Năm đó thi đại học, trường trung học trực thuộc đại học D đã rửa sạch nhục nhã. Giản Tri Ngôn là thủ khoa của khối, trúng tuyển đại học B. Lớp 3 thi rất tốt, tỉ lệ trúng tuyển cao tới 95%.
Lúc tốt nghiệp, cô Cao tự mình viết cho mỗi học sinh tốt nghiệp một lời trích dẫn. Tạm biệt một khoá tốt nghiệp, bọn họ cũng thu hoạch được rất nhiều.
Cả lớp mỗi người đều có một tờ giấy, bên trên là chữ ký của mọi người. Có chữ rồng bay phượng múa, có chữ ngay ngắn nghiêm chỉnh.
Giản Tri Ngôn đem tờ giấy kia chép lại, rồi đưa cho mọi người cất giữ.
Hơn hai năm trôi qua, cái tên Ninh Quân đã sớm bị lãng quên.
Ngày thứ hai, mọi người quyết định gặp nhau tại một nhà hàng gần đại học B.
Mọi người đều đến rất sớm.
“Giản Tri Ngôn, hôm nay có những ai đến vậy?”
“Những ai có thể tới tớ đều đã thông báo rồi.”
Trong mấy năm này, mọi người đều đã thay đổi không ít. Từ quần áo, kiểu tóc cho đến khí chất, cũng không còn thấy sự ngây ngô như năm đó nữa.
Trong phòng náo nhiệt ồn ào, mọi người nói chuyện công việc, thỉnh thoảng kêu ca một chút vì giá nhà ở thành phố khiến mọi người theo không kịp.
Khi mọi người đang nói chuyện, cửa phòng khách đột nhiên mở ra. Một thân ảnh cao lớn đi tới.
Trong phòng im lặng trong chốc lát, nhưng bầu không khí trong nháy mắt liền náo nhiệt lên.
“U, Cố thiếu gia tới a!” Kiểu xưng hô quen thuộc này lập tức có cảm giác như trở lại thời trung học.
Cố Dịch mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần bò, màu da lúa mì khỏe mạnh, cả người lạnh lùng: “Hôm qua nhận được tin nhắn của Giản Tri Ngôn, tớ vừa đáp máy bay liền chạy luôn qua đây.”
“Sao lại chỉ có một mình cậu? Không mang theo người nhà sao?”
Cố Dịch ngồi xuống, “Cô ấy không đến, bị lệch múi giờ.”
Đám người cười lên.
“Cố thiếu gia, lúc nào mới cho mọi người uống rượu mừng đây?”
Cố Dịch có cảm tình với Nguyễn Chanh, nhiều năm như vậy, mọi người cuối cùng cũng đã hiểu rõ. Lúc trước hai người này ở lớp không ít lần mâu thuẫn, thì ra, đánh là thân mắng là yêu.
Cố Dịch liếc mắt qua, “Các cậu cũng mau chuẩn bị quà cưới kỹ càng đi.”
Mọi người cười ầm lên.
Giản Tri Ngôn nhìn thời gian, bảy giờ, xem ra đêm nay có thể chơi hết đêm.
Đường Nhụy ngồi bên cạnh cậu mở miệng, “Ninh Quân không đến sao?”
“Cậu ấy nói sẽ tới. Khéo đang bị kẹt xe.”
Có người nghe thấy được, tò mò hỏi: “Ninh Quân từ nước Mỹ trở về rồi sao?”
“Về từ một tháng trước rồi.”
“Cậu ấy bây giờ đang làm gì?”
Giản Tri Ngôn: “Cậu ấy đang làm tại tập đoàn Thiên Thịnh.”
“Ông trời ơi..! Cậu ấy vậy mà làm ở Thiên Thịnh!” Tập đoàn Thiên Thịnh là một ngân hàng đầu tư quốc tế, có lịch sử lâu đời, rất khó có thể vào được đó.
Cố Dịch uống một ngụm nước, không nói gì.
Hai mươi phút sau, Ninh Quân rốt cuộc đã đến.
Anh ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi trắng quần tây, tay áo tinh xảo tôn thêm mấy phần quý khí, hình như mới họp xong liền chạy tới đây: “Thật xin lỗi, tớ bị kẹt xe.”
Mọi người nhiều năm rồi không gặp, trong lúc nhất thời có chút im lặng, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Ninh Quân đảo mắt nhìn từng người, khi anh nhìn thấy Cố Dịch, ánh mắt có chút dừng lại.
Cố Dịch cũng đang nhìn anh.
Hai người này trước đây chưa quen nhau, nhưng cả hai lại đều biết đối phương.
Trong phòng ánh sáng lờ mờ, hai người không lộ rõ biểu cảm.
Giản Tri Ngôn giới thiệu nói: “Để tôi giới thiệu một chút, đây là Cố Dịch, đây là Ninh Quân. Ninh Quân, sau khi cậu chuyển trường, Cố Dịch liền chuyển tới lớp chúng ta.”
Ninh Quân gật gật đầu, “Chào.”
Cố Dịch khẽ cong môi, “Chào.”
Hai người này tựa như trong tiểu thuyết võ hiệp, hai vị cao thủ lần đầu gặp mặt, chỉ là không có nhẹ nhàng vui vẻ gì.
Cố Dịch: “Nghe tên cậu đã lâu.”
Đôi mắt Ninh Quân loé lên một chút.
Cố Dịch bình thản nói: “Tôi ngồi cùng bàn với Lộ Minh, cậu ấy thường nhắc đến cậu.”
Thì ra là Lộ Minh.
Mi tâm Ninh Quân có chút nhúc nhích. Anh vừa rồi còn tưởng rằng Nguyễn Chanh cùng cậu ta tán gẫu về anh.
Một bữa cơm khá bình yên.
Lúc bữa tiệc kết thúc, Ninh Quân đi rửa tay, khi quay lại, đem sổ sách đi.
Cố Dịch đứng hành lang gọi điện thoại, “Đã ăn cơm tối chưa?”
“Anh là heo sao? Ngủ nguyên một ngày nhỉ đi! Thế mà anh còn chê em ồn ào!”
Ninh Quân không có hứng thú nghe người khác nói chuyện điện thoại, ang nhấc chân định đi thì nghe thấy Cố Dịch nói, “Nguyễn Chanh! Quên đi —— Em lái xe chú ý an toàn.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, cả người Ninh Quân cứng đờ, thần sắc lạnh nhạt nhìn bóng lưng của Cố Dịch.
Cố Dịch cúp điện thoại, quay người lại. Ánh mắt hai người giao nhau, cậu ta gật đầu một cái, quay về phòng khách.
Hai người lướt qua nhau.
Rất nhanh, Ninh Quân cũng khôi phục vẻ mặt bình thường.
Cùng lúc đó, mọi người đang thêm Wechat của nhau, chủ yếu là thêm Ninh Quân.
Đường Nhụy sau khi tốt nghiệp đã ở sở sự vụ làm luật sư. So với trước kia già dặn hơn rất nhiều, so với dáng vẻ đọc sách trước kia hoàn toàn là hai người người khác nhau.
Nhưng có thể ở lại được thành phố B cũng thật không dễ dàng. Nhà cô kinh tế bình thường, bố mẹ không thể trợ giúp kinh tế cho cô, những năm này cô đi học, học phí đều dựa vào học bổng.
Giản Tri Ngôn nói với mọi người, “Chờ tới ngày mười lăm, chúng ta sẽ tới Lăng Thành, mời cô Cao và cô Tống đến đây.”
“Được đấy. Đến lúc đó lớp trưởng sắp xếp nhé.”
Ninh Quân lái xe tới, giá trị của chiếc xe này cũng hơn mười vạn.
Chỗ ở của Đường Nhụy cùng đường với anh, để Đường Nhụy đi xe anh cũng tiện.
Có người cười khẽ trêu ghẹo, “Các cậu nói lớp ta có phải đều là đại gia không? Ninh Quân, Cố thiếu gia, còn có Nguyễn công chúa.”
Lúc này di động của Cố Dịch vang lên, “Mmm—— “
“Anh tới nhanh lên.” Cô không đi tham gia cuộc gặp mặt, lúc này mà xuất hiện, mọi người thấy được cô sẽ càng thêm chắc chắn về suy nghĩ trước đó.
Cố Dịch phất tay về phía mọi người, “Ngày khác sẽ liên lạc lại sau nhé!”
Xe Nguyễn Chanh lái tới là của Cố Dịch, là chiếc xe thể thao, ngang ngược lại càn rỡ.
Ninh Quân ra bãi đỗ lấy xe, liền thấy chiếc xe Sport đang dừng ở giao lộ. Chiếc xe đó đỗ ở đằng sau xe anh, anh ấn còi.
Nguyễn Chanh có chút phiền, Cố Dịch tại sao vẫn chưa ra, cô bấm điện thoại gọi cho anh ta nhưng không có ai nghe.
Ninh Quân nhìn về phía trước, biển số xe 母母101*.
*Chỉ đơn thuần là biển số xe bên Trung. (Beta đang khó ở, mong các bạn thông cảm.)
Đường Nhụy nói: “Hẳn là đang chờ người.”
Chưa tới mấy giây sau, Cố Dịch đã quay lại rồi lên xe.
Đường Nhụy nhìn thấy cảnh này. Cô nhìn về phía Ninh Quân, chỉ thấy anh nghiêm mặt, tay đặt trên vô lăng ra sức nắm lại.
Đường Nhụy nhìn một cái rồi im lặng quay đi.
Xe thể thao trước mặt khởi động.
Nguyễn Chanh đi xe thể thao với vận tốc 50km/h, các chiếc xe chạy qua đều tặc lưỡi.
Cố Dịch vỗ vỗ mặt, “Em có thể giảm tốc độ nữa không?”
Nguyễn Chanh khẩn trương: “Vậy anh qua lái đi!”
Cố Dịch ủy khuất, “Anh vừa uống rượu.”
Nguyễn Chanh không để ý đến phản ứng của anh ta, cô đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, “Chiếc xe phía sau kia đi theo chúng ta.”
Cố Dịch nghiêng người nhìn thoáng qua, “Em chuyên tâm lái xe đi.”
Ninh Quân im lặng không nói gì.
Thẳng đến khi đi tới chỗ đèn đỏ, anh liền tăng tốc xe đến một hướng khác, cùng chiếc xe thể thao đi song song.
Nguyễn Chanh nghiêng đầu nhìn, bỗng nhiên ánh mắt cô giao với ánh mắt của Đường Thụy.
Thế giới này lớn như vậy, không nghĩ tới có một ngày bọn họ lại gặp nhau trong tình huống trùng hợp như vậy.
Ngoài cửa sổ ánh đèn trải dài khắp con đường. Trong trí nhớ của cô, đối với những người trước mặt này, cô nhìn một cái liền nhận ra.
Đường Nhụy mỉm cười với cô.
Nguyễn Chanh không cười đáp lại, bởi vì cô nhìn thấy người lái xe là Ninh Quân.
Thì ra anh tới tham gia buổi gặp mặt.
“Còn ba giây!” Cố Dịch lành lạnh nhắc nhở.
Nguyễn Chanh vội vàng thu tầm mắt lại.
Chiếc kia Mercedes rốt cuộc cũng vượt qua xe thể thao, một đường đi thẳng, rất nhanh không thấy tăm hơi.
Nguyễn Chanh không chút hoang mang, tiếp tục lái xe với vận tốc 50km/h. Cố thiếu gia cũng không thúc giục nữa, anh nhắm hai mắt, dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Hai mươi phút sau, đến chỗ ở của Đường Nhụy.
Đường Nhụy cùng bạn học thời đại học thuê một căn hộ hai phòng. Tiền thuê phòng mỗi tháng cũng đã 4000, nhưng so với thu nhập hiện tại của cô thì khoản tiền này cô hoàn toàn có thể ứng phó. Chỉ là mỗi tháng tiền có thể tiết kiệm được không có bao nhiêu.
“Cảm ơn.” Đường Nhụy mở miệng nói, “Người trên xe vừa nãy là Nguyễn Chanh.” Giọng nói của cô không có một chút nghi vấn nào. Cô nghĩ hẳn là Ninh Quân cũng đã nhìn thấy.
Sắc mặt Ninh Quân vẫn như cũ, “Là cô ấy.”
“Mấy năm nay các cậu không liên lạc với nhau sao?”
Ninh Quân không cảm xúc, những năm này tựa hồ cũng không thay đổi gì: “Không có.”
Đường Nhụy im lặng một chút, “Sau khi tốt nghiệp, đây là lần đầu tiên tớ gặp lại cô ấy.”
Ninh Quân ngẩng đầu nhìn tòa nhà, “Tôi đi về trước.”
Đường Nhụy gật gật đầu, “Đi đường cẩn thận.”
Thời trung học luôn có những chuyện không thể nói rõ được, ví dụ như, Nguyễn Chanh cùng Ninh Quân có “cảm tình“.
Ninh Quân về đến nhà. Khi anh lên đại học, trong nhà liền giúp anh đặt mua một căn hộ, hai năm này, anh ở nước ngoài nên phòng ở trống không. Lần này trở về, mẹ Ninh gọi nhân viên quét dọn tới dọn dẹp một chút.
Quan hệ giữa anh với ba mẹ cứ như vậy. Những năm cao trung, ở chung một mái nhà, quan hệ cũng không thay đổi.
Lúc học đại học, Ninh Quân đã xác định được ngành nghề tương lai của mình. Đối với công ty nhà họ Ninh anh hoàn toàn không hứng thú tiếp nhận, ba mẹ cũng không quá bắt ép anh, hiện tại tất cả đều giao cho Ninh Hàm.
Trong phòng yên tĩnh, Ninh Quân ngồi ở trên ghế sa lon. Rất lâu sau, anh cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho Giản Tri Ngôn: “Gửi cho tớ số của Nguyễn Chanh.”
Giản Tri Ngôn đang ở nhà, đọc tin nhắn không thể nín được cười cười.
“Anh cười cái gì a?” Trình Phỉ ngó tới, “Ninh Quân?”
“Đúng vậy, là cậu ta.”
Trình Phỉ trợn mắt, “Đừng có đem số của chị em cho anh ta! Người này có ý gì đây?”
Giản Tri Ngôn nhìn bạn gái nói, “Nối lại tiền duyên?”
Trình Phỉ mở to hai mắt, “Thế thì Cố Dịch làm sao bây giờ? Anh cũng đừng giúp Ninh Quân nha. Không từ mà biệt, nhiều năm như vậy không liên lạc với chị em, bây giờ chị em trở về, anh ta có phải cảm thấy chị em tuổi trẻ lại xinh đẹp, mà muốn quay lại? Nghĩ mình hay lắm hả.”
Mặt Giản Tri Ngôn lộ vẻ bất đắc dĩ, “Ninh Quân vẫn còn độc thân.”
Trình Phỉ: “Rốt cuộc anh là người bên nào?”
Giản Tri Ngôn thở dài, “Trình tiểu thư, công việc của em đã làm xong chưa?”
Trình Phỉ lập tức nhíu mày. Cô là biên tập tạp chí, một năm đều chỉ có công việc, lượng công việc cũng nhanh không chịu đựng nổi. Ba mẹ cô đều mong cô trở về Lăng Thành thi công chức, cô thật vất vả mới theo đuổi được Giản Tri Ngôn. Giản Tri Ngôn ở lại thành phố B, cô đương nhiên sẽ không đi.
“Cho em mượn máy, em đi viết bản thảo.”
Cuối cùng Giản Tri Ngôn vẫn đem số điện thoại của Nguyễn Chanh gửi cho Ninh Quân. Cậu thấy Ninh Quân cũng rất để ý. Đêm nay, ánh mắt Ninh Quân nhìn Cố Dịch cũng quá không bình thường.
Ninh Quân nhận được rồi nhắn lại: Cảm ơn.
Nguyễn Chanh đưa Cố thiếu gia về nhà, “Chìa khóa xe.”
Cố Dịch cầm lấy chìa khóa xe, “Ở khách sạn nhiều thứ không tiện, nếu không ngại thì chuyển tới chỗ anh đi.”
Nguyễn Chanh liếc anh ta một chút, “Em cảm thấy ở khách sạn rất thuận tiện, mỗi ngày đều có người tới quét dọn.”
Cố Dịch nhíu mày, “Em không thấy dạo gần đây trên mạng đưa tin sao? Vệ sinh của khách sạn năm sao đều đáng lo. Dùng khăn đã lau bồn cầu rồi lại đi lau cốc...”
Nguyễn Chanh cau mày, “Cố Dịch, anh nói buồn nôn như vậy cho ai nghe đây?”
Cố Dịch nhún nhún vai, “Anh chỉ là ăn ngay nói thật.”
“Sau khi xong mọi việc, em sẽ đi tìm nhà.” Đến lúc đó cô còn phải đón Yami nữa: “Em về đây.”
Cố Dịch bắt lấy tay cô, “Em lái xe về đi. Đêm hôm khuya đón xe không an toàn, anh đỡ phải lo lắng.”
Nguyễn Chanh ngẫm lại, cuối cùng cô cũng không cự tuyệt.
Một tiếng sau, cô trở lại khách sạn. Cố Dịch rất thích giày vò cô, ai bảo chú Cố có ân với nhà cô chứ. Cô thay đôi dép lê mềm mại, dẫm lên trên thảm, cô bình tâm lại.
Mấy năm nay Ninh Quân sống rất tốt! Lái xe sang! Tính cách cẩn thận, tỉ mỉ!
Cô từ từ suy nghĩ lại, chỉ cảm thấy không khí trong phòng có chút ngột ngạt, ngực không thể thở nổi.
Buổi tối Nguyễn Chanh đều làm việc, tinh thần đặc biệt tốt không phải nói, hiệu suất công việc đặc biệt cao. Cô bật máy tính lên, bắt đầu lật xem những ảnh lần này Dịch Hàn chụp. Dịch Hàn điều chỉnh ống kính tốt, cộng thêm sự xuất sắc từ yếu tố bên ngoài, cô chắc chắn nhóm ảnh chụp này sẽ được đăng lên tạp chí, tạp chí nhất định sẽ bán chạy.
Mãi cho đến đêm khuya, cô mới làm xong. Ảnh chụp được sửa rất thành công, chính cô nhìn còn cảm thấy —— ảnh này quá đẹp rồi.
Ban đêm, trời yên tĩnh, trên hành lang khách sạn thi thoảng có tiếng người nói chuyện.
Điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, thanh âm trong đêm tôi càng trở nên chói tai. Cô cầm lên nhìn, là số lạ, đêm hôm khuya khoắt còn chào hàng sao, cũng quá chuyên nghiệp rồi.
Cô liền từ chối không nhận.
Lát sau, điện thoại lại vang lên lần nữa.
Nguyễn Chanh nhìn dãy số kia, còn gọi lần thứ hai đến, lấy kinh nghiệm của cô hẳn không phải là chào hàng: “Alo —— “
Bên kia im lặng mấy giây.
“Là tớ, Ninh Quân.” Thanh âm trầm thấp, lạ lẫm.
Trong lúc nhất thời, Nguyễn Chanh không biết bắt đầu nói từ đâu. Cô hít một hơi, “Là cậu sao?”
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Muốn hẹn hò, muốn hôn hôn, muốn ôm một cái!
Muốn đền bù chỗ trống trong mấy năm này.