Thanh Lam trở lại đại doanh, chết cũng không thể trở thành tù nhân.
“Ngươi là ai, sao ngươi lại ở chỗ này?” Nghiêm Thạch thu hồi tâm tình, lớn tiếng hỏi.
Đoan Mộc Dĩnh không trả lời hắn, Nghiêm Thạch nhìn kỹ hoa văn trên áo choàng của Đoan Mộc Dĩnh, cái này là áo choàng của Tề quốc, hắn là
người Tề quốc. Thế nào Tề quốc lại cho thiếu niên nhỏ như vậy tòng quân, chả nhẽ Tề quốc thực sự là không còn ai, mới mang một người khuynh quốc ra?
“Hiện tại chúng ta không phải trên chiến trường, ta sẽ không thương
tổn ngươi.” Nghiêm Thạch đình chỉ cước bộ, cùng Đoan Mộc Dĩnh bảo trì cự ly vài bước, thanh âm ôn hòa thành khẩn.
Đoan Mộc Dĩnh không tin tưởng hắn không có ác ý, Tề quốc với Vệ quốc
đang khai chiến, địch nhân sẽ không có ác ý sao? Trừ phi hắn có ý đồ bất lương! Đoan Mộc Dĩnh càng thêm phòng bị Nghiêm Thạch. Nghiêm Thạch
không nghĩ tới mình lại khiến hắn thêm lo lắng, Nghiêm Thạch nở nụ cười, vẻ mặt này hẳn là sẽ không dọa người, “Ngươi không cần sợ, ta không có
bất cứ ác ý nào. Ta đi ra tản bộ, không nghĩ tới gặp gỡ ngươi, lại bị
ngươi mê hoặc, nếu như ngươi không khoác áo choàng của Tề quốc, ta sẽ
nghĩ ngươi là yêu tinh.”
“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì.” Đoan Mộc Dĩnh mở miệng hỏi, thanh
âm thanh thúy khiến Nghiêm Thạch có cảm giác thật dễ nghe, ta phải nghĩ
biện pháp đem thiếu niên này ở cạnh bên mình.
“Ngươi nhỏ như vậy đã tòng quân, người nhà ngươi không cản sao.”
Nghiêm Thạch giống như một ca ca quan tâm tiểu đệ đệ, khẩu khí phi
thường thân mật.
“Ta cùng với cha ta đi ra, cha ta sẽ bảo hộ ta.” Đoan Mộc Dĩnh nói,
song song, hai tay hạnh phúc cầm áo choàng, trên mặt mỉm cười.
“Trên chiến trường không ai bảo hộ ngươi, phụ thân ngươi không thể
lúc nào cũng khắc khắc bảo hộ ngươi, ngươi nên về nhà đi thôi.” Nghiêm
Thạch hảo tâm khuyên nhủ, một thiếu niên như hoa nếu chết trên chiến
trường thật quá đáng tiếc.
“Ta sẽ tự bảo hộ mình, cảm tạ ngươi lo lắng.” Đoan Mộc Dĩnh nghĩ
không thân chẳng quen, người quản được ta thượng chiến trường sao, người xa lạ này có mục đích gì.
“Thiếu niên, ngươi thực tự tin, trong thiên quân vạn mã ngươi làm sao bảo hộ mình, phụ thân của ngươi còn không thể bảo toàn mình, làm sao
bảo hộ ngươi? Ta có một ý này, ngươi có thể cùng ta rời khỏi đây, ta sẽ
bảo hộ ngươi suốt đời.” Nghiêm Thạch tràn ngập dụ dỗ thử hỏi.
“Không được, cha ta muốn ta ở chỗ này chờ hắn, ta phải chờ tới khi
hắn tới đón ta, lát nữa hắn sẽ trở lại.” Đoan Mộc Dĩnh minh bạch người
này có ý đồ với hắn, vô sự xum xoe tức phi gian đạo. Đoan Mộc Dĩnh lại
tiếp tục đề phòng, hắn tuyệt không rời khỏi đây, hắn tin tưởng một lát
nữa Đoan Mộc Thanh Lam sẽ trở lại đón hắn.
“Ta là nói ta nghĩ ngươi cùng người khác không giống nhau, muốn mang
ngươi cùng đi, bảo chứng ngươi không bị thương hại.” Nghiêm Thạch bước
lên trước một bước nói.
Đoan Mộc Dĩnh lui về phía sau một bước, hắn đang tìm cách đối phó tốt nhất. Người này có dã tâm, Đoan Mộc Dĩnh thắt dây lưng, dù chết ở chỗ
này cũng muốn chờ Đoan Mộc Thanh Lam tới đón hắn, hắn sẽ không cùng
người xa lạ ly khai. Nếu như người này ép buộc hắn, hắn sẽ giết người
này, giết không được hắn cũng muốn đồng quy vu tận. Ánh mắt Đoan Mộc
Dĩnh sâu thẳm, tràn ngập dã thú quang mang, Đoan Mộc Thanh Lam có thể vì hắn mà không để ý sinh mệnh nguy hiểm, hắn cũng sẽ vì bảo hộ tình cảm
này mà không để ý sinh mệnh mình.
“Ngươi không nên vọng tưởng muốn mang ta đi, ta muốn ở đây chờ phụ thân ta.” Đoan Mộc Dĩnh đề phòng nói.
“Ta chưa từng động tâm với ai, duy độc nhìn thấy ngươi liền phi
thường muốn có ngươi, phụ thân của ngươi tới ta sẽ thuyết phục hắn mang
ngươi đi.” Nghiêm Thạch nghĩ thiếu niên này giống như con báo nhỏ, tùy
thời chuẩn bị công kích mình. Hắn không có ác ý, hắn muốn mang thiếu
niên này đi, đồng thời nghĩ cách khiến thiếu niên này thích mình.
“Không nên vọng tưởng, cha ta cũng sẽ không cho ngươi mang ta đi.”
Đoan Mộc Dĩnh hừ nhẹ một tiếng. Đoan Mộc Thanh Lam không phải là một
người dễ trêu chọc, ngươi đấu không lại hắn, chỉ cần ta đợi hắn trở lại, người chết là ai còn chưa biết. “Cha ta cực kỳ cường hãn, ngươi không
phải là đối thủ của hắn, ngươi đi đi.”
“Ngươi nói phụ thân ngươi lợi hại như vậy, vậy trước tiên ta sẽ mang
ngươi đi, sau đó nói lại cho hắn.” Nghiêm Thạch nghĩ đến một khi gạo nấu thành cơm, tiền trảm hậu tấu, thiếu niên quần áo bất chỉnh, tóc còn
ướt, hiển nhiên vừa tắm rửa qua, phụ thân hắn không ở bên người, chính
hắn cũng không có vũ khí, đúng là thời cơ tốt nhất. Tay Nghiêm Thạch
muốn kéo Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh chợt lóe thân, cấp tốc né tránh,
Nghiêm Thạch cùng Đoan Mộc Dĩnh lui tới đánh mấy chiêu, hắn phát hiện
thiếu niên này quả khó đối phó. Hắn nheo mắt lại, trên mặt không còn bộ
dáng thoải mái, hắn phải cẩn thận.
“Ngươi không theo ta đi, ta sẽ không khách khí.” Nghiêm Thạch vừa
nghĩ, nhất định phải mang người này đi, dù cho bị thương hắn cũng sẽ
không tiếc.
“Ta chết cũng không theo ngươi đi.” Đoan Mộc Dĩnh cự tuyệt thẳng thắn.
Mặt mày Nghiêm Thạch đều dựng thẳng lên, thân binh bên người hắn đã tới, “Bắt hắn, mang về quân doanh.”
Đoan Mộc Dĩnh nhíu mày, người này là tướng quân Vệ quốc, nhìn thân
binh bên người hắn đủ biết thân phận hắn không thấp. Đoan Mộc Dĩnh
tránh trái tránh phải, thân pháp linh xảo tránh né binh sĩ công kích,
thầm nghĩ, Đoan Mộc Thanh Lam, ngươi còn chưa trở lại, đang lúc Đoan Mộc Dĩnh sắp bị bọn họ bắt được thì chợt nghe một trận tiếng vó ngựa, Đoan
Mộc Thanh Lam tay cầm Huyết Hồn kiếm, thân kiếm hồng sắc (màu đỏ) dưới
ánh mặt trời phát quang, trên mặt tựa hồ còn có vết máu. Đoan Mộc Thanh
Lam nhìn xa xa thấy có người muốn bắt Đoan Mộc Dĩnh, mở to mắt, hai mắt
đỏ đậm, “Lớn mật, dám vô lễ với ái tử của trẫm, trẫm giết các ngươi!”
Đoan Mộc Dĩnh vừa thấy Đoan Mộc Thanh Lam trở về, lập tức nhìn lại,
trong ánh mắt lóe quang huy, vừa cười vừa nói, “Cha ta tới đón ta.”
“Vừa đúng lúc, ta giết phụ thân ngươi, mang ngươi đi.” Nghiêm Thạch
rút bảo kiếm, nhằm phía Đoan Mộc Thanh Lam đang thúc mã chạy tới, binh
khí tương tiếp phát sinh một tiếng nổ, trong nháy mắt bảo kiếm của
Nghiêm Thạch bị. Đoan Mộc Thanh Lam mới dùng một kiếm, Nghiêm Thạch đã
thua , mũ giáp bị đánh bay ra ngoài. Nguy hiểm thật! Nghiêm Thạch rùng
mình một cái, hảo sắc bén. Đoan Mộc Thanh Lam cầm lấy Trảm Nguyệt đao
ném cho Đoan Mộc Dĩnh, “Dĩnh nhi đón lấy!”
Đoan Mộc Dĩnh tiếp Trảm Nguyệt đao trong tay, rút ra, thân đao hắc
sắc, sát khí ngưng trọng, binh sĩ có kinh nghiệm cảm nhận được nguy hiểm kêu lên sợ hãi, lui ra sau. “Ta muốn giết các ngươi, ngoại trừ phụ
hoàng không ai có thể tùy tiện chạm ta, các ngươi phải chết.”
Thiếu niên nhỏ nhắn xinh xắn lại có khí lực to lớn khiến kẻ khác kinh ngạc như vậy, đại đao rất nặng, trong tay hắn uy vũ sinh phong, đao
pháp thuần thục, tư thái ưu mỹ. Nghiêm Thạch nhìn ra đao pháp của Đoan
Mộc Dĩnh cùng vũ đạo cầu phúc của tiên tri có chút tương tự, trời ạ, hắn sẽ không là một vị tiên tri chứ! Chậm đã, Tề quốc không có tiên tri,
thiếu niên này là người Tề quốc, sao hắn lại dùng đao pháo của Tố Vân
cung. Nghiêm Thạch thầm nghĩ, chẳng lẽ Tề quốc cũng có tiên tri, chỉ là
chúng ta không biết.
Đoan Mộc Dĩnh chém giết mấy người thân binh của Nghiêm Thạch, Đoan
Mộc Thanh Lam ở trên ngựa chém chết thị vệ, sau đó khom lưng ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh vào trong lòng, khinh miệt nhìn Nghiêm Thạch, tràn ngập coi
thường nói. “Muốn cướp đi ái tử của trẫm, lá gan không nhỏ, hôm nay tha
cho các ngươi, trên chiến trường gặp lại.” Nói xong ôm Đoan Mộc Dĩnh
thúc mã rời đi.
Chạy một hồi lâu, bọn họ đến gần quân doanh của Tề quốc, Đoan Mộc
Thanh Lam thả chậm tốc độ. “Phụ hoàng, người đến chậm.” Đoan Mộc Dĩnh
tựa ở trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam, kiều mị cười, thân thủ ôm lấy cái
cổ của Đoan Mộc Thanh Lam, hôn nhẹ nhàng lên môi hắn. Cảm xúc mềm mại,
Đoan Mộc Dĩnh thì thầm bên tai Đoan Mộc Thanh Lam: “Phụ hoàng, Dĩnh nhi
thích người.”
Lần đầu tiên Đoan Mộc Thanh Lam nghe được Đoan Mộc Dĩnh nói điều hắn
vẫn luôn mong muốn, mà không phải hắn ép buộc nói, trong lòng Đoan Mộc
Thanh Lam cảm thấy ấm áp, từ kinh ngạc chậm rãi chuyển thành mừng như
điên, hắn đè lại đầu Đoan Mộc Dĩnh, một lần nữa hôn lên môi Đoan Mộc
Dĩnh, hắn muốn đòi lấy càng nhiều, hắn muốn Dĩnh nhi của hắn vĩnh viễn
vì hắn si mê, hắn muốn nghe Dĩnh nhi của hắn, mỗi ngày đều có thể nói
ra, “Phụ hoàng, Dĩnh nhi thích người.” Những lời này phát ra từ nội tâm, là điều không phải qua loa cho xong hoặc là bị hắn ép buộc.
——————————————————
Nghiêm Thạch còn đang khiếp sợ. Người Tề quốc cưỡi ngựa này tự xưng
là trẫm, lễ nào hắn là hoàng đế Tề quốc, bị đồn đãi là sát nhân như ma.
Trong lòng Nghiêm Thạch cả kinh, trách không được thiếu niên nói là phụ
thân hắn thập phần cường hãn, ta tưởng hắn gạt ta, nguyên lai thiếu niên không nói dối. Phụ thân của thiếu niên là quân vương, vậy thiếu niên
kia là ai. Nhi tử hoàng đế Tề quốc sủng ái nhất là ai, nghe nói hình như là Hiếu thân vương Đoan Mộc Dĩnh. Có người nói Đoan Mộc Dĩnh cực kỳ mỹ
lệ, giống với mỹ nhân đệ nhất Tề quốc – Phi Oánh thái hậu. Đoan Mộc
Thanh Lam đã giết một đại thần, bởi vì đại thần kia nói Đoan Mộc Dĩnh mê hoặc quân vương. Nghiêm Thạch cười một tiếng, giết chết một đại thần đã là gì, giả như ta là hoàng thượng, ta cũng sẽ vì hắn giết sạch những
người trở ngại chúng ta. Ta, cái này gọi là nhất kiến chung tình sao,
mặc kệ thế nào ta cũng phải có được hắn. (^o^ mà không ăn được thì đạp đổ chứ gì *né dép*)
Nghiêm Thạch mang theo những thị vệ còn lại trở lại quân doanh, mười
tiên tri đang phát giận, nói cơm canh của quân danh không tốt, “Đây là
cơm cho người ăn sao, các ngươi cho heo ăn thì có!”
“Chúng ta ở tại Tố Vân cung chưa từng chịu khổ, sao các ngươi dám cho chúng ta ăn cái này.” (^o^ không ăn thì thôi)
“Không có tinh lực chúng ta làm sao thượng chiến trường.”
Nghiêm Thạch tức giận chau mày, nhìn cơm trên bàn còn có nhiều thịt,
so với hắn ăn còn tốt hơn, đã làm cho các ngươi đồ ăn tốt, còn dám ghét
bỏ. “Người đâu, mang cơm nước đi, đưa đến quân y cho binh sĩ bị thương
ăn.” Nghiêm Thạch ra lệnh, mọi người lập tức mang cơm nước đi, tiên tri
càng thêm tức giận giận, hai má đen lại. Nghiêm Thạch bày ra dáng tươi
cười nói rằng, “Các vị đại nhân, muốn ăn cơm nước thật tốt của quân
doanh thì đi theo ta.”
Nghiêm Thạch mang theo bọn họ đi đến một doanh trướng khác, binh sĩ
đang ăn bên trong, dưa muối và một khối thịt khô nhỏ, cho dù gặm bánh
bột ngô cũng không ai oán giận là không thể ăn. Nghiêm Thạch chỉ vào
những thứ trong tay binh sĩ nói rằng: “Đây là cơm nước tốt nhất trong
quân doanh của chúng ta, các ngươi cũng muốn ăn a.”
Tiên tri nhìn thấy tình cảnh này, biểu tình trở nên xấu xí, không ai
dám mở lời, cả đám im lặng, bắt chúng ta ăn cái này sao, chúng ta ngại
cơm nước không tốt, có thế mà ngươi cũng hận chúng ta, tiên tri xám xịt
mặt nói với Nghiêm Thạch: “Chúng ta lặn lội đường xa, có chút mệt mỏi,
cần tu một hồi, tướng quân còn sự vụ bận rộn, chúng ta đã quấy rầy.”
Mười người xoay người rời đi, không quay đầu nhìn lại một lần nào.
“Ta muốn chính là chiến sĩ, không phải những đại gia cần người hầu hạ như các ngươi.” Ấn tượng trong lòng Nghiêm Thạch đối với tiên tri hạ
thấp tới cực điểm, những binh sĩ ở đây cũng chán ghét bọn họ.
Tiên tri cũng biết mình không được hoan nghênh, vì vậy cùng nhau
thương lượng làm chuyện gì đó chứng minh bản lĩnh của mình. Bọn hắn
nghĩ tới mình có thể xâm nhập cảnh trong mơ của người khác, được rồi,
nghe nói hoàng đế Tề quốc ngự giá thân chinh, sao chúng ta không ra tay
hạ thủ hoàng tộc Tề quốc a.
“Chúng ta có thể vào cảnh trong mơ tiêu diệt thần thức của bọn họ, một người nếu như không có linh hồn, thì khác gì cái xác.”
“Không sai, không phải hoàng đế Tề quốc tối sủng ái tiểu nhi tử của mình sao, chúng ta đi diệt trừ hắn!”