Màn đêm buông xuống, mọi âm thanh vắng vẻ. Đoan Mộc Dĩnh ở tại ngọa thất,
ngồi ở trên giường ngưng thần tĩnh khí, chậm rãi bước vào ác mộng kia
một lần nữa, lần này Đoan Mộc Dĩnh đã có chuẩn bị tâm lý, hắn cầm lấy
bảo kiếm của mình trong tay, gặp kẻ nào giết kẻ đó.
Khi hắn ngưng thần tĩnh khí đi vào khoảng không dày đặc sương mù kia, hắn nhìn thấy
nơi này hoa đào nở rộ, những cánh đào hồng nhạt thơm thơm bay qua trước
mắt. Một thiếu nữ thanh tú khả ái đang chơi đùa tại rừng hoa đào, một
tuấn mỹ thiếu niên đuổi theo phía sau, hai người hồn nhiên vui đùa, như
bướm hoa bay lượn, tàn ngập thanh xuân tự do.
“Diễm Dung, sau này lớn lên ta muốn cưới nàng làm thê tử, nàng có bằng lòng hay không.” Thiếu niên kia hỏi thiếu nữ.
“Được, Hoài An mang kiệu hoa tới cửa, Diễm Dung sẽ lên kiệu hoa đi theo ngươi.” Thiếu nữ nói.
Một đôi tiểu tình nhân trao đổi tín vật đính ước, hai người có chút ngượng
ngùng nhìn nhau cười, tay Hoài An lén lút tới gần tay của Diễm Dung, cầm lấy bàn tay nhỏ bé. Diễm Dung mặt càng đỏ hơn, nhưng không gạt tay Hoài An ra, có điểm giận dữ e lệ, nhìn Hoài An liếc mắt, nói, “Chúng ta đi
bên kia ngoạn đi.”
“Hảo.” Hoài An cầm tay Diễm Dung chạy đi, Đoan Mộc Dĩnh vẫn đứng xem, hắn vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, những
người trong mơ này là mẫu thân và Lý Hoài An sao, hai người bọn hắn yêu
nhau. Nơi cung đình còn có thánh địa đẹp đẽ thế sao?
Hoa đào
không biết những thăng trầm trong cuộc sống, bọn họ vô tình nở ra, cười
nhạo mọi người vô tri, thương hại mọi người bất đắc dĩ.
“Hoài An, ta muốn vào cung.” Thiếu nữ nói với Hoài An.”Ngày mai ta sẽ tiến cung,
ta có thể là cung nữ. Nhà của ta đã nghèo đến nông nỗi này, phụ thân ta
không còn cách nào, hắn thu bạc để người khác mang ta tiến cung, ngày
mai ta sẽ ra đi.”
“Vì cái gì, không phải nói đợi ta một năm sao,
chờ ta lấy công danh, ta nhất định cưới nàng, vì sao lại vội vàng như
thế.” Hoài An nhìn nữ nhân mình yêu thương nhất sắp sửa rời xa, hắn
không có tiền cưới vợ, chỉ có thể bàng quan nhìn người ra đi.
“Đệ đệ bị bệnh, cần tiền xem bệnh. Không có cách nào, chỉ có thể hi sinh
ta, Hoài An, xin lỗi, ta là một người không tuân thủ ước hẹn.” Diễm Dung bất đắc dĩ rơi nước mắt, nàng không muốn xa người mình yêu, nhưng không có tiền, đệ đệ chỉ có thể chờ chết.
“Nàng không phải xin lỗi ta, là Lý Hoài An ta vô năng, ta không thể cho nàng hạnh phúc, ta không
phải là một nam nhân tốt.” Lý Hoài An hổ thẹn, một nam nhân mở mắt nhìn
nữ nhân mình yêu đi vào hoàng cung lạnh lẽo kia, chôn vùi thanh xuân,
thậm chí tính mệnh bé nhỏ còn giữ được không. Lý Hoài An ngửa mặt lên
trời thở dài, “Diễm Dung, nàng ở nơi đó chờ ta, ta cùng nàng tiến cung,
chúng ta ở nơi đó cùng nhau sống cùng nhau chết, chúng ta vĩnh viễn
không xa rời nhau.”
“Ngươi là kẻ ngu si, nam nhân vào cung chỉ có thể làm thái giám, tại sao ngươi phải tổn hại chính mình như vậy.” Diễm Dung khóc càng thêm thương tâm, có người cùng mình sinh tử, nàng rất
cảm động, thế nhưng nàng không muốn nam nhân mình yêu mến bị thương tổn.
“Ý ta đã quyết, Diễm Dung ở đó chờ ta, chúng ta sẽ bên nhau đến phút
cuối.” Lý Hoài An không còn phong độ nhã nhặn của một thư sinh, mà giống như một tướng quân ý chí kiên cường bách chiến bách thắng trên chiến
trường.
“Ta sẽ chờ ngươi, tại nơi đó chờ ngươi, lúc ngươi chết ta cũng chết, thi thể chúng ta được hỏa thiêu cùng một chỗ, mai táng cùng
một quan tài.” Diễm Dung lau đi nước mắt, nàng nhìn Lý Hoài An cười,
dáng cười tựa như hoa đào nở, nụ cười tiêm diễm được gió giấu đi.
Đoan Mộc Dĩnh không rõ khuôn mặt mẫu thân của mình khi còn trẻ, cũng thấy
không rõ bóng dáng của Lý Hoài An. Hắn vẫn luôn nhận thức hoàng cung là
nơi không sạch sẽ nhất, mẫu thân của hắn cùng Lý Hoài An giống như Hồng
Liên ngát hương nở rộ ở nơi này. Bọn họ từ trong bùn vươn lên, khai ra
đóa hoa diễm lệ. Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh là kính nể cùng vô hạn chúc
phúc. Nhìn một người nho nhã như Lý Hoài An, lại là người kiên cường
hiếm gặp.
Đoan Mộc Dĩnh tại nơi sương mù dày đặc bước chậm, Trữ
Tiểu Bạch mỉm cười đi tới, “Thu Bình, ngươi đã đến rồi, ngươi có biết ta nghĩ đến ngươi nhiều thế nào không.”
Đoan Mộc Dĩnh giơ lên bảo kiếm trên tay chém ngang thân thể Trữ Tiểu Bạch, bóng dáng Trữ Tiểu Bạch liền tiêu thất.
Trình Thu Vũ hướng hắn đi tới, vẻ mặt áy náy hổ thẹn, “Đệ đệ, ta không muốn
hại chết ngươi, tuy chúng ta không phải rất thân thiết, nhưng chúng ta
cũng là huynh đệ, sao ta lại muốn hại chết đệ đệ mình chứ. Thế nhưng
thánh mệnh khó trái, ta vì hoàng thượng mới làm như vậy, đệ đệ, tha thứ
cho ta.”
“Ngươi là vì người ngươi yêu, ngươi có còn xem đến thân
tình, không nên mượn cớ, ta sẽ không tin tưởng bất cứ lý do nào của
ngươi.” Đoan Mộc Dĩnh không chút do dự một kiếm đánh chết Trình Thu Vũ,
thân thể Trình Thu Vũ liền biến thành khói xanh.
Dạ Dương tươi
cười xuất hiện trước mặt Đoan Mộc Dĩnh, năm tháng không xóa đi phong
thái đặc biệt của hắn, Dạ Dương luôn luôn tươi cười như vậy, đã từng là
sư phụ Trình Thu Bình kính ngưỡng, sao bây giờ sư phụ lại có vẻ mặt
trách cứ, không tin, “Thu Bình, sao ngươi lại giết sư đệ ngươi, không
phải ngươi yêu hắn nhất sao, ngươi giết hắn không chút nào do dự như
vậy.”
“Hắn biết, hắn biết vì sao ta làm vậy, là hắn đưa ta vào tử lộ, vì sao ngươi còn trách cứ ta.” Đoan Mộc Dĩnh bi phẫn vạn phần,
“Ngươi bị hắn che mắt, ngươi có biết vì sao ta chết không?”
“Sư
phụ không tin Tiểu Bạch sẽ làm như vậy, ngươi chết ủy khuất sư phụ sẽ
báo thù cho ngươi, thế nhưng cái đó và Tiểu Bạch không quan hệ, vì sao
ngươi muốn giết chết hắn.” Dạ Dương nghiêm khắc chỉ trích hành vi của
Đoan Mộc Dĩnh, “Khi sư diệt tổ, giết chết chính sư đệ của mình, ngươi
còn là người sao!”
“Cút ngay, ngươi không phải sư phụ của ta,
ngươi là ma quỷ!” Đoan Mộc Dĩnh nhấc bảo kiếm, một kiếm kết thúc sinh
mệnh Dạ Dương, bóng dáng Dạ Dương liền tiêu thất trong bóng tối.
“Ta mặc kệ các ngươi là ai, từ nay về sau ta chỉ tin tưởng chính ta, ta gặp ma giết ma, ngộ phật sát phật.” Thanh âm Đoan Mộc Dĩnh vang vọng trong
đêm đen.
“Hài tử, vì sao ngươi lại bi thương như thế, vì sao lại
phẫn nộ như vậy.” Một thanh âm ôn nhu vang lên, một bóng người chợt lóe, hắc ám trong thế giới liền biến thành ánh dương sáng sủa.
Đoan
Mộc Dĩnh cho rằng mình nhìn thấy thần, thần chính là mỹ lệ như vậy, thần có con mắt lam sắc. Đoan Mộc Dĩnh không giơ bảo kiếm lên, người này mỉm cười khiến hắn nhớ tới gió mát của hoa tử đằng, đã làm bạn với hắn
những lúc cô đơn.
“Mất bảo kiếm, ngươi đã trảm trừ tâm ma của
ngươi, ngươi sẽ là thiên hạ vô địch.” Mỹ nhân tóc vàng nói với hắn, thân thủ đoạt đi bảo kiếm trong tay Đoan Mộc Dĩnh, vung tay ném kiếm vào
biển rộng, “Lòng của ngươi không cần bảo kiếm bảo hộ, hiện tại nó phi
thường kiên cường.”
“Ngươi là ai? Ngươi là thần sao?” Đoan Mộc Dĩnh hỏi.
“Ta điều không phải là thần, ta là một người yên lặng quan tâm ngươi, ta là Kỳ Duyên, nhớ kỹ tên của ta, sau này chúng ta sẽ gặp lại.” Kỳ Duyên
giống như một người mẹ, hắn ôn nhu ôm hài tử của mình, ấm áp xóa đi trái tim băng lãnh. Đoan Mộc Dĩnh cảm giác mình rất muốn khóc, một người xa
lạ luôn yên lặng quan tâm hắn, cho hắn ấm áp, từ trước đến nay hắn chưa
bao giờ gặp người như vậy. Hắn thả lỏng mình, hắn muốn bộc lộ tình cảm
của mình, hắn muốn nước mắt xóa đi vết thương trong tâm linh chính mình.
“Hài tử, thế giới an bình này, ta đem tặng cho ngươi, ngươi phải biết quý
trọng.” Kỳ Duyên nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Đoan Mộc Dĩnh, tâm tình
xao động của Đoan Mộc Dĩnh rất nhanh bình ổn. Hắn giống như một hài tử
nằm trong cái ôm ấp của mẫu thân, không chút nào đề phòng, chỉ biết cảm
thụ yêu thương nơi mẫu thân.
“Ngươi là ai, vì sao lại ở đây!” Một thanh âm hờn giận vang lên, sự yên lặng bị phá vỡ, Đoan Mộc Thanh đang
đi tới. Mặt hắn tràn ngập tức giận, đoạt lấy nhi tử trong tay Kỳ Duyên,
người ta sủng ái có thể để người khác nhìn trộm sao.
“Hoàng đế bệ hạ đã tới, tiểu nhân xin cáo lui. Tiểu nhân đi gặp nhi tử của tiểu nhân một lát, tiểu nhân không quấy nhiễu nữa.” Kỳ Duyên cũng không có tức
giận, hắn mỉm cười chậm rãi tiêu thất dưới ánh trăng.
Đoan Mộc
Dĩnh thoát khỏi cái ôm ấp của Đoan Mộc Thanh Lam, hắn đứng đối diện nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, dùng ánh mắt không chứa bất cứ tâm tình gì nhìn
Đoan Mộc Thanh lam. Đoan Mộc Thanh Lam biết Đoan Mộc Dĩnh đang tức giận, hắn cũng có chút hờn giận. Cho tới bây giờ đều là người khác lấy lòng
hắn, hắn chưa bao giờ lấy lòng ai, hài tử này luôn cảnh giác với hắn.
Hiện tại trên người hài tử này đều là gai nhọn, không cẩn thận sẽ bị
trát thương.
“Dĩnh nhi, vì sao lại đề phòng phụ hoàng như vậy.” Đoan Mộc Thanh Lam có chút hờn giận hỏi.
“Nhi thần không có phòng bị phụ hoàng, là phụ hoàng chưa bao giờ để kẻ nào tiếp cận.” Đoan Mộc Dĩnh lạnh lùng.
“Ngữ khí của ngươi là sao, cho rằng trẫm sủng ái ngươi, ngươi có thể cùng
trẫm nói vậy.” Đoan Mộc Thanh Lam bắt đầu tức giận, khuôn mặt trở nên
hung ác, không giống một phụ thân.
“Nhi thần không dựa vào sử
sủng ái mà làm xằng làm bậy, cũng không phải không tôn kính người. Nhi
thần suy nghĩ cẩn thận, chúng ta là phụ tử, vĩnh viễn là phụ tử, không
nên vượt qua giới tuyến này.” Đoan Mộc Dĩnh thu hồi lạnh lùng, dù sao
người này cũng là phụ thân mình, hà tất phải trợn mắt nhìn nhau.
“Dĩnh nhi, ngươi vì chuyện Mặc Triền mà sinh khí với phụ hoàng sao. Mặc Triền là một người thiện lương, sao hắn có thể làm tổn hại tiểu cẩu của
ngươi, ngươi hiểu lầm hắn rồi.” Đoan Mộc Thanh Lam không tin người lương thiện như Mặc Triền lại làm ra chuyện như vậy.
Đoan Mộc Dĩnh
trào phúng cười, hắn đi tới bên người Đoan Mộc Thanh Lam, nhẹ giọng nói , “Mặc Triền là một người giả nhân giả nghĩa, ta xem hắn giả vờ được bao
lâu. Phụ hoàng, ngươi không cảm thấy một người đã chết sau này chuyển
thế làm người, sao có thể giống đến vậy ni, nhất cử nhất động, lời nói
cử chỉ giống nhau như đúc, có khả năng sao. Hoàn cảnh của kiếp này không giống với kiếp trước, con người tự nhiên sẽ thay đổi, qua mức giống
nhau không phải là mô phỏng theo sao. Phụ hoàng thích cái gì phụ hoàng
rõ ràng, nhi thần thích cái gì nhi thần minh bạch. Nhi thần chỉ muốn có
một người trong lòng chỉ có một mình nhi thần, cùng nhi thần trải qua
một đời sinh tử. Phụ hoàng là một vị quân vương, bên người phụ hoàng có
rất nhiều người, tâm phụ hoàng có quá nhiều người, chung quy trong mắt
phụ hoàng nhi thần cũng chỉ là một món đồ chơi.”
“Nói bậy, ngươi
sao lại là một món đồ chơi, phụ hoàng không có bắt ngươi trở thành món
đồ chơi.” Đoan Mộc Thanh Lam không biết Đoan Mộc Dĩnh vì sao có ý nghĩ
như vậy, một người đế vương có rất nhiều phi tử là phi thường bình
thường, hắn chưa từng có nghĩ qua.
“Nhi thần là người thay thế,
phụ hoàng đã tìm được người thay thế tốt nhất rồi mà, một người thay thế như nhi thần còn có tác dụng gì.”
“Ngươi vẫn vì chuyện Mặc Triền mà tức giận, được rồi, Dĩnh nhi không nên sinh khí, ngày đó phụ hoàng
cũng chỉ nói như vậy, Dĩnh nhi chớ giận.” Đoan Mộc Thanh Lam muốn ôm
Đoan Mộc Dĩnh, xóa đi chuyện tình không tốt ngày hôm đó.
Cái ôm
của hắn lại một lần nữa bị cự tuyệt, Đoan Mộc Dĩnh mỉm cười lui ra sau
một bước, “Phụ hoàng, thỉnh tự trọng. Nhi thần cần là người trong tim
chỉ có một mình nhi thần, nhi thần không cần một tình duyên ngắn ngủi.
Nếu như nhi thần cả đời không tìm được người như vậy, nhi thần tình
nguyện cô đơn ca đời, nhi thần cũng sẽ không vì hạnh phúc nhất thời mà
nhận tình cảm hèn mọn.”
“Phụ hoàng chỉ có ngươi, phụ hoàng không
lừa gạt ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam không nghĩ tới Đoan Mộc Dĩnh lại quật cường như vậy, hắn lại một lần nữa cự tuyệt chính mình.
“Phụ
hoàng, không nên lừa nhi thần, cũng đừng gạt chính bản thân mình. Nhi
thần cảm tạ ân sủng của người đối với nhi thần, nhi thần vô cùng cảm
kích, nhưng đó không phải là yêu. Phụ hoàng muốn gì, trong lòng phụ
hoàng rõ hơn hết.”
Đoan Mộc Dĩnh nói xong những lời hắn vẫn muốn
nói, nhảy lên những tảng đá nhấp nhô nơi biển rộng, ngồi xếp bằng, thế
là đủ rồi, nhắm hai mắt lại, đóng chặt cảm giác của mình, vô nộ vô bi vô hỉ, phảng phất hắn đã dung nhập đất trời, bóng dáng chậm rãi tiêu thất.
Đoan Mộc Thanh Lam ảo não mở rộng không gian, ly khai thế giới yên lặng này. Đoan Mộc Thanh Lam mở mắt, nhìn hài tử hắn ôm trong lòng, vì sao hài tử này muốn cự tuyệt, hắn muốn có một người trong lòng chỉ có mình, lẽ nào ta chưa đủ tốt sao? Ngày đó ta trách cứ hắn, Mặc Triền thiện lương như
vậy sao có thể làm hại Khuynh Thành, đó là một hiểu lầm. Bởi vì ta không có tin tưởng hắn nói, ta tin Mặc Triền, nên hắn đã cự tuyệt ta. Lời hắn nói không phải không có lý, một người chuyển thế sao có thể giống người kiếp trước như đúc ni, Đoan Mộc Thanh Lam lâm vào trầm tư, Mặc Triền
quá giống Phi Oánh thái hậu, tuy hắn thích nhưng hắn cũng hoài nghi.
Một trận gió mát gợi lên, ánh nến chập chờn, Mặc Triền nhìn ngọn đèn dầu
sắp tắt, ngày hôm nay vị tuấn mỹ đế vương ấy lại một mình nghỉ ngơi? Đây là lần đầu tiên hắn đợi vị quân vương này, hắn đã đợi đến lúc nến sắp
tắt mà vẫn chưa ngủ. Nguyên lai đây là cảm giác oán thán của những nữ
nhân trong cung. Giờ này khắc này, Mặc Triền đã cảm giác được cô đơn
cùng tuyệt vọng.
“Hoàng thượng còn chưa tới sao.” Mặc Triền hỏi cung nhân hầu hạ mình.
Cung nhân rất cung kính nói, “Chủ tử, hôm nay hoàng thượng đến chỗ Thục phi nương nương nghỉ ngơi, người cũng nghỉ ngơi đi.”