Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền
Ba mươi tức trôi qua.
Hình tượng của quỷ mẫu rất là cổ quái, như là cả đầu lẫn cổ đều bị người ta
gọt sạch. Giờ phút này cuộn khói đen lại một lần nữa chui ra từ vị trí
cổ của nó, hình dạng càng thêm ngưng thực, nhìn màu sắc thì có vẻ là đen hơn trước kia một chút.
Nó theo đường cũ chậm rì rì trở về trong thân thể Viên Hậu. Hai mắt người này lập tức mở ra, trên mặt lộ ra vẻ
hài lòng, hơn nữa ánh mắt thoạt nhìn linh động hơn trước không ít.
Lúc này, thân thể quỷ mẫu truyền đến tiếng vang rắc rắc, phảng phất như là
bên trong có đất đá đang rạn nứt. Quả nhiên trong giây lát, cả tòa núi
thịt đột nhiên trực tiếp ầm ầm đổ sụp xuống như là đất đá trôi từ trên
núi. Nếu không phải Viên Hậu xem thời cơ rồi lui về sau vài bước thì
suýt nữa đã bị phần lớn bụi đất thân thể đổ ập vào người.
Đợi đến khi mọi thứ kết thúc mới có thể nhìn ra thân thể của Cửu Tử Quỷ Mẫu lại là thổ dung* được chế từ bùn đất đỏ thẫm, tro cốt và xương người. Chỉ
có Viên Hậu biết rõ, muốn thừa nhận sự tiến giai của Cửu Tử Quỷ Mẫu,
thân hình này phải dùng bùn đất ở bên bờ Minh Hà trong truyền thuyết làm cơ sở nguồn gốc mới được.
*Thổ dũng là hình nộm hay là tượng làm bằng bùn, đất dùng để chôn chung với người chết.
Giai đoạn trước Thượng Cổ còn chưa lập ra Luân Hồi, bùn đất như vậy còn có biện pháp lấy được, nhưng bây giờ thì rất khó.
Chỉ là, khi mà quỷ mẫu bị đánh bại, hồn thể đều bị Viên Hậu cắn nuốt sạch
sẽ, vì thế thể xác bộ thổ dũng này không có người khống chế, thoáng cái
sụp đổ xuống, lại là bụi về với bụi, đất về với đất rồi.
Thần sắc trên mặt Viên Hậu trở nên thích ý lắm, giờ phút này đang vượt qua thổ
dung trên mặt đất, một lần nữa đi đến trước cánh cửa màu đen.
Cánh cửa vẫn bị đóng chặt, không biết còn có gì chuẩn bị ở phía sau.
Viên Hậu nghĩ nghĩ, rồi trực tiếp dùng tay đẩy ra. Vóc dáng hắn mặc dù cao
nhưng khi đứng trước cổng chính cao tới ba trượng này lại lộ ra vẻ hơi
nhỏ bé. Lần này đưa tay, cũng tạo nên cảm giác kiến càng lay trụ.
Một tiếng “Cọt kẹt” vang lên. Giữa hắc môn đã nứt ra một khe hở nhỏ, sau đó hai cánh cửa hướng về bên trong mà mở ra. Cánh cửa này cũng không biết
đã đóng lại bao lâu rồi, giờ phút này phát ra âm thanh rầm rầm, giống
như là đá lăn, nghe vào tai chính là sự nặng nề và điềm xấu nói không
nên lời.
Cảnh vật bên trong có thể lờ mờ thấy được, Viên Hậu không do dự nữa, vừa sải bước đã bước qua ngưỡng cửa, bước vào trong.
Nhưng vào lúc này, đại môn đột nhiên hiện lên một đạo hào quang đỏ tím, hình
dáng như tia chớp, chỉ là vừa nhẹ vừa mỏng. Hình dạng hoàn chỉnh cũng
không lớn đến cỡ bàn tay, màu sắc là tím nhưng gần đen, chính là ở trong ánh sáng đen kịt này lóe lên một cái.
Chỉ là một lần lóe lên này, lại lặng yên không một tiếng động trực tiếp kích vào trong mi tâm của Viên Hậu.
Giờ phút này chính là thời điểm hắn cất bước vào bên trong bậc cửa. Người
kiến tạo cung điện dưới mặt đất hiển nhiên là vô cùng am hiểu nhân tâm.
Đại môn được khai mở lúc nãy đã khiến cho người ta cảm thấy kích động.
Mà sự an bài một lần ám toán phía sau cửa như thế này mà không phải là
trước cửa thì xác xuất thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.
Tia chớp
này, toàn bộ tu tiên giả của Nam Chiêm Bộ Châu cũng không lạ lẫm gì. Đây chính là vật khiến cho chưởng môn đời trước của Quảng Thành Cung, Nam
Cung Chân, bị hình thần câu diệt – đại danh đỉnh đỉnh Tru Thần Lôi!
Phàm là độ kiếp, mỗi một kiếp lôi đều muốn quấy đến Thiên Địa Phong Vân,
thanh thế to lớn. Chỉ có Tru Thần Lôi này là lặng yên không một tiếng
động, phòng cũng không thể phòng, dùng để đánh lén là không thể tốt hơn. Chỉ là người trước phải có bản lĩnh thu thập được nó.
Hơn nữa
nhìn màu sắc thì uy lực của nó còn dữ dội hơn rất nhiều so với đạo Lục
Trọng Tru Thần Lôi mà Nam Cung Chân gặp phải. Nếu là Trường Thiên ở chỗ
này, có thể nhận biết được đây là lôi kiếp bát trọng, thuộc đạo Tru Thần Lôi thứ bảy mươi mốt!
Tru Thần Lôi là do thiên đạo giáng xuống,
dùng để trực tiếp khảo sát nhân tâm, không có bất kỳ người nào được
miễn, Viên Hậu cũng không được. Cho nên ánh mắt của hắn lập tức cứng
lại.
Lúc này mới có một cái Ngọc Tinh Bình nho nhỏ rơi xuống từ chỗ hắc môn, rơi trên mặt đất, rồi lăn mấy vòng.
Đây chính là thịnh trang pháp khí của Tru Thần Lôi, không biết có lai lịch gì.
Thân thể Viên Hậu vẫn duy trì tư thế đang bước qua cánh cửa, một chân trái vừa mới qua khỏi.
Đại khái là đã hai mươi hơi thở trôi qua, chân này đột nhiên thản nhiên
giẫm lên mặt đất, sau đó chân phải cũng bước tới theo, chậm rãi đi vào
thế giới phía sau cửa. Bộ pháp của một bước này, khoảng cách của bước
chân từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi. Động tác của hắn bình tĩnh,
giống như là vừa kết thúc giờ học, vừa mới vượt qua một cánh cửa bình
thường không có gì lạ.
Chỉ là nếu tu tiên giả trên đại lục nhìn thấy
cảnh này, không biết sẽ sợ hãi như thế nào. Tru Thần Lôi công nhận là
khó chống cự nhất trong số những lôi kiếp. Bởi vì nó trực tiếp khảo vấn
bản tâm, là mọi người đều biết, người khól gạt nhất chính là bản thân
mình. So sánh với những cái khác, một kiếp lôi cuối cùng chỉ là bề ngoài có uy lực cực lớn thôi, nếu có tu vi thâm hậu, pháp khí sắc bén thì vẫn có thể chịu được.
Huống hồ đây lại là lôi kiếp bát trọng, ở Nam
Chiêm Bộ Châu đã bao lâu chưa xuất hiện một linh hồn còn sống cứng rắn
chống cự lại lôi kiếp đẳng cấp cao như vậy?
Nhưng mà bây giờ ngay cả thứ kinh khủng nhất trong lôi kiếp bát trọng – Tru Thần Lôi cũng không thể ngăn cản bước tiến của hắn!
Viên Hậu chống cự được thứ này, biểu hiện ra bên ngoài vẫn là bình chân như vại, đi nhanh lên phía trước.
Xuyên qua một bức bình phong ở cổng, hai dãy hành lang gấp khúc, hắn rốt cục cũng đến được đại điện.
Cung điện này chính là nơi có nồng độ sát khí cao nhất trong toàn bộ cung
điện dưới mặt đất, thậm chí sát khí đã ngưng thực cao hơn ít nhất hai
mươi lần so với nồng độ trong hồ của Ly Vẫn. Trong không khí bốc lên
sương mù dày đặc có màu như mực nước, cơ hồ đạt đến tình trạng ngay cả
đèn được thắp từ mỡ cao của giao nhân cũng không thể chiếu sáng.
Viên Hậu vừa vào đây, thạch bôn (rìuđá) trên người đã phát ra tiếng kêu thảm thiết “ông ông”, như là muốn nổ tung. Mọi thứ đều có mức độ, cho dù là
thiên khí nhưng nồng độ sát khí ở đây cũng đã vượt qua năng lực phòng hộ của nó. Thân thể Viên Hậu đã phát sinh biến hóa từ lúc bước vào nội
cung, tim đập nhanh hơn ít nhất ba lần, mặt đỏ như máu. Đáng sợ nhất
chính là làn da như phải chịu một áp lực thật lớn, càng hiện ra mạch máu gân xanh đang chuẩn bị nhô lên bị kìm lại chặt chẽ ở trên làn da, như
là muốn nổ tung ngay lập tức.
Đây chỉ là thân thể phàm nhân, đổi
lại là người khác đã sớm đánh mất tâm trí, vĩnh viễn biến thành một cái
xác không hồn du đãng chỗ này. Hắn lại lơ đễnh, tựa hồ những biết hóa
trong thân thể không có quan hệ gì với hắn.
Trong điện đứng thẳng bốn tòa tượng thần cao lớn, cơ bắp từng cục, quắc mắt nhìn trừng trừng, trên cổ đeo một chuỗi hạt cực lớn, mỗi một hạt châu đều lớn bằng quả
dưa hấu, chính là được tạo thành từ đánh bóng bạch cốt. Chúng đều chút
cúi đầu, như là đang bảo vệ đài cao chính giữa.
Đại khái là phong cách Man Tộc ở đây đã có chút giản lược, nơi đây cũng không có nhiều
trang trí dư thừa, ngoại trừ những vạc lớn chứa dầu giao nhân cơ hồ đã
cháy sạch thấy đáy, được đặt ở sáu chỗ hẻo lánh trong đại điện.
Ánh mắt của Viên Hậu cuối cùng cũng rơi vào trên đài cao. Trên đó chỉ có một chiếc quan tài đồng thau lẻ loi trơ trọi.
Ở bên trên quan tài có khắc một chiếc cung đang giương, hình như trăng
rằm. Trên bệ đá bên cạnh quan tài có một chiếc hộp nho nhỏ.
Viên
Hậu đứng trước quan tài một hồi lâu, mới thò tay nhẹ nhàng phủi bên
ngoài quan tài, chạm đến những hoa văn tinh tế cứng rắn thô ráp bên
trên, trong mắt lạnh lùng rốt cục hiện ra một chút cảm xúc kỳ quái, như
là hoài niệm, như là căm hận, như là xuyên thấu qua dòng thời gian dài
dòng buồn chán, trông thấy một loại cảm khái ở nơi sâu thẳm của lịch sử.
Tay của hắn phủ ba lượt trên phù điêu. Suy nghĩ trên mặt đã thu vào, một
lần nữa khôi phục bình tĩnh. Sau đó trên tay dùng lực một chút, muốn đẩy nắp quan tài ra.
Nếu bây giờ hắn ngẩng đầu lên, sẽ thấy được
trần nhà phía trên tĩnh thất (căn phòng yên tĩnh) không biết từ lúc nào
đã ngưng tụ một vòng xoáy khí nho nhỏ. Khối khí dày đặc ấy do mây đen
tạo thành. Ngay lúc hắn dùng sức thì cũng đồng thời ngưng tụ thành một
lôi đình bổ xuống.
Tia chớp này thoạt nhìn vừa xinh xắn vừa đáng
yêu. Nếu như để thời gian dừng lại, sẽ có thể thấy được tia chớp này có
hình dạng như trường kích, quanh thân có hào quang xanh trắng lượn lờ,
hết lần này tới lần khác lại không phát ra nửa tiếng vang. Hiển nhiên
nếu bị bổ xuống từ bên trên như vậy thì mùi vị tuyệt không thể tả.
Viên Hậu cấp thiết rút tay về, chẳng qua thân thể phàm nhân vốn hành động
chạm chạp. Nó giống như là một chiếc xe kéo tinh xảo đẹp đẽ quý giá, lại dùng trâu già để kéo. Cho dù chiếc xe này đươc thiết kế tinh xảo, lực
kéo lại hoàn mỹ nhưng cuối cùng thì tốc độ cũng chỉ được quyết định bởi
con trâu chậm rì rì phía trước.
Cho nên lần công kích này, hắn
không thể trốn thoát. Tia chớp dùng một xu thế không thể chống cự chém
thẳng xuống đỉnh đầu hắn. Tròng mắt của Viên Hậu như muốn lồi ra, trong
nháy mắt ngưng lại tư thế đón lấy. Chỉ nghe được một tiếng “bụp” nhỏ
vang lên, thân thể của hắn đột nhiên nổ tung, mỗi mẩu xương, mỗi giọt
máu, mỗi tấc trên làn da và gân mạch, thậm chí là từng bộ phận cực kỳ
nhỏ của cơ thể đều bị mổ thành một đám huyết vụ tinh tế dày đặc, vô cùng đồng đều.
Cái này cũng chưa tính, ngay sau đó, không gian ngay
giữa huyết vụ đột nhiên sụp xuống, rồi tạo thành một điểm nhỏ không thể
nào hình dung, phảng phất như là một lỗ đen thả ra lựu hút cực lớn,
trong thoáng chốc hút vào toàn bộ huyết vụ!
Đoàn huyết vụ vừa mới nổ tung còn chưa chờ bị phiêu tán thành sương mù nho nhỏ đã bị điểm nhỏ kia hút vào. Quả nhiên là ngay cả một chút mùi máu tươi cũng không có,
cũng không nhiễm lên bất kỳ vật khác liền biến mất ở nhân gian.
Khi toàn bộ huyết vụ bị hút vào, điểm nhỏ kia cũng lập tức biến mất, nơi
đây một lần nữa khôi phục bình tĩnh, chỉ là không duyên cớ mà một người
sống biến mất.
“Chỉ được nhìn không được động.” Lúc này mới có
một âm thanh vang lên, như nam châm công kích, trong trẻo nói không nên
lời nhưng lại lạnh lùng băng hàn. Một thân ảnh thon dài vô thanh vô tức
tà tứ dựa vào hành lang bên cạnh, chậm rãi thu hồi ngón tay.
Giọng nói này đối với người vừa biến mất trong sân mà nói là vô cùng quen
thuộc, nhưng hết lần này tới lần khác đã vài vạn năm chưa từng nghe nói
qua. Sau khi thân thể Viên Hậu nổ bung thì có một đám khói đen lấy tốc
độ cực nhanh chui ra, chính là vật đã cắn nuốt Bách Tử Quỷ Mẫu. Nó dùng
tốc độ mà mắt người không thể nhìn thấy, thậm chí ngay cả điểm nhỏ kia
cũng không bắt được quỹ tích của nó.
Tia khói đen này phiêu nhiên rơi xuống mặt đất, lập tức kéo duỗi ra, trải dài, rất nhanh đã hiện
thành một hình người, sau đó là khuôn mặt, dáng người, quần áo đều trở
nên sinh động hiện lên…. như là một bức họa thường thường đột nhiên biến thành hình ảnh 3D.
Đợi đến thời điểm làn khói đen này thay đổi
nhan sắc xong, trong sân đã có một nam tử mặc áo bào tím đứng thẳng, càm thanh tú, da trắng, mắt phượng, khóe mắt hơi sâu, đồng tử của hắn như
là thủy tinh tím thượng đẳng. Thân hình của hắn mặc dù không phải vô
cùng cao lớn nhưng một thân ăn mặc đúng mực phụ trợ càng lộ vẻ ngọc thụ
lâm phong, ống tay áo phong lưu. Nếu như nhìn từ một bên, khuôn mặt của
hắn càng là xinh đẹp tuyệt trần và mĩ lệ khiến cho vô số nữ tử trong
thiên hạ đều muốn hâm mộ đố kỵ đến chết.
Đặc biệt nhất chính là
đôi mắt của hắn, chỉ cần một lần ngưng mắt nhìn, phảng phất có thể khám
phá tâm sự của con người. Chỉ cần một lần ngoái đầu nhìn lại, có thể
khiến cho người khác hiểu rõ thiên ngôn vạn ngữ hắn muốn nói.