Cửa phòng bật mở khiến Kyrian giật mình tỉnh giấc.
Tuy mơ mơ màng màng nhưng anh vẫn cảm nhận được người vừa vào phòng chính là Rosa, sao bà ấy lại đến vào giờ này. Trước giờ bà chưa từng làm thế.
Anh lăn người trên giường. "Có chuyện gì mà.."
Nói chưa hết câu thì một ánh sáng lóe lên, một chiếc lưới phóng ập xuống, giữ chặt anh, ghim chặt xuống giường. Một cơn sóng giận dữ trào lên khiến anh cứng đờ. Anh không muốn bị động thế này, nhất là giờ anh gần như đưa lưng cho người ta chém. Máu trong người anh dâng lên, cảm giác muốn giết người như khiến máu trong tim đông cứng lại.
Rồi anh trông thấy Rosa.
Bà đứng cạnh giường anh, trên mặt lấm tấm mồ hôi, trừng trừng nhìn anh bằng đôi mắt trống rỗng vô hồn, miệng cứ không ngừng lặp đi lặp lại câu nói bằng tiếng Tây Ban Nha "Debe matarle,debe matarle."
Phải giết chết hắn, phải giết chết hắn.
Bà vung con dao trong tay.
"Rosa,' Kyrian cố nói một cách bình tĩnh. "Đặt con dao đó xuống đi."
"Debe matarle.." Bà bước đến cạnh bên giường.
"Rosa, no haga esto. Đừng làm thế. Đỡ cháu dậy đi. Déjeme para arriba, por favor."
Cả người bà rung lên, không ngừng co giật. Kyrian sợ rằng cứ tiếp tục thế thì bà sẽ bị đột quỵ hoặc bị nhồi máu cơ tim mất thôi. Cơ thể yếu đuối của bà sẽ không thể chịu nổi sự căng thẳng này.
"Desiderius nói rằng cậu là một người xấu, m'ijo. Cậu phải chết." Kyrian cố tìm cách giải thoát bà khỏi mớ suy nghĩ điên rồ đó, đưa bà trở về với thực tại.
"Rosa, bà biết rõ cháu mà."
Bà giơ cao con dao.
Bị vây trong tấm lưới Kyrian hoàn toàn tuyệt vọng, anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào lưỡi dao thép đang chờ đợi chẻ mình ra thành muôn ngàn mảnh. Anh muốn van xin bà, hoặc la to cho đến khi bà nghe được tiếng của anh, nhưng anh không dám, anh sợ rằng bà sẽ không thể chịu nổi sự căng thẳng này. Không cần có anh thì bà cũng đang phải chịu đựng đủ rồi. Thà anh chết còn hơn là tổn thương người phụ nữ này.
Điện thoại reo vang.
"Ta biết, Desiderius," bà thì thầm bằng tiếng Tây Ban Nha. "Ta biết, hắn phải chết." Bà đặt con dao trên ngực Kyrian, khống chế không cho anh cử động. Giờ thì đúng là không thể làm gì được cả. Cái lưới này đã trói chặt lấy anh. "Phải cắt hắn ra thành muôn ngàn mảnh."
Kyrian căng thẳng chờ đợi lưỡi dao ấn xuống. Chỉ chệch có tí xíu.
"M'ijo," bà thì thầm. Ánh mắt bà trở lại bình thường và rồi nó trợn tròn lại trong hốc mắt.
Bà ngã nhào xuống sàn.
Sợ rằng bà sẽ bị thương, anh hoảng loạn cố tìm cách thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, anh cố chống chọi với cái lưới đang thít chặt bằng tất cả sức mạnh của mình. Nhưng tất cả đều vô ích. Đây là một trong số mấy cái lưới của Artemis, một khi đã chụp lên ai, kẻ đó sẽ bị trói buộc tuyệt đối.
Làm thế quái nào mà Rosa lại có thể cầm được tấm lưới này thế không biết ? Ngay cả Desiderius cũng không thể đụng vào tấm lưới. Chỉ duy có các vị thần hay á thần mới có thể lấy thứ vũ khí bất tử này ra khỏi nơi an nghỉ thiêng liêng của nó, mà Artemis thì bảo vệ vũ khí của mình rất cẩn thận.
Và làm thế nào mà bọn Daimon có thể thoát ra được và kiểm soát được Rosa trong khi lẽ ra bây giờ bọn chúng còn đang ở trong hố đen. Trên đời này không có tên Daimon nào lại có được sức mạnh đó.
Cuối cùng thì chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây thế không biết.
Dù biết chỉ là vô ích Kyrian vẫn cố gắng chống lại cái lưới đang thít chặt. Mỗi phút trôi qua, quá khứ lại ùa về.
"Cảm thấy thế nào, chỉ huy ?" Giọng nói chế giễu của Valerius dội lên từ quá khứ. "Giờ thì mày hoàn toàn nằm trong sự khống chế của tao. Hoàn toàn vô dụng. Không có khả năng chống trả." Anh như vẫn còn trông thấy nụ cười tà ác trên gương mặt bọn người La Mã, vẫn còn cảm thấy sự đau đớn từ những vết thương bị tra tấn. "Ta đang chờ xem ngươi giẫy giụa, van xin ta thương xót mà cứu rỗi ngươi."
Khung cảnh trước mắt Kyrian như mờ đi. Anh thấy không thể thở nổi. Anh sẽ không để bị trói nữa. Không bao giờ.
Anh dùng tất cả năng lực cố chống lại chiếc lưới.
Sau khi màn đêm buông xuống được khoảng một giờ, Nick dẫn đầu lao thẳng vào nhà, theo sau là Amanda và Talon.
"Rosa ?" Nick la to, chạy vội vào bếp, kế đến là phòng khách, rồi cầu thang. "Kyrian ?"
Không ai hồi đáp. Sự im lặng kỳ lạ dội lên trong tai Amanda khi họ chạy nháo nhào lên lầu, về phía phòng Kyrian. Nick nhảy ào vào phòng, bật mạnh cánh cửa khiến chăn màn trên giường bị thổi tốc lên. Căn phòng trống trơn.
Amanda bối rối đứng ở cửa ra vào quan sát mọi thứ. Tất cả đều bình thường ngoại trừ tấm ra giường.
Nhưng mà ...
Cô cảm thấy có điều gì đó không đúng. Một cái gì đó bên trong con người cô đang khuấy động những năng lực tiềm tàng, cho phép cô kết nối với Kyrian. Cô có thể cảm nhận được sự lo lắng của anh. Cả cơn giận dữ điên cuồng.
Talon bước đến bên giường, chửi thề khi nhấc tấm lưới bằng bạc lên. "Thật không thể tin được," anh gầm gừ, nắm chặt nắm tay.
"Nó là cái gì vậy ?" Amanda hỏi.
"Adikyton. Một trong số những tấm lưới của Artemis.
Amanda hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc nó là cái gì nhưng nhìn nét mặt Talon, cô biết chuyện không có gì là tốt cả. Lẽ ra Kyrian phải nằm yên trên giường nhưng giờ thì anh hoàn toàn biến mất tắm. Càng lúc cô càng hoảng loạn. "Làm sao mà nó lại ở đây ?"
"Không biết, nhưng nếu Kyrian bị tấm lưới này phủ lên, thì chắc rằng kẻ bủa lưới đã bắt anh ta đi mất rồi." Talon cúi người lượm con dao trên sàn.
Sự hoảng loạn của Amanda càng lúc càng tăng, không thể kiểm soát được nữa rồi, năng lực của cô dâng lên mãnh liệt, cô không ngừng tìm kiếm Kyrian. Cô ghét cái cảm giác khả năng siêu nhiên trỗi dậy, chiếm lấy tâm trí cô, nhưng cô biết anh đã nói đúng. Cô cần phải biết. Nhắm mát lại, cô có thể cảm nhận được anh đang ở trong một chỗ vô trùng. Anh đang lo lắng nhưng cô không cảm thấy nguy hiểm. "Thử gọi điện thoại cho anh ấy lần nữa đi," cô nói với Talon.
Anh nhìn cô vẻ khó chịu. "Tôi đã gọi mười hai lần rồi."
"Vậy thì thử gọi thêm lần thứ mười ba đi."
Biểu hiện của anh cho thấy anh không thích cái kiểu ra lệnh của cô chút nào. "Được rồi," miễn cưỡng đồng ý. Cái quái gì thế không biết. Vô ích nhưng gọi thì gọi." Taon lấy điện thoại khỏi túi bấm nút gọi lần nữa.
"Không có dấu hiệu đánh nhau," Nick nhìn quanh căn phòng.
"Kyrian," Talon hét toáng lên, nhìn Amanda vẻ kỳ dị. "Cậu đang ở cái chỗ quỷ nào thế ?"
Amanda bước đến gần hơn, tim cô đập rộn trong lồng ngực khi cô nhận ra rằng mình đã đúng.
"Cứ ở yên đó cho khi bọn tôi đến," Talon gác máy, nhìn sang Nick. "Anh ta ở trong bệnh viện. Rosa bị lên cơn đau tim."
"Ôi trời ơi," Nick thở hổn hển. "Bà ấy có làm sao không ?"
"Không nói, trong bệnh viện người ta không cho nói điện thoại. Anh ta nói sẽ gặp chúng ta ở đó."
Kyrian lo lắng đi tới đi lui trong phòng chờ. Giận dữ và sợ hãi đang bủa vây trong lòng anh. Anh muốn chém bay đầu tên Desiderius vì những gì gã đã làm. Bằng bất cứ giá nào, anh cũng sẽ buộc bọn Daimon phải trả giá.
"Cầu cho Rosa bình an," anh cứ không ngừng tự nói với mình điều đó hàng triệu lần.
"Kyrian ?"
Anh quay phắt người lại khi nghe tiếng Amanda. Một niềm vui không thể lý giải và cái cảm giác nhẹ nhõm dâng lên khi cô lao đến chỗ anh.
Anh tự nhiên kéo cô vào sát trong lòng, ôm chặt lấy cô mặc cho cô cố tìm cách thoát ra. Anh không thể tự khống chế được bản thân mình. Nhìn thấy cô còn sống khỏe mạnh và không bị chút tổn thương nào quả đúng là nhẹ nhõm như được giải thoát hoàn toàn. Giờ thì anh biết Desiderius có thể vào bất cứ nơi nào gã muốn, không còn nơi nào an toàn cho cô nữa. Desiderius có thể tiếp cận cô bất cứ lúc nào. Hoặc có thể lợi dụng bất cứ ai để giết chết cô.
Suy nghĩ đó khiến anh hoảng sợ, và đâu đó sâu thẳm trong đầu anh văng vẳng một giọng nói không ngừng cảnh báo, Desiderius cũng có thể lợi dụng cô chống lại anh.
Nếu có cơ hội...
Kyrian ôm trọn gương mặt cô trong tay, cúi đầu hôn cô thật lâu. Anh sẽ giết chết bọn Daimon, ngay khi Desiderius thoát ra khỏi lỗ đen bọn Daimon sẽ không có cơ hội sống sót. Đó là lần đầu tiên trong đời mình, anh thực sự cảm thấy sự hưng phấn muốn lấy đi mạng sống của một ai đó.
Anh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt khiển trách của Talon, anh biết chuyện gì đang nhào nặn trong cái đầu của tên Celt đó. Kẻ Săn Đêm không được có bất kỳ mối quan hệ tình cảm dây dưa nào. Đó là nguyên tắc đầu tiên và cũng là nguyên tắc tối quan trọng. Khi trái tim lên tiếng thì đầu óc sẽ trở nên mù mờ. Hơn ai hết, Kyrian là người hiểu rõ điều đó.
"Tớ muốn nhờ cậu đảm bảo an toàn cho Amanda," Kyrian nói với Talon.
Talon nhíu mày. "Đã xảy ra chuyện gì vậy ?"
"Desiderius dùng Rosa để bẫy tớ. Gã đã hoàn toàn khống chế bà ấy. Nếu gã có thể làm thế với Rosa, gã cũng có thể làm thế với bất kỳ người nào khác."
Talon thở mạnh. "Thế mà cậu cứ thắc mắc là sao tớ thích sống một mình."
Kyrian mặc kệ cái giọng nói đầy cảnh báo của anh ta và cả cái nhìn đầy ngụ ý của Talon đang hướng về Amanda.
Kyrian bắt gặp ánh mắt của Amanda, anh chỉ nhẹ nhàng vuốt lên đôi má cô. "Amanda, anh muốn em gọi cho chị gái em. Nói cô ấy phải dòm trước ngó sau, và tuyệt đối không được đi đâu một mình. Nhờ một trong các chị em nâng cao lưới bảo vệ cô ta khỏi Desiderius. Chúng ta không biết gã có thể làm được những gì nữa."
Anh có thể cảm nhận được sự lo lắng và sợ hãi của cô. Anh có thể nghe thấy tiếng tim cô đang đập trong lồng ngực.
"Nghĩa là không phải gã chỉ có những quyền năng thông thường của bọn Daimon ?" cô hỏi lại.
"Không. Bọn anh chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này." Anh nhìn sang Talon. "Tớ đã nói chuyện với D'Alerian và anh ta nói Desiderius đang làm rối tung tiềm thức của con người, khiến họ trở nên yếu đuối hơn để tăng năng lực của gã."
Lẽ ra D'Alerian có thể giúp đỡ, nhưng anh ta không dám đảm bảo an toàn tuyệt đối. Gọi Acheron và nói cho anh ta biết là tớ nghĩ chúng ta đang phải đối phó với một vị thần nào đó đó. Chắc rằng có một vị thần đang giúp đỡ Desiderius, nếu không thì không còn sự giải thích khả dĩ nào khác. Nếu chúng ta có thể khám phá ra đó là ai và tại sao lại làm thế thì mọi chuyện có thể sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Talon gật đầu. "Giờ cậu định làm gì ?"
"Chỉ cố gắng hết sức để giải quyết mọi việc trong tối nay. Nếu có thể tìm được lỗ đen, tớ sẽ xông vào."
Talon giận dữ nhìn anh. "Kyrian, cậu không phải là Were hunter, nếu vào đó, cậu sẽ không còn đường ra đâu. Cậu sẽ chết nếu làm chuyện đó, thậm chí tệ hơn nữa, có thể cậu sẽ bị hãm giữa hai thế giới vĩnh viễn. Để tớ gọi Kattalakis-"
"Đã nói với cậu là không được để cho một Were-Hunter đến gần gã. Càng lúc tớ càng tin đó là một quyết định sáng suốt đó. Nếu có được linh hồn của một Were Hunter thì cũng như đã có được sức mạnh của các vị thần. Chúng ta không thể mạo hiểm để chuyện đó xảy ra." Anh nhìn Amanda, nhận thấy vẻ lo lắng hiện trên mặt cô. Không cần biết xảy ra chuyện gì, anh sẽ luôn bảo vệ cô. "Nguyên tắc thứ hai, chuyện gì cần làm là phải làm. Nếu tôi chết, cậu sẽ thay vị trí của tôi. Nhớ là đừng để thất bại đó."
Talon gật đầu trong khi Amanda níu chặt tay Kyrian. "Kyrian," cô thì thầm, "Em không muốn anh ở ngoài đó một mình."
"Anh biết, Amanda. Nhưng gã quá mạnh và cũng nguy hiểm nữa, phải liều thôi. Gã gần như đã giết chết Rosa rồi."
Kyrian không nhắc đến việc bà ấy cũng gần như sắp giết chết anh. Họ không cần phải biết chuyện đó.
Tạ ơn trời, D'Alerian đã cảm nhận được sự bất ổn trong tiềm thức của Rosa và anh ta đã xuất hiện vừa kịp lúc. Nếu không có sự can thiệp của một Dream Hunter, chắc Kyrian sẽ bị bẫy trên chính cái giường của mình.
Và bị buộc chặt trên giường mà không có Amanda bên cạnh là chuyện anh không muốn chút nào.
"Nick," ánh mắt anh rời khỏi Amanda, chuyển sang người cận vệ. "Bác sĩ báo tin gì thì gọi ngay cho tôi." Anh định rời đi, nhưng Amanda đã kéo anh lại.
Không để anh kịp phản ứng, cô đã đặt lên môi anh một nụ hôn nồng cháy. Đôi môi cô mạnh mẽ phủ lấy môi anh trong khi chiếc lưỡi không ngừng khua khoắng trong khuôn miệng. Anh cảm nhận được bàn tay cô đang nắm chặt ve áo mình. Cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, hạnh phúc như đốt cháy vết thương trên ngực. "Anh cẩn thận đó," cô nghiêm giọng nói.
Anh dịu dàng nâng cằm cô đáp lời. "Anh sẽ cẩn thận."
Amanda nhìn anh bước đi mà trong lòng nhốn nháo. "Talon, có chắc là anh không thể giúp anh ấy chứ ?"
"Tin tôi đi, tôi cũng ghét cái quy định "không được giúp đỡ nhau" y như cô vậy. Nhưng nếu tôi cứ cố tìm cách giúp đỡ thì chỉ làm anh ấy yếu đi mà thôi."
Nick đưa điện thoại của mình cho cô. "Gọi Tabitha đi, cảnh báo cô ấy."
Amanda mới bấm số đầu tiên thì trong đầu nảy lên câu hỏi khác. "D'Alerian là ai vậy và làm sao mà anh ta có thể đi vào tiềm thức của người khác ?"
"Anh ta là một Dream Hunter, chúng tôi đã từng kể cho cô nghe về bọn họ rồi nhớ không," Talon trả lời.
Cô nhướng mày. "Vậy là các anh có thể tự chọn lựa để trở thành cái gì sao ?"
Talon lắc đầu. "Dream Hunter khác hẳn. Đó là những vị thần thực sự, họ được sinh ra bởi những vị thần, không phải con người."
"Thế còn Were Hunter ? Họ từ đâu mà có."
"Nửa người, nửa Apollites. Đó là những Apollited không bị ràng buộc vào định mệnh ngắn ngủi của Apollite. Họ là những kẻ tự cao ngạo mạn."
Cô cố nuốt ực cái nỗi lo sợ đang trào lên trong lòng. Chuyện này nghe không hay chút nào. "Tôi cứ tưởng họ là người tốt."
"Chỉ một số thôi, cũng có một số là sát thủ."
"Có phải họ có quyền năng của các phù thủy nên có thể xuyên qua thời không không," bao tử cô lại đánh thốc lên một cái khi nói những lời này.
"Và xuyên cả vào trong giấc mơ nữa," Nick bổ sung thêm.
Amanda cười to bối rối. "Anh biết không, nếu không biết về tất cả những chuyện này, có lẽ tôi sẽ thấy hạnh phúc hơn nhiều."
"Chính vì thế nên chúng tôi luôn tìm cách giữ kín tất cả những chuyện này," Talon nói. "Tin tôi đi, con người sẽ không cách nào ngủ được nữa nếu như họ biết cái gì đang đợi bọn họ ở phía trước."
Amanda gật đầu, tự hỏi không biết mình còn có thể ngon giấc được nữa không.
Cô bấm tiếp dãy số gọi Tabitha trong cơn hoảng loạn cùng cực. Giờ thì cô đã biết bọn họ đang phải đối đầu với chuyện gì, cô cũng muốn chị gái tránh xa khỏi mấy chuyện liên quan đến Chúa tể của những điều xấu xa, và giờ thì Kẻ Săn Đêm chính là hy vọng duy nhất.
Suốt đêm, Kyrian ngược xuôi khắp mọi ngả đường ở New Orleans nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu nào của bọn chúng. Desiderius vẫn còn đang ẩn nấp trong hố đen của gã và không có chút dấu vết nào của gã hay bất kỳ tên Daimon nào. Hoặc là năng lực của Kyrian vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, hoặc là bọn Daimon đã tìm được cách thoát khỏi sự truy lùng của anh. Cho dù là gì đi nữa, Kyrian cũng không thể tìm ra được bọn chúng. Ngay cả các thiết bị điện tử cũng không hiệu quả gì.
Anh thầm nguyền rủa vận mệnh đen đủi của bản thân.
Trong suốt ngần ấy năm làm Kẻ Săn Đêm, chưa bao giờ anh lại phải đối mặt với tình huống không rõ ràng như thế này.
Anh không thích cảm giác này chút nào. Nhất là khi cuộc sống của Amanda đang bị đe dọa, cách duy nhất là tìm ra con quỷ xấu xa đó và tiêu diệt hắn.
Anh quay trở về nhà mệt mỏi rã rời. Mọi thứ đều tối tăm và tĩnh mịch quá. Amanda đang ở trên lầu. Anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô, đó là một mối dây liên lạc vô hình, nó khiến anh cảm thấy thư thái.
Đó là một cảm giác của vô thức... Chỉ là biết cô đang ở đó...
Hạnh phúc dâng lên trong lòng.
Nhưng anh không định đi tìm cô. Có nhiều thứ đang nhào lộn trong đầu. Anh cần phải sắp xếp lại mọi chuyện. Phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Anh bước vào phòng giải trí, cầm găng tay và quả bóng chày, ném mạnh vào rổ. Tập trung vào việc ném bóng có thể giải tỏa phần nào những suy nghĩ rối rắm trong lòng. Cứ để mặc tâm trí đi lang thang vô định là cách hay nhất để xoa dịu nỗi đau trong quá khứ vẫn còn mãi luẩn quất trong anh.
Tại sao vợ anh lại không yêu anh ?
Kể từ ngày bị Theone lừa dối, đối với tất cả mọi người bên cạnh, anh đều tỏ thái độ nghi ngờ. Anh đã trao cho ả tất cả mọi thứ, nhưng vậy vẫn còn chưa đủ. Nếu không thể có được tình yêu của vợ mình, liệu anh còn có thể chiếm được tình yêu của ai khác nữa. Anh hiểu điều đó rất rõ ràng.
Hằng bao thế kỷ trôi qua, Kyrian không ngừng tự thuyết phục bản thân rằng chuyện đó không quan trọng. Anh không cần ai cả. Cho đến khi anh gặp Amanda. Cô đã chạm vào lớp bảo vệ của anh, anh cảm thấy bản thân như hoàn tòa bị phơi bày trước cô.
Chỉ có cô mới có thể tiến sâu vào bên trong anh, mở cửa con tim rỉ máu. Anh muốn có cô. Cả tâm trí. Cả cơ thể. Và cả linh hồn. Anh muốn trọn vẹn con người cô.
Có cái gì đó đang chuyển động phía bên trái anh.
Anh quay đầu và nhìn thấy Amanda đang bước vào, trên người chỉ mặc bộ áo len đơn giản. Thật không thể tin được là điều đó lại khiến anh cảm thấy cô thật gợi cảm. Hai bím tóc xỏa xuống bên mặt. Bộ quần áo đó khiến cô trông cô thật ngây thơ và thánh thiện như trẻ nhỏ. Nhưng nó cũng chẳng có chút nữ tính nào cả.
Vậy mà bản chất đàn ông trong anh lại bị cô làm thức tỉnh, trở về với nguyên thủy và sơ khai.
"Anh về nhà được bao lâu rồi ?" cô hỏi.
Kyrian chưa kịp trả lời thì cô đã lao đến, hôn lên má anh. Một cảm giác kỳ lạ chạy dọc khắp cơ thể anh. Hành động đó chính là tình cảm chân thật nhất.
"Em làm gì trên đó thế ?" anh hỏi. "Đã bốn giờ sáng rồi."
"Em không ngủ được."
Cô buông anh ra, bước về phía cuối phòng. Khi cô quay trở lại,anh thấy cô đang cầm găng tay của Nick. Như một cầu thủ chuyên nghiệp, cô đeo găng làm động tác bắt bóng.
Anh dịu dàng ném bóng qua.
Cô nhanh chóng bắt được và ném trả ngay lập tức. Tay anh tê rần và như cháy lên bên dưới lớp găng. "Ow !" anh cười thầm, bàn tay vẫn tê rần. Cô ném tốt hơn Nick nhiều. "Ấn tượng đấy."
Cô nháy mắt. "Em gần như là đứa con trai duy nhất của ba đó. Ông đã dạy em chơi bóng."
Kyrian ném trả bóng cho cô. "Nếu vậy thì ông đã dạy em rất tốt đó."
Cô cười tươi tắn. Hai người cứ thế im lặng chuyền bóng qua lại. Lạy chúa, anh không sao ngờ rằng sẽ có lúc tìm được một người phụ nữ chịu cùng anh làm những chuyện thế này vào những lúc như thế này. Ngay cả Nick cũng không ngừng làu bàu than vãn, nhưng Amanda dường như rất vui vẻ hòa nhập với anh.
"Thế nào rồi ?" cô hỏi. "Anh có tìm được gã không ?"
"Không," anh thở dài. "Không dấu vết nào hết."
"Rồi sẽ tìm được thôi."
Anh hơi bối rối khi nghe thấy sự tự tin trong giọng nói của cô. "Em không nghi ngờ chút nào sao ?"
"Không. Em biết anh sẽ không để gã làm hại chúng ta."
"Anh đã không thể giúp Rosa."
"Em xin lỗi," cô nói, chụp quả bón rồi ném trả lại. "Có lẽ rất khó để anh chấp nhận chuyện đó, nhưng đó đâu phải lỗi của anh. Anh đã làm mọi thứ có thể để bảo vệ bác ấy."
Kyrian nghiến răng. "Chuyện này còn khiến anh đau khổ hơn là anh nghĩ. Thật không tin được gã có thể kiểm soát được bác ấy."
Cô nhìn anh thông cảm, mỉm cười ấm áp. "Em nghĩ điều đó có thể giải thích được tại sao gã có thể đốt nhà của bọn em."
Anh gật đầu. "Có thể gã đã lợi dụng Allison. Anh thấy cô ấy nằm gục trong phòng, hệt như Rosa. Có lẽ tâm trí con người không thể chịu nổi sự căng thẳng đó."
"Có thể chuyện này sẽ khiến anh thấy khá hơn một chút, Tabitha nói Allison đã hồi phục và sẽ sớm về nhà, Rosa cũng sẽ thế, bà ấy sẽ sớm bình phục mà không có chút di chứng nào."
"Tốt quá." Kyrian quan sát cô cùng chơi bóng với mình. Càng chơi, anh cảm thấy mình càng lún sâu hơn. Anh biết anh đã yêu cô mất rồi và giờ thì không thể làm gì để cưỡng lại điều đó.
Thật ra, càng chơi, anh lại càng muốn có cô. Anh nhìn chiếc áo sơ mi bó sát khi cô quay người ném bóng. Anh thích cái cách cô hất mấy lọn tóc lòa xòa trên mặt. Cả đôi môi hé mở và hơi thở dồn dập.
Và anh nhận ra bản thân đang thử ném bóng thật cao rồi thích thú nhìn cô rướn người bắt lấy. Mỗi khi cô làm thế, chiếc áo sơ mi len lại nhếch lên, lộ ra vùng bụng trắng mịn mời gọi ánh mắt thèm muốn điên cuồng. Và mỗi khi đuổi theo quả bóng, bầu ngực cô rung rung, lắc lư trong khi chiếc hông thon thả như đang trôi bềnh bồng. Nhưng cảnh tượng tuyệt mỹ nhất chính là khi cô uốn gập thân hình cân đối để đón bóng. Một vòng ba tuyệt hảo...
Không thể chịu nổi thêm chút nào nữa, anh vứt chiếc găng xuống sàn.
Amanda đứng im như hóa đá nhìn Kyrian sải từng bước dài tiến về phía mình. Cô vẫn còn chưa kịp nhận ra anh định làm gì thì đã phát hiện ra bản thân nằm gọn trong vòng tay anh, đôi môi bị môi anh ngấu nghiến.
Cơ bắp rắn rỏi, cuồn cuộn thít chặt lấy quanh người, nhấc bổng cô lên. Vóc người dong dỏng cao nên từ trước đến giờ chưa từng có người đàn ông nào có thể bế cô lên, ấy vậy mà Kyrian lại nhẹ nhàng làm cái công việc tưởng chừng không thể đó, tim cô đập rộn ràng trong lòng ngực. Cô thích cái cảm giác đó. Cô cảm thấy mình đúng là một nữ nhân chân chính. Và bé bỏng.
Cô uốn chân ôm trọn eo anh trong khi chiếc lưỡi anh không ngừng trêu đùa trong miệng cô. Cô cảm nhận được cái thiên đường rắn rỏi đang căng lên giữa hai đùi mình ... Một người đàn ông hoàn hảo.
Anh gầm gừ, xoắn chặt đôi môi cô trong khi tay luồn xuống áp chặt phần bên dưới cơ thể.
Môi anh rời khỏi môi cô, tiến dần xuống cổ rồi vướng vít nơi cằm. Cơ thể cô như mềm nhũn cảm nhận hơi nóng từ anh tỏa ra trên da thịt. Đây đúng là cảm giác mà cô mong đợi suốt cả ngày hôm nay. Cảm nhận vòng tay anh ôm chặt lấy mình. Cảm nhận anh đang nằm gọn trong vòng tay mình, cảm nhận được tất cả tình yêu dành tặng cho anh.
Cô hồi hợp, mong đợi cảm giác anh một lần nữa lấp đầy trong cô.
Cả cơ thể anh rung lên. Anh vẫn còn nhớ cảm giác đưa bản thân vào sâu tận bên trong cô. Nhớ gương mặt cô đắm chìm trong vòng tay mình.
Anh như muốn cháy bùng lên cùng với cô nhưng anh không dám. Không phải lúc này. Giờ là lúc anh cần có sức mạnh để chống lại Desiderius.
Nhưng cơ thể anh không chút nghe lời. Tất cả những gì anh muốn là chạm vào cô, cảm nhận làn da cô.
Lý trí chưa kịp lên tiếng thì anh đã nhận ra bản thân đang quỳ trên sàn, còn cô thì dịu dàng nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Amanda hút lấy toàn bộ đam mê cuồng dại trên gương mặt anh. Bàn tay anh thoăn thoắt cởi phăng quần áo trên người cô trước khi cô kịp nhận ra những ngón tay vân vê trên da thịt. Đối diện với cơ thể khỏa thân trần trụi lại là một chuyện khác.
Động tác anh chậm dần.
Vẫn ăn vận đàng hoàng, nhưng ánh mắt anh lại dán chặt lên cái cơ thể đang phơi bày một cách trọng vẹn dưới ánh trăng, bàn tay không ngừng chu du khám phá khuôn ngực đầy đặn, nắn bóp, đùa giỡn với nụ hoa đã cương cứng. "Em là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp," giọng nói anh vang lên trầm trầm.
Amanda biết còn nhiều hơn thế. Cô đã được nhìn thấy vẻ đẹp của vợ anh, nhưng cảm nhận đó của anh với cô lại khiến cô rùng mình. Anh rõ ràng chính là người đàn ông điển trai nhất mà cô từng gặp.
Khi anh cúi người, nồng nàn hôn cô, cô đưa tay lần mở từng chiếc cúc áo trên người anh.
Kyrian nắm chặt bàn tay không yên phận của cô, lắc đầu ra hiệu không được. Nếu anh để điều đó xảy ra, chỉ cần chạm vào làn da mềm mại đó, anh biết anh sẽ không cách nào kiềm nén được nữa.
Thay vào đó, anh hôn lên đôi tay cô, rồi hôn lên cổ, rồi chuyển dần xuống ngực. Anh nhấm nháp cơ thể cô bằng môi, bằng lưỡi và bằng cả những chiếc răng nanh bén nhọn.
Tận hưởng cơ thể tuyệt mỹ đó khiến anh cảm thấy như năng lực đang tăng lên nhanh chóng. Càng lúc càng nóng, và càng lúc càng tuyệt vọng, miệng anh lướt nhẹ xuống vùng ngực diễm lệ, rồi chuyển dần xuống vùng bụng thon thả, rồi xuống đến phần đùi. Anh nghe tiếng cô thở hổn hển trong hoan lạc khi cô mở rộng chân chào đón.
Ham muốn có được cô mãnh liệt dâng lên trong anh. Đó là bản năng nguyên thủy và hoàn toàn chi phối tất cả mọi cảm giác khác. Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến chỉ toàn là Amanda.
Anh có thể nghe tiếng đập của mạch máu dội lên bên tai.
Bằng tất cả nỗ lực bản thân, anh nhắm chặt mắt, ngấu nghiến tận hưởng cơ thể ngọt ngào mà anh luôn thèm khát.
Amanda rên lên khi cô cảm nhận đầu lưỡi của anh đang tiến sâu vào bên trong mình. Cô luồn tay vào tóc anh, nâng người lên cao phối hợp cùng anh. Anh đang trở về với con người nguyên thủy đầy hoang dã của mình. Hành động của anh đầy bạo ngược và chiếm hữu, nó khiến cô rên lên cảm nhận những rung động bên trong cơ thể khi đầu lưỡi không ngừng khuấy trộn. Anh đang làm tình với cô bằng miệng.
Anh vẫn gay gắt tiến sâu vào, và cô thực sự đã lên tới đỉnh. Cơ thể như muốn nổ tung, cô chỉ muốn hét toáng lên, cả cơ thể vặn vẹo hưởng thụ khoái lạc mới mẻ cô chưa từng cảm thấy.
Anh vẫn không buông tha cô. Cứ vần vũ trên cơ thể đó hết lần này đến lần khác. Miệng anh, lưỡi anh không ngừng khuấy đảo, xoắn xít quấn lấy ngon ngọt dụ dỗ cho đến khi cô lại một lần nữa bị nhấn chìm trong làn sóng của khoái lạc. Đầu cô quay mòng mòng, từng tế bào não gần như đều bị buộc chặt vào bên trong cơ thể đó.
Kyrian bỗng đẩy cô sang một bên, đứng bật dậy như thể cơ thể cô là một con mãnh thú. Mắt anh càng trở nên đen hơn khi anh rời khỏi cơ thể cô, đôi mắt thèm khát dán chặt vào chiếc cổ xinh xắn.
"Kyrian ?"
Đầu óc anh vẫn còn mơ màng, anh hầu như không nghe thấy cô đang gọi. Mũi anh vẫn vương vất mùi hương của cô. Cả cơ thể cô áp sát vào anh khiến anh cảm thấy vừa hồi hộp lại cũng vừa đau đớn.
Hãy tiến đến đi. Hưởng thụ cô. Tận hưởng đi.
Biến cô trở thành người phụ nữ của mày...
Anh nghiến răng nhìn tĩnh mạch nơi cổ cô phập phồng. Chỉ một cái thôi...
Một cái thôi.
Nhưng làm vậy là trái với ước nguyện của cô.
"Có chuyện gì sao ?" cô hỏi
Anh nhún vai không dám thừa nhận là anh muốn cô. Lửa tình hừng hực. Gần như không thể tự mình kiểm soát.
Mùi hương của cô như bủa vây khắp cơ thể. Tất cả chuyện anh có thể nghĩ đến đều chỉ có mình cô.
Chính vì thế tình cảnh của anh lại càng thêm nguy hiểm. Một nguy hiểm chết người.
Gầm gừ, anh cố đem hết toàn bộ ý chí buộc bản thân phải tránh xa cô ra. "Chạy đi, Amanda," anh rống lên.
Amanda không hề do dự. Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra với anh. Cô vội ôm hết quần áo, chạy ào về phòng.
Kyrian nghe thấy tiếng bước chân cô dồn dập càng lúc càng xa, anh gục người trên nền đất lạnh. Anh dùng tay ôm chặt cái bộ phân cương cứng đang muốn bùng cháy trong cơ thể, nhấn mình trong cơn đau quằn quại.
Chưa bao giờ anh lại có cảm giác này. Thần Dớt thương xót, chỉ chút nữa thôi, anh đã cấm phập răng vào cổ cô rồi.
Anh nhắm mắt, lắc đầu cố chống lại con dã thú đang gầm rú bên trong cơ thể. Con thú đó điều khiển anh chiếm lấy cô, không cần biết hậu quả sẽ thế nào.
Amanda vẫn còn run rẩy cho đến khi về tới phòng. Cô sẽ không thể quên được gương mặt hoang dại của Kyrian khi anh kêu cô chạy đi.
Trước đây, chưa bao giờ cô cảm thấy sợ anh, nhưng ngay chính giờ phút đó, cô đã thực sự nhìn thấy Kẻ Săn Đêm bên trong anh trỗi dậy và cô biết, chứng kiến cảnh đó cũng sẽ khiến bọn Daimon sợ chết khiếp.
Cố hít thở thật sâu, tự giữ bình tĩnh, tất cả những gì cô muốn chỉ là một mối quan hệ bình thường. Nhưng hình như yêu cầu bình thường với một con ma cà rồng là một yêu cầu quá đáng.
Tim cô đập rộn lên, cô dừng lại, nhìn mình trong gương. Môi cô sưng phồng vì nụ hôn của anh, cổ hơi ửng đỏ lưu lại dấu vết của những sợi râu thô cứng.
"Amanda ?"
Cô khựng lại lắng nghe tiếng Kyrian vọng ra từ bên kia cửa. "Vâng ?" cô do dự lên tiếng.
Anh huých nhẹ mở cửa nhưng không bước vào trong. "Anh có làm em sợ không ?"
"Muốn em nói thật không ?"
Anh gật đầu.
"Có."
Anh nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt. "Anh xin lỗi."
Cô biết anh thật tâm nói lời đó. Cô có thể nhìn thấy sự ăn năn trong mắt anh.
"Sao em không bảo anh để em?" Kyrian hỏi, giọng nói trầm trầm phá tan không khí tĩnh lặng của căn phòng.
Câu hỏi đó khiến cô căng thẳng. "Anh muốn em đi sao ?"
Anh im lặng thật lâu đến nỗi cô tưởng rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi đó. "Không, anh không muốn."
Chỉ ba từ nhưng chứa đựng biết bao tâm sự và tình cảm, cô choáng váng nhận ra, đó cũng chính là lời tỏ tình của anh.
Cô đứng im nhìn chằm chằm vào anh trong khi anh bước lui về sau một bước. Cô nhận ra anh vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được bản thân. Nhưng dù là vậy, cô vẫn muốn anh.
"Vậy thì em sẽ không đi đâu hết cho đến khi nào anh đuổi em đi thì thôi."
Kyrian đứng im bất động lắng nghe những lời đó. Anh biết chắc rằng chỉ khi nào trái đất không còn tồn tại nữa thì Amanda mới không còn được chào đón ở nơi này. Và tiếp theo đó, anh cũng nhận ra một điều, nếu quả có một ngày trái đất không còn tồn tại nữa thì anh cũng vẫn còn sống, nhưng còn Amanda thì...
Anh nhăn mặt nghĩ đến ý nghĩa của sự bất tử và đau đớn nhận ra cả hai sẽ không thể có được kết cuộc hạnh phúc mãi mãi.