Bước vào một gian phòng trang nhã, khung cảnh quả nhiên thanh tĩnh hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Hai người ngồi xuống. Lạc Mai cung kính, đứng ở một bên để hầu hạ cẩn thận. Tiểu nhị đưa thực đơn tới, Phó Đông Ly chỉ vài món ăn. Đợi tiểu nhị rời đi rồi, hắn mới có hứng thú đánh giá một thân nam trang của Tô Mặc Nhu.
Mắt sáng như thần, ngọc thụ lâm phong*. Tuy rằng bộ y phục nam nhân trông rất bình thường nhưng khi mặc vào thân thể nàng lại toát lên vẻ phong tình.
*Cây ngọc đón gió
Phó Đông Ly nhìn nàng bằng ánh mắt trần trụi, không hề che giấu sự phàm tục trong đó, tựa như Tô Mặc Nhu là tác phẩm nghệ thuật để hắn đánh giá, thưởng thức.
Bị hắn nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy không được tự nhiên, Tô Mặc Nhu tức giận, trừng mắt với hắn, “Phó đại nhân, ngài nhìn đủ chưa?”
Hắn không cho là đúng, bàn tay liền phe phẩy chiếc quạt, nói rất thật tình, “Không ngờ công chúa mặc nam trang vào, ngược lại có thêm vài phần anh khí.”
Thấy ánh mắt chủ tử nhà mình tràn đầy vẻ tán thưởng, Lạc Mai cảm thấy khó chịu vô cùng, nhịn không được mà nhỏ giọng chê bai, “Tiếc thay cho một công chúa có địa vị cao quý mà lại không biết giữ thể diện cho hoàng thất, ăn mặc như vậy còn ra thể thống gì?”
Tô Mặc Nhu cười rồi liếc nàng ta một cái, “Người của hoàng thất ăn mặc ra sao, dáng vẻ xuất cung một mình thế nào cũng không giống như ngươi, kẻ bình thường mặc Long bào còn chẳng giống Thiên tử, ngươi mặc nam trang cũng có ra gì đâu.”
“Ngươi. . .” Lạc Mai bị nàng mắng cho đỏ mặt tía tai, vô cùng không phục.
Phó Đông Ly không hề để ý mà chỉ cười cười, sau đó phân phó thị nữ của mình, “Ra ngoài canh gác.”
Lạc Mai còn muốn cãi lại nhưng kịp nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của chủ tử, nàng ta không dám tùy hứng nữa, đành không cam tâm tình nguyện mà đi ra ngoài.
“Không ngờ mới có mấy ngày chẳng gặp, bản tính khi dễ người khác của công chúa tăng lên không ít.”
Tô Mặc Nhu nhấp một ngụm trà rồi nói, “Có phải đại nhân đây đang hiểu lầm cái gì hay không? Bản công chúa chưa bao giờ khi dễ người khác, nếu có kẻ bị bản công chúa khi dễ thì đó không phải là người. Bề ngoài giống người, bên trong lại không có tư cách làm người.”
Nàng không phủ nhận bản thân thù dai. Lạc Mai để lại cho nàng ấn tượng vô cùng xấu, dám ở trước mặt lên mặt rồi tát Ninh Nhi, đúng là khinh người quá đáng.
Không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa, Phó Đông Ly cười rồi uống một ngụm trà, trong ánh mắt chứa đầy sự tò mò, đánh giá đối phương. “Nghe nói lần trước, nàng cắt cổ tay rồi té xỉu, không cẩn thận bị đập đầu dẫn đến mất trí nhớ.”
“Tin tức của đại nhân quả là nhanh nhạy, bất kỳ chuyện gì được giấu kín cũng không thể qua mắt đại nhân.”
“Vậy...” Hắn nở một nụ cười trêu cợt, “Giữa nàng và ta đã từng xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ nàng đều quên rồi ư?”
Nàng liếc hắn một cái, “Giữa ngài và ta có xảy ra chuyện gì à?”
Phó Đông Ly cầm lấy tay nàng rồi giữ nó thật chặt trong lòng bàn tay to của mình, dáng vẻ tà ác, bỡn cợt.
“Công chúa đúng là quý nhân hay quên. Giữa ta và nàng đã từng xảy ra quan hệ vô cùng thân mật. Ta đây không dám quên, lúc công chúa hầu hạ ở dưới thân ta, hơi thở rất là gấp gáp, triền miên...”
Tô Mặc Nhu không hề tức giận vì những lời ác ý của hắn nhằm khiến nàng nhục nhã, nàng cười, nói, “Không ngờ Phó đại nhân tiếng tăm lừng lẫy của hoàng triều Nam Lăng ta chẳng những là trụ cột của giang sơn xã tắc mà còn là một cao thủ tình trường. Nhưng mà đại nhân này, có một câu cảnh cáo mà bản công chúa phải nói trước. Từ khi mất trí nhớ đến nay, mỗi khi nhìn thấy đại nhân, bản công chúa liền có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, thật sự không dễ chịu chút nào. Cho nên bắt đầu từ bây giờ, chúng ta ít qua lại thì tốt hơn đó.”
Nói xong, nàng vội rút tay về.
Phó Đông Ly lại nắm chặt tay nàng hơn. Thấy nàng ra sức vùng vẫy, hắn liền đánh đòn bất ngờ, hôn lên mu bàn tay của nàng một cái.
Tô Mặc Nhu đỏ hết cả mặt, tức giận không ít.
Nàng giơ tay lên, không hề khách khí mà cắn vào mu bàn tay của hắn một cái, cắn rất chặt, tựa như hận không thể cắn hết một mảng thịt.
Phó Đông Ly bị đau, theo bản năng liền buông tay.
Nàng nhân cơ hội đó mà rút tay ta, nói với vẻ tựa tiếu phi tiếu*, “Thật có lỗi với đại nhân quá. Bản công chúa đói đến mức choáng cả đầu, không cẩn thận mà xem tay ngài là chân gà. Nói đi nói lại, đại nhân nuôi một con chó điên ở bên cạnh mình, bản công chúa cảm thấy lo lắm. Không biết sau vết cắn vừa rồi, bản công chúa có bị mắc bệnh truyền nhiễm không nữa? Mới nghỉ đến điểm này, bản công chúa liền cảm thấy đứng hay ngồi cũng đều khó khăn, cho nên bữa trưa hôm nay, sợ là không thể ngồi ăn cùng ngài rồi. Cáo từ...”
*Ngoài cười nhưng trong không cười
Nói xong, không đợi Phó Đông Ly trả lời, nàng liền xoay người, rời khỏi gian phòng trang nhã, chẳng thèm quay đầu lại nhìn một cái.
Phó Đông Ly không đuổi theo. Hắn nhìn dấu răng trên mu bàn tay mình rồi cười tít mắt, chỉ là ánh mắt sâu không thấy đáy ấy lại tràn ngập sự tính kế.
Nếu nàng muốn đùa giỡn, hắn sẽ phối hợp với nàng tới cùng.
Ngày hôm sau, khi buổi thiết triều vừa kết thúc, Phó Đông Ly liền được Liễu Quý phi mời đến Ngự Hoa Viên để uống trà, tán gẫu.
Liễu Quý phi được sủng ái cũng không phải không có lý do. Nàng ta yêu kiều như một đóa hoa, đẹp đến mức không có gì sánh bằng.
Cả người mặc một thân tơ lụa, trâm cài châu ngọc càng khiến dung mạo nàng ta đẹp đẽ, khí chất cao quý áp chế người khác.
Hai người ngồi ở trong lương đình. Cung nữ dọn rượu và thức ăn xong thì cung kính lùi sang bên cạnh để hầu hạ.
Lúc mới bắt đầu, Liễu Quý phi vẫn giữ cái uy của một Quý phi, lấy lễ để đối đãi Phó Đông Ly. Uống được một hai ly rượu, nàng ta liền lấy cớ nô tài hầu hạ bên cạnh chướng mắt rồi đuổi họ ra ngoài.
Phó Đông Ly cũng không thèm để ý. Ở hoàng triều Nam Lăng này, người người đều biết Phó đại nhân hành sự theo cảm tính, không hề quan tâm đến cảm giác của người ngoài.
Huống hồ, với địa vị của hắn ngày hôm nay, không có kẻ nào dám tiết lộ chuyện riêng tư giữa hắn và Quý phi cho Hoàng thượng biết.
Trên thực tế, dù có kẻ thật sự to gan lớn mật, một mực cáo trạng trước mặt Hoàng thượng, Phó Đông Ly cũng dám chắc Triết Khang đế không dám động đến mình.
Thấy hạ nhân đã lui hết, Liễu Quý phi mới buông bỏ hết vẻ cao quý mà nãy giờ mình giả vờ. Nàng ta nở nụ cười lấy lòng, rót cho Phó Đông Ly một ly rượu, nói bằng giọng yểu điệu vô cùng, “Phó đại nhân suốt ngày ưu quốc ưu dân*, vì phúc của thần dân Nam Lăng mà không ngừng cố gắng. Một chén này, ta thay mặt tất cả dân chúng để kính ngài.”
*Ưu tư vì nhân dân, xã tắc
Phó Đông Ly gật đầu một cái đã khiến nàng ta thần hồn điên đảo. Hắn cười nhẹ, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Bị thần thái quyến rũ người của hắn làm cho chết mê chết mệt ba hồn bảy phách, gương mặt Liễu Quý phi ửng đỏ cả lên. Bàn tay mềm mại của nàng ta không tự chủ được mà luồn vào trong tay áo hắn, nắm chặt những ngón tay thon dài của hắn, thân thể cũng dựa sát vào người hắn...
Vốn đã là mỹ nhân tuyệt trần, nay lại càng thêm vài phần kiều mỵ. Liễu Quý phi hừ một tiếng, làm nũng, “Phó đại nhân, Y Y có việc muốn cầu ngài.”
Phó Đông Ly nhìn ngón tay nàng ta đan lẫn với ngón tay của mình bằng ánh mắt dịu dàng, cười cười, “Mời nương nương nói.”
“Cũng không phải đại sự gì, là ca ca của ta. Từ khi hắn trở thành Hộ bộ Thị lang, trong tay vẫn chẳng có thực quyền nào cả. Ta biết đại nhân có tiếng nói trong triều, mong rằng ngày thường, ngài cất nhắc ca ca ta thêm một chút.”
“Vậy à? Theo ý nương nương, hạ quan nên cất nhắc hắn như thế nào?”
Liễu quý phi càng dựa sát thân thể vào người Phó Đông Ly để tăng thêm phần thân thiết, “Cất nhắc như thế nào không phải chỉ là chuyện nhỏ sao? Ngày sau, cả Liễu gia đều nhờ vào ngài.”
“Được. Hạ quan chợt nhớ ở biên quan đang thiếu vài nô tài biết chăm sóc ngựa, không biết nương nương cảm thấy cái vị trí đó có hợp với ca ca của người hay không?”
Khuôn mặt Liễu Quý phi lập tức biến sắc.
Phó Đông Ly cười lạnh một tiếng rồi hất tay nàng ta ra, cười như không cười rồi nói, “Liễu Ngọc Y, tốt nhất ngươi nên biết thân biết thân. Nếu lúc trước ta có thể khiến ngươi trở thành phi tử được sủng ái nhất thì ta cũng có thể khiến ngươi mất hết tất cả chỉ trong một đêm! Đôi khi, con người ta phải học được cách an phận. Tham lam quá mức, ngươi sẽ chẳng được lợi ích nào cả.”
Liễu Quý phi bị hắn làm khó dễ bất thình lình mà đâm ra hoảng sợ.
Nàng ta từng là con gái của một viên quan cửu phẩm, tuyệt đối không dám mơ ước đến vị trí làm chủ hậu cung.
Vinh sủng ngày hôm nay của nàng ta đều do một tay Phó Đông Ly thúc đẩy, nàng ta còn kính sợ hắn hơn cả đương kim thánh thượng. Cho dù đã bay lên cành cao, Liễu Ngọc Y cũng không dám tự cao tự đại ở trước mặt hắn, chỉ là nàng ta không ngờ sắc đẹp của mình lại chẳng có tác dụng. Xem ra, nàng ta đã đánh giá mình quá cao, hay đúng hơn là nàng ta coi thường hắn. Nam nhân này vốn dĩ không phải người dễ bị khống chế.
Liễu Quý phi nhịn không được mà trộm liếc đối phương. Nàng ta thích hắn từ lần đầu gặp mặt, cho dù biết mình chỉ là một quân cờ hữu dụng trong tay hắn mà thôi.
Trong lúc tâm tư Liễu Quý phi đang không ngừng xoay chuyển, ánh mắt Phó Đông Ly chợt đảo một cái, nhìn cành cây cách đó không xa rồi nói, “Nhìn một hồi náo nhiệt lâu như vậy, nàng xem đủ chưa?”
Dựa theo ánh mắt của hắn, Liễu Quý phi nhìn thấy một cái cây rất to, cao vút tầng mây.
Trên cây là một cô nương mặc y phục màu trắng, trong tay ôm một con diều, vẻ mặt xấu hổ nhìn về bên này.
Liễu Quý phi chợt run lên, sau đó nhìn kỹ lại. Cô nương kia không phải là Thất Công chúa sao?
Tô Mặc Nhu cảm thấy oan ức vô cùng. Nàng trèo cây chỉ vì tháo con diều này ra, nào ngờ lại trông thấy tên Phó Đông Ly âm hồn bất tán và Liễu Quý phi được sủng ái nhất hậu cung đang ở tư thế thân mật, hẹn hò ngay trong lương đình.
Nàng sợ mình tùy tiện nhảy xuống sẽ phá hoại giây phút hứng trí ngời ngời khi yêu đương vụng trộm của kẻ khác nên mới đành nán lại, đợi bọn họ rời khỏi rồi lặng lẽ nhảy xuống.
Nào ngờ Phó Đông Ly lại ác độc như vậy. Rõ ràng hắn đã sớm phát hiện ra, vậy mà lại đợi lúc nàng đang thích thú hóng chuyện nhất để mở miệng, vạch trần sự có mặt của nàng.
Nàng đành vẫy vẫy con diều trong tay, nhỏ giọng giải thích, “Ta không có muốn quấy rầy hai vị đâu, nếu muốn thì tội gì mà phải trốn ở trên cây, không nói lời nào? Chơi diều kiểu đó có mà bị sâu cắn đến thảm thương.”
Liễu Quý phi sầm mặt lại, trách mắng, “Đường đường là công chúa mà lại không có quy củ như vậy.”
Tô Mặc Nhu rất muốn đáp trả lại nàng ta rằng: Ngươi đường đường là Quý phi mà lại tư thông với nam nhân khác sau lưng Hoàng thượng, so với ngươi, ta bò lên cây còn chưa tính là gì đâu.
Nhưng mà nàng biết xem xét thời thế. Đối với nữ nhân này, tạm thời không vạch mặt ả thì tốt hơn.
Tâm tình của Phó Đông Ly vốn mất hứng, sau khi nhìn thấy nàng thì chợt trở nên tươi tỉnh vô cùng.
Hắn đứng dậy, đi đến dưới tàng cây, ngửa đầu nhìn lên.”Nàng định ngồi ở trên đó đến bao giờ?”
“Vậy thì phải xem đại nhân và nương nương tán gẫu đến bao lâu.”
Phó Đông Ly không khỏi hé miệng cười, nói, “Xuống đây đi “
Tô Mặc Nhu ném con diều xuống trước, sau đó ôm thân cây lực lưỡng rồi bò xuống từng bước một.
Cái gọi là người cũng có lúc tính sai, ngựa cũng có lúc trượt vó, nàng đột ngột trượt chân, cả người như thế mà rơi xuống.
Hắn dùng một tay ôm nàng vào lòng, thuận tiện sờ soạng bộ ngực mềm mại của nàng một cái.
Đồng thời, Phó Đông Ly không quen trêu chọc bên tai nàng, “Cảm giác tuyệt thật, cầm nắm rất thoải mái.”
Tô Mặc Nhu xoay người, dùng sức đá hắn một cước, “Chân này rất được, đá xong liền sảng khoái.”
Phó Đông Ly ăn đau, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng. Hắn ghé sát tai nàng, nhỏ giọng uy hiếp, “Trên đời này chưa có ai dám đá ta.”
Nàng không cam lòng làm kẻ yếu thế, nói vào tai hắn, “Bây giờ thì có người đầu tiên trong đời ngài nhé.” Dứt lời, nàng nhặt con diều lên rồi nói với hai người trước mặt, “Không quấy rầy hai vị nữa.”
Nhìn bóng lưng của nàng rời khỏi, sắc mặt của Liễu Quý phi vẫn không bình tĩnh lại được.
Lúc nãy nàng ta nhìn lầm sao?
Dường như nàng ta nhìn thấy vẻ hứng thú đối với Tô Mặc Nhu trên mặt Phó Đông Ly, thậm chí còn có thứ mà chỉ nữ nhân mới hiểu, gọi là một chút quyến luyến.
Ngày tháng trong cung vừa nhám chán lại vừa nặng nề, còn định thỉnh thoảng chuồn êm xuất cung, nào ngờ thời đại lạc hậu này cũng chẳng có cái gì mới mẻ.
Cho tới bây giờ, Tô Mặc Nhu vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy Triết Khang đế – phụ hoàng trên danh nghĩa của nàng.
Việc Liễu Quý phi và Phó Đông Ly có gian tình hay không chẳng hề ở trong phạm vi quan tâm của nàng.