Nam có vẻ không vui lắm, chỉ “ừ” ngắn gọn sau mỗi câu hỏi của Phiến Nhã. Bên trong tấm vải, Kỳ chép bài đã xong, cô ngồi đó yên lặng nhìn ra phía ngoài trời, cô có vẻ thoáng buồn, chẳng hiểu lý do vì sao. Chẳng phải lúc vừa vào phòng cô đã rất vui vẻ hay sao? Hay cô đang ghen? Ghen? Tư cách gì? Kỳ tự hỏi trong lòng. Cô không dám cử động, sợ lại phá tan không khí vui vẻ của hai người. Cô nghĩ Nam chắc đã quên mất sự tồn tại của cô. Mắt cô đỏ hoe. *Không, không thể, Kỳ à, sao phải khóc, có gì phải khóc* tự nhủ lòng, cô đưa tay ôm mặt cố không cho nước mắt trào ra. Vô tình tay cô va phải chiếc tách, nó lăn xuống đất.
*... kẻng...*
Nam và Nhã giật mình quay sang phía tấm vải chắn. Nam định bước xuống giường nhưng quên mất rằng mình đang bị gãy chân.
Thấy Nam đang cố bước xuống để đi, Phiến Nhã gặng hỏi
”Cậu làm gì vậy, trong đó có ai à?”
”Ừm... bạn tôi, cậu giúp tôi đi qua đó được không?”
”Bạn cậu? Là ai?”
”Là...”
Nam chưa kịp trả lời thì Kỳ cầm vài cuốn tập bước ra
”Hoàng Nam, tôi chép bài cho cậu xong rồi, giờ thì tôi về đây”
“...”
”À, chiếc tách lúc nãy tôi vô ý làm rớt, tôi đã dọn xong rồi. Chào cậu” Kỳ qua sang Phiến Nhã “Chào cô”
Nam yên lặng nhìn Kỳ ra khỏi phòng bệnh. Phiến Nhã sau khi nhìn Ninh Kỳ ra khỏi phòng, cô hỏi Nam dồn dập
”Bạn cậu sao lại là con gái? Chẳng phải trước giờ cậu không thích con gái trừ tôi sao?”
Nam im lặng nằm xuống, khép hờ hàng mi rồi đáp
”Cậu ấy là đặc biệt”
”Đặc biệt? Ý cậu là cậu thích cô ta?”
“...Tôi muốn yên tỉnh, cậu về đi”
Phiến Nhã giậm chân
”Thật là, tôi về đây, tôi không tin là cậu thích con nhỏ đấy”
Nam im lặng không quan tâm đến lời Nhã nói
Sau khi Nhã quay đi, cùng lúc đó ông quản gia vào.
”Thưa thiếu gia, tôi đã làm theo lời cậu dặn”
Nam mở hí mắt
”Ừm được rồi. Ông ra ngoài đi, có gì tôi sẽ gọi”
...
Tối đó Kỳ gọi điện cho Nhi
”Sao có chuyện gì, Nam sao rồi”
”Cậu ấy bị tai nạn, gãy chân”
”Trời sao nặng vậy”
”Ừm nhưng.. nhưng tôi gọi bà không phải chuyện này”
”Hửmm... vậy chuyện gì?”
”Lúc xế chiều, tôi có vào bệnh viện thăm cậu ấy, thì 15 phút sau có một cô gái vào, hai người nói chuyện với nhau thân mật lắm”
”Ừm thì chắc bạn gái cậu ta chứ gì”
”Thật hả?”
”Thì một nam một nữ nói chuyện thân mật, không gọi là bạn gái thì là gì”
”Ờ...”
”Ủa bà sao vậy. Ăx.. đừng bảo với tôi là bà... bà... bà thích Nam nha”
”Ờ...Không.. không.. đâu.. đâu có đâu”
”Nè.. đừng có mà chối. Yên tâm tôi sẽ điều tra cho bà”
”Thôi có gì đâu mà điều tra”
”Im nào. Để việc này tôi lo. Bà cứ việc chăm sóc cho thiếu gia trong mộng của bà đi”
”Này, đã bảo là không có rồi mà”
”Hắc hắc... ai biết được.. thôi tôi ngủ đây.. good night”
Tút.. tút. Nhi cúp máy. Kỳ lại trở về với đống suy nghĩ hỗn độn.
Anh ta thật sự đã có bạn gái à. Nếu như thế thì cớ gì phải chăm sóc cho anh ta. Bạn gái cũng về nước rồi, thế nên mọi việc liên quan đến anh ta đều là bạn gái anh làm. Đúng, đúng vậy. Hửm.. mà sao cứ nghĩ về con người đó mãi thế.
Kỳ cảm thấy lòng không còn trống rỗng như lúc trước mà thay vào đó là đống suy nghĩ tiêu cực. Kỳ nhắm mắt suy nghĩ và thiếp đi lúc nào không hay. Kỳ mơ màng nhìn thấy bóng dáng của người con trai lúc trước. Nhưng lần này người đó không quay lưng đi mà bước lại gần. Vẫn là sơ mi trắng, quần jean đen. Người đó bước lại. Gần rồi. Gần lắm rồi. Nhưng khuôn mặt của người đó không thể rõ hơn. Mờ mờ ảo ảo. Cậu ngồi xuống, một chân quỳ một chân chống, biết rõ người đó đang nhìn mình nhưng Kỳ không thể thấy rõ được khuôn mặt đó. Khuôn mặt người đó hướng về tầm nhìn của cô. Và dường như nó bất động. Mờ lắm, rất mờ.
Sáng hôm sau, Kỳ vào lớp sớm nhất, bỗng cô thấy dưới hộc bàn có một hộp quà. Ngó ngiêng xung quanh chẳng thấy ai, cô bèn mở ra xem.
Kỳ to tròn mắt
”Ahh.... đầm...đầm ren?? Cái đầm ở Beatifull..”
Đúng lúc đó Nhi vào
”Gì vậy?”
”Không biết nữa, không biết ai đã để vào hộc bàn tôi”
”Đã nha, chắc có chàng nào sắp cua rồi đấy” - Nhi cười
”Xùyy... nhỏ này”
Nói rồi Kỳ đưa hộp quà vào hộc bàn như cũ, xem có ai để nhầm mà đến lấy và ngay sau đó cô nhận được tin nhắn của số điện thoại lạ
*chiếc đầm mặc vừa không?*