Nịnh Thần Vô Lương

Chương 7: Chương 7: Chương 3 (1)




Gần đây, Thái tử rất hay bám người. Vì Tô Mặc Nhu giảng bài thú vị hơn Thái phó, do đó, chỉ cần có thời gian, nó đều chạy đến Minh Nguyệt cung để nghe hoàng tỷ kể chuyện xưa.

Đối với người đệ đệ luôn thích hỏi mình những câu hỏi vì sao, Tô Mặc Nhu rất mực yêu thương, hầu như là chiều theo ý nó.

Nàng không hy vọng đứa nhỏ này trở thành vật hy sinh trong cuộc chiến tranh giành quyền lực, nếu không thể lấy được địa vị tôn quý kia, ít nhất nó cũng có đủ trí tuệ để tự bảo vệ mình.

“Hoàng tỷ, như tỷ đã nói về vị Câu Tiễn kia, có thật là hắn đã âm thầm phục quốc thành công, đánh bại Ngô vương Phù Sai ư?”

Tô Cận Hiên chớp mắt, có vẻ hứng thú với câu chuyện xưa này.

Tô Mặc Nhu véo nhẹ đôi má phúng phính của nó, gật đầu, “Câu chuyện này dạy chúng ta một điều rằng, người thắng cuộc phải là người biết nằm gai nếm mật. Câu Tiễn có thể thành công là vì hắn kiên nhẫn, giỏi chịu đựng hơn người bình thường rất nhiều, chẳng sợ việc nhất thời không như ý muốn, nhưng tuyệt đối không được bỏ cuộc giữa chừng.”

“Nhưng những gì hoàng tỷ dạy ta, Thái phó đều chưa từng kể cho ta biết.”

“Ta nghĩ là Thái phó thấy đệ còn nhỏ, muốn đợi đệ lớn lên một chút rồi mới giảng cho đệ nghe.”

Nàng không muốn đứa nhỏ này sớm nhận biết được hiện thực tàn quốc của việc tranh giành quyền lực, chỉ hy vọng nó có thể lớn lên trong sự bình an, cho dù một ngày nào đó phải đối mặt với gió tanh mưa máu, một chút thiện lương cuối cùng trong con người nó sẽ không bị phai mờ.

Hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ.

“Cái gì?!”

Một tên thái giám tên là Tiểu Phúc Tử bỗng chốc chạy vào, hốt ha hốt hoảng, “Công chúa! Không hay rồi!”

Chỉ thấy đầu của Tiểu Phúc Tử tràn đầy mồ hôi. Vừa vào cửa, hắn ta đã bổ nhào xuống trước mặt Tô Mặc Nhu, bàn tay run run, chỉ ra phía bên ngoài. “Ninh Nhi bị người của Liễu Quý phi bắt đi rồi! Bọn họ nói nàng ấy phạm vào điều cấm kỵ của hoàng gia, nhất định phải đánh chết!”

“Cái gì?”

Nghe vậy, Tô Mặc Nhu lập tức hỏi lại, “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ninh Nhi đã làm gì?”

Hắn ta nhìn nàng rồi bẩm báo. “Khoảng một canh giờ trước, nô tài và Ninh Nhi dựa theo sự phân phó của Công chúa mà chuẩn bị canh bổ cho Thái tử, nào ngờ Ninh Nhi không cẩn thận, làm vỡ chén sứ, đúng lúc đó lại bị Trần ma ma bên cạnh Liễu Quý phi nhìn thấy.”

“Chuyện này vốn cũng không có gì to tát, nhưng một hồi sau, Liễu Quý phi phái người đến bắt Ninh Nhi, nói rằng chén sứ có vẽ hình rồng vàng ở bên ngoài, nàng ấy đánh vỡ thì chẳng khác nào làm nhục tôn nghiêm của hoàng thất, phạm vào cấm kỵ.” Tiểu Phúc Tử nói liền một hơi, sắc mặt hắn ta càng thêm khó coi, cả người co rúm lại, “Công chúa, đây là tội lớn đó! Nếu Quý phi nương nương dựa vào đó mà trừng phạt Ninh Nhi, chỉ sợ tính mạng của nàng ấy...”

Nói đến đây, Tiểu Phúc Tử không dám suy đoán thêm nữa.

Tô Mặc Nhu khẽ nhíu mày, đắn đo cân nhắc, tại sao vì một cái chén sứ mà Liễu Quý phi lại làm khó dễ nô tài.

Nàng đột nhiên nhớ tới cung yến mấy hôm trước. Vì một cặp chén ngọc, nàng đã khiến Liễu Quý phi khó xử trước mắt mọi người, giờ thì nàng đã rõ, đối phương muốn trả thù chuyện cũ đây mà.

Tô Mặc Nhu siết chặt hai tay, vô cùng tức giận.

Ninh Nhi làm sai ở đâu chứ? Những người đó không dám trực tiếp đối phó nàng thì liền ra tay với người bên cạnh nàng, đúng là buồn cười!

“Hoàng tỷ, tỷ không sao chứ?”

Tô Cận Hiên ngước mắt lên, kéo tay áo của Tô Mặc Nhu, cảm thấy lo lắng.

Nàng khom người xuống, “Hiên đệ, thị nữ Ninh Nhi bên cạnh hoàng tỷ đắc tội với Liễu Quý phi, hoàng tỷ phải đi cứu nàng ấy, đệ ngoan ngoãn đợi ở đây, đừng đi đâu cả. Chờ hoàng tỷ xong việc trở về, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.”

Vừa dứt lời, nàng liền đi ngay, nào ngờ lại bị đứa nhỏ kia níu chặt tay áo.

Nàng không hiểu, nhíu mày một cái, chỉ thấy Tô Cận Hiên nhắc nhở bằng vẻ nghiêm túc, “Liễu Quý phi không phải người dễ trêu chọc, hoàng tỷ nhớ cẩn thận.”

Nghe vậy, trong lòng Tô Mặc Nhu càng thêm đau xót. Còn nhỏ như vậy mà đã nhìn thấu mọi việc trong cung, xem ra những năm gần đây, hẳn là Thái tử đã phải trải qua không ít mưa gió.

Dùng vẻ ngoài lương thiện, ngây thơ để đối mặt với người khác, cùng lắm chỉ muốn cố gắng sinh tồn mà thôi.

Cho dù là câu chuyện về Câu Tiễn phục quốc hay Hàn Tín phải chịu nhục mà bò qua háng người khác, đứa nhỏ này đều sớm trải nghiệm rồi.

Nàng nắm chặt tay nó, hứa hẹn, “Yên tâm đi Hiên đệ, hoàng tỷ nhất định sẽ trở về bình an.”

Cứu người quan trọng hơn, nếu Liễu Quý phi thật sự đánh chết cho Ninh Nhi để thỏa mãn cơn giận, chỉ sợ không có người dám ra mặt, đòi lại công đạo cho Ninh Nhi.

Nàng đi thẳng đến Vĩnh Lạc cung, hi vọng có thể thừa dịp Ninh Nhi còn chưa xảy ra việc gì mà cứu nàng ta một mạng.

Thế nhưng, vệ binh canh giữ ngoài cửa lại nói Liễu Quý phi có lệnh, cho dù là ai cũng không được phép bước vào cửa cung nửa bước. Mặc kệ Tô Mặc Nhu cầu xin thế nào, bọn họ cũng chẳng cho vào.

Có tiếng la hét từ bên trong truyền ra ngoài.

Đó là Ninh Nhi, dường như nàng ta đang phải chịu hình phạt tàn khốc. Tiếng khóc thê lương, tràn ngập sự đau đớn.

Tô Mặc Nhu phẫn uất đến mức không chịu nổi, một là vì Liễu Quý phi lòng dạ độc ác, hai là vì bản thân nàng bất lực.

Nàng là cái gì chứ?

Trong hoàng cung này, cho dù là công chúa có địa vị cao quý đi chăng nữa, đối mặt với hiện thực này, nàng chẳng làm gì được cả.

Tiếng khóc của Ninh Nhi càng thê thảm hơn. Bây giờ, nàng không thể nghĩ ngợi gì thêm nữa, chỉ có thể thẳng tiến đến Càn Thanh cung – nơi Triết Khang đế đang ở để cầu tình.

Bước chân loạn xạ, tâm trạng sốt ruột, nàng chỉ mong mình có thể nhanh chân cứu Ninh Nhi khỏi Liễu Quý phi tràn đầy hận thù kia.

Còn chưa chạy đến Càn Thanh cung, một cánh tay đã kéo nàng lại.

“Sao nàng hốt hoảng như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Khuôn mặt Phó Đông Ly xuất hiện trước ánh mắt mê loạn vì rối trí của nàng, nàng đã chạy quá nhanh, không để ý tới hắn.

Thấy hắn mặc quan phục, dường như mới rời khỏi Càn Thanh cung, nàng vội nói, “Ta muốn gặp phụ hoàng, ta muốn cứu Ninh Nhi!”

Phó Đông Ly nhíu mày lại, cảm thấy mơ hồ, “Ninh Nhi? Đó là ai?”

“Nàng ấy là thị nữ ở bên cạnh ta, bởi vì việc nhỏ mà đắc tội Liễu Quý phi. Ta biết, sở dĩ Liễu Quý phi ra tay với Ninh Nhi, cùng lắm là chỉ muốn ra oai với ta mà thôi! Nhưng Ninh Nhi vô tội, ta muốn đi tìm phụ hoàng để nhờ người phân xử!”

“Hoàng thượng vừa mới ngủ, ta nghĩ ông ấy sẽ không gặp nàng.”

“Cho dù ông ấy không muốn gặp, ta cũng phải gặp cho bằng được.”

“Nàng cho là gặp được Hoàng thượng thì có thể giải quyết mọi chuyện sao?” Phó Đông Ly cười lạnh, “Nàng đừng quên, trong lòng Hoàng thượng, ông ấy vốn không muốn gặp nàng, nàng càng không thể so với Liễu Quý phi đang được sủng ái kia.”

Sắc mặt Tô Mặc Nhu trở nên trắng bệch, cả người nàng tựa như lung lay sắp đổ.

Nàng siết chặt nắm tay, sau một hồi giãy dụa trong lòng, nàng kiên quyết, “Ta muốn cứu Ninh Nhi.”

Phó Đông Ly nở nụ cười, “Ta có thể giúp nàng cứu người, nhưng mà...” Hắn nghiêng người về phía trước, đôi môi kề sát vào tai nàng, “Ta giúp nàng, nàng sẽ thiếu nợ ân tình của ta. Sao hả? Thỏa thuận không?”

Tô Mặc Nhu cắn môi, đứng ngay tại chỗ, tiếp tục phân vân.

Phó Đông Ly nói thêm, không nhanh không chậm, “Nàng có thể lo lắng, nhưng ta phải nhắc nhở nàng, ta có thể đợi, không có nghĩa là người khác chờ được. Lỡ như thị nữ của nàng...”

“Được, ta đồng ý với ngươi.”

Phó Đông Ly nở nụ cười, thừa dịp nàng không để ý, hắn kéo tay nàng rồi hôn trộm một cái, “Chờ tin tốt của ta.”

Không lâu sau, Ninh Nhi được người ta đỡ về Minh Nguyệt cung.

Khi ấy, nàng ta quả thực đã bị đánh đến mức gần như hấp hối.

May thay, Phó Đông Ly xuất hiện kịp thời, cứu thoát Ninh Nhi khi nàng ta chỉ còn một hơi thở cuối cùng.

Liễu Quý phi dù không cam lòng nhưng vẫn chưa dám trở mặt với hắn.

Người được cứu về rồi, sau khi nhìn thấy vết thương trên người Ninh Nhi, Tô Mặc Nhu không khỏi đau lòng.

Ninh Nhi là người nàng biết đầu tiên sau khi đến thế giới này, một tiểu cô nương không có lòng riêng, chỉ biết trung thành bảo vệ chủ, bây giờ lại gặp tai bay vạ gió vì chủ mình tranh phần thắng với người khác.

May thay, Lý thái y và Tô Mặc Nhu có giao tình rất tốt. Bằng không, với thân phận của Ninh Nhi, chỉ có thể mời thái y đến chữa trị, đút thuốc bổ và bôi thuốc mỡ qua loa. Căng thẳng một hồi, mãi đến khi Lý thái y cam đoan rằng tính mạng của Ninh Nhi đã không còn nguy hiểm, Tô Mặc Nhu mới bớt thấp thỏm lo âu, buông lỏng cả người.

Đêm đến, nàng canh giữ bên giường Ninh Nhi, nhìn tiểu cô nương ngủ không ngon giấc mà xót xa vô cùng, trông thấy tình cảnh trước mắt vô cùng bi ai.

Giao quyền lực cho kẻ khác, kết quả đạt được là gì?

Vì sao người có quyền thế lại có thể làm xằng làm bậy, kiêu ngạo ương ngạnh, coi mạng người như cỏ rác, không hề cảm thấy việc mình trả thù đối phương có thể khiến người khác bị liên lụy, thương tổn cả đời?

Từ sau khi xuyên không, nàng đã kiêu ngạo quá rồi phải không?

Tự cho là mình đúng, dùng cách nghĩ của người hiện đại để áp dụng vào thời đại phong kiến, cho rằng chỉ bằng nhiệt huyết của mình, nàng có thể thay đổi vận mệnh sao?

Nàng sai rồi!

Nàng sai hoàn toàn...

Sự tùy hứng của nàng chỉ mang lại thương tổn cho người bên cạnh mà thôi. Thậm chí, nàng không thể tự mình giải quyết tai họa.

Chuyện lần này, nếu không có Phó Đông Ly nhảy ra cứu giúp, Ninh Nhi ắt hẳn phải chết.

Trước kia, nàng nghĩ mọi thứ rất đơn giản. Mặc kệ công việc thế nào, nàng hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, cho dù là vô ý đắc tội một ai, nàng cũng chẳng hề canh cánh ở trong lòng.

Ở chốn hoàng cung này, đừng nói đến việc bảo vệ Thái tử, chỉ cần kẻ nắm quyền thế trong tay muốn nàng phải chết, điều đó cũng giống như bóp chết một con kiến nhỏ mà thôi.

Trước lúc Ninh Nhi ngủ, nàng từng hỏi nàng ta, “Bị đối xử ngươi vậy, ngươi có hận không?”

Ninh Nhi cố nén sự đau đớn, cười buồn, “Đây là số mệnh, hận thì có thể thay đổi được gì chứ? Nô tỳ nên cảm tạ rằng mình còn sống, nếu nô tỳ chết đi... nô tỳ quả thực không có gì cả.”

Nhìn Ninh Nhi đã ngủ say, Tô Mặc Nhu đột nhiên lắc đầu. Không, nàng sẽ không chấp nhận vận mệnh này, vận mệnh phải được nắm giữ trong tay, nàng tuyệt đối không thể để người khác quyết định sự sống chết của mình, tuyệt đối không!

Vì chuyện của Ninh Nhi, nàng nợ Phó Đông Ly một ân tình.

Tuy nàng chẳng hề tán thưởng hành vi “cháy nhà còn đi hôi của”, nhưng nếu đã đồng ý rồi thì không thể thay đổi được gì nữa.

Đối với nam nhân tên Phó Đông Ly, nàng không rõ cảm giác của mình đối với hắn là chán ghét hay sợ hãi.

Gian trá, tà ác, ngang ngạnh, bướng bỉnh, xem thường lễ giáo, cái gọi là tiểu nhân thực sự, chỉ sợ hắn đúng là người như thế.

Khó trách chủ nhân của thân thể này lại vì hắn mà đi tìm cái chết. Nam nhân không hư, nữ nhân không thương, Phó Đông Ly quả thực hư hỏng đến tận xương tủy.

Kiêu ngạo, ương ngạnh, giảo hoạt, gian trá, tiếp xúc với người như vậy mãi, nàng sợ bản thân mình không chết cũng bị lột da.

Ngày thứ ba sau khi Ninh Nhi được cứu, có một nam tử tên là Mạc Khiêm được Phó Đông Ly phái đến, nhờ chuyển lời rằng hắn mời nàng xuất cung một chuyến.

Đối với người tên Mạc Khiêm, nàng có nghe người ta nói qua.

Theo hầu Phó Đông Ly, có võ nghệ phi phàm, tài năng ngang ngửa với Lạc Mai, phụ trách việc bảo vệ an toàn cho Phó Đông Ly.

Chẳng qua là so với Lạc Mai, Mạc Khiêm vừa cẩn thận lại vừa hướng nội, dáng vẻ lịch sự, trong sạch, vừa nhìn đã biết là một nam tử giỏi giang.

Hắn nói không nhiều, chỉ bảo rằng xe ngựa đang chờ ở bên ngoài. Bởi vì lần này, Phó Đông Ly tự mình mời Tô Mặc Nhu xuất cung, nàng mới có thể nghênh nganh ra cửa.

Cũng nhờ thế, nàng mới nhận ra tác dụng của quyền thế thêm một lần nữa.

Có quyền, nàng có thể đi cửa chính; không quyền, nàng chỉ có thể trèo tường, đó là hiện thực ở xã hội này. So với thế kỷ hai mươi mốt, muốn sống sót ở thời đại này cần có tôn nghiêm, không có sự chống đỡ của quyền lực, quả thực là si tâm vọng tưởng.

Dọc theo đường đi, Tô Mặc Nhu thấm thía đến vạn phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.