Night Pleasure

Chương 2: Chương 2




Amanda tỉnh giấc với cái đầu nhức như búa bổ, toàn thân mỏi nhừ.

Cái quái gì thế –

Và rồi cô nhớ lại chuyện người đàn ông dấu mặt.

Những lời nói của hắn ta.

Thật khủng khiếp. Cô cố đứng dậy và nhanh chóng nhận ra mình đang nằm trên một cái sàn bằng bê tông lạnh lẽo trong một căn phòng nhỏ đầy bụi bặm....

Tay cô bị khóa chặt với một người đàn ông lạ hoắc tóc vàng.

Cô chỉ muốn hét toáng lên, nhưng rồi cố kìm lại.

Cô tự nhủ không được hoảng loạn cho đến khi hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Tất cả chỉ vì Tabitha thuộc tuýp người thích bày ra mấy trò hẹn hò mai mối trong một bối cảnh cực kỳ biến thái - chẳng hạn như cái lần chị ấy "vô tình" nhốt cô cùng với Randy David trong tủ áo suốt ba giờ liền.

Hay cái lần "bắt cóc" cô bằng chiếc xe tải với sự trợ giúp của một tay nhạc sĩ quái dị.

Tabitha luôn nghĩ ra đủ mọi cách quái đản nhất để gán đôi cô với một gã trai nào đấy. Nhưng, công tâm mà nói thì cho tới giờ, Tabitha chưa bao giờ hạ gục một anh chàng nào trước khi trói họ lại với nhau.

Nhưng mà, Tabitha luôn là người đầu tiên nghĩ ra mọi thứ. Và một cuộc hẹn hò "lù tù mù" (ý chỉ cả hai người đều không biết gì về đối phương) đúng thực là cực kỳ mang phong cách hữu cựu.

Cố định tâm tìm hiểu tình huống hiện tại, Amanda nhìn quanh quất xung quanh. Cả hai đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ không có cửa sổ, chỉ có duy nhất một cánh cửa sắt hoen gỉ. Nhưng để đến được cánh cửa đó chắc cô phải kéo lê "người bạn" băng ngang nguyên căn phòng.

Trong phòng không có đồ nội thất cũng không có bất cứ thứ gì. Ánh sáng duy nhất hắt ra từ cái bóng đèn nhỏ xíu đặt ngay giữa trần.

Được thôi, thế có nghĩa là không có nguy hiểm nhất thời nào hết.

Trong cái hoàn cảnh chẳng lấy gì làm thoải mái đó, cô nghiêng đầu nhìn cái cơ thể nằm sóng xoài bên cạnh. Anh chàng quay lưng về phía cô, và từ góc độ này, thật không biết anh ta đã chết hay chỉ bị ngất xỉu.

Hy vọng cái khả năng thứ hai cao hơn một chút, cô nhích dần về phía anh chàng. Trông anh ta có vẻ cao lớn, và cái kiểu nằm trông như thể anh ta bị đập một cú trời giáng rồi nằm quay đơ luôn tại chỗ.

Chân run run, Amanda rón rén quỳ gối, chậm chạp di chuyển cơ thể anh ta sao cho cánh tay của anh chàng không bị xoắn lại.

Người đàn ông không nhúc nhích.

Cô nhìn chăm chăm vào cái cơ thể ngay trước mặt. Một chiếc áo khoác bằng da dài màu đen, quần jeans đen, áo thun cổ tròn cũng màu đen nốt, trang phục đó khiến cho anh chàng trông có vẻ gì đó đầy đe dọa cho dù hiện giờ anh ta đang nằm phục dưới đất bất động như một xác chết. Chân đi một đôi ủng cao cổ màu đen với cái gót được khảm bạc thành những đường nét kỳ lạ. Mái tóc vàng quăn nhẹ dài đến tận cổ chiếc áo choàng, rũ xuống che kín gương mặt chàng trai.

"Xin lỗi?" Cô rướn người tới, chạm nhẹ vào người đàn ông thầm thì. "Anh vẫn còn sống chứ ?"

Sự đụng chạm nhẹ nhàng với phần cơ bắp khỏe mạnh rắn chắc khiến cô như ngừng thở. Cả cơ thể của anh ta chẳng khác nào một khối thép nguội. Cân đối và rắn chắc. Cơ thể đó chính là đại diện cho sức mạnh và sự uyển chuyển.

Ôi trời, trời ơi.

Không tự kiềm chế được, Amanda đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay anh ta. Cái cảm giác này !

Cố điều hòa hơi thở, cô thử thêm lần nữa

"Anh gì ơi? Ông ơi?" Cô lắc lắc đôi vai săn chắc. "Quý ngài Gothic, làm ơn thức dậy đi để tôi còn đi chứ. Tôi không muốn bị nhốt trong cái tủ quần áo với một cái xác chết bên cạnh thêm chút nào nữa đâu. Thôi nào, làm ơn đi đừng biến nó thành kỳ nghĩ cuối tuần ở Bernie chứ. Ở đây chỉ có mỗi mình tôi thôi, còn anh thì lại là một quý ông bự chảng."

Nhưng anh chàng chẳng thèm nhút nhích.

Được thôi, đã thế thì tôi sẽ thử cách khác.

Amanda bặm môi, lăn anh ta một vòng, nhờ vậy, mái tóc dài trượt sang một bên.

Hơi thở của cô như tắt nghẽn trong cổ họng. Thôi được, bây giờ thì đúng là cực kỳ ấn tượng.

Anh ta đúng thật là tuyệt mỹ. Chiếc hàm rắn chắc với những đường nét mạnh mẽ, gò má cao. Cả gương mặt toát lên một khí chất quý tộc trang nhã, và còn cả chiếc cằm chẻ nữa, chỉ một đường vạch nhẹ nhưng đủ nhấn mạnh từng đường nét của khuôn mặt.

Người đàn ông này sở hữu một nét đẹp nam tính mạnh mẽ hiếm thấy, không biết liệu trên đời có bao nhiêu người phụ nữ may mắn được nhìn thấy vẻ đẹp rờ rỡ này.

Không chỉ vậy, đôi môi của anh – đó là đôi môi gợi cảm nhất mà cô từng trông thấy. Dữ dội và nồng nhiệt, nụ hôn từ đôi bờ môi mời gọi đó nhất định sẽ là nụ hôn nóng bỏng nhất và cuồng say nhất.

Khuyết điểm duy nhất trên gương mặt chính là vết sẹo dài, mảnh như sợi tóc chạy dọc từ dưới hàm, ngay lỗ tai kéo dài đến tận cằm.

Đúng là một đối thủ nặng ký với anh chàng điển trai Julian – chồng Grace. Cho đến giờ này thì Julian chừng như là người bất khả chiến bại trong phương diện này.

Amanda cũng đâu phải là dạng phụ nữ dễ dàng bị đánh gục vì nét đẹp bên ngoài. Cô thích thưởng thức nét đẹp trí tuệ hơn là hình thể. Nhất là, theo kinh nghiệm cá nhân, đa số những người đàn ông nhìn trông được, nghĩa là chỉ bằng phân nửa cái cơ thể đang nằm kia, thì chỉ số IQ còn nhỏ hơn cả số giày.

Trái lại, Tabitha lại dễ dàng bị mê hoặc bởi chiếc mông đầy và đôi bờ vai rắn rỏi.

Nhưng mà ...

Amanda đưa mắt nhìn dọc phần hông rắn chắc, với những đường nét cơ bắp cuồn cuộn. Nếu là anh chàng nằm trước mặt, thì chút xíu ngoại lệ cũng chẳng có gì là quá đáng.

Nhưng dù sao đi nữa thì trước hết anh ta phải còn sống đi đã.

Cô bối rối chồm người tới, đưa tay tìm động mạch chính ngay cổ. Tim vẫn còn đập nhanh và mạnh.

Vậy là anh ta vẫn còn sống. Thở phào nhẹ nhõm, cô cố gắng lay anh chàng lần nữa. "Nè, áo da ? Anh nghe tôi nói gì không ?"

Một tiếng rên khẽ, chàng trai chớp mắt vài cái. Amanda như bị hút mất hồn vì đôi mắt đang mở to. Chúng thật tối, đen thẫm, và khi đôi mắt đó đặt lên người cô, đôi đồng tử giãn ra.

Anh ta nắm chặt lấy vai cô, liếc mắt nhìn khinh bỉ.

Cô vùng người bỏ chạy nhưng anh chàng đã nhanh chóng kéo mạnh cô lại, đẩy cô ngã xuống đất. Chỉ trong một loáng, cả cơ thể anh đã đè lên cơ thể cô, áp sát lên sàn. Hai cổ tay cô bị giữ chặt, cao quá đầu.

Đôi mắt đen thẫm, quyến rũ lướt dọc khắp người cô dò xét.

Amanda như không thể thở nỗi. Cả thân người anh ép chặt lấy cô từng phân, từng phân một. Và đến lúc này, cô nhanh chóng nhận ra anh không chỉ có cánh tay cứng như gọng kìm. Anh chính là một vưu vật, cơ bắp mạnh mẽ, tràn đầy nhựa sống. Hông anh ép chặt giữa hai đùi cô trong khi vùng cơ bụng rắn rỏi ép chặt cô ở một tư thế khiến măt Amanda đỏ bừng. Sự va chạm khiến cô cảm thấy cơ thể như bừng bừng, có một cái gì đó đang muốn vùng ra khỏi con người cô. Choáng ngợp đến không thở được.

Lần đầu tiên trong đời, cô muốn chủ động hôn một người đàn ông, một người mà cô không biết tí gì về anh ta cả.

Anh ta là ai ?

Amanda càng cảm thấy cơ thể hừng hực hơn nữa khi anh ta cúi thấp đầu xuống, hít hít mái tóc của cô.

Amanda hồi hộp đến cứng người. "Anh đang đánh hơi tôi đấy à ?"

Anh ta cười khoái trá, đến rung cả người. Cô có thể cảm thấy phần thân thể anh chạm vào cơ thể mình trong tràng cười nắc nẻ.

"Chỉ vì tôi thích mùi nước hoa cô đang dùng thôi, mafleur," anh thì thầm bên tai cô bằng chất giọng khiêu khích kỳ lạ khiến cả người cô như muốn nhũn ra. Giọng nói trầm như tiếng sấm chạy dọc khắp cơ thể cô đầy kích thích.

Ôi trời, người đàn ông này quá quyến rũ, và giờ hơi thở anh lại đang mơn man nơi cổ, Amanda còn có thể cảm thấy gì nữa ngoài cảm giác đê mê rạo rực lan tỏa đến từng tế bào.

"Cô không phải Tabitha Devereaux".

Anh thì thầm khẽ đến nổi dù hơi thở anh vẫn đang phả vào tai cô nhưng cô vẫn phải cố gắng lắm mới nghe rõ những gì anh nói.

Cô nuốt nước miếng bối rối. "Anh biết T-"

"Shh," tiếp tục thì thầm bên tai Amanda trong khi ngón tay cái lần tìm động mạch trên cổ tay cô. Một cái chạm nhẹ nhưng như thể có luồng điện giật mạnh chạy suốt cơ thể cô. Ngực cô thắt chặt lại như thể muốn đốt cháy cô.

Mặt kề sát mặt, Amanda có thể cảm thấy râu của anh nhẹ nhàng cọ sát lên má, một cơn ớn lạnh chạy dọc theo từng cái đụng chạm. Trong suốt cuộc đời mình, cô chưa bao giờ từng cảm thấy điều gì kích động hơn cái cảm giác lúc này, cả trọng lượng cơ thể anh đang ép chặt lên người. Và cô cũng chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương nào kích thích hơn cái mùi cay cay đầy nam tính tỏa ra từ cơ thể anh.

"Bọn chúng đang nghe đó." Kyrian nói thật khẽ bằng chất giọng trầm ấm.

Bây giờ anh hiểu rất rõ ràng rằng cô không còn là một mối nguy đối với anh, anh biết anh nên buông cô ra, tránh xa khỏi cái cơ thể đang bị lèn ép bên dưới, nhưng ...

Đã lâu lắm rồi kể từ lần sau cùng cơ thể anh cảm nhận được làn không khí nóng bỏng giữa hai đùi của người phụ nữ. Chừng như đã hằng thế kỷ anh không hề gần gũi với phụ nữ. Anh hầu như đã quên mất cái cảm giác mềm mại, ấm áp của bộ ngực người phụ nữ là như thế nào. Cả cái cảm giác nóng bỏng, ngọt ngào của hơi thở phả vào cổ mời gọi.

Nhưng giờ thì cô ta đang ngay bên dưới anh...

Oh, phải rồi. Giờ thì anh đã nhớ ra phụ nữ thường cảm thấy thế nào khi chạm vào da thịt anh, chạm vào cái cơ thể cuồn cuộn này. Và nhất là cái cảm giác của bọn họ khi được anh chạm vào, được anh mơn man bằng những sự ngón tay điêu luyện.

Trong một thoáng, tưởng chừng như anh sắp buông lỏng cảm xúc, và tưởng tượng ra cảnh anh lột sạch quần áo của cô nàng trước mặt, thích thú khám phá từng đường cong gợi cảm.

Và tất nhiên, thân mật hơn thế nữa.

Hmmm... Anh nhắm nghiền mắt khi trong đầu hiện ra cảnh lưỡi anh khám phá khuôn ngực cô, vui đùa với nụ hoa cương cứng vì dục vọng trong khi tay cô luồn vào tóc anh.

Sự chống cự của cô chỉ làm tăng thêm kích thích cho anh mà thôi.

Hmmm...

Tất nhiên, nếu khám phá ra anh là ai hoặc có thể nói là cái gì, chắc cô nàng sẽ trắng bệch vì sợ hãi. Và nếu như cô ta cũng giống như cô chị gái, có lẽ hai người sẽ đánh nhau một trận sống mái ra trò.

Thật là đáng tiếc. Nhưng dù sao anh cũng đã quá quen thuộc với sự sợ hãi mà loài người dành cho anh. Đó là một lời nguyền và là sự cứu rỗi đối với giống nòi của anh.

"Ai đang lắng nghe?" cô cũng thì thầm.

Anh mở mắt, giọng nói của cô thật dịu dàng và du dương quá. Anh rất thích giọng nói mượt mà hơi ngân dài của người phương nam. Và người phụ nữ này lại sở hữu một chiếc lưỡi mềm như lụa.

Mặc cho sự cự tuyệt mãnh liệt của ý chí, cơ thể anh không ngừng khát khao đòi hỏi cái cơ thể bên dưới. Khao khát đó càng tăng thêm đến độ anh muốn nuốt chặt hoặc chỉ một phần thôi đôi môi mời gọi khi trong lúc vô tình, anh khiến cho hai đùi cô dang rộng ra, và cả người anh tiếp nhận hoàn toàn cái hơi nóng hừng hực đang tỏa ra từ cơ thể cô.

Đúng rồi, anh có thể thưởng thức người phụ nữ này.

Tất cả mọi thứ của cô. Tất cả.

Anh ngả người ra sau để có thể nhìn kỹ hơn gương mặt cô. Mái tóc nâu tối màu buộc hờ bằng một dây buộc tóc màu nâu nhạt lấp lánh trong ánh sáng. Đôi mắt xanh thẫm thể hiện sự bối rối, phẫn nộ và tất cả cảm xúc của người phụ nữ. Nó khiến cho cô gái trông thật hiền lành và thánh thiện, nhất là vết tàn nhang nhỏ ngay dưới mắt phải. Đó là điểm khác biệt duy nhất giữa cô và người chị song sinh.

Nốt tàn nhang đó và cả mùi hương cô đang sử dụng.

Tabitha lúc nào cũng ngào ngạt trong mùi nước hoa đắt tiền trong khi cơ thể cô chỉ thoang thoảng mùi hoa hồng dìu dịu.

Chính vì vậy, sự ham muốn của Kyrian đối với người phụ nữ này lại chàng thêm mãnh liệt. Nhất là cả mấy thế kỷ nay anh chưa hề được chạm đến bất cứ người phụ nữ nào trong khoảng cách gần đến dường này.

Đã hàng thế kỷ anh chưa hề có lại cái cảm giác lúc này.

Mặt Amanda nóng bừng khi cái phần căng phồng cứng ngắt của anh ta áp chặt lên xương chậu của cô. Rõ ràng người đàn ông này chưa chết nhưng cả cơ thể anh ta đều đã cương cứng hết cả rồi. Và chắc chắn là sự cương cứng này chẳng có chút liên quan gì đến rigor mortis (ND: tiếng Latin, ý chỉ những xác chết bắt đầu cứng lại).

"Nè, anh kia, tôi nghĩ tốt hơn hết là anh tìm chỗ khác mà dựa."

Mắt gã dán chặt một cách thèm muốn lên môi cô và cô như có thể nhìn thấy sự khao khát trong đôi mắt sâu thẫm như đêm đen. Anh ta nghiến chặt răng như tự đấu tranh với bản thân.

Sức mạnh cơ bắp và khả năng kìm hãm dục vọng.

Nằ sát ngay bên dưới anh, cô nhận ra sự ảnh hưởng mạnh mẽ từ cơ thể này.Và cô có thể nghe thấy tiếng gọi của ham muốn đang bùng lên, kích thích cô trong khát khao thưởng thức đôi môi gợi cảm trước mặt.

Đó là một suy nghĩ đáng sợ nhưng cũng đầy phấn khích.

Anh hít một hơi thật sâu, ngồi xuống cạnh cô. "Sẽ mau lành thôi."

Amanda thật không thể tin nổi sao anh ta lại có thể nói một cách dửng dưng như thế khi nhìn lượng máu dính trên quần áo cô, cô có thể đoan chắc vết thương khá nặng. Nhưng trông anh ta có vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra. "Anh bị thương ở đâu thế ?"

Không trả lời mà đưa tay vuốt mái tóc hung hung, anh khựng người nhìn chằm chằm vào cái còng bạc kẹp nơi cổ tay phải, và rồi sắc mặtbiến đổi, thể hiện một sự giận dữ sâu sắc.

Chỉ dựa vào ánh mắt lạnh lùng cùng cực của anh khi nhìn vào chiếc còng, cô biết việc bị còng tay thế này khiến anh khó chịu gấp mấy lần mình.

Bây giờ, khi không còn phải chịu cái áp lực cơ thể anh đè lên người mình, cô lại phải đối diện với một thứ khác khó chịu hơn – tâm trạng u ám tỏa ra từ anh. Nhưng gương mặt anh vẫn trông đầy sức quyến rũ và hấp dẫn.

Như một vị anh hùng.

Cô dễ dàng nhận ra bộ quần áo anh đang mặc trên người vừa hao hao giống quần áo của quan nhiếp chính vừa tựa như đồ của các hiệp sĩ thời trung cổ. Bộ trang phục đó thật chẳng hợp với cái không khí của thế giới hiện đại này tẹo nào.

"Chà, chà," một giọng nói kỳ lạ vang lên, "Kẻ Săn Đêm cuối cùng cũng đã thức tỉnh."

Amanda nhận ra cái giọng nói đanh ác này chính là giọng của người đã tập kích cô ở nhà Tabitha.

"Desi bé bỏng," người đàn ông đứng cạnh cô lên tiếng trách mắng trong khi mắt anh ta nhìn trừng trừng vào bức tường nâu. "Vẫn còn chơi cái trò trẻ con này à. Không dám đường đường chính chính xuất hiện trước mặt ta như một tên Daimon thật sự sao ?"

"Lâu rồi không gặp Kẻ Săn Đêm. Mi thấy đó, ta không phải như những kẻ khác cứ khúm núm cúi đầu trước một con sói to xác xấu xa. Ta chính là bác tiều phu chuyên tiêu diệt bọn sói xấu xa đó."

Giọng nói kỳ lạ im lặng một lúc. "Khi truy đuổi ta, mi và Tabitha Devereaux không phải đã ra tay rất nhẫn tâm và lạnh lùng sao, giờ đã đến lúc bọn mi phải đối mặt với sợ hãi rồi. Ta sẽ khiến bọn mi phải quỳ gối cầu xin ta cho các ngươi chết mau đi."

Kẻ săn đêm gục đầu cười rũ. "Desi đáng thương, trong đời ta chưa bao giờ biết cầu xin ai, và nếu như ta có cầu xin gì từ cái thứ như mi thì mặt trời nhất định là đã mọc từ đằng tây."

"Hubris," Desi nói," em muốn báo thù."

Kẻ Săn Đêm đứng lên, và lúc này Amanda mới nhìn thấy vết thương bên hông anh ta. Cái áo sơ mi của anh rách bươm trong khi sàn nhà nơi anh vừa đứng dậy dính đầy vết máu. Nhưng có vẻ như vết thương đó đối với anh không là gì cả.

"Nói cho ta biết, mi thấy cái còng đó thế nào ?" Desi hỏi. "Nó được tạo ra bởi thần lửa Hephaestus. Chỉ có ông trời và chiếc chìa khóa do thần Hephaestus tạo ra mới có thể mở được ổ khóa đó. Nhưng ông trời đã bỏ rơi cái thứ như mi..."

Kẻ săn Đêm liếc nhìn quanh. Cái nhìn lạnh lẽo của anh khiến ngay cả ác quỷ cũng phải rùng mình. "Còn ta thì rất thích thú giết chết mi."

Desiderius cười to. "Còn ta thì lại không biết liệu mi có còn cơ hội đó không khi cô bạn đồng hành bé nhỏ phát hiện ra thật ra mi là thứ gì."

Kẻ Săn Đêm liếc nhìn cô ra hiệu đừng để lộ cho bọn chúng biết thân phận thật sự của cô. Nhưng anh không cần ra hiệu cô cũng biết phải làm gì. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội chị mình.

"Có phải vì vậy mà mi trói bọn ta vào với nhau không?" Kẻ săn đêm hỏi. "Mi muốn thấy bọn ta đánh nhau sao ?"

"Oh, không đâu." Desiderius trả lời. "Ta không hề có dự định thế đâu. Nếu bọn mi tự cấu xé lẫn nhau thì thật tốt quá, nhưng ta lại có ý định sẽ thả bọn mi ra khi trời vừa rạng sáng. Rồi mi sẽ thấy, chuyện gì sẽ xảy ra khi Kẻ Săn Đêm trở thành con mồi. Quan sát toàn bộ sự việc và trông thấy các ngươi bị dày vò đúng là tuyệt vời. Cho dù mi có lên trời hay xuống biển thì ta cũng sẽ tìm được ngươi mà thôi."

Kẻ Săn Đêm cười khẩy. "Mi nghĩ mi đủ khả năng để truy sát ta sao ?"

"Oh, tất nhiên. Mi sẽ thấy ta hiểu rõ nhược điểm của mi hơn chính bản thân mi."

"Ta không có nhược điểm nào cả."

Desiderius cười phá lên. "Đúng là giọng lưỡi của bọn săn đêm. Nhưng tất cả chúng ta đều có gót chân Achilles, nhất là những người phục vụ cho Artemis. Mi cũng không ngoại lệ."

Amanda có thể thề là cô vừa mới nghe tiếng liếm môi thỏa mãn của Desiderius.

"Khuyết điểm lớn nhất của mi chính là thói giả bộ thanh cao. Người phụ nữ đó ghét mi nhưng mi lại không giết cô ta để đảm bảo an toàn cho bản thân. Trong khi ả ra sức giết ngươi thì ngươi lại tìm cách bảo vệ mạng sống của ả." Desiderius cười quỷ quyệt. "Mi không thể làm hại loài người, có đúng không ?"

TBC

"Desi, Desi, Desi". Kẻ Săn Đêm chắc lưỡi. "Ta phải làm thế nào với mi đây ?"

"Đừng nói với ta bằng cái giọng suồng sã khiếm nhã đó."

"Sao lại không nhỉ ?"

"Bởi vì ta không phải là một con tiểu yêu co rúm người sợ sệt trước cái thứ như mi. Ta chính là cơn ác mộng đáng sợ nhất mà mi từng mơ thấy."

Kẻ Săn Đêm tiếp tục chế giễu. "Bắt chước y chang. Xem nào, Desidisastrous, chẳng lẽ mi không thể tự nói bằng cách của mình được sao mà phải bê nguyên thoại trong mấy bộ phim truyền hình hạng B thế ?"

Một tiếng gầm gừ giận dữ vang lên. "Đừng có châm chọc tên của ta."

"Lỗi của ta, mi đúng rồi. Ít nhất ta cũng nên tỏ ra tôn trọng mi một tí trước khi xóa sổ mi hoàn toàn."

"Oh, mi sẽ không thể xóa sổ ta được đâu, Kẻ Săn Đêm. Lần này kẻ hết đời chính là mi. Mi có nghĩ đến con ả sẽ khiến mi chậm hơn bao nhiêu lần không ? Chưa kể đến sự tồn tại của những người bạn bé nhỏ của cô nàng. Bọn chúng sẽ hạ mi như hạ một con chó hoang. Nếu ta là mi, ta sẽ bắt đầu cầu nguyện. Mi chưa từng bao giờ nghĩ ta đã phải chịu đựng thế nào khi ở bên cạnh mi, có đúng không ?"

Môi của anh mím chặt, và rồi Kẻ Săn Đêm mỉm cười trước lời đe dọa của Desiderius. "Mi đúng là quá tự đề cao bản thân."

"Để rồi xem."

Amanda nghe thấy tiếng micro bị bấm tắt.

Kẻ Săn Đêm nhìn xuống chiếc còng tay khó chịu. "Ta sẽ giết chết cái tên rác rưởi nghiện phim kinh dị đó."

"Nè, nè, nè!" cô kêu to khi anh lắc lắc cánh tay cô trong lúc cố tìm cách tự thoát khỏi chiếc còng. "Tay của tôi cũng bị khóa chung với anh đó."

Anh dừng tay, nhìn cô. Cái nhìn của anh đã có phần dịu dàng hơn."Song sinh. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Cô có biết giờ chị cô đang ở đâu không ?"

"Tôi còn không biết mình đang ở đâu nữa đây nè. Mà thậm chí tôi còn không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra ở đây nữa. Anh là ai, còn mấy gã kia là ai ?" Rồi cô hạ giọng nói thêm, "Bọn chúng có nghe thấy chúng ta không ?"

Kyrian lắc đầu. "Không, micro đã bị tắt rồi. Bây giờ thì gã đó chắc thôi chơi cái trò bắt chước bộ phim Sự trả thù của Igoresque. Tôi không biết cô thế nào, chứ giờ tôi có thể tưởng tượng được cảnh gã đang xoa hai tay vào nhau đầy thỏa mãn như nhân vật Dexter trong bột phim phòng thí nghiệm của Dexter".

Kyrian ngấm ngầm quan sát cô. Trông cô không có vẻ như lo sợ đến phát khiếp... nhưng, chính thế anh ta mới cảm thấy thật cuốn hút. Nếu giờ nói cho cô biết Desiderius là con yêu tinh chuyên hút linh hồn con người, và nó đang bám theo bà chị gái của cô thì chắc là không sáng suốt gì lắm.

Tất nhiên, theo cái khuynh hướng thích tìm diệt ma cà rồng của cô chị thì cái sự thật đó chắc cũng không đến nỗi cực sốc với cô.

Anh nhắm mắt lạ, cố tìm cách đọc suy nghĩ của cô, một lần nữa khẳng định sự nghi ngờ của bản thân.

Trong cô đang nảy lên một sự sợ hãi, không quá cuồng loạn nhưng đó chính là sợ hãi.

Trái với cô chị Tabitha, cô không phải là loại người vội vàng đưa ra kết luận, nhưng cái tình trạng hiện tại khiến cô tò mò và cũng giận dữ nữa. Anh có thể kể cho cô mọi chuyện theo cái cách ít làm cô sợ hãi nhất, nhưng cái bản chất Kẻ Săn Đêm trong cơ thể khiến anh chỉ muốn tiết lộ với cô những điều cơ bản nhất mà thôi.

Và giờ thì những điều cô cần biết không nhiều lắm. Nếu may mắn, anh có thể thỏa mãn sự tò mò của cô mà không cần phải tiết lộ thân phận thật sự của anh.

"Người ta gọi tôi là thợ săn," anh long trọng tự giới thiệu, "Và gã đó là kẻ muốn làm hại chị gái cô."

"Cám ơn, nhưng mấy chuyện đó thì tôi đã biết rồi." Amanda cau mày. Lẽ ra cô nên hoảng sợ nhưng trái lại. Sự tức giận đã lấn áp sợ hãi. Nhầm lẫn cô và chị gái, rồi kéo cô vào cái mớ bòng bong của cuộc sống điên khùng của bà chị.

Thật tâm mà nói thì sâu thẳm trong lòng cô cảm thấy vui vì bọn họ đã bắt lầm cô, bởi vì nếu là Tabitha trong hoàn cảnh này thì chắc chắn c từnghị ấy sẽ phóng đại lên mọi chuyện bằng cách ra vẻ gọi thần gió Kamikaze, và rồi đến cuối cùng chị ấy sẽ tự giết mình mất thôi.

Nhìn sang Kẻ Săn Đêm, đôi mày cô nhíu hẳn lại. Làm sao mà anh ta lại biết Tabitha ? Quan trọng nhất là, làm sao anh ta có thể phân biệt được hai chị em họ trong khi ngay cả mẹ bọn họ cũng đôi khi gặp phải khó khăn trong chuyện này.

"Anh là một trong những người bạn của chị tôi phải không ?"

Anh ta nhìn cô lạnh lẽo trước khi kéo cô đứng lên. "Không," anh nói trong khi phủi phủi ngực, hông, lưng rồi chân.

Amanda cố không nhìn vào cái cơ thể cường tráng trước mặt khi được anh kéo đứng dậy. Nhưng khi tay cô chạm vào khuôn ngực rắn rỏi thì cô tựa hồ như muốn rên lên.

Anh chính là đại diện cho tình dục và tốc độ. Đáng tiếc anh lại không thuộc dạng người mà cô thích. Trái lại, anh là một tập hợp tất cả những gì mà cô cảm thấy không chút hứng thú ở một người đàn ông. Chẳng phải sao ?

Anh bật lên một tiếng rủa. "Tất nhiên rồi, gã có điện thoại của tôi", anh lầm bầm rồi kéo cô đi về phía cửa.

Sau khi thử lắc lắc tay nắm cửa, anh bắt đầu xem xét cái bản lề.

Khi anh tháo chiếc giày bên trái ra, và đứng trên những ngón chân trần, Amanda nhìn anh cau mày. "Anh định làm gì vậy ? Định đi bơi à ?"

Anh nhìn cô cười tự mãn trước khi cúi người cầm chiếc giày lên. "Cố thoát ra khỏi chỗ này. Còn cô ?"

"Cố không bị anh làm phiền."

Khi nghe câu nói đó, đôi mắt anh ánh lên sự thích thú, và rồi anh quay lại tập trung vào cánh cửa trước mặt.

Amanda nhìn anh nhấn vào một trong những miếng khảm bạc gắn ở gót giày, ngay lập tức một lưỡi dao khoảng độ 5 inch phóng vọt ra từ đầu mũi giày. Chính xác là cái kiểu mà Tabitha rất thích đây. Cô tự hỏi, không biết trong bóp của anh có mảnh thiên thạch nào không nhỉ.

"Oooo," cô bật lên lời nhận xét. "Đáng sợ nhỉ."

Anh nhìn cô vẻ khó chịu. "Cô em, trông cô chẳng có vẻ gì là sợ cả."

TBC

Amanda nhìn anh bật cười, một quý ông rất là nam tính lại cư xử vô cùng nữ tính.

Anh chỉ lờ cô đi, dùng lưỡi dao hình răng cưa cố dịch chuyển cái bản lề đã bị rỉ sét.

"Coi chừng đó, tiếp tục như vầy coi chừng gãy dao luôn cho coi," cô cảnh cáo anh.

Anh nhướng mày nhìn cô. "Không gì trên đời này có thể làm gãy lưỡi dao này hết." Anh nghiến chặt răng gõ mạnh giày. "Cũng như không gì trên đời này có thể di chuyển cái bản lề chết tiệt này." Anh cố thêm chút nữa.

"Chết tiệt," anh gầm gừ khi cái bản lề không chịu nhúc nhích lấy một chút. Anh rút lưỡi dao ra rồi uốn cong nó nhét trở lại vào giày. Mỗi động tác cơ thể lại khiến cho chiếc áo khoác của anh lay động, từ phía sau là một bức tranh hoàn mỹ đầy sống động.

Còn nữa, cả vùng mông cũng rất gợi cảm.

Khi anh đứng dậy phô diễn cả cái cơ thể cao một mét tám, miệng Amanda như khô hẳn lại.

Thánh thần ơi.

Thôi được, cô không thể phủ nhận là anh có một điều khiến cô không thể nào cưỡng lại được. Đó là chiều cao. Cô cứ luôn cảm thấy rạo rực khi nhìn thấy những người cao hơn mình. Với người đàn ông này, cô có thể thoải mái mang đôi giày cao ba phân của mình mà không phải lo sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng nam tính của anh ta.

Anh cao hơn hẳn cô.

Và cô lại thích điều đó.

"Làm sao mà anh lại biết em gái tôi?" cô hỏi, cố giữ cho suy nghĩ chỉ quẩn quanh ở cái chủ đề chính chứ không phải ở cái ham muốn thưởng thức đôi môi mời gọi của anh.

"Tôi biết cô ta vì cô ta cứ ngáng đường tôi mãi." Vừa nói anh lại vừa lắc lắc cái còng. "Không biết loài người các người muốn gì mà cứ thích chõ mũi vào những chuyện không nên xen vào làm gì ?"

"Tôi không chõ mũi..." nhưng chưa nói hết câu thì não cô bắt đầu phân tích câu anh vừa nói. "Loài người các người ? Sao lại nói thế ?"

Anh không trả lời.

"Nghe này," cô nói trong khi giơ cao tay lên để cả hai có thể nhìn rõ chiếc còng, "Giờ tôi đang bị kẹt dí với anh, và tôi cần câu trả lời."

"Không đâu."

Kết thúc tranh luận.

Cô cực ghét đàn ông tuýp anpha. Đó là những người độc đoán, lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây, theo đúng kiểu ta-là-người-đàn-ông-chân-chính-cô-bé-à. Loại người đó chỉ khiến cô buồn nôn.

"Được rồi, nhóc con mạnh mẽ," cô cáu kỉnh. "Tôi không phải loại phụ nữ khiếp hãi nhắm tịt mắt trước cái thứ nhát cáy mà còn tỏ ra nguy hiểm. Đừng có nghĩ cách của anh sẽ có hiệu quả với tôi. Nói cho anh biết, đồng nghiệp thường gọi tôi là máy nghiền đó."

Kyrian cau mày nhìn cô. "Nhóc con mạnh mẽ sao ?" anh lập lại câu nói đó với vẻ thật không tin nổi.

Trong suốt cuộc đời dài đằng đẵng này, chưa từng có ai dám đứng trước mặt anh tỏ thái độ như thế.

Đứng trước đội quân La Mã hùng mạnh, anh không khác một tử thần, dùng chiến thuật của mình khiến quân địch khiếp hãi. Chỉ có rất ít người có can đảm nhìn thẳng vào mắt anh.

Với cương vị một Kẻ săn đêm, anh đã khiến cho những đoàn quân ma quái Daimon và Apollites phải run rẩy khi đứng trước anh. Tên của anh chỉ được nhắc thầm thì khe khẽ bằng tất cả sự tôn kính và sùng bái, nhưng người phụ nữ này lại dám gọi anh là

"Cái thứ nhát cáy mà còn tỏ ra nguy hiểm," bất giác anh nói lớn câu đó. "Chưa bao giờ ta lại bị xúc phạm đến thế này."

"Vậy nghĩa là anh là con độc nhất trong nhà sao."

Anh bật cười khi nghe lời nhận xét đó. Sự thật là anh có đến ba đứa em gái, nhưng không ai trong số bọn chúng dám nói với anh bằng cái giọng này.

Anh quét mắt nhìn cô. Cô không đẹp theo kiểu cổ điển nhưng từ cô toát ra vẻ cuốn hút kỳ lạ, đôi mắt hình quả hạnh khiến cô trông quyến rũ cực kỳ.

Mái tóc dài màu gỗ gụ buông xỏa xuống bờ vai mảnh dẻ. Nhưng hấp dẫn nhất vẫn là đôi mắt màu da trời. Ấm áp và thông minh, ánh mắt đó như bóp chết tất cả mọi dã tâm của anh.

Trên má cô có một vệt hồng nhạt khiến cho màu mắt cô trở nên thẫm hơn. Cho dù hoàn cảnh hiện tại của cả hai khá là hiểm nghèo, anh vẫn không dằn lòng tự hỏi liệu cô trông như thế nào sau một đêm ái ân nồng nhiệt. Tất cả những thứ anh có thể nhìn thấy là đôi mắt thẫm màu đầy đam mê, mái tóc hơi rối, má đỏ hây hây vì những va chạm với hàng ria của anh, và đôi môi ướt át hơi sưng do nụ hôn nồng cháy của anh tạo ra.

Suy nghĩ đó khiến cơ thể anh rạo rực. Và rồi một cảm giác quen thuộc châm chích sau gáy anh. "Sắp bình minh rồi."

"Làm sao anh biết."

"Chỉ biết thôi." Anh kéo cô về phía bên trái, bắt đầu kiểm tra tấm thảm treo tường. "Một khi thoát khỏi chỗ này, chúng ta phải tìm cách phá cái còng này."

"Cuối cùng cũng nói được một câu ra hồn." Amanda nhìn xuống cơ thể anh và trông thấy vết thương lởm chởm nằm bên dưới lớp vải rách tươm. "Anh có cần xem lại vết thương không."

"Ông trời không để tôi chảy máu tới chết đâu," anh mỉa mai. "Nếu không cô phải kéo cái xác sống thối rữa này ra khỏi đây thôi."

Cô nhăn mũi chán chường. "Đúng là thần kinh. Trời ạ. Anh là fan hâm mộ của ai thế ? Boris Karloff sao ?"

"Đúng nhất là Hanibal."

"Anh muốn làm tôi sợ đúng không ?" cô hỏi. "Nếu thế thì nó chẳng có công hiệu gì đâu. Tôi lớn lên trong một ngôi nhà với đủ thứ âm thanh của ma quỷ và hai người chị em cứ suốt ngày săn bắt quỷ. Quỷ tha ma bắt, tôi đã trông thấy đủ thứ nên mấy cái trò treo cổ buồn cười của anh không khiến tôi sợ đâu."

Trước khi anh kịp nhận ra, cô đã nắm lấy vạt áo sơ mi của anh và kéo lên.

Amanda sững người trước vòm bụng của anh. Phẳng lì, căng cứng và đúng sáu múi, cái cơ bụng này có thể khiến bất kỳ vận động viên thể dục thể hình nào cũng sẽ phải ghen tị. Nhưng cái khiến cô sững người lại chính là vô số vết sẹo dọc ngang.

Tệ hơn nữa là cô đã trông thấy vết thương nặng nhất, một vết cắt nằm bên hông, ngay dưới xương sườn.

"Chúa ơi, chuyện gì xảy ra với anh vậy ?"

Anh kéo áo xuống và lùi lại một bước. "Nếu cô muốn hỏi về mấy vết sẹo, thì đó là chiến tích của rất nhiều năm về trước rồi. Còn nếu cô muốn nói về vết cắt thì đó là kết quả trận đánh nhau giữa tôi và một tên Apollite 13 tuổi mà tôi đã tưởng lầm là một đứa bé cần giúp đỡ."

"Anh bị gài bẫy sao ?"

Anh nhún vai. "Cũng có phải là lần đầu đâu."

Amanda cố nuốt sự kích thích nhìn lại các vết thương lần nữa. Quanh anh tỏa ra mùi nguy hiểm và chết chóc. Anh di chuyển như một động vật ăn thịt, duyên dáng, uyển chuyển và đôi mắt...

Dường như nó có thể xuyên thấu mọi thứ. Ánh mắt sắc lẻm nhanh nhạy ánh lên tia nhìn thuần khiết và thanh cao khó lòng diễn ta. Mỗi khi anh nhìn cô, tia nhìn đó khiến cô ngừng thở.

Chưa bao giờ cô trông thấy một người đàn ông tóc vàng có đôi mắt như thế. Cũng chưa bao giờ cô nhìn thấy bất kỳ ai lại đẹp trai đến nhường này.

Mọi đường nét trên cơ thể anh đều hoàn hảo như tượng tạc. Từ anh phát ra nét nam tính gợi cảm lạ thường. Cô đã gặp rất nhiều đàn ông, những kẻ đã cố hết sức để có thể có được sự cuốn hút phát ra từ con người này.

"Kẻ săn đêm là gì thế ?" cô hỏi. "Có phải giống như Buffy the Vampire Slayer không ?"

Anh bật cười. "Đúng đó. Tôi chính là một cô gái bé nhỏ, gầy gò đang chống lại bọn ma cà rồng đang tìm cách kéo đứt tai tôi, và đẩy -"

"Tôi biết anh không phải là một cô gái. Nhưng Kẻ Săn Đêm là gì chứ ?"

Anh thở dài khi kéo cô đi vòng vòng căn phòng, quan sát kỹ mấy bức tường hòng tìm ra cánh cửa bí mật. "Ngắn gọn, tôi là người diệt trừ những thứ xuất hiện trong đêm đen."

Một cảm giác ớn lạnh lướt dọc sống lưng cô khi nghe những lời nói đó nhưng cô cảm thấy còn có điều gì đó phức tạp hơn là cái định nghĩa đơn giản vừa rồi. Mới nãy anh ta trông như một tử thần nhưng hoàn toàn không có sự cuồng sát, thậm chí cả chút ác độc cũng không. "Sao anh lại muốn giết Desiderius ?"

Anh đưa mắt nhìn cô trước khi thử mở cánh cửa thép lần nữa.

Anh giựt mạnh cái tay nắm và cô thật ngạc nhiên là với cú giật như thế mà cái ổ khóa vẫn còn nằm yên.

"Bởi vì hắn không chỉ giết chết loài người mà còn đánh cắp linh hồn của họ nữa."

Cô căng thẳng khi nghe những lời nói đó. "Hắn ta có thể làm thế được sao ?"

"Chẳng phải cô đã nói là cô thấy hết mọi thứ rồi sao ?" anh hỏi bằng cái giọng mỉa mai. "Vậy nói cho tôi nghe thử xem."

Amanda chỉ muốn đập cho anh một phát. Trong đời cô chưa bao giờ gặp một người kiêu ngạo và đầy phẫn nộ như anh.

"Sao lúc nào tôi cũng bị kẹp trong mấy cái trò siêu nhiên huyền bí này thế hả trời ?" cô lầm bầm. "Một ngày bình thường như mọi người là quá lắm sao ?"

"Cuộc sống không phải lúc nào cũng như cô muốn được đâu."

Cô nhướng mày khi nghe những lời đó, và cả cái giọng nói khác thường của anh.

Kyrian nghiêng đầu, giơ tay ra hiệu im lặng.

Bỗng dưng cái ổ khóa kêu click một tiếng.

"Cốc cốc," Desiderius nói. "Mày có một ngày để trốn đi, đến nửa đêm, chúng ta sẽ bắt đầu đi săn."

"Được thôi," Kẻ săn đêm nói. "Mày và cả con chó bé nhỏ của mày nữa."

Giọng nói vui vẻ của anh khiến cô ngạc nhiên. Những lời nói đáng sợ đó hình như không có chút ảnh hưởng nào với anh. "Bộ anh không sợ những lời đe dọa của hắn ta sao ?"

Anh nhìn cô buông một câu vô cảm. "Chère, ngày mà tôi sợ cái thứ như gã sẽ là ngày tôi nằm phục dưới chân gã và trao cho gã con dao để lấy trái tim của tôi ra. Giờ điều tôi sợ hãi nhất là không biết làm sao đưa cô về với chị em cô và thuyết phục Nữ vương cứng đầu bỏ qua chuyện này cho tới khi tôi tìm ra Desiderius và phóng linh hồn gã đến nơi dành cho nó."

Mặc kệ bản thân và tình trạng nguy hiểm hiện tại, cô bật cười to khi nghe lời anh nói. "Nữ vương cứng đầu sao ? Anh biết khá rõ về Tabitha đó."

Bỏ qua lời nhận xét của cô, anh cẩn thận dùng cơ thể mình làm tấm khiên bảo vệ cho cô, chầm chậm mở cửa. Anh dừng lại một lúc, nhìn quanh.

Bên ngoài là một hành lang hẹp với những vuông cửa rộng lớn đầy bụi bặm ánh lên tia nắng mặt trời.

"Chết tiệt," Kẻ săn đêm gầm gừ bước lui trở lại phòng.

"Sao vậy?" cô hỏi, tim đập liên hồi. "Có ai ở ngoài sao ?"

"Không."

"Vậy thì đi thôi." Cô bước vội ra cửa.

Nhưng anh không nhúc nhích.

Anh cắn chặt răng, nhìn ra hành lang lần nữa và lầm bầm gì đó bằng thứ ngôn ngữ mà cô không hiểu nổi.

"Có chuyện gì sao ?" Cô hỏi. "Bình minh rồi, và không có ai ngoài đó cả. Chuồn thôi."

Anh hít một hơi thật sâu "Vấn đề không phải ở con người. Vấn đề là mặt trời."

"Vấn đề gì với mặt trời chứ ?"

Anh do dự một lúc, rồi mở miệng và đưa lưỡi dọc theo chiếc răng nanh dài, nhọn hoắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.