Âm Cửu U từ trước đến nay làm việc rất chắc chắn, hắn đã nói như thế,
Trường Thiên sẽ tin tưởng Ly Vẫn không phải tự mình tỉnh dậy, làm cho
Truyền Tống Trận Pháp đóng cửa. Hơn nữa đừng quên, bên ngoài còn có một
Ninh Tiểu Nhàn. Nếu như Ly Vẫn sớm tỉnh lại, nha đầu cơ linh này làm sao không truyền lại báo động cho Trường Thiên?
Liên tưởng tới thứ
thấy được trong quan tài, trong lòng hai người đều hiểu được, lập tức
không cam lòng: “Hóa ra cái gọi là nội cung này vẫn không phải là nơi
đặt bảo tàng chân chính, mà cũng là một trong những nghi trận do người
thiết kế cung điện dưới mặt đất cố tình bố trí!”
Dù cho ai nhìn
thấy Địa Sát Tụ Linh Trận dày đặc như tơ nhện trên bụng Ly Vẫn, lại hao
phí khí lực thật lớn để mở ra bí mật trong nội cung, sau khi đi vào thì
lại gặp được Cửu Tử Quỷ Mẫu và Bát trọng Tru Thần Lôi, thì có ai sẽ cho
rằng nội cung này chỉ là đồ giả?
Nhưng hết lần này đến lần khác
còn không phải thật, đây đích thật là tử lộ, là tuyệt địa a! Trường
Thiên cùng Âm Cửu U ngoài việc tức giận thì vẫn nhịn không được mà có
chút bội phục người thiết kế cung điện dưới mặt đất này. Cuối cùng quân
cờ lớn nhất của kẻ này đã thật sự lừa được hai người họ.
Đoán chừng là hai người đã xúc động cấm chế, cửa vào nội cung không biết đã tự đóng lại từ lúc nào.
Sắc mặt Trường Thiên khẽ động, bất chấp việc lòi đuôi ở trước mặt Âm Cửu U, lấy ra Ma Nhãn ở trước ngực, truyền âm nói: “Tiểu Nhàn!”
Đầu kia lại yên tĩnh im ắng, không nghe thấy đáp trả.
Hắn lại thấp giọng gọi vài tiếng, cũng vẫn như thế.
Xem ra không gian dĩ nhiên là cách nhau rất xa. Nếu không trước kia hắn ở
trong Thần Ma ngục nhưng vẫn có thể câu thông với nàng đang ở bên ngoài.
Âm Cửu U nhìn sắc mặt của hắn, cười nói: “Chỉ là Truyền Tống Trận pháp
đóng cửa thôi, vây được người khác chẳng lẽ còn có thể vây được chúng
ta?” Trong tay chậm rãi bấm một pháp quyết.
Đây là lần đầu tiên
hắn bấm niệm pháp quyết kể từ lúc vào nội cung. Thú vị chính là, hắn rõ
ràng đã vận dụng hồn lực âm tà nhưng thức mở đầu của pháp quyết này lại
mang đến cảm giác quang minh chính đại cho người khác, giống như một
khắc sau sẽ có vô hạn ánh sáng cùng hi vọng sẽ bắt đầu khởi động.
Đây cũng không có gì là kỳ quái. Nếu là miệt mài theo đuổi bản chất của bất kỳ một loại thần lực nào đó, chẳng qua đó chỉ là lực lượng hiện có mà
thôi. Cái gọi là đại đạo ba ngàn, trăm sông đổ về một biển, sáng tối
tương sinh, Âm Dương tương diễn, vốn là Thiên Địa chi đạo.
Hắn
đang muốn niệm pháp quyết có tác dụng. Trong nháy mắt Trường Thiên đã
phật tới một luồng thần lực, quấy nhiễu pháp quyết của hắn.
Âm Cửu U ngạc nhiên nói: “Ngươi làm cái gì?”
Mặt Trường Thiên âm trầm, không đáp lại.
Âm Cửu U nghĩ lại, chợt giật mình: “Đúng rồi, đúng rồi. Người trong lòng
của ngươi còn đang ở bên ngoài đó. Ngươi sợ không gian này sụp xuống,
ảnh hưởng của dư âm sẽ làm nàng bị thương?”Hắn đem Trường Thiên từ đầu
đến đuôi đánh giá một lần. Ánh mắt mới lạ giống như là chưa bao giờ nhìn thấy người này vậy, “Quen biết nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy
ngươi lại dè chừng nữ nhân như vậy, ngay cả…”
Truyền Tống Trận
pháp này dù sao cũng trực tiếp thông đến thân thể Ly Vẫn. Ninh Tiểu Nhàn tất nhiên ở không xa bên người nó, nếu Âm Cửu U thật ra tay phá hủy
không gian này, nói không chừng Ly Vẫn là muốn phân thân liệt cốt. Dư âm của loại thần thông kia cũng có thể tổn thương nàng. Thế nhưng Trường
Thiên biết rõ, ở đây dù sao cũng là cung điện dưới mặt đất, không thể so với ngoại giới. Cương khí hộ thân của nàng vốn đã rất yếu rồi, làm sao
có thể chịu được việc ngoài ý muốn nữa chứ?
Lời hắn còn chưa dứt, Trường Thiên đã lên tiếng ngắt lời: “Có rảnh nói những… lời ong tiếng
ve này, còn không bằng quay lại cái quan tài bằng đồng kia tìm thêm chút manh mối.” Hắn nhìn chằm chằm vào Âm Cửu U, lạnh lùng nói: “Khoản sổ
sách này, ra ngoài lại tính toán.”
Hắn nói được hờ hững, nhưng
lòng lại nóng như lửa đốt, không vì gì khác, chỉ là hắn đột nhiên sinh
ra một cảm giác bất an cực độ. Không vì bản thân bị nhốt, ngược lại lo
lắng Ninh Tiểu Nhàn đang ở bên ngoài. Tu vi đã đến trình độ như hắn, mỗi một lần trong lòng có cảm ứng đều là bắn tên có đích, hắn phải tranh
thủ thời gian thoát thân trước rồi nói sau. Như lúc này đây tâm huyết
dâng trào lại ứng trên người nàng, hắn thà rằng buông tha Âm Cửu U
trước.
Bên trong tẩm lăng kia, ánh sáng vẫn lờ mờ như cũ, nhưng không trở ngại việc quan sát của hai người.
Nằm ngay chỗ đó, nhất định không phải là quân vương nào của Thượng Cổ Man
Tộc cả. Bởi vì quan hệ với việc sát khí nồng hậu, nên thi thể trong quan tài bằng đồng kia ngay cả biểu lộ vặn vẹo trên khuôn mặt còn trông rất
sống động. Đừng nói là Trường Thiên cùng Âm Cửu U đều nhận ra gương mặt
này, coi như là không nhận ra được, cũng có thể từ tràng cảnh hai tay
người này bị khóa chặt bên trong xiềng xích màu xanh mà suy đoán được,
thời điểm người này chết ở trong quan tài, nhất định là không cam lòng.
Bên trên nắp quan tài vừa dày vừa nặng còn có mấy hàng chữ viết xiêu xiêu
vẹo vẹo mà hắn đem hết toàn lực, dùng móngtay vẽ ra. Giữa những hàng chữ có vết bẩn màu đen, hiển nhiên là do máu ngưng tụ lại. Điều này cũng
đúng, hai ngón tay của người này đều bị đứt gãy, ngưng tụ thành vết máu
màu đen đến bây giờ cũng còn thấy được.Đến hôm nay loại văn tự này đã
được cho là hư ảo mờ mịt, nhưng đối với Trường Thiên và Âm Cửu U mà nói, đến nửa điểm chướng ngại cũng không có, bởi vì đây chính là văn tự
Thượng Cổ! Nếu như phiên dịch thành ngôn ngữ thông thường hiện nay của
đại lục, mấy chữ này dùng ý uyển chuyển nhất để diễn tả, cũng đơn giản
chính là: “Âm Vô Thương, hôm nay ta thay mười tám đời tổ tiên của ngươi
nguyền rủa ngươi, sau khi ngươi chết sẽ rơi vào Vô Gian Địa Ngục, ngày
ngày chịu nỗi khổ của nghiệp hỏa phần hồn, trọn đời không được Man Tổ
phù hộ!”
Trên thực tế, theo như từ ngữ trong Man văn mà nói thì
mấy hàng chữ này ghi lại những chuyện hết sức ác độc. Nhưng kỳ quái
chính là, bình thường chửi bới sẽ không chỉ muốn làm nhục tổ tiên, còn
muốn đề cập tới tử tôn mới tính là hả giận, ví dụ như “cả nhà chết hết”, “đoạn tử tuyệt tôn” các loại, ngay cả thôn dân hương dã đều hiểu được
trách mắng này. Người này mắng Âm Không Thương đến ngoan độc, nhưng nửa
chữ cũng không đề cập đến con cháu của hắn, đúng thật là dị thường.
Trường Thiên và Âm Cửu U nhìn thấy thảm trạng trước khi chết của người này,
cùng không kinh ngạc vì sao hắn sẽ nguyền rủa một cách ngoan độc như
vậy. Cốt cách tứ chi của hắn đều bị tỏa xuyên bởi hắc quang phù văn, xem bộ dáng ổ khóa và dây xích cũng không khác với Ly Vẫn, chỉ là lớn nhỏ
khác nhau mà thôi. Hơn nữa lỗ mũi người này bị cắt, hai mắt bị chọc mù,
miệng há ra rất lớn, bởi vậy Trường Thiên có thể chứng kiến được, đầu
lưỡi trong miệng hắn đã bị cắt đến tận gốc.
Hai người bọn họ có
nhãn lực độc đáo, có thể nhìn ra được người nọ trước đó đã phải chịu rất nhiều cực hình rồi còn sống, bởi vì gần miệng vết thương đều có dấu vết cơ bắpđang dầnthu lại và sắp khỏi. Cuối cùng hắn mới bị ném vào bên
trong quan tài, táng thân trong nội cung giả này.
Khuôn mặt này,
lờ mờ có thể phân biệt. Trường Thiên cau mày nói: “Đây không phải là tên thủ hạ Dương Trạch tinh thông cấm chế cùng trận pháp của ngươi sao?”
Lấy định lực của Âm Cửu U, ánh mắt cũng không nhịn được mà lóe lên, mới
nghiến răng nói: “Thật là hắn, khó trách trong cuộc chiến Thượng Cổ, ta
cũng không tìm thấy bóng dáng hắn nữa. Vốn tưởng rằng hắn đã lánh đời ẩn cư, hóa ra là đã chết ở đây! Lúc đó hắn trung thành tận tâm đối với
Vương Tộc, lão đầu tử lại hung ác nhẫn tâm, kéo hắn đến bồi táng!”
Hắn ngừng lại một chút, chợt giật mình nói: “Đúng rồi, đúng rồi, cung điện
dưới mặt đất này hẳn là do hắn sắp đặt thiết kế, khó trách ta và ngươi
đều bị lừa.”
“Vẫn là ngài hiểu ta rõ nhất.” Một âm thanh vang lên, yếu ớt ca ngợi.
Trường Thiên cùng Âm Cửu U không có thần sắc kinh ngạc, như là đã sớm đoán
được sẽ gặp người thứ ba trong cái lăng giả chết tiệt này.
Sau đó không khí gần quan tài bằng đồng đột nhiên vặn vẹo, không lâu sau phân
ra một bóng dáng trong suốt. Cái bóng này như tồn tại ở hiện thế, lại
như phiêu miểu mịt mù.Tựa như phần dưới của chiếc đũa cắm xuống mặt
nước, bởi vì sự chiết xạ, chỗ mà mắt thường chứng kiến kỳ thật cũng
không phải là chân thật.
Cái bóng này đứng thẳng trên không
trung, rất nhanh đã huyễn hóa ra thân ảnh hình người, diện mạo không
thấy rõ lắm, nhưng cơ thể cường tráng bưu hãn, đều có thể nhìn thấy cơ
bắp sôi sục ẩn dưới áo, tóc và cả râu đều rất dài, tất cả đều sắp xếp
làm mái tóc. Cái bóng này nhìn thấy Âm Cửu U, cúi người tạo thành một lễ tiết kỳ quái, cung kính nói: “Chủ nhân, đã lâu không gặp!”
Trong âm thanh lại là mừng rỡ, lại là hổ thẹn, còn ẩn hàm mấy phần bất đắc dĩ.
Âm Cửu U nhíu mày đánh giá hắn, đột nhiên nói: “Trạng thái của ngươi là
gì, hồn phách không đầy đủ, A… Ngươi rõ ràng đã biến thành ….. Khí linh? Nói như vậy, chúng ta đang đứng trong không gian của một tòa pháp khí?”
Hắn là người có quyền đùa giỡn linh hồn, chỉ liếc nhìn là ã phát hiện ra trạng thái dị thường của nó.
Bóng dáng Dương Trạch cười khổ nói: “Đúng vậy, kiện pháp khí này tên là
Huyết Nhục Dung Lô, chính là do rất nhiều năm trước mười vịĐại Vu của ta vận dụng Man Thần di cốt trân quý nhất, bắt chước Thần Ma ngục mà kiến
thành nó. Hiệu dụng mặc dù không thần kỳ bằng Thần Ma ngục, nhưng dùng
để giam giữ trọng phạm là đủ. Sau đó Âm Vô Thương muốn ta xây tẩm lăng
cho hắn, liền giao nó cho ta, lại để ta bố trí thêm một chút, mới biến
thành kiểu như các người nhìn thấy.”
Cấp bậc pháp khí như thế
này, có một khí linh cũng không hi kỳ (kỳ lạ quý hiếm). Thần Ma ngục
cũng có khí linh, chỉ có điều lúc có Trường Thiên trấn thủ, khí linh
cùng thân ngục dung hợp thành một thể, chưa bao giờ huyễn xuất thân ảnh. Khí linh của pháp khí cũng có hai loại khả năng: một là tự sinh ra từ
trong pháp khí, nhưng mà chuyện này tỉ lệ nhỏ, còn nhỏ hơn rất nhiều so
với chuyện trời trong mà gặp phải sét đánh; cho nên đa số Luyện Khí Sư
trong lúc luyện chế pháp khí sẽ chọn phương pháp thứ hai – lấy thần hồn
của cường giả nhét vào trong pháp khí, biến thành khí linh.
Đương nhiên, không có người nào có thần hồn kiện toàn mà tự nguyện trở thành
khí linh. Đối với Dương Trạch mà nói, sau khi bị Âm Vô Thương giết chết, còn bị biến thành khí linh thay hắn thủ lăng, đây quả nhiên là thống
khổ trọn đời.
Trường Thiên đột nhiên ngắt lời nói: “Ta đối với
chuyện của Man Tộc cùng chuyện cũ của ngươi đều không có hứng thú. Hiện
tại ta chỉ muốn biết, làm sao mới có thể ra khỏi tòa Huyết Nhục Dung Lô
này?” Mi tâm hắn trực nhảy, lo lắng người kia ở bên ngoài.
Dương
Trạch xoay người hướng hắn cúi mình vái chào, mới nói: “Hám Thiên Thần
Quân, khi ta còn sống kính trọng nhất là chủ nhân, nhưng bội phục nhất
lại là ngài, cho nên ta cũng không muốn gạt ngài.”
“Toàn bộ sắp
đặt thiết kế của cung điện dưới mặt đất đều xuất ra từ tay ta, tòa Huyết Nhục Dung Lô này sau khi bị cải tạo hoàn toàn, lại được ngụy trang
thành một tòa lăng giả. Địa Sát Tụ Linh Trận trên bụng Ly Vẫn là thật,
nhưng Truyền Tống trận trong miệng lại là giả. Người xuyên qua Truyền
Tống trận cũng sẽ trực tiếp bị đưa vào trong không gian của Huyết Nhục
Dụng Lô, mà không phải là thế giới Càn Khôn trong bụng Ly Vẫn – chỗ đó
mới là nơi an nghỉ của Man Vương Âm Vô Thương. Mà chỗ này, chỉ cần hắc
môn của tĩnh thất được mở ra, tức là có kẻ thù từ bên ngoài vào xâm lấn, cửa vào Truyền Tống trận sẽ tự động đóng lại.”
Sắp đặt thiết kế như vậy, quả nhiên là rất tinh xảo. Lấy cao ngạo của Trường Thiên, trong nội tâm vẫn sinh ra vài phần bội phục.
Âm Cửu U chen lời nói: “Không đúng, nếu người tới là hậu duệ Man Tộc, không phải là sẽ bị nhốt ở bên trong cả đời sao?”
Dương Trạch chỉ vào bìnhđài bên cạnh quan tài nói: “Nếu người đến có huyết
thống Man Tộc, chỉ cần nhỏ một giọt máu vào trong hộp, Truyền Tống trận
sẽ tự mở ra một lần nữa. Nếu như không, trong vòng năm mươi hơi thở,
Truyền Tống trận sẽ tự phá, không thể mở ra được nữa. Hơn nữa Truyền
Tống trận này vẫn là đơn hướng, từ bên trong không có cách nào để mở
ra.”