Tên truyện : QỦA CHANH TÌNH NHÂN
Tên gốc : Nịnh Mông Tình Nhân
Tác giả: KSEN
Dịch: QT | Biên tập chính: Hạo | Tái biên tập + Beta : ღtiểu hồ lyღ
e2d84e23cd2b
CHƯƠNG 12
Thời tiết âm u, trong phòng khách không bật đèn lại càng làm cho không khí them u ám.
Hứa Kiệt đã ở lại Thụy Sĩ suốt ba năm rồi, Lâm Tiếu nghĩ, lúc này liệu còn có số mệnh gặp lại nhau nữa hay không?
Hắn cũng không phải rất khẩn trương, đã nhiều năm như vậy hắn cũng học được cách gọi thế nào là chờ đợi rồi, nếu không phải như vậy thì hiện tại bây giờ chắc là tim hắn đã đập loạn nhịp tới điên cuồng rồi, cũng chỉ vì bộ dạng đứng ngồi không yên của người đang ở trong phòng khách cùng hắn, thật sự khẩn trương muốn chết, lại làm cho hắn có cảm giác bất an như lúc đầu.
“Lỗi Lạc ngươi có thể ngồi xuống được không, đừng đi qua đi lại làm đầu ta thật chóng mặt mà.”
Lỗi Lạc cười khổ: “Ta như thế nào có thể ngồi yên được, ta giống như đang chờ hình phạt có gì khác nhau chứ, thực sợ bị phán án tử hình mà.”
Lâm Tiếu vừa buồn cười vừa tức giận : “Nhìn ngươi xem, thật là tự mình làm tự mình chịu, hiện tại khẩn trương cuống lên như thế làm gì, năm đó ngươi sáng suốt hơn có phải là chuyện đã không tới mức này không.”
Lỗi Lạc nói: “Chuyện này còn cần ngươi phải nhắc nữa sao? Ta đã sớm hối hận muốn chết đi sống lại rồi, nhưng mà hối hận là chuyện của hối hận, bây giờ còn cực kì khẩn trương đây này.”
Lâm Tiếu cười to.
Tình huống này làm cho người ta không thể cười nổi mà, một tình yêu vừa yêu vừa oán hận song song nhau, cả hai người đều khổ tâm, may mắn là bây giờ có một kết cục tốt đang chờ hai người, đúng là mọi chuyện dù như thế là đều có thể xoay chuyển được mà.
Mà chuyện của chính mình liệu có còn khả năng thay đổi hay không?
Lâm Tiếu đưa cho hắn một ly rượu: “Ngươi hiện tại khẩn trương cũng vô dụng, bây giờ người quyết định sự việc này không phải là ngươi, ngồi xuống đây, uống một ít đi.”
Lỗi Lạc nhẹ nhàng nhận lấy ly rượu uống một ngụm, thở dài: “Nhớ tới chuyện trước kia, thật không hiểu tại sao ta có thể làm ra chuyện như vây, giống như có quỷ xui khiến vậy, rõ ràng đã làm ra tình huống đáng trách như vậy, thật sự tưởng rằng đã không thể giải quyết được.”
Còn nói : “Nếu như lát nữa Sở Ưu tới, ta đây không chết chắc mới là lạ”
Lâm Tiếu cười nói: “Ta cũng hi vọng người tới không phải là Sở Ưu, dù sao ta cũng không muốn nhìn thấy hắn.”
Lỗi Lạc quay đầu liếc hắn một cái: “Nha!~~~ Không phải ngươi cùng với Sở Ưu quan hệ rất tốt sao?”
Lâm Tiếu cười nhạt một tiếng, lựa chọn cách im lặng không trả lời.
Lỗi Lạc tâm tư lung lay, tự nhiên cũng không chú ý trong nụ cười của hắn ẩn chứa rất nhiều ý.
Hai ngươi loạn thất bát tao [1] hết uống rồi lại nói, kỳ thật Lâm Tiếu cũng có chút khẩn trương hồi hộp, cũng hi vọng người tới không phải là Sở Ưu, mà dù sao người trước mặt hắn cũng đang gấp rút, vô cùng khẩn trương, hắn ngược lại, lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn, chỉ là ngẫu nhiên nghĩ tới: “ Đã qua vài năm không gặp như vậy,không biết Hứa Kiệt có thay đổi gì không nữa.”
Nghĩ tới như vậy có chút lành lạnh, có chút trầm mặc, có chút ngây thơ, lại mang một chút khát khao chờ đợi Hứa Kiệt nha.
Hơn nũa chắc là y vẫn xinh đẹp quá phận như cũ đi.
Nghĩ tới đây hắn không khỏi cười rộ lên.
Rốt cục cũng đến lúc này, Mục Vân tiến vào thông báo: “Thiếu gia, bọn hắn đã tới.”
Ah, cuối cùng cũng đã tới rồi.
Lâm Tiếu cùng Lỗi Lạc đều đồng thanh mở miệng: “ Là ai?”
Mục Vân nói: “ Là Sở thiếu gia…”
Mục Vân hơi ngừng lại một lúc, tựa hồ không biết phải nói như thế nào.
Lỗi Lạc sắc mặt lập tức ủ rũ như tro tàn.
Lâm Tiếu cũng không khỏi có điểm mất hứng, lo lắng, đã thấy Mục Vân nghĩ nghĩ còn nói: “Là xe của Sở thiếu gia, nhưng người ngồi bên trong hình như là Hứa Kiệt.”
Lâm Tiếu liền cười ra tiếng.
Lỗi Lạc hung hăng trừng hắn, liếc hỏi: “Mục thiếu gia, ngươi đến cùng là nhìn rõ không vậy?”
Ngữ khí như vậy thì không thể làm được việc gì, Lâm Tiếu cảm thấy, Lỗi Lạc kì thật là một người thập phần cao ngạo, khí phách đầy người, giờ phút này bởi vì tình yêu mà trở nên thật luống cuống, khẩn trương lo lắng, bất đắc dĩ, xem ra tạo hóa thật sự muốn trêu người.
Mục Vân cơ bản không hiểu rõ nguyên nhân hậu quả như thế nào, bất quá ngược lại cảm thấy chính mình đã làm sai chuyện gì, vội nói: “Bởi vì Sở Thiếu gia từ trước tới nay đến đây toàn ngồi ở phía sau, phía trước không có người, nhưng hôm nay phía trước lại có Hứa Kiệt, Sở thiếu gia có tới hay không tôi cũng không thấy rõ lắm.”
Lỗi Lạc thở dài một hơi: “ Không cần quản Sở Ưu có tới hay không, chỉ cần nhìn thấy Hứa Kiệt tới là tốt rồi.”
Lâm Tiếu một bộ dạng đồng tình vỗ vai Lỗi Lạc.
Một lúc sau quả nhiên người bước vào là Hứa Kiệt, một thân màu trắng, cổ áo được bẻ cẩn thận, thân áo phẳng phiu, càng tôn lên khuôn mặt lung linh cùng dáng người thon thả, thật sự vô cùng xinh đẹp xuất chúng.
Lâm Tiếu một mực đem đôi mắt dán lại trên người y, như thế nào đều bất di bất dịch, không chịu rời đi.
Trời đất này tuy rộng lớn, nhưng tuyệt chỉ có một người như vậy mà thôi.
Hứa Kiệt gương mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhìn sang Lỗi Lạc, nghiêng đầu đi, căn bản không chịu cùng hắn nói chuyện, chỉ đứng ở gữa phòng khách.
Lỗi Lạc đành chấp nhận hết những chuyện này, trong nội tâm vui sướng vô hạn, thầm nghĩ có thể lao ra gặp Sở Úc, một phút đồng hồ cũng không muốn trì hoãn, quay sang đang muốn cùng Lâm Tiếu cáo từ, vừa lúc bắt gặp dáng vẻ hiện tại của Lâm Tiếu không khỏi khẽ giật mình.
Lâm Tiếu vẻ mặt âm trầm, đôi mắt lại rạng rỡ giống như phát quang, trong mắt hắn bây giờ rõ ràng chỉ tồn tại một người.
Cái loại chuyên tâm chăm chú này, quả thực có thể cảm thiên động địa[2].
Lỗi Lạc hiểu được, vì vậy cũng không quấy rầy hắn nữa, chính mình bước thẳng ra cửa.
_Hết Chương 12_
Chú thích:
[1]: rối loạn điên cuồng.
[2]: cảm động trời đất.