Rượu Băng vốn là được bảo tồn ở nhiệt độ thấp, trước đó Hô Liên gia
lại đem đi ướp lạnh qua, chút cảm giác tê dại này rất giảo hoạt ẩn núp
dưới cơn lạnh như băng, người bình thường căn bản không phát hiện được.
Đáng tiếc, nàng là ăn hàng trời sinh, đối với dược tính của dược vật cực kỳ nhạy cảm, lúc này ngược lại uống nhiều hai chén, tinh tế đất
thưởng thức, mới cười lạnh nói với Trường Thiên: “Thật nể tình, lại là
ngũ bội nhụy, Phiên mộc miết, xuất Thanh Đằng, phụ vị Tử, Bạch Tùng
Thạch điều chế thành thuốc, pha trộn cân đối không tệ, dược hiệu mạnh
nhất , kiêm vô sắc vô vị, thật là món đồ tốt để giết người cướp của,
không biết hắn mua được từ trong tay đan sư nào. Chẳng qua nhìn lượng
dùng lần này, thì ngay cả một đầu voi cũng bị gục ngã, lấy ra đối phó
với cô gái tay trói gà không chặc như ta, thật sự không sợ đem ta trực
tiếp cho hôn mê đến chết sai?”
Loại vật Phiên mộc miết này bị xưng là khiên cơ dược, Tống thái tông
Triệu Khuông Dận dùng nó để giết Nam Đường hậu chủ Lý Dục bằng thuốc
độc, nó có thể khiến cho người ta toàn thân co quắp, nhưng trộn lẫn với
những dược vật khác, ngược lại làm thần kinh tê dại, biến thành dược vật vừa choáng váng lại mê ngất.
Nàng nói chính là sự thật khách quan. Đại khái do Hô Liên Triết lần
đầu tiên làm việc ác, không biết dược tính mạnh của mấy vị thuốc này,
trực tiếp đem toàn bộ thuốc bột tưới vào trong rượu, nếu đổi lại là một
cô gái phàm nhân tới uống, sợ rằng chỉ liều thuốc này đã có thể làm cho
tim nàng ngừng đập, hít thở không thông mà chết. Một loại thuốc hay dùng để tập kích người, đến lượt hắn dùng lại mạnh mẽ biến thành thuốc giết
người.
Nàng uống xong vài chén rượu, mới nhẹ nhàng quơ chén rượu nhỏ, nhìn
ánh mắt của hai huynh muội không ngừng dao động theo chén rượu nhỏ trong tay nàng: “Hô Liên gia đãi khách quả nhiên chân thành, trong rượu này
còn để một vị thuốc hay vô sắc vô vị. Hô Liên Triết, ngươi nghĩ không ra nên muốn tìm đường chết sao?” Lời vừa nói xong đã mang theo nhàn nhạt
sát khí.
Thân hình của Hô Liên Triết run lên, trên mặt lại lộ ra vẻ vui mừng:
“Thật tốt quá, thuốc này, thuốc này quả nhiên không làm gì được ngài.
Ngài quả nhiên là tiên nhân!”
Vẻ mặt này của hắn làm cho hai người họ hơi ngẩn ra.”Thật tốt quá?”
Hô Liên Triết cười nói: “Không sai. Thuốc này là thuốc mê hồn ta dùng ngàn vàng cầu xin tới, nghe nói chỉ cần một gói là có thể khiến cho
người tu tiên tầm thường ba ngày cũng không thể tỉnh lại. Sau khi hai vị uống xong lại không có chuyện gì xảy ra, bản lĩnh nhất định rất lớn!”
Đồ Tẫn cười mà không cười nói: “Đầu độc không được chúng ta. Lại muốn dùng lời này để thừa nước đục thả câu sao? Ông đây không dễ bị lừa gạt
đâu”
Hắn chỉ cần búng tay một cái, tên tiểu tử trước mắt sẽ hóa thành
huyết vụ, may là lúc này Hô Liên Triết đã liên tục khoát tay nói: “Xin
vị tiên nhân này minh giám. Chuyện ta muốn nhờ cậy mấy vị làm không quá
dễ dàng, nếu không thể xác định bản lĩnh của các vị, thì chuyện mua bán
này làm nói xong chứ?”
Lúc này ngay cả Ninh Tiểu Nhàn cũng bị khơi lên hăng hái: “À, ngươi lại có lá gan nói chuyện làm ăn cùng tiên nhân sao?”
“Làm sao không dám? Cha ta thường hay nói, cõi đời này tuyệt không có chuyện không đả động lòng người, thần tiên cũng thế, chẳng qua là dụ
hoặc này có đủ lớn hay không thôi.”
Đây thật là chân lý trúng trong tứ hải, Hô Liên phụ thân rất có kiến
thức a, không giống như người miền núi ở trong góc Tuyết Sơn.”Vậy sao?
Ông ta làm sao biết?”
Hô Liên Triết nghiêm mặt nói: ” Năm đó cha ta ở trong núi tuyết đã
cứu một vị tiên nhân trọng thương sắp chết, trước khi vết thương lành mà rời đi, đã đem một bức bản đồ A Thái Lệ Nhã Tuyết Sơn tặng cho cha làm
thù lao. Dựa vào bức bản đồ này chỉ dẫn, nhà ta mới có thể bắt đầu giáu
lên.” Hắn nói cũng không sai, trong tay nắm giữ bản đồ có không xuất
bản, người có loại này tài liệu trân quý này, ở dưới núi tuyết đúng là
dễ dàng làm ăn lên hơn.
“Nói như vậy, vị kia tiên nhân tâm địa thật không tệ. Thế đạo này,
cũng không phải là thi ân thì có thể nhận được hồi báo .” Nàng hiểu rất
rõ bản tính của người tu tiên, cha Hô Liên Triết có thể có được báo đáp
này, rất làm cho người khác hâm mộ.
Hô Liên Triết cười cười nói: “Đúng vậy a. Cha cũng thường nói như vậy.”
Trường Thiên nói nhỏ ở nàng bên tai: “Nàng tin hay không? Cái tiên
nhân gì đó khẳng định cuối cùng vẫn không thể rời đi, nói không chừng
còn chết ở trong tay Hô Liên lão đầu. Nếu không bản đồ cũng sẽ không bị
lão đoạt được.”
“. . . . . .” Mặc dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng Trường Thiên
suy đoán cũng rất có đạo lý. Người một nhà phàm nhân này, già thì ngay
cả thần tiên cũng dám giết, trẻ càng không chỗ thua kém, dám hạ độc nàng và Đồ Tẫn, lá gan thật sự là lớn cỡ nào a.
Nàng cũng lười vòng vèo nữa: “Muốn lấy bức bản đồ này của ngươi, điều kiện là gì?” Lừa gạt nghe rất sảng khoái, nhưng phải xem đối tượng. Nếu dùng sức mạnh cướp đoạt của phàm nhân bình thường, thì nàng khác gì cầm thú và yêu quái chứ?
Nàng vừa mở miệng, Hô Liên Triết liền nắm lấy muội muội, hai người
song song quỳ xuống nói: “Xin tiên nhân cứu huynh muội chúng ta một
mạng.”
Ninh Tiểu Nhàn ngồi thẳng bất động. Cứ để bọn họ quỳ như vậy, chẳng
qua là cầm lấy chén trên bàn rót thêm rượu băng lại uống một hớp. Từ từ
nói: “Nói nghe một chút, có chuyện phiền toái gì đến nỗi phải hạ độc
trong rượu băng thử dò xét hai chúng ta.”
Hô Liên Triết là người làm ăn. Miệng lưỡi linh hoạt, lúc này liền vội vàng chọn trọng điểm mà nói:
Thì ra Hô Liên chưởng quỹ không có nói sai, đặc sản của Bộ Lạc Hô
Liên, trừ vật liệu da, Tuyết trà, các loại thảo dược ra, đúng là còn một dạng: đó là người. Nơi này thừa thải cô gái chân dài eo nhỏ, xinh đẹp
như hoa. Nữ nhân nào không hy vọng mình có diện mạo xinh đẹp? Nhưng ở
trong loạn thế này, mà sở hữu thứ xinh đẹp như vậy chính là tội nghiệt.
Hơn nữa Bộ Lạc Hô Liên còn có một thứ đặc sắc: trong mười hộ thì, có ba
hộ sinh nữ nhi đều là sinh đôi.
Phải biết rằng, cõi đời này mỹ nữ loài người không có gì hiếm thấy.
Yêu quái hóa thành hình người xong , tỷ như điệp yêu, xà yêu cũng là
tuyệt sắc thiên tư bách mỵ. So sánh một cái, cô nương loài người già yếu rất mau, tuổi thanh xuân cùng lắm chỉ có chừng mười năm mà thôi, nơi
nào giống mỹ nữ yêu tộc có bản lãnh thướt tha trăm ngàn năm chứ? Nhưng
yêu tộc có một nhược điểm trí mạng, đó chính là năng lực sinh dục so ra
kém loài người, chớ đừng nói chi là sanh đôi.
Đại danh Bộ Lạc Hô Liên thừa thải mỹ nữ sinh đôi rất nhanh truyền ra, đồng thời kéo theo chính là người bắt nữ nô.
Nghe Lâm má má nói, đội bắt nô sắp đến đại tuyết sơn này, một phần
trong đó là “Minh Thủy Tiên Tông” . Trừ tông phái nhân loại này ra, còn
có rất nhiều tông phái cách mỗi năm năm sẽ phái chuyên gia ra, đến các
nơi Bắc bộ cùng Tây Bộ thu gom cô gái xinh đẹp nhân tộc hoặc yêu tộc nhỏ yếu, sau đó đưa đến nô doanh Thanh Châu tiếp thu huấn luyện. Nữ nô trải qua dạy bảo đều là món hàng quý giá, thâm thụ quý tộc nhân loại cùng
yêu quái ở Trung Nam bộ Nam Chiêm bộ châu thích, thậm chí còn có cách
nói “Xuất phẩm nô doanh Thanh Châu, nhất định tinh phẩm”.
Bộ nô là hạng mục làm ăn có món lãi kếch sù, trải qua diễn biến dài
dòng, những kẹ bị phái đi thu gom mỹ nữ gọi là Hiệt Diễm Sứ. Trừ tiếp
thu phái nữ tù binh ở Bắc Phương ra, bọn họ tìm kiếm làng xóm loài người dưới sự bảo vệ của bổn tông bổn phái, hoặc phụ thuộc yêu tộc ký ra hiệp định, cứ qua năm năm sẽ tới lấy đi một nhóm cô gái xinh đẹp, xưng
là”Hầu gái” . Vì thanh danh dễ nghe, có giao ra tất có thù lao, đồng
thời dự định năm năm sau sẽ dẫn nữ nhân đi.
Năm năm trước, Hô Liên Mẫn Mẫn chỉ có mười ba tuổi, Hiệt Diễm Sứ của
Minh Thủy tông xem bức họa của nàng xong, liền chỉ định nàng là một
trong nhóm hầu gái tiếp theo. Năm năm này, phụ tử Hô Liên Triết không ít lần viết thơ nhét bạc cho vị Hiệt Diễm Sứ này, cho đến hao tổn hơn nửa
gia sản, thật vất vả mới thuyết phục hắn đem tên của Hô Liên Mẫn Mẫn
trong danh sách nhóm hầu gái xóa bỏ, vốn cho rằng chuyện đã xong. Nào
biết mấy ngày trước đây phương xa đột nhiên truyền đến tin dữ, vị Hiệt
Diễm Sứ kia đã từ chức rồi, người đã không biết chạy đi nơi đâu, mà
Hiệt Diễm Sứ mới còn có hai ngày nữa sẽ tới đại tuyết sơn!
Tin tức này giống như ngũ lôi oanh đỉnh, thoáng cái đánh cho huynh
muội Hô Liên choáng váng, ý nghĩ đầu tiên chính là bỏ nhà chạy trốn.
Nhưng Minh Thủy tông đối với khu vực của mình quản lý cực nghiêm, bọn họ dù có nữa bản lãnh hơn nữa, trong vòng hai ngày cũng chạy không ra khỏi phạm vi thế lực của Minh Thủy tông, hơn nữa thủ đoạn tông phái này xử
trí đối với gia tộc trốn nô vô cùng ác độc , nhẹ thì khoét mắt chặt tay
chân, nặng thì chôn sống, dùng cái này khiến những thứ bình dân kinh sợ, làm bọn hắn không dám dấu riêng, không có can đảm tự thả cô gái.
Dưới tình huống này, mọi người đã có thể hiểu ngày hôm trước trong
lúc vô tình Hô Liên Triết thấy Ninh Tiểu Nhàn vào thành, cái loại nầy
mừng như điên cùng tâm tình được giải thoát. Nàng cùng muội muội nhà
mình lớn lên quá giống, nếu có thể xin nàng ra tay giúp đở, biết đâu
muội muội có thể trốn qua kiếp này.
Nói tới đây, Hô Liên Triết ở trên mặt đất rầm rầm rầm dập đầu ba cái, rơi lệ nói: “Mẫn Mẫn là muội tử chí thân của ta, ta làm sao có thể đem
nàng đưa vào hố lửa, mặc cho nàng bị Hiệt Diễm Sứ đem mang đến nô doanh
Thanh Châu, bị những thứ người gian tà dâm nhục! Trước khi A cha chết,
ta đã hứa với ông nhất định phải bảo vệ muội muội bình an. Ngài đúng dịp vào lúc này xuất hiện tại Bộ Lạc Hô Liên, đây nhất định là ông trời an
bài.”
“Ta theo a cha đi làm ăn trong đất liền, đã gặp phải cô gái trong Bộ
Lạc Hô Liên chúng ta đi ra ngoài, các nàng trải qua nô doanh Thanh Châu
dạy dỗ, đã biến thành, biến thành bộ dáng không cảm thấy thẹn.” Hắn
nghiến răng nghiến lợi nói , “Trược khi gặp phải tiên cô, ta đã nghĩ kỹ, quyết không để cho muội muội đi đến mảnh đất đó, trước khi Hiệt Diễm Sứ đến, ta giết nàng trước.”
“Ca ca!” Hô Liên Mẫn Mẫn kinh hô một tiếng, sắc mặt tái nhợt, không nghĩ tới ca ca ruột đã sớm nổi lên sát tâm đối với nàng.
Ninh Tiểu Nhàn vẫn đang suy nghĩ: “Nô doanh Thanh Châu, cái tên này làm sao nghe quen tai như vậy?”
Trường Thiên thở dài một hơi, chỉ nói hai từ: “Nô doanh Thanh Châu, điều Hương sư Trần Định.”
Trí nhớ như miệng cống nhất thời mở ra, đồng thời còn gợi lại hai
người động tình cọ sát lẫn nhau đủ loại thủ đoạn. Ninh Tiểu Nhàn không
biết mình mất bao nhiêu thời gian, mới không để cho khí huyết xông lên
ót. Nếu không phải Trường Thiên xem trí nhớ của Trần định, cũng sẽ không đem rất nhiều hoa chiêu dùng ở trên người nàng. Nàng nhất thời tràn đầy ác cảm đối với cái chỗ này.
“Ngươi là muốn giấu muội muội đi, lại muốn ta giả mạo làm Hô Liên Mẫn Mẫn, giết chết Hiệt Diễm Sứ?”
Hắn nhìn Ninh Tiểu Nhàn, kiên định nói: “Phải”
Nàng cười lạnh một tiếng: “Vô dụng . Minh Thủy Tiên Tông còn có thể
phái ra Hiệt Diễm Sứ tới bắt nữ nô nữa, đến lúc đó Hô Liên Mẫn Mẫn vẫn
khó thoát khỏi ma chưởng. Hơn nữa cái tông phái này nhất định sẽ báo
thù, Bộ Lạc Hô Liên càng không có kết quả tốt.”
“Ta biết. Cho nên ta muốn xin tiên cô bị chút ít ủy khuất nữa, đợi
đến khi rời xa Bộ Lạc Hô Liên mới hạ thủ giết chết Hiệt Diễm Sứ.” Hô
Liên Triết cúi đầu càng thấp hơn, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, “Đồng
thời, đem một nhóm hầu gái này, tất cả. . . . . . Tất cả đều giết đi”
Thần sắc của nàng rốt cục chấn động: “Ngươi là muốn. . . . . .” Trừ
Hô Liên Mẫn Mẫn, người ở trong ngoài Thần Ma ngục trong nháy mắt đều
nghe rõ, Hô Liên Triết là muốn mời Ninh Tiểu Nhàn sau giết chết Hiệt
Diễm Sứ ở vùng đất hoang du xong, lại đem nhóm hầu gái này xử lý sạch,
tạo thành hiện trường giả có người cướp đoạt.