Nịnh Mông Tình Nhân

Chương 36: Chương 36




Tên truyện : QỦA CHANH TÌNH NHÂN

Tên gốc : Nịnh Mông Tình Nhân

Tác giả: KSEN

Dịch: QT | Biên tập chính: Hạo | Tái biên tập + Beta : ღtiểu hồ lyღ

e2d84e23cd2b

CHƯƠNG 36

Kỳ thật chỉ là hiểu lầm thôi! Lúc đầu Hứa Kiệt nghe không được hai chữ này, đến khi nghe xong đã muốn nhảy dựng lên đánh người, còn hắn cứ cười mãi cười mãi mặc kệ cái tên tiểu gia hỏa này hết lần này tới lần khác vung tay đánh người không chịu dừng lại, đến lúc hơi mệt , liền hung hăng dừng lại trừng mắt với hắn: “Ngươi phải nói rõ ràng cho ta hiểu?”

Lâm Tiếu đại khái là đã cảm thấy choáng váng đầu óc, không quản tất cả khí lực, hoàn toàn đem tên hung thần đang lên cơn là Hứa Kiệt ôm chặt vào ***g ngực, Hứa Kiệt giãy dụa một lúc, không có hiệu quả gì, đành phải buông tha, mặc kệ, lại để cho hắn tiếp tục ôm, chỉ là ánh mắt vẫn không chịu thỏa hiệp, vẫn tiếp tục hung hăng trừng hắn.

Lâm Tiếu cười nói: “Tiểu Kiệt, cái này không phải lỗi của ta, lần kia tại sao ta hướng ngươi thổ lộ, ngươi lại cự tuyệt chứ, vì vậy ta mới đi tìm bạn gái mà.”

Hứa Kiệt trong lòng giống như lửa đốt, muốn đánh một trận với hắn, nhưng vẫn nhịn không được: “Nói bậy, ngươi lúc nào thì thổ lộ với ta chứ, rõ ràng là đang kiếm cớ tránh né.”

Lâm Tiếu nói: “Ngày đó ta có nói muốn sau này ngươi với ta ở cùng một chỗ, ngươi nói không được, sau này còn phải trở về, không đúng hay sao?” Lại nói tiếp, Lâm Tiếu thật đúng là mê hoặc mà.

Hứa Kiệt trợn to mắt nhìn hắn: “Ồ, ngươi lúc đó đang là thổ lộ ư? Trước kia không phải chúng ta vẫn đang ở chung một chỗ đấy sao?”

Lâm Tiếu không hiểu, lại nhìn Hứa Kiệt nói không ra lời.

Hứa Kiệt vốn là người không biết biểu đạt, lại càng nói ngắn ngọn hại hắn không hiểu gì.

Lâm Tiếu nghĩ ngợi một lúc: “Vậy ngươi cảm thấy chúng ta lúc nào thì bắt đầu kết giao chứ?”

Cái từ này thật đẹp mà, Lâm Tiếu nhịn không được cười lớn lên.

Hứa Kiệt nói : “Từ lúc ta ở Thụy Sĩ trở về, không phải ngươi đã gọi ta đến chỗ ngươi ở sao, ta đã đáp ứng rồi còn gì.”

Lâm Tiếu giống như bị đánh một quyền vào ngực. Lúc đó ư?

Vậy mà đã lâu như vậy hắn vẫn không hay biết lại còn luôn mang trong mình cảm giác đau đớn nữa chứ. Thật là nghĩ tới lại muốn hộc máu mà.

Hứa Kiệt nghi hoặc nói: “Không phải sao?”

Lâm Tiếu hỏi y: “Cho dù là như vậy, ngươi cảm thấy ở cùng một chỗ là được sao? Trên đời này không phải nhiều người là bạn bè thân thiết cũng ở cùng một chỗ đấy sao, vậy chẳng phải như thế là đã kết giao hả?”

Hứa Kiệt bĩu môi: “Không phải, bạn tốt là bạn tốt, còn những người thích nhau ở cùng một chỗ với nhau mới tính chứ, ngươi một mực yêu thương ta cho nên mới gọi ta về ở cùng mà?”

Lâm Tiếu nghẹn lời nói không ra, nhưng mà trong nội tâm lại vô cùng ngọt ngào giống như đã ăn hết cả một hộp cam thảo đường vậy. Đây là yêu thích nhau, Tiểu Kiệt nói là yêu thương nhau này!

Nhưng mà thật không hiểu, Hứa Kiệt vốn là người khó hiểu thế sự, như thế nào lại đột nhiên hiểu được tâm ý của hắn chứ. Trong lòng lại tràn đầy một mảng nghi vấn: “Tiểu Kiệt, làm sao ngươi biết ta một mực thích ngươi chứ?”

Hứa Kiệt giống như vô tội mà đáp: “Ưu thiếu gia nói.”

Lâm Tiếu thật sự muốn hộc máu mà, Sở Ưu!

“Hắn nói ngươi sẽ tin ư?”

“Ưu thiếu gia chỉ nhắc nhở ta thôi, nhưng ta cũng không phải là ngốc, ta cũng cảm nhận được mà.”

Còn có một nghi vấn nữa: “Vì cái gì ngươi nghĩ hai người ở cùng một chỗ là coi như xong chứ, cũng không phải là ở cùng một gian phòng mà.”

“Tiểu Úc nói.”

Lâm Tiếu thật muốn ngã xuống, lúc nãy là Sở Ưu bây giờ lại là Sở Úc, cái này Hứa Kiệt phải hay không chính là người nhà Sở gia thật mà.

“Ta hỏi Tiểu Úc hai người như thế nào thì gọi là kết giao, hắn nói Lỗi Lạc gọi hắn về sống cùng là được mà, hai người ở cùng một chỗ còn không tính như vậy.”

Lâm Tiếu nói: “Cho nên ngươi cảm thấy ta gọi ngươi về ở cùng là coi như đã kết giao rồi hả? Về sau ta nói ngươi cùng ta một chỗ là coi như không cần nữa phải không?”

Hứa Kiệt nói: “Đúng vậy nha, ta nghĩ ngươi muốn ta về làm vệ sĩ cho ngươi”

Lâm Tiếu dở khóc dở cười, làm sao ông trời lại đưa đẩy hắn tới loại sự tình này chứ, nguyên lai không phải mỗi chuyện tình đều thổ lộ một cách kinh thiên động địa ư, nguyên lai tình yêu đối với y mà nói chỉ cần hai ngươi ở cùng một chỗ là được rồi.

Chỉ là mặc dù dở khóc dở cười, nhưng vẫn nở nụ cười, hơn nữa còn cười rất lâu, chẳng nhẽ bây giờ lại muốn khóc sao? Cho dù rơi lệ thì đây cũng là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc cười của Lâm Tiếu, Hứa Kiệt lại nghĩ tới cái gì đấy, vội nhảy dựng lên đánh vào người hắn: “Ngươi còn cười, ngươi còn dám đi tìm bạn gái, ngươi đi tìm bạn gái của ngươi luôn đi.”

Lâm Tiếu nhe răng nhếch miệng cười, có chút đau, nhưng mà vẫn muốn cười, bộ dạng ăn dấm của Tiểu Kiệt cũng thật xinh nha.

Nhìn hắn đau đến nhíu mày, Hứa Kiệt nhịn không được liền nhẹ tay, đánh nhẹ vào người hắn như đang làm nũng.

Lâm tiếu nói: “Lúc ấy ngươi cự tuyệt ta, ta nhất thời nản lòng, mới làm như thế, sau này ta không dám nữa.”

“Hừ!” Hứa Kiệt trừng mắt với hắn: “Còn có lần sau? Hiện tại các ngươi tới mức nào rồi, giờ phải làm sao đây? Nói cho ngươi biết, ngươi nếu còn nói muốn nàng, ta nhất định sẽ giết chết cả hai người các ngươi.”

Uy hiếp này kỳ thật cũng rất ngọt ngào đi, một điểm khí thế cũng không có.

Lâm Tiếu vừa cười, vừa ôm chặt lấy y: “Ta như thế nào còn cam lòng, cho dù nếu như ta nói ta muốn ngươi, ngươi có giết ta thì ta cũng phải chịu thôi.”

Sau đó dùng ánh mắt ôn nhu nhìn y: “Chúng ta cả đời đều ở bên nhau được không?”

Hứa Kiệt cười rộ lên, cảm thấy thật cao hứng.

Một lát sau còn nói: “Vừa rồi ta đánh ngươi có đau hay không?”

LâmTiếu nhất thời hốc mắt đau xót, suýt nữa thì rơi nước mắt, là như vậy, nguyên lai là vậy, sự ôn nhu của y cũng đã ăn mòn hết nhân tâm của hắn rồi.

Hứa Kiệt nhẹ nhàng cứ thế ngang nhiên xông lên, cởi y phục của hắn: “Để ta xem ngươi có đau không?”

Hứa Kiệt ôn nhu hô hấp phả vào người hắn, Lâm Tiếu liền cảm thấy hô hấp bị lỗi nhịp, không thở nổi nữa, tay chân không thể nhúc nhích lại mặc kệ y cởi bỏ quần áo hắn.

Chứng kiến trên người Lâm Tiếu rất nhiều vết đỏ do máu ứ đọng, Hứa Kiệt nhịn không được có chút chua xót, ngượng ngùng: “Có chút trọng thương rồi, ngươi đừng giận ta được không?”

Lâm Tiếu xoa xoa mặt y: “Vốn là do lỗi của ta mà, ngươi đánh vài cái hả giận là đúng mà, ta làm sao có thể giận ngươi chứ? Nó cũng không đau đớn gì.”

Hứa Kiệt liền yên tâm nhẹ nhàng nhìn hắn cười.

_Hết Chương 36_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.