Trình Thu Vũ rên rỉ một tiếng, có vẻ tỉnh lại. Đoan Mộc Dĩnh có chút
mừng rỡ, rồi lại tự trách mình vì sao mừng rỡ, hai ngày trước, hắn còn
đang hận Trình Thu Vũ đến mức muốn giết chết.
“Ngọc Hàn… Ta ngủ bao lâu rồi, sao trời tối như thế.” Trình Thu Vũ
hơi mở mắt, thanh âm dị thường suy yếu, nói mấy câu cũng cảm thấy lực
bất tòng tâm.
Trời tối? Đoan Mộc Dĩnh nhìn thái dương qua đại trướng, nói rằng:
“Tiên sinh, hiện tại là ban ngày, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, người
hôn mê đã hai ngày.”
“Là Hiếu thân vương điện hạ, Ngọc Hàn đâu.” Trình Thu Vũ hỏi.
“Tứ ca chăm sóc ngươi hai ngày, trụ không được, đã đi nghỉ ngơi.”
Bỗng nhiên trong lòng Đoan Mộc Dĩnh lộp bộp một chút, tay quơ quơ trước
mắt Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ không có phản ứng, hai mắt Trình Thu Vũ
bị mù. Đoan Mộc Dĩnh chậm rãi thu hồi tay, hắn cầm lấy khăn mặt bên chậu nước, sát sát vết máu trên mặt của Trình Thu Vũ, “Trình tiên sinh không nên khách khí, gọi Dĩnh nhi là được, ta chẳng phải là đệ đệ của ngươi
sao.”
“Điện hạ, ngươi lau mặt cho ta vì sao ta không nhìn thấy tay ngươi,
mắt ta nhìn không thấy.” Trình Thu Vũ suy yếu nói. “Trước mắt là một
mảnh hắc ám, tựa như bóng đêm đen kịt khiến kẻ khác sợ hãi.”
“Ta đi gọi Bạch phát ma y, hắn chắc chắn chữa được mắt của ngươi.”
Đoan Mộc Dĩnh lập tức đứng lên muốn đi tìm Bạch phát ma y, nhưng Trình
Thu Vũ vươn tay sờ soạng lung tung, không muốn Đoan Mộc Dĩnh đi. Đoan
Mộc Dĩnh thuận theo cầm lấy tay Trình Thu Vũ, ngồi trở lại bên người
hắn.
“Không cần gấp gáp đi, cùng ta trò chuyện được không .” Trình Thu Vũ nói.
“Hảo, tiên sinh muốn nói cái gì, ta nghe.” Đoan Mộc Dĩnh thoải mái nói với Trình Thu Vũ.
“Con mắt của ta mù, kỳ thực ta tuyệt không thương tâm, ngươi biết
không, đây là báo ứng. Dĩnh nhi biết trước kia ta đã làm cái gì không?”
Trình Thu Vũ phi thường bình tĩnh, không có một tia hoảng loạn bi
thương.
“Không biết.” Đoan Mộc Dĩnh không biết hắn ám chỉ cái gì, nhưng có chút hiếu kỳ.
“Ngươi biết, ngươi hẳn là biết. Đột nhiên ta cùng Ngọc Hàn đi tới Tề
quốc, chẳng nhẽ hoàng thượng Tề quốc không điều tra về ta sao.” Trình
Thu Vũ trầm trầm, nói tiếp, “Trước kia ta và Lương quốc quốc chủ là
thanh mai trúc mã, quan hệ của chúng ta đã vượt xa quan hệ bằng hữu. Đệ
đệ của ta, Bình nhi, từ nhỏ bị tiên tri tiên đoán là một tai tinh, hắn
sẽ ngăn cản Lương quốc xưng bá thiên hạ. Bình nhi từ nhỏ đã bị ngược
đãi, không ai thương yêu, phụ mẫu chán ghét mà vứt bỏ hắn, gia phó khi
dễ hắn, khi đó ta còn nhỏ, cho rằng đây là mệnh hắn bất hảo, chẳng trách người khác. Sau đó Bình nhi cùng người khác ly khai Trình gia, ta không còn gặp lại hắn. Nhiều năm sau phụ mẫu bệnh chết, Bình nhi về đến nhà
trông coi hậu sự, khấu đầu với phụ mẫu rồi rời đi, khi đó ta không giữ
hắn lại. Hắn lại một lần nữa ly khai Trình gia. Chúng ta có phải rất vô
tình hay không.”
“…” Đoan Mộc Dĩnh vô pháp đánh giá, kiếp trước hắn cùng với Trình Thu Vũ ít thân cận, từ nhỏ cho đến lớn, bọn họ chỉ khách khí tựa như bằng
hữu. Bọn họ mặc dù là huynh đệ, nhưng cũng giống như người lạ.
“Sau vài năm, Bình nhi về nhà, hắn đi khắp mọi nơi của Lương quốc,
mong muốn phát triển tài năng. Kỳ thực ta muốn giúp hắn, nhưng lúc chúng ta gặp mặt cũng không biết nói thế nào. Sau đó Bình nhi tòng quân, làm
được tướng quân. Lòng ta cũng vui vẻ, đệ đệ có tiền đồ cũng là một
chuyện nở mày nở mặt. Thế nhưng quốc chủ e ngại Bình nhi kiêu ngạo, sẽ
uy hiếp chính mình, dù sao tiên tri đã tiên đoán như thế. Quốc chủ muốn
ta ra một kế sách hại chết Bình nhi. Hắn là đệ đệ của ta, ta không muốn
làm như vậy, giết chết thân nhân của mình. Thế nhưng khi đó ta rất yêu
quốc chủ, vì quốc chủ rốt cục ta quyết tâm cùng tiên tri thiết lập một
mưu kế, hại chết Bình nhi.” Trình Thu Vũ như đang sám hối, liều mạng nói ra tội ác chôn thật sâu trong tâm, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi,
điều chỉnh tình tự của mình. “Dĩnh nhi, Trình tiên sinh là một người
xấu, vô tình vô nghĩa, hại chết huynh đệ ruột thịt, cầm thú không bằng.”
“Ngươi là người, không phải cầm thú, ngươi đã cứu tứ ca ta, ngươi
cũng đã cứu ta.” Đoan Mộc Dĩnh nói. Hắn nhìn Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ
đang sám hối, mặc dù hắn không hề biết chúng ta là huynh đệ kiếp trước.
“Ta là muốn chuộc tội mới cứu các ngươi, ta bị quốc chủ vứt bỏ là
trời nghiêm phạt ta, ta là một người xấu. Khi đó ta chỉ muốn làm biệc
tốt để chuộc tội, vì vậy ta mới cứu ca ca của ngươi. Thế nhưng không thể ngờ tới ca ca của ngươi cùng ta lại bắt đầu sinh ái mộ.” Trên mặt Trình Thu Vũ thêm chút tiếu ý hạnh phúc, “Ta thấy lời nói và việc làm của
ngươi cùng Bình nhi có chút tương tự, cho nên mới cứu ngươi, ta hại chết Bình nhi, nên không thể nhìn thấy ngươi chết trước mặt ta, ta cũng vậy
có chút tư tâm (tâm tư riêng).”
“Trình tiên sinh, Bình nhi không hề hận ngươi, Bình nhi kỳ thực vẫn
muốn có một gia đình, có phụ mẫu cùng huynh đệ. Bình nhi biết ngươi cũng sống không dễ dàng, Bình nhi không có oán hận ngươi, thực sự, ngươi
không cần tự trách, trong lòng hắn đã tha thứ cho ngươi.” Đoan Mộc Dĩnh
bình tĩnh nói.
“Thật sao, hắn sẽ tha thứ cho ta?”
“Đúng vậy.”
“Dĩnh nhi đang an ủi ta, sao ngươi biết Bình nhi tha thứ cho ta, lúc ta nằm mơ, hắn luôn hướng ta khóc lóc kể lể.”
Đoan Mộc Dĩnh lại một lần nữa thở dài, số phận trêu cợt người như
vậy. Người trong mộng khóc lóc kể lể không phải là ta, là chính ngươi
huyễn tưởng thì có.
“Kiếp trước ta là Trình Thu Bình, ta chết sống lại trên người Đoan
Mộc Dĩnh, hiện tại ta là Đoan Mộc Dĩnh. Đoan Mộc Dĩnh nói tha thứ cho
ngươi, kỳ thực là Trình Thu Bình tha thứ cho ngươi.”
“Dĩnh nhi thực biết đùa, người chết há có thể sống lại.” Trình Thu Vũ không tin, bỗng nhiên Trình Thu Vũ nhớ tới một ít hành vi của Đoan Mộc
Dĩnh rất giống Trình Thu Bình, vì cái gì Đoan Mộc Dĩnh phải nói dối chứ. “Ngươi đang nói thật sao.”
“Là thật, ca ca. Lúc ta sống lại rất căm hận ngươi, đã từng muốn giết chết ngươi. Thế nhưng giả như ta giết chết ngươi, nếu ngươi luân hồi
lại vì mình mà muốn báo thù ta, như vậy hận thù sẽ vô cùng vô tận, bây
giờ ân oán của chúng ta kết thúc. Ngươi vì cứu ta mà hai mắt bị mù, ta
còn có gì để trách đây.” Đoan Mộc Dĩnh thở dài nói, thế sự vô thường, ai cũng không biết một khắc sau sẽ thế nào, trong lòng Đoan Mộc Dĩnh tự
nhủ mình phải học cách tha thứ cho người khác.
Trình Thu Vũ giãy dụa muốn ngồi xuống, Đoan Mộc Dĩnh vội vã đi tới đỡ lấy hắn, bất ngờ Đoan Mộc Dĩnh bị Trình Thu Vũ ôm cổ, lâu nay tình cảm
của Trình Thu Vũ luôn nghẹn ứ không chỗ phát tiết, ngay lúc này bộc phát ra, hắn ôm Đoan Mộc Dĩnh khóc to lên. Đoan Mộc Dĩnh nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn, giúp hắn thoải mái, chính mình cũng nhẹ giọng nức nở.
“Quá mức bi thương kích động dễ hại thân, ca ca hảo hảo nghỉ ngơi a.” Đoan Mộc Dĩnh cúi người giúp Trình Thu Vũ nằm xuống, kéo chăn đắp trên
người Trình Thu Vũ.
“Những điều Dĩnh nhi nói là sự thực sao.” Trình Thu Vũ muốn chứng thực một chút, nức nở hỏi.
“Là thật, ca ca.” Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy trong lòng thoải mái không
gì sánh được, thù hận với Trình Thu Vũ có thể buông, hắn thư thái không
ít.
“Ngươi còn sống thật tốt, chúng ta là huynh đệ sao?” Trình Thu Vũ nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta kiếp này cũng là huynh đệ.” Lần đầu tiên Đoan Mộc Dĩnh thật lòng đối mặt với Trình Thu Vũ, vừa cười vừa nói.
Nghe được tiếng cười thiện ý Đoan Mộc Dĩnh, Trình Thu Vũ cũng cười,
tuy rằng mắt hắn mù, nhưng từ nay về sau trong lòng một mảnh quang minh, không còn ác cảm đặt ở trong lòng, hắn cũng thoải mái không ít.
“Ca ca nằm nghỉ, ta đi tìm Bạch phát ma y, lão nhân này bảo chứng
ngươi sinh long hoạt hổ, bằng không cả đời không bài bạc, hiện tại mắt
của ngươi không thấy, ta đi chất vấn hắn.” Đoan Mộc Dĩnh đứng lên giúp
Trình Thu Vũ dịch góc chăn thật tốt, chuẩn bị sửa chữa Bạch phát ma y.
“Dĩnh nhi, không nên làm khó hắn.”
“Không làm khó hắn thì ta làm khó ai, ai bảo hắn nói bốc nói phét,
nói bản thân rất giỏi.” Đoan Mộc Dĩnh không nghe Trình Thu Vũ ngăn cản,
vội vã chạy đi tìm Bạch phát ma y gây phiền phức, Trình Thu Vũ bất đắc
dĩ cười khẽ.
Bạch phát ma y bị Đoan Mộc Dĩnh dọa đến chạy vội về doanh trướng của Trình Thu Vũ, hắn muốn chẩn đoán bệnh một lần nữa.
“Cái này có gì đâu, lão nhân gia ta đã làm nghề y nhiều năm qua, mắt
của Trình tướng quân là bởi vì đầu bị thương nặng nên không nhìn thấy,
phỏng chừng sau đó sẽ chuyển biến tốt đẹp. Lão nhân gia ta có độc môn
bí phương có thể ———” Bạch phát ma y cố ý cường điệu, đôi mắt nhỏ nhìn
Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh ghét nhất những người tốn hơi thừa lời, phi thường muốn dạy cho Bạch phát ma y một bài học.
“Nói đi, ngươi thiếu người khác bao nhiêu tiền, ta thay ngươi trả,
đưa phương thuốc cho ta.” Đoan Mộc Dĩnh tức giận muốn bóp chết con chuột bạch mao này.
“Hiếu thân vương thực sự là am hiểu ý người khác, phương thuốc cho
ngươi, lão nhân gia ta biết Hiếu thân vương là một người rộng lượng, quả thật không sai.” Bạch phát ma y cười tủm tỉm xuất ra phương thuốc giao
cho Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh trừng mắt, Bạch phát ma y chẳng hề để
ý.
Đoan Mộc Dĩnh cầm phương thuốc giao cho thị vệ sắc dược. Chính hắn
canh giữ ở bên cạnh Trình Thu Vũ: “Ca ca thấy sao, có đói không, ta đã
phân phó người nấu cháo cho ngươi, ngươi nhẫn nhẫn một chút.”
“Cảm tạ Dĩnh nhi.” Trình Thu Vũ mỉm cười cảm thụ sự quan tâm của người khác, “Ta rất may mắn khi có ngươi là đệ đệ.”
“Được rồi, chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi vào quá khứ, ta không
muốn sống trong quá khứ nữa.” Ngữ khí của Đoan Mộc Dĩnh nhẹ nhàng khiến
Trình Thu Vũ yên tâm không ít. “Được rồi, ngươi cùng Âu Tuấn Trình thực
sự kết thúc phải không, đáng nhẽ ngươi nên sớm quên kẻ ngu si đó đi, hắn không xứng với ngươi. Ca ca vì hắn làm nhiều như vậy, hắn không biết
cảm ơn, còn cưới vợ nạp tân sủng, ngẫm lại lòng ta lại thấy khó chịu.”
“Chúng ta chỉ còn lại quá khứ, hiện tại ta không thể nghĩ đến hắn,
nếu không ta sẽ có lỗi với Ngọc Hàn, không thể quên cũng phải quên.”
Trình Thu Vũ quyết tâm, hắn muốn đoạn tuyệt qua lại với Âu Tuấn Trình,
cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn một chỗ. “Chỉ sợ Ngọc Hàn ghét bỏ ta, mắt ta mù,
sợ hắn không thương ta nữa.”
“Làm sao có thể, tứ ca ta là một người kiên định, ngươi yên tâm đi.” Đoan Mộc Dĩnh thoải mái nói với Trình Thu Vũ.
“Cảm tạ ngươi.” Trình Thu Vũ muốn ngồi dậy, Đoan Mộc Dĩnh lập tức đến dìu hắn, “Ca ca ngươi nằm là được, có chuyện gì ta thay ngươi làm.”
“Ta muốn đi phương tiện.”
“… Chuyện này thì chính ngươi phải làm…” (ha ha ha)
———————————————————
Trong hoàng cung Vệ quốc, Hạng Thiên Khải đứng ngồi không yên, vừa
nghe Nghiêm Thạch đại bại, còn có tiên tri Tố Vân cung phái đến hoàn
toàn bị diệt. Đoan Mộc Du cùng Đoan Mộc Dư đánh hạ năm thành trì, Trầm
Thanh Dung mang theo Trầm Luyện đánh hạ bốn thành trì, ảo thuật của Hiếu thân vương Tề quốc – Đoan Mộc Dĩnh rất cao, còn lợi hại hơn tiên tri
của Tố Vân cung. Hạng Thiên Khải nhất thời choáng váng, Đoan Mộc Dư
không có chết, hắn cùng với hoàng thúc của mình hướng Vệ quốc báo thù.
Đoan Mộc Thanh Lam mang theo con hắn thống lĩnh trọng giáp bộ binh hướng kinh thành khai tiến. Lần này Tề quốc dùng toàn lực muốn đẩy chúng ta
vào chỗ chết, cơ hội để chúng ta phản kháng cũng không có sao. Hạng
Thiên Khải nhìn về phía Dực Cánh, trong ánh mắt tràn ngập hận ý, “Dực
Cánh, không phải ngươi nói Tố Vân cung ra tay chúng ta sẽ thủ thắng sao, tiên tri của Tố Vân cung các ngươi không phải là đối thủ của Tề quốc,
hiện tại ngươi nghĩ ra biện pháp lui binh cho trẫm!”
“Bệ hạ, không có lương thảo đại quân Tề quốc sẽ ăn cái gì uống cái
gì, người không thể không ăn a. Từ lâu phụ thân đã phái một số cao thủ
giang hồ chặn đường lương thảo của bọn họ, hoàng thượng yên tâm đi.” Dực Cánh không hề nóng nảy, hắn thấy rằng, Vệ quốc còn có thể kiên trì một
thời gian, bọn họ vẫn còn cơ hội.
“Ngươi nói chỉ là phương pháp đối phó với Tề quốc, còn có Lương quốc
và Tấn quốc thì sao.” Hạng Thiên Khải lại bắt đầu đi tới đi lui, “Một
người muốn trẫm giết tiên tri sẽ lui binh, một người nói muốn thu hồi
thành trì thời tiên hoàng bị chiếm lĩnh. Tiên tri của bọn họ cùng tiên
tri của Tố Vân cung, ngươi chết ta sống, tiên tri các ngươi không phải
là đồng môn sư huynh đệ sao, vì sao không giúp Vệ quốc chúng ta.”
“Hiện tại bọn họ là đại thần của người khác, chỉ vì quân chủ của bọn họ.” Dực Cánh nói.
“Nếu như vậy, trẫm sai người khứ tru sát những tiên tri kia, trẫm
muốn bọn hắn nhìn kết cục của kẻ phản bội Vệ quốc.” Hạng Thiên Khải đập
bàn giận dữ hét.
“Bệ hạ, bình tĩnh một chút, ngươi làm như vậy sẽ khiến cho bọn hắn càng hận người.” Dực Cánh khuyên.
“Hận thì hận, mắt thấy Vệ quốc sẽ hủy ở trong tay trẫm, trẫm còn do
dự cái gì!” Hạng Thiên Khải phẫn nộ không chỗ phát tiết, Vì vậy những
tiên tri này phải là vật hi sinh.
Dực Cánh có điểm sợ Hạng Thiên Khải không khống chế được tình tự, hắn trở nên tàn bạo, không giống trước kia đối với chính mình nói gì nghe
nấy. Chúng ta ngoại trừ quan hệ lợi ích, hoàn toàn không có một tia ái
tình sao. Dực Cánh hướng Hạng Thiên Khải xin cáo lui, xoay người đi ra
cung thất, đón ánh dương quang, bóng đổ dài trên mặt đất, hắn giương mắt thấy cây lựu, hàng năm cây lựu sẽ cho quả, năm đó hắn nói với Hạng
Thiên Khải “ta thích cây lựu”. Hạng Thiên Khải sủng ái hắn, vì hắn mà
cho trồng cây lựu trước sân. Dực Cánh hư vinh tâm đắc, thỏa mãn chưa
từng thấy, bọn họ thường ở chỗ này đi dạo, kể ra lời tâm tình. Hôm nay,
Hạng Thiên Khải đối với mình còn có yêu sao.
Kỳ Duyên, là cừu hận cả đời của Dực Cánh, hôm nay Hạng Thiên Khải
nhắc tới hắn còn có chút lưu luyến. Lưu luyến sự mỹ lệ của hắn, lẽ nào
ta không đẹp sao. Dực Cánh bẻ gẫy cành lưu, hung hăng vứt trên mặt đất,
phiến lá nghiền nát bị gió xuy tán. Dực Cánh quay đầu lại nhìn Hạng
Thiên Khải, Hạng Thiên Khải chán chường ngồi đờ ra ở long ỷ.