*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoàn người Chử Dịch Phong bất tri bất giác đã xuất phát năm ngày, mỗi ngày hành quân sáu canh giờ, hừng đông phải hành quân, hành quân hết tốc lực, tuy rằng mỗi ngày cưỡi ngựa bôn ba không nhiều nhưng cũng không làm lỡ hành trình.
Vừa mới bắt đầu Ô Kích còn hỏi qua mỗi ngày hành quân sáu canh giờ có phải là quá ngắn không, Lăng Tiêu trả lời rất đơn giản: ma đao bất ngộ khảm sài công.
磨刀不 误砍柴工 : ma đao bất ngộ khảm sài công: Đao được mài sắc sẽ giảm công sức đốn củi.
Nghĩa bóng: Làm việc gì mà chuẩn bị tốt sẽ thuận lợi hơn
Ô Kích đã sớm lĩnh giáo qua bản lĩnh Lăng Tiêu, cũng không hỏi nhiều, Lăng Tiêu trong lòng cười khẽ, năm đó cũng từng đi mười canh giờ mỗi ngày, khi đó là lúc đi trợ giúp Chử Dịch Phong đang ở phương Bắc, hiện tại hiền thê đã ở bên cạnh, gấp làm gì.
Lăng Tiêu không vội Chử Dịch Phong cũng sẽ không gấp, lần này bọn họ dẫn theo năm ngàn tinh binh, nếu thật sự liều mạng bôn ba mới không hiện thực, huống hồ người nào cũng cưỡi ngựa rất tốt, như vậy có nhanh có chậm mới vô cùng hữu ích với toàn bộ hành trình.
Chỉ có một việc Lăng Tiêu không hài lòng, đó là thức ăn quá kém.
Cơm tập thể cho dù tốt cũng là cơm tập thể, triều đình cũng cho lo nổi bữa ăn có thịt có cơm, có thể không đói bụng là tốt lắm rồi, Chử quân từ trước đến giờ đều quen ăn như vậy, binh sĩ ăn cái gì, Chử Dịch Phong liền ăn cái đó, Lăng Tiêu, Ô Kích cùng Phục Kiệt Cầm cũng ăn theo y như vậy. Nếu như bình thường Lăng Tiêu đã sớm nghĩ biện pháp, nhưng hành quân rất bất tiện, mỗi ngày gấp gáp chạy đi rồi nghỉ ngơi cùng một chỗ, muốn đốt cái bếp cũng không được. Mới có mấy ngày Lăng Tiêu rõ ràng cảm thấy mình tiều tụy hẳn đi.
Lăng Tiêu dựng xong lều trại tạm thời, cầm đinh lớn đóng màn vải ở trên mặt đất, lại cầm búa đến đập mạnh, Chử Dịch Phong vừa vặn sang đây nhìn thấy, vội vã chạy tới nói: “Huynh bỏ ra đi để ta làm.”
“Không có chuyện gì, ta làm được” Lăng Tiêu đem màn vải cuốn lại buộc lên, quay đầu nói, “Sao lại tới đây?”
Chử Dịch Phong nở nụ cười: “Ha hả... lúc cắm trại ta thấy bên kia có mấy hộ, ta cầm bạc đi tìm được nhà họ Trang đổi ít đồ, huynh xem...”
Lăng Tiêu nhận bao bố cột chặt trong tay Chử Dịch Phong mở ra: Một túi nhân hạch đào.
“Ta tách vỏ rồi, rất sạch sẽ.” Chử Dịch Phong có chút ngượng ngùng, “Ta thấy huynh mấy ngày nay ăn cơm không ngon... Đợi đến được quân doanh là tốt rồi.”
Lăng Tiêu cầm nhân hạch đào đưa đến miệng Chử Dịch Phong, cười khẽ: “Đây cũng là vi phạm lệnh cấm mà phải không? Vỏ hạch đào dày như vậy, đệ làm sao tách vỏ?”
*Hạch đào
Chử Dịch Phong bận ăn, nói hàm hồ không rõ: “Đừng... đừng nói nữa nha, ta dùng nhà khe cửa nhà hắn, tách vỏ xong cửa nhà hắn...liền rơi xuống.”
Lăng Tiêu bật cười, Chử Dịch Phong cũng có chút ngượng ngùng: “Ta lại cho nhà bọn hắn thêm một thỏi bạc để hắn đem cửa sửa tốt một chút, huynh ăn đi... Ta qua bên kia xem.”
Lăng Tiêu mang theo bao nhân hạch đào vào trước, vừa ăn vừa thu thập vật dụng trong trướng bồng, nụ cười trên mặt có muốn cũng không giấu được, thiệt là khổ thì khổ đi, Chử Dịch Phong là người luôn như thế sẽ vì hắn mắc sai lầm, chịu khổ một chút thì tính cái gì, a, nhân hạch đào thật là thơm...
Buổi chiều Chử Dịch Phong tuần tra xong trở về, Lăng Tiêu giúp đỡ y cởi áo bào ra, cười nói: “Đệ cũng quá tích cực rồi, ở đây cũng không phải trong quân doanh, may là đệ thân thể tốt, thân thể không tốt mỗi đêm đi tuần như thế vài lần đã sớm bị đông chết.”
“Cẩn thận một chút sẽ không lo.” Chử Dịch Phong tiến vào trong chăn, bàn chân cảm giác được trong đệm giường chôn bình nước nóng, trong nháy mắt một luồng ấm áp từ lòng bàn chân truyền lên, Chử Dịch Phong híp híp mắt cười nói: “Thật ấm áp...”
“Biết ngay đệ trở về sẽ lạnh mà...” Lăng Tiêu thổi mấy chiếc đèn, đi tới nằm xuống, nghiêng người sang ôm lấy Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong đem bình nước nóng đá về bàn chân Lăng Tiêu, cười nói: “Đã ấm áp hơn nhiều, sau này huynh cứ ngủ trước, đừng chờ ta làm cái gì...”
Lăng Tiêu nở nụ cười không nói lời nào, lúc hai người ngủ mơ mơ màng màng thì ngoài trướng thân binh đến báo: “Tiểu Hầu gia, có người một mình đêm khuya xông vào quân doanh, tự xưng là bạn cũ của tiểu Hầu gia nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, hiện tại đã bị Phục tướng quân bắt.”
“Là ai?” Chử Dịch Phong mở mắt ra, Lăng Tiêu nghĩ một hồi cười nói: “Không biết nữa? Không chừng là người nào đó tống tiền nha, đệ đã mệt mỏi cả ngày rồi buổi tối đừng ngồi dậy, ta đi xem rồi trở về nói cho đệ nghe.”
Lăng Tiêu nói xong đứng dậy phủ thêm áo bào, ấn lại chăn không cho Chử Dịch Phong ngồi dậy: “Dù sao chỉ đến có một người, không quan trọng, thật sự có chuyện ta sẽ nói cho đệ.”
Chử Dịch Phong cố gắng dặn lại Lăng Tiêu, gật gù: “Có việc tới gọi đệ ngay nha.”
“Biết rồi, nhanh ngủ đi.” Lăng Tiêu mặc áo bào xoa nhẹ tóc Chử Dịch Phong cười cười rời đi.
Ra khỏi đại trướng sắc mặt Lăng Tiêu trầm xuống, vội vã chạy tới trướng bồng của Phục Kiệt Cầm, Phục Kiệt Cầm thấy Lăng Tiêu đến liền đứng dậy cười nói: “Tiểu Hầu gia đến rồi, vốn định ngày mai sẽ nói cho ngài, nhưng ta thấy người này thực sự không giống kẻ xấu, vẫn nên xác thực lại thì tốt hơn.”
Phục Kiệt Cầm lệnh cho thân binh đem người kia dẫn lên, Lăng Tiêu định thần nhìn rồi nở nụ cười: “Hóa ra là ngươi nha.” Xoay người đối với Phục Kiệt Cầm nói: “Phục tướng quân không biết, người này là con trai một môn hạ của tổ phụ ta, khi còn bé giao tình rất tốt với ta, xem ra là biết ta ra chiến trường nên đi theo, không có chuyện gì lớn đâu.”
门下 <<VietPhrase>> môn hạ
—————–
门下 <<Lạc Việt>>
✚ [ménxià]
môn khách
học trò; môn đệ
Phục Kiệt Cầm nở nụ cười: “Thì ra là như vậy, là ta không biết mạo phạm người của Lăng lão Hầu gia, vậy để hắn cùng đi với tiểu Hầu gia đi”
“Nào có chuyện mạo phạm, Phục tướng quân cẩn thận như vậy mới tốt.” Lăng Tiêu cười cười, “Đêm đã khuya, tướng quân cũng nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong cũng mang theo người kia rời đi.
Lăng Tiêu đem người kia mang tới trướng bồng của mình, mệnh hắn chớ có lên tiếng, tự mình vòng qua bình phong nhìn Chử Dịch Phong trên giường nhỏ, Lăng Tiêu kề sát vào, Chử Dịch Phong mơ mơ màng màng mở mắt ra, rù rì nói: “Là ai vậy?
“Nhi tử môn hạ của gia gia ta, không sống được nữa đến đi theo ta muốn kiếm cơm.” Lăng Tiêu nhẹ nhàng hôn lên trán Chử Dịch Phong, “Ta với hắn nói chuyện một chút, ta đến quá gấp, cũng không biết trong nhà ra sao...”
“Ừm.” Chử Dịch Phong lập tức yên tâm, gật gù xoa nhẹ mắt, Lăng Tiêu cho ghém chăn cho y, nói, “Nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải làm dậy sớm, ngủ đi...” Chử Dịch Phong gật gù, Lăng Tiêu trông y một lúc xác định y ngủ say mới xoay người đi ra.
“Ngươi theo tới làm cái gì?” Lăng Tiêu nhỏ giọng cả giận nói, “Ngươi là khâm phạm. Trong quân không biết có ai từng nhìn thấy ngươi, vạn nhất bị người nhận ra làm sao đây?”
Chúc Dư nở nụ cười: “Có tiểu Hầu gia che chở ta, ta sợ cái gì đây?” Hắn nhìn thấy Lăng Tiêu tức giận, hạ giọng nghiêm mặt nói: “Ta đem trong mọi chuyện trong Hoàng thành giao phó xong liền chạy tới, lần này chiến tranh cùng Hung Nô ta đồng ý trợ lực, đảm nhiệm sứ giảvì t iểu Hầu gia góp sức.”
“Ngươi...” Lăng Tiêu càng thêm nghi ngờ, Chúc Dư đã từng giúp hắn mấy lần, hơn nữa cũng chưa từng yêu cầu gì, lần này lại không tiếc tính mạng tới nơi này muốn góp sức, Lăng Tiêu sẽ không tự huyễn hoặc mình cho rằng Chúc Dư là không oán không hối để giúp hắn, càng làm cho người ta nghi hoặc là thế lực phía sau Chúc Dư, hắn có cái gì mà dám tự nhận là có thể đảm nhiệm sứ giả cùng Thiền Vu Hung Nô đàm phán?
Chúc Dư cũng nhìn ra nghi hoặc của Lăng Tiêu, do dự rồi nói: “Thực không dám giấu giếm, ta cùng Hung Nô hiện tại Đại Thiền Vu có chút giao tình cũ, ta không dám nói có thể khuyên được hắn, nhưng muốn gặp mặt trò chuyện vẫn có thể.”
Lăng Tiêu mắt phượng hơi nhíu, “Muốn gặp mặt trò chuyện vẫn có thể”, có thể làm được điểm này đã không đơn giản, tuy rằng Chúc Dư từ nhỏ ở biên cảnh lớn lên, nhưng cũng không thể cùng Hung Nô Đại Thiền Vu, lúc đó còn là Đại Vương tử kết giao chứ?
“Ta nghe nói tân Thiền Vu là nhân vật rất lợi hại, tính khí táo bạo, nghe nói giết người như ngóe cũng không quá.” Lăng Tiêu lạnh nhạt nói, “Chỉ là vị trí Đại Thiền Vu này cũng do hắn giết cha mà có, ngươi sao có thể kết giao với sư tử hung bạo này?”
Chúc Dư trong mắt loé ra một tia buồn bực, lắc đầu nói: “Những việc này ta không tiện nói cùng tiểu Hầu gia, Khương Hồ... Hắn cũng không phải như người ngoài truyền tai, mẫu thân của hắn là Đại Yên Thị của lão Thiền Vu, đáng tiếc bộ tộc nhà mẫu thân Đại Yên Thị hồi trước làm phản, lão Thiền Vu từ đó liền ghi hận lên bọn họ, lão là tên biến thái... Ngày đêm đối với Đại Yên Thị đánh chửi không ngớt, có một lần say rượu đã đem cánh tay Đại Yên Thị cắn xuống một khối thịt, Khương Hồ sớm đã bị lão Thiền Vu phân đến phía Tây bộ tộc, sau khi biết việc này không thể nhịn được nữa, liên kết các bộ tộc phía Tây đánh lại lão Thiền Vu...lão chỉ là gieo gió gặt bão.”
阏氏 <<Lạc Việt>>
✚ [yānzhī] yên thị (người Hung Nô thời Hán gọi hoàng hậu của vua)
Có thể biết những bí mật này vậy chuyện cùng tân Thiền Vu giao hảo là có thể, Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn Chúc Dư, hồi lâu nói: “Nếu ngươi cùng tân Thiền Vu giao hảo, ai biết ngươi là đến giúp ta hay làm nội gián cho Thiền Vu? Chúc Dư tiên sinh đừng trách ta đa nghi, việc này quan hệ đến tính mạng dòng họ ta, nói cho cùng phải cẩn thận một chút.” Lăng Tiêu đối với Chúc Dư chưa từng có ân huệ gì, hắn thực sự không nắm chắc Chúc Dư có thể thật sự giúp hắn.
“Ta sao lại thông địch phản quốc chứ?” Chúc Dư cười khổ, thấy Lăng Tiêu lộ vẻ nghi ngờ chính mình cũng biết lời nói không có gốc rễ khó mà tin, hơn nữa hắn cũng từng cùng Trương Kế phản loạn, Chúc Dư do dự lại thở dài, nhẹ giọng nói: “Thôi, biết là không dễ dàng thuyết phục tiểu Hầu gia, ta sẽ nói rõ cho ngài.”
Chúc Dư cùng Lăng Tiêu ngồi xuống, khẽ cười một tiếng: “Ta đem chuyện từ nhỏ đến lớn nói một lần có lẽ tiểu Hầu gia sẽ hiểu, nhắc đến phải nói, Thọ Khang Hầu phủ với ta có ân cứu mạng...”
“Tiểu Hầu gia thông kim bác cổ, hẳn phải biết tai họa tranh trữ năm đó chứ?”
Lăng Tiêu gật đầu: “Hoàng tử tranh trữ bắt đầu từ Tứ Hoàng tử, Tứ Hoàng tử Hiền Vương được Thánh Thượng sủng ái, nhất thời mê muội mưu toan soán vị, từ đó tai họa tranh trữ của chư vương bắt đầu, mãi đến khi Nhị Hoàng tử Cảnh Vương được phong Thái tử sau đó mới kết thúc.”
Chúc Dư cười khổ một tiếng, than thở: “Ngày đó Hiền Vương nhận hết vinh sủng, mười sáu tuổi phong Vương, mười bảy tuổi đại hôn, năm đó Hiền Vương phủ cũng từng vinh quang, không ngờ vinh sủng quá mức dẫn đến tai họa, thế nhân đều là nói như vậy, nhưng tiểu Hầu gia có biết chân tướng không? Kỳ thực Hiền Vương không có tâm tranh trữ chút nào, hắn say mê với hoa, chim, cá, sâu, chỉ là bởi vì không đạt được ân sủng nên Cảnh Vương căm ghét, Cảnh Vương tâm địa rắn rết, mua gia nô Hiền Vương phủ đem giả tạo thư tín giấu ở trong thư phòng Hiền Vương, lại giấu long bào tư chế bên trong hầm ở Hiền Vương phủ...”
Chúc Dư nói đến đỏ cả vành mắt, thấp giọng nói: “Sự tình xảy ra ngày đó Hiền Vương còn mơ màng không biết, tiểu Hầu gia nghĩ xem, nếu Hiền Vương thật sự có ý đồ mưu phản sao lại để cấm quân đến lục soát mà không vội không hoảng bị người tra ra? Tại sao trong thư tín Trương Kế gửi muốn tới cứu ngài nhưng ngài chưa từng nhắc đến việc này? Đáng thương Hiền Vương cùng Vương phi cứ như thế bị bắt giam vào Tông Nhân phủ, còn chưa đợi được Thánh Thượng trả lại trong sạch đã bị Cảnh Vương mua chuộc ngục tốt giết chết dựng thành tự sát giả tạo, tiểu Hầu gia biết không đó quả thật là oan khuất ngút trời? Ngày đó Hiền Vương cùng Vương phi vẫn chưa tròn hai mươi tuổi...”
Lăng Tiêu trên mặt bất động nhưng trong lòng kinh hãi, Chúc Dư nói tới việc năm đó khác biệt rất lớn với những gì hắn biết, nếu như hắn nói không sai...
Chúc Dư cực lực để cho mình bình tĩnh, nghẹn ngào thấp giọng nói: “Hiền Vương từng lưu lại một con trai còn trong tã lót, Thánh Thượng hoài cảm điều tốt của Hiền Vương lúc trước cũng không có đuổi cùng giết tận, chỉ tước vương vị tiểu Thế tử giáng thành Hoài Ân Quận Vương, sai người đuổi về đất phong, ai biết Cảnh Vương thế nhưng không thỏa mãn, phái sát thủ ở trên đường chặn giết...”
“Ngày đó Hiền Vương từng theo sư phó là Thọ Khang Hầu gia, sau khi xảy ra chuyện trong triều không một người nào cầu xin cho Hiền Vương, người ngày xưa từng có quan hệ thân thiết đều hận không thể cùng Hiền Vương phủ phân rõ giới hạn, chỉ có Thọ Khang Hầu quỳ xuống vì Hiền Vương cầu xin khẩn cầu Hoàng Thượng tra rõ, đáng tiếc còn chưa thẩm tra Hiền Vương cùng Vương phi đã bị Cảnh Vương sát hại... Sau đó bán đi nô gia trong Hiền Vương phủ... Thọ Khang Hầu cũng không sợ Thánh Thượng cùng Cảnh Vương nghi kỵ, mua lại vú nuôi của tiểu Thế tử cùng thiếp thân nô tài mệnh bọn họ theo tiểu Thế tử đi tới đất phong, ngày đó vú nuôi của tiểu Thế tử đem con của mình thế vào chỗ Thế tử, bị Cảnh Vương một đao giết chết mới giúp tiểu Thế tử tránh được một kiếp, sau đó, Thọ Khang Hầu gia lại phái người âm thầm bảo vệ mới bảo toàn được cốt nhục của Hiền Vương...”
Lăng Tiêu bị tin tức năm đó làm kinh sợ nói không ra lời, hắn cũng hoài nghi chuyện năm đó, mọi chuyện trước kia có rất nhiều chuyện đều không hợp thường tình, hiện tại Chúc Dư giải thích như vậy nhưng có thể nói mọi chuyện đều thông suốt, như thế nói... Lăng Tiêu nhắm mắt than thở: “Ngươi chính là tiểu Thế tử năm đó phải không?”
“Vâng.” Chúc Dư gật đầu, “Chử Dịch Thần bất tài, nói ra ta cùng Anh Vương vốn là huynh đệ...”
Chúc Dư cười khổ: “Ta nói những này tiểu Hầu gia tin sao?”
Biết bao nhiêu là trào phúng nha, nói như thế rất nhiều chuyện đều hợp lý, tại sao ngay lúc thánh quyến tràn đầy Hiền Vương lại tùy tiện tạo phản, tại sao Lăng Hầu gia mỗi lần nhắc tới Hiền Vương thì đều sẽ hoài cảm, tại sao lúc Thái tử giám quốc thì Chúc Dư sẽ liên hợp cùng Trương Kế binh biến, tại sao Chúc Dư cùng Lăng Tiêu vô thân vô cố nhưng mấy lần giúp hắn...
Lăng Tiêu nhẹ giọng nói: “Ta tin... Chúc Dư, Thái tử năm đó hại cha mẹ ngươi không giả, nhưng Phong nhi hắn lúc đó chưa sinh ra, ngươi không thể...”
“Tiểu Hầu gia yên tâm.” Chúc Dư đánh gãy Lăng Tiêu, nhẹ giọng nói, “Ta không phải người không nói lý lẽ, oan có đầu nợ có chủ, giết cha mẹ ta chính là Thái tử, cùng người khác không quan hệ... Huống hồ Lăng Hầu gia có ân lớn với ta, ta sẽ không để cho tiểu Hầu gia khó xử, Chúc Dư giữ lại một cái mệnh tàn sống tạm chính là vì báo đại thù cho cha mẹ, ta biết Thái tử là dượng của tiểu Hầu gia cũng là phụ thân của người ngài yêu, nhưng việc nào ra việc ấy, huyết hải thâm thù này ta không thể không báo.”
Lăng Tiêu gật đầu, hắn thật sự bởi vì Vi Hoa và Chử Dịch Phong mới đối với Thái tử có chút yêu ai yêu cả đường đi, vì lẽ đó cũng nghĩ vì Chử Dịch Phong mưu quyền nhưng chưa từng xuống tay ác độc với Thái tử, nhưng việc này Chúc Dư biết hắn không nhúng tay hạ thủ đi, không chỉ là bởi vì thế lực hùng mạnh ở sau lưng Chúc Dư, dù cho có tâm hoàn lương, chỉ với việc Thái tử gây ra nghiệp chướng đối với một nhà ba người của Hiền Vương, nếu như ngày nào đó rơi xuống tay Chúc Dư, vậy cũng coi như là chết không oan uổng.
Lăng Tiêu vì trèo lên vị trí hôm nay cũng đã làm không ít chuyện trái lương tâm, hắn cũng không cảm thấy mình sai, nhưng dù trong lòng Lăng Tiêu lạnh nhạt đến đâu thì cũng phải nói rằng Thái tử chết trong tay Chúc Dư một vạn lần cũng không đền hết tội.
Chúc Dư bình phục lại tâm tình, tiếp tục nói: “Thái tử giết con trai của vú nuôi sau đó liền yên lòng, nhưng ta không thể đi đến đất phong, vú nuôi mang theo ta đi tới phương Bắc, ta cùng vú nuôi sống nương tựa lẫn nhau, mấy năm trước vì vú nuôi qua đời ta mới đi tìm Trương Kế, Trương Kế từng chịu ân của phụ vương ta, sau khi ta giao ra tín vật Trương Kế đáp ứng giúp ta, hắn cũng biết sau khi Thái tử đăng cơ sẽ không cho hắn chết tử tế, không nghĩ tới... Mọi chuyện sau đó Tiểu Hầu gia đều biết, chỉ là chuyện cùng Đại Thiền Vu thứ ta không tiện nói, ta chỉ có thể nói ta sẽ dốc toàn lực phụ trợ Tiểu Hầu gia bình định loạn phương Bắc để đền ân cứu mạng của Thọ Khang Hầu năm đó.”
Lăng Tiêu hơi trầm ngâm, nhẹ giọng nói: “Chuyện ngươi cùng Thái tử ta sẽ không nhúng tay, ta sẽ không hại hắn cũng sẽ không giúp hắn, nói trắng ra đây là do năm đó Thái tử tự mình gây ra đại nghiệt, muốn làm sao là chuyện của các ngươi, ta sẽ không quản... Chỉ là những chuyện xấu xa này ngươi không thể để cho Anh Vương biết, y còn nhỏ... không hiểu được. Còn có một chuyện ta muốn cùng ngươi bàn bạc, trần ai lạc định, ngươi có bằng lòng nương nhờ dưới trướng Anh Vương không?”
* 尘埃落定 – Trần ai lạc định: ý chỉ sự việc trải qua nhiều biến hóa hay sóng gió cuối cùng cũng có kết quả, như hạt bụi đến cuối cùng cũng lắng xuống.
Lăng Tiêu không phải người thừa dịp cháy nhà hôi của, hắn đúng là muốn thế lực sau lưng Chúc Dư, nhưng cũng là vì che chở hắn, Lăng Tiêu cũng không tín nhiệm Chúc Dư, nhưng hắn tin tưởng Lăng Hầu gia, người có thể làm cho Lăng Xuân Thu năm đó liều lĩnh bảo vệ sẽ không thật sự như người ngoài nói quá đáng như vậy.
Lăng Tiêu nhìn thẳng vào Chúc Dư: “Mặc kệ ngươi có nguyện ý đi theo Anh Vương hay không, ta hôm nay đáp ứng ngươi, nếu như sẽ có một ngày Anh Vương đăng cơ, hắn sẽ đem tro cốt Hiền Vương thỉnh về Hoàng lăng, cũng để ngài có hương hỏa cung phụng, không để vong hồn của Hoàng thúc ở bên ngoài phiêu bạt.”
Chúc Dư nhẫn nhịn khổ sở nửa ngày cuối cùng nước mắt uốn mắt uốn lượn chảy xuống, nghẹn ngào một lát đứng dậy quỳ xuống đất: “Thề chết theo Anh Vương.” ——