Edit: Doãn Uyển Du
Beta: Doãn Thiên
Cố Dịch sờ mũi, “Vâng ạ, cháu sẽ chuẩn bị, ở trước mặt cô chú thổ lộ với Chanh Chanh.”
Ba Nguyễn lắc đầu, đứa nhỏ này quá ngu ngốc mà: “Được rồi, vậy chúng ta chuẩn bị một chút, cháu mau chóng đi qua đó đi.”
Cố Dịch: “Vâng. Để cháu đi đón chú với dì.”
Ba Nguyễn: “Không cần, cháu làm việc của cháu đi. Chú và mẹ Chanh Chanh cũng nhiều năm không tới thành phố B rồi, tiện thể đi du lịch luôn.”
“Chú Nguyễn, khi trở lại cháu và Nguyễn Chanh sẽ cùng hai người đi chơi.”
“Cháu chuẩn bị cẩn thận một chút! Chanh Chanh dễ mềm lòng, dễ cảm động. Cố lên!”
“Dạ!”
Chạng vạng tối, Mẹ Nguyễn đi đánh bài xong về đến nhà, phát hiện được ba Nguyễn có chút thâm trầm.
“Anh sao thế? Công ty lại gặp chuyện?”
“Em nói xem đứa nhỏ Cố Dịch này có phải ngốc hay không? Nhiều năm như vậy, nó và Chanh Chanh cũng chưa ở bên nhau.”
Mẹ Nguyễn cười cười, “Chanh Chanh coi nó là anh trai. Quan hệ của hai đứa nó rất tốt, cũng chưa chắc muốn làm người yêu của nhau.”
“Cố Dịch thích Chanh Chanh nhà chúng ta.”
“Có thể Chanh Chanh đối với nó không có tình yêu nam nữ.”
“Chanh Chanh thích mẫu người như thế nào? Cố Dịch tốt như vậy, hai nhà chúng ta lại quen biết nhau. Đứa nhỏ Cố Dịch này dáng dấp lại đẹp mắt, anh tuấn.”
“Còn anh có chuyện gì sao?”
“Quên nói chính sự. Cố Dịch nói muốn thổ lộ với Chanh Chanh, mời chúng ta làm người chứng kiến.”
Mẹ Nguyễn suy nghĩ một lát, “Không đúng. Lỡ như giữa hai đứa bé này có thể xảy ra chuyện gì thì sao.”
“Thế nào?”
“Anh đồng ý rồi?”
“Anh đồng ý rồi.”
“Để em đi gọi điện nói chuyện với Chanh Chanh, hỏi rõ ràng một chút rồi nói sau. Anh làm việc có thể động não hay không hả?”
Ba Nguyễn ủy khuất, “Anh chỉ muốn có con rể thôi mà...”
Mẹ Nguyễn: “....”
Buổi tối, Giản Tri Ngôn và Trình Phỉ mời Nguyễn Chanh ăn cơm.
Chưa ai từng nghĩ tới, buổi quyên góp tiền năm ấy là sự kiện đã thúc đẩy lương duyên cho Trình Phỉ và Giản Tri Ngôn.
“Chị, chị muốn ăn cái gì?”
“Các em cứ chọn đi.”
Giản Tri Ngôn: “Gần đây thế nào? Công việc thuận lợi chứ?”
“Tạm được.” Ngoại trừ ngoài ý muốn gặp Ninh Quân, tất cả đều rất ổn.
Giản Tri Ngôn cười, “Ninh Quân có liên lạc với cậu hay không?”
Nguyễn Chanh nhẹ nhàng lên tiếng, “Anh ấy nhờ tớ chụp hình cho cửa hàng của một người bạn.”
“Nhiều năm như vậy, chúng ta lại sống cùng trong một thành phố, cũng không thấy cậu ta đi tìm tớ mấy lần. Lần này cậu về, cậu ta liền chủ động liên lạc. Tớ nhìn ra cậu ta có ý khác thì có.”
Trình Phỉ cũng nói tiếp, “Chị, đừng để ý tới Ninh Quân. Người này nói đi là đi, căn bản không để chị ở trong lòng.”
Giản Tri Ngôn hé miệng cười một tiếng, người nào đó lúc này chắc đang điên cuồng ngứa mũi.
Nguyễn Chanh uống một hớp nước, làm dịu đi sự xấu hổ.
“Cố Dịch đâu? Gần đây anh ấy rất bận sao?”
“Đang luyện xe, tháng sau có thi đấu.”
Trình Phỉ gọi vài món ăn, đều là những món Nguyễn Chanh thích, cô còn cố ý gọi thêm một phần pudding.
Trong lúc đó, Trình Phỉ không động đũa một chút nào.
Nguyễn Chanh hỏi: “Em không ăn à?”
Trình Phỉ buồn rầu, “Em sợ mập.”
Nguyễn Chanh nhìn Giản Tri Ngôn, “Cậu mặc kệ không quản nó à? “
Giản Tri Ngôn lắc đầu, “Tớ có khuyên, nhưng em ấy không nghe tớ. Con gái quá gầy cũng khó nhìn, tớ lấy tiêu chuẩn của đàn ông, đánh giá đúng trọng tâm nói cho các em biết.”
Trình Phỉ: “...”
“Em cũng không phải vì đàn ông các anh mà sống, em chỉ vì muốn chính mình đẹp hơn thôi.”
Nguyễn Chanh chống cằm. Giản Tri Ngôn ổn trọng, Trình Phỉ tinh quái, hai người tính cách bổ sung cho nhau, ngược lại thật sự là một đôi trời sinh.
“Đúng rồi, chị, cuối tuần có đại tiệc hội kinh tế do tập đoàn Thiên Thịnh tổ chức. Chị có thời gian hay không? Cùng đi với lão đại tài chính của chúng em đi.”
“Có thể chứ?”
“Không có vấn đề.”
Tập đoàn Thiên Thịnh, đây không phải là công ty Ninh Quân đang làm việc hay sao, cũng có thể sẽ gặp được anh.
Sau khi ăn cơm tối xong, Giản Tri Ngôn đi lấy xe.
Nguyễn Chanh và Trình Phỉ ở một bên chờ đợi.
Nguyễn Chanh từ trong túi lấy ra bức ảnh có kí tên của Hứa Nhất Trạch: “Hôm nay cậu ta tới chụp ảnh, chị nhờ cậu ta ký dùm em nè.”
“Oa! Chị của em. Chị thật sự quá tốt!” Trình Phỉ kích động kêu lên. Cô ấy vui vẻ kéo tay cô lại, nũng nịu!
“Chị có một phòng cũng ổn, cuối tuần chị đưa chìa khóa cho em, em chuyển tới đi.”
Trình Phỉ: “Em sống cùng bạn học rất tốt, em cũng ở quen rồi. Không làm phiền chị đâu, mà em lại còn lười, cũng không muốn dọn phòng....”
Nguyễn Chanh nhếch miệng, “Em tưởng chị mới biết tính em à?”
Trình Phỉ dậm chân một cái, “Chị —— “
Nguyễn Chanh cười khẽ, “Mợ để cho chị trông coi em, sợ em bị lừa!”
“Em cũng không phải đứa bé.”
“Đúng nha! Em làm sao lại bị lừa được! Em lừa gạt người khác còn tạm được!”
Mọt sách Giản Tri Ngôn đối với Trình Phỉ thế nào, Nguyễn Chanh đều nhìn thấy hết.
“Lúc nào thì em đem Giản Tri Ngôn về nhà?”
“Năm nay ăn tết đi! Chị, vậy còn chị? Chị với Cố Dịch...”
“Chị với Cố Dịch? Nếu chị với anh ấy hợp nhau thì nhiều năm như vậy đã sớm ở cùng nhau rồi, anh ấy không phải kiểu người chị thích.”
“Sao lại như vậy?” Trình Phỉ yên lặng.
Khi bọn họ đang nói chuyện, Giản Tri Ngôn đã lái xe ra.
Hai người đưa Nguyễn Chanh về khách sạn, lại cùng nhau xuống xe, nhất định phải nhìn thấy Nguyễn Chanh tiến vào thang máy.
Nguyễn Chanh nhìn về phía hai người, phất phất tay.
Cửa thang máy đóng lại.
Trình Phỉ lập tức kéo tay Giản Tri Ngôn, thân mật dựa vào người anh: “Bạn trai, hôn một cái nào. Moazzz —— “
Ánh mắt Giản Tri Ngôn đột nhiên quét đến phía trước, anh lập tức né tránh.
Trình Phỉ mơ hồ, “....” Sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Giản Tri Ngôn vội vàng giải thích nói: “Phía trước có người!”
Trình Phỉ làm sao có thể nghe anh giải thích chứ: “Về sau anh đừng nghĩ tới việc hôn em nữa!” Cô cảm thấy rất mất mặt. Dù sao chút tình cảm này, cô luôn ở thế chủ động, hận không thể lập tức gặp lại.
Giản Tri Ngôn bất đắc dĩ, anh thấy xe của Ninh Quân. Mặc dù chiếc xe màu đen, nhưng anh vẫn có thể cảm giác được trong xe có người. Chỉ là hiện tại cũng không có tâm tình đi xác nhận, Trình Phỉ thật sự tức giận.
Anh mau chóng đuổi theo, dỗ dành Trình Phỉ lên xe.
Ninh Quân đều nhìn thấy toàn bộ quá trình Giản Tri Ngôn cùng Trình Phỉ ầm ĩ. Anh sờ lên mũi, bỗng nhiên cười một tiếng.
Anh tiến vào khách sạn, bởi vì không có thẻ cửa, nên đành phải mời quản lý đại sảnh cùng anh đi lên.
Quản lý gõ vài cái lên cửa, bên trong truyền đến giọng nói của Nguyễn Chanh, “Ai vậy?”
“Nguyễn tiểu thư, ngoài cửa có một người đàn ông tìm cô.”
Nguyễn Chanh mở cửa, chỉ thấy Ninh Quân đang đứng chung với quản lý đại sảnh.
“Sao anh lại tới đây?”
Ninh Quân không thấy sự ngạc nhiên trên mặt cô, anh nhìn quản lý rồi nói một tiếng cảm ơn.
Quản lý mỉm cười, “Vậy tôi không quấy rầy hai vị nữa.”
Ninh Quân đi vào phòng, nhìn thoáng qua một chút.
Trên bàn làm việc màu trắng đặt toàn vào vở, sách, còn có một cái cốc.
“Anh tới xem một chút.”
Nguyễn Chanh chỉ vào ghế sô pha: “Anh ngồi đi. Muốn uống chút gì không?”
Ninh Quân lắc đầu, “Không cần khách khí như thế. Có dép lê chứ?”
“Trong tủ giày có dép lê mới.”
Ninh Quân ngồi trở lại trên ghế sa lon.
Nguyễn Chanh cũng đi đến trước bàn sách, tiếp tục làm việc.
Bầu không khí vừa yên bình lại vừa tươi đẹp.
Dưới ánh đèn, cô chuyên chú làm việc. Ninh Quân nhìn cô, vô thức nhớ lại năm nhất cao trung, vào giờ nghỉ giải lao cô cũng như thế, chuyên chú đọc tiểu thuyết, anh ngồi tại hàng cuối cũng nhìn cô.
Ánh mắt của anh chuyển qua màn hình, là hình của một người đàn ông trẻ tuổi: “Đây chính là Hứa Nhất Trạch?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Chanh đầu cũng không quay lại.
Ninh Quân đứng dậy đi tới, “Nhìn có vẻ rất cao.”
“Nghe nói cao 1m85, dáng người rất tốt, còn có cơ bụng, không giống với tiểu thịt tươi bây giờ.”
Ninh Quân không nói chuyện, sau một lúc lâu, anh mới hỏi: “Em thích người có cơ bụng?”
Nguyễn Chanh: “...Vậy anh có sao?”
Ninh Quân nhíu mày, “Em có muốn tự mình kiểm tra một chút không?” Vừa nói xong, một tay anh đặt lên cúc áo sơ mi.
Nguyễn Chanh lập tức không còn lục đánh trả: “Không cần không cần. Anh đừng quấy nhiễu em làm việc.”
Ninh Quân cười nhẹ, quay trở lại trên ghế sa lon.
Bên cạnh là giường lớn hai người, đầu giường còn có một con gấu bông đầu heo.
Nửa giờ sau, điện thoại Nguyễn Chanh đột nhiên vang lên, là mẹ Nguyễn gửi tới yêu cầu gọi video.
Nguyễn Chanh vừa mới chuẩn bị bấm nhận thì nhìn thấy Ninh Quân ở bên cạnh. Cô giật nảy mình, tranh thủ thời gian điều chỉnh lại giọng nói.
“Mẹ —— “
“Chanh Chanh, sao không bấm đồng ý gọi video với mẹ thế?”
“Con đang làm việc ạ.”
“Mẹ không có quấy rầy công việc của con chứ?”
“Không có việc gì ạ. Mẹ với ba gần đây khỏe không?”
“Vẫn tốt. Ba con muốn hỏi một chút xem con ở bên kia thế nào?”
“Đều rất tốt ạ. Ở nước ngoài nhiều năm như vậy con đều đã quen rồi.”
“Có Cố Dịch ở đó, mẹ và ba cũng yên tâm. Cố Dịch không tồi, các con gần đây tốt đó chứ?”
“Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại hỏi chuyện này?”
“Không có việc gì. Hai bọn con đều đã trưởng thành, vấn đề cá nhân cũng phải gấp gáp.”
Khóe mắt Nguyễn Chanh kéo ra, Ninh Quân ở một bên cũng đang hóng chuyện.
“Chanh Chanh, mẹ và ba con đều cảm thấy Cố Dịch không tệ, các con quen biết biết nhiều năm rồi...”
“Mẹ, mẹ với ba hiểu lầm rồi. Con với Cố Dịch không có ở cùng nhau.”
Nguyễn Chanh đã cảm nhận được một ánh mắt như lửa, nóng rực rơi vào trên người mình.
“Mẹ, bây giờ con hơi bận, mai con lại gọi cho mẹ.”
Cúp điện thoại, cô thở phào một hơi.
Ninh Quân đi tới trước mặt cô.
Nguyễn Chanh giật mình, cười, “Anh tỉnh ngủ rồi à?”
Ninh Quân đưa tay vén sợi tóc rơi trên gò má cô ra sau tai, “Em với Cố Dịch —— “
“Đừng nghĩ lung tung.” Cô ngắt lời anh.
Ninh Quân khẽ mỉm cười.
“Nguyễn Chanh, lúc cao trung anh nhớ rằng đã từng nghe Lộ Minh nói, nhà em muốn kén rể? Là thật sao?”
Nguyễn Chanh kinh ngạc, thời đại nào rồi mà còn kén rể? Nhưng cô vẫn nghĩ lại, nghiêm túc nói ra:
“Ba em đúng là có quyết định này. Nhà em mở tiệm bánh, hiện tại em lại làm nghề nhiếp ảnh gia, công ty không có ai kế thừa.”
Ninh Quân đen mặt, “Em muốn để anh làm?”
Nguyễn Chanh mím khóe miệng.
“Anh nguyện ý?”
Đôi mắt Ninh Quân tràn đầy ánh sáng nhu hòa, “Em có thể dỗ dành anh!”
Muốn mặt sao?
Nguyễn Chanh nhìn anh chằm chằm, “Thời gian không còn sớm nữa, anh nhanh đi về đi. “
Ninh Quân ôm cô, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Không nhìn thấy em, anh ngủ không được. Em không biết đâu, mấy năm anh nay đều ngủ không ngon.”
Nguyễn Chanh đẩy đẩy anh, làm sao lại giống đứa bé dính người thế.
Tay anh lại bắt đầu càn quấy, “Không biết ba em còn nhớ anh hay không?”
Nguyễn Chanh đột nhiên ngẩng đầu, đầu hung hăng cộc vào cằm Ninh Quân.
Ninh Quân chỉ cảm thấy cằm truyền đến một trận đau nhức.
“Có sao không?” Nguyễn Chanh khẩn trương xem xét.
Ninh Quân khó khăn mở miệng, “Không có việc gì.”
Nguyễn Chanh nhẹ nhàng sờ cằm anh: “Để em đi tìm nước đá.”
“Em hôn anh đi!”
Nguyễn Chanh liếc anh một cái.
Ninh Quân vất vả tiến tới, cúi đầu hôn lên bờ môi cô.
Nguyễn Chanh nhớ ra anh bị thương ở cằm, khéo léo nhắm mắt lại.
Ninh Quân không hôn lướt qua, mà là càng lúc càng sâu.
Nguyễn Chanh chỉ cảm thấy máu huyết cả người đều đang sôi trào, cô vô lực tựa ở trước bàn. Ninh Quân tay đã thò tay vào trong áo sơ mi của cô, chậm rãi hướng lên trên.
Quá nhanh rồi. Cô còn sót lại lý trí, lập tức bắt lấy tay anh.
Ninh Quân dừng lại, thân thể của anh dường như đã dán chặt vào cô.
Nguyễn Chanh rõ ràng cảm nhận được cái chỗ đang nóng rực kia.
“Chanh Chanh, lúc nào dẫn anh đi gặp ba mẹ đây? Hửm—— “
Đại não Nguyễn Chanh trống không, “Để cho em suy nghĩ kỹ đã.”
Tay Ninh Quân tìm tới ngực cô. Nơi đó vừa mềm mại vừa xúc cảm, nhịp tim anh tăng nhanh dữ dội.
- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay nghĩ muốn bộc phát thế nhưng lại bị cảm.
Hoa mắt chóng mặt, chỉ muốn đi ngủ thôi.