Nàng rốt cuộc hữu kinh vô hiểm rời khỏi cổng phủ thành chủ, nhanh chóng về Đàm trạch.
Lúc này Tiếu Tử vẫn ở Đàm trạch theo nữ chủ nhân. Ninh Tiểu Nhàn đi đưa
cơm, Tranh Tranh còn chưa tan học, chính là khoảng thời gian tốt nhất
cho hai người ở cùng nhau. Khi nàng trở lại chỉ cảm thấy không khí trong Đàm trạch cực nóng, nhưng nhìn biểu tình của hai người họ tựa hồ Đàm
Thanh Hà nhiệt tình hơn, Tiếu Tử vẫn đối đãi với nàng cẩn thận hữu lễ.
Lại nói nhìn phải nhìn trái đều không hiểu loại mặt than như Tiếu Tử có chỗ nào hấp dẫn nữ nhân, bản thân hắn lại đi thương đội, không có chỗ ở cố
định, không có cảm giác an toàn mà nữ nhân cần. Aizz, chỉ có thể quy kết vương bát nhìn đậu xanh thấy vừa mắt, đại khái Đàm Thanh Hà là người có thưởng thức kỳ lạ.
Nàng trở về Đàm trạch, nữ chủ nhân kéo nàng
hỏi này hỏi nọ, thẳng đến một kẽ hở cũng không lộ mới thở phào nhẹ nhõm. Trực giác Ninh Tiểu Nhàn cho rằng Đàm Thanh Hà biết một chút thân phận
của Ôn nhị thiếu, chỉ là nàng chưa từng nói rõ mà thôi, đồng thời cũng
mong muốn bí mật này tiếp tục được giữ vững.
Sau đó hai ngày, cơm của Ôn Lương Vũ vẫn do Ninh Tiểu Nhàn đưa, hai người cũng mượn cơ hội
nói chuyện với nhau một khoảng thời gian. Ninh Tiểu Nhàn và Ôn nhị thiếu nói chuyện càng nhiều thì càng kinh hãi, một người không bước chân khỏi nhà lại có học thức phong phú, đa dạng như vậy, nghĩ cũng sâu sắc. Trên người hắn, nàng có cảm giác như Ngôn tiên sinh.
Hành động đưa
cơm vẫn tiến hành thuận lợi, chỉ là lần cuối cùng, nàng ở trong tiểu lâu của Ôn Lương Vũ nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Ở đây dù sao cũng
là Ôn phủ, nàng khẽ ho một tiếng, gõ cửa một cái. Tiếng nói chuyện lập
tức dừng lại, Ôn Lương Vũ biết là nàng tới ôn hòa nói: “Tiến vào.”
Trong lầu còn một vị trưởng giả, đầu đầy tóc bạc, thân hình hơi béo, nếu
không có Cùng Kỳ nhắc nhở nàng thiếu chút nữa đã quên lão nhân có gương
mặt hiền lành này là đại tổng quản Ôn phủ. Nhìn thấy nàng tiến vào, Ngô
bá nhíu mi trầm tĩnh. Đứng dậy cáo từ, thuận tiện ôm chồng sách trên bàn vào ngực mang đi.
Nàng liếc mắt nhìn, cư nhiên là sổ sách.
Xem ra Ngô bá là một trong ít người biết thân phận của Ôn Lương Vũ, hơn nữa còn là người tự do đi lại trong tiểu viện của hắn. Nhưng lão ôm sổ sách tìm Ôn Lương Vũ là có ý gì đây, nhị công tử nhìn như người rảnh rỗi lại cũng quản sổ sách nội vụ sao?
Nàng tất nhiên không biết, hai
canh giờ trước Ngô bá đã tới rồi: “Nhị công tử, theo phân phó của ngài,
nửa năm qua lão đã lưu tâm thẩm tra sổ sách trong phủ suốt bảy năm qua, quả nhiên có khoản tiền không minh bạch với con số rất lớn. Sổ sách lão nghĩ có vấn đề đều mang tới.”
Trong sổ sách đã dùng bút đỏ gạch
chân những chỗ dị thường, Ôn Lương Vũ lật xem từng quyển, rất nhanh đã
xem xong, sau đó gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, rơi vào trầm tư.
Ngô bá tổng kết nói: “Trong vòng bảy năm ba mươi sáu thôn trang của Nham
thành thì có mười một làm giả sổ sách thu hoạch. Có một trăm hai mươi
bảy cọc mua bán bị động tay chân vào lợi nhuận. Đến sổ sách trong phủ
cũng có chín mươi sáu bút tài chính giao dịch với thương đội bất minh.”
“Bảy năm, số bạc biến mất đã lên tới bốn trăm ba mươi vạn lượng. Nhờ phúc
nhị công tử, mấy năm nay số tiền thu được của Nham thành tăng lên rất
nhiều, nhưng một phần mười số bạc kiếm được lại biến mất không rõ. Sổ
sách làm rất tinh tế, nếu không có nhị công tử hoài nghi, lão cũng không thể tra ra được.”
“Ai động tay chân. Có manh mối gì không?”
“Có! Ban đầu nghĩ là đại thiếu gia động tay chân……..”
Ôn nhị lập tức khoát tay nói: “Không thể nào là huynh ấy. Đại ca mặc dù
muốn tham ô tài sản nhưng dưới tay không có người, chỉ bằng chính huynh
ấy thì không làm giả sổ sách tinh tế như thế được. Hơn nữa làm giả số
lượng quá lớn, điều này huynh ấy không có gan phạm phải.”
Ngô bá
dù lo lắng cũng không nhịn được nhếch môi. Ôn Lương Vũ hình dung về đại
thiếu gia, quả nhiên rất hình tượng: “Lão tìm hiểu lợi nhuận của ba
tháng qua, thậm chí tìm người thả một khoản tiền về thôn trang có vấn
đề, rốt cuộc tìm ra được chân tướng.” Khoản tiền đó đã được dùng dược
vật đặc thù làm ký hiệu lên bạc, là bí pháp người mất của có thể truy
tìm được bạc.
Ánh mắt Ôn Lương Vũ chớp động: “Tiền đi về đâu?”
“Chuyển qua ba chủ, bề mặt đã chặt đứt toàn bộ đầu mối, cuối cùng đuổi theo
tiền tìm được, tiền này bị chia thành mười phần, vào Tứ gia tiền trang ở phụ cận Thái thành, Đồng thành.”
Trên đời này nào có chuyện gì không thể làm rõ chân tướng? “Người làm việc là ai?”
“Quản sự phòng thu chi của chúng ta. Cháu rể của lão gia, Hoàng Thủ Nghĩa!
Hắn chịu đại ân của lão gia, không ngờ lại lớn gan như vậy!”
Mắt
Ôn Lương Vũ lóe lên tinh quang, một lúc lâu không lên tiếng, Ngô bá cũng không dám làm phiền. Qua thật lâu, Ôn nhị mới thở dài dặn dò: “Việc này không thể cho người thứ ba biết. Trước quan sát Hoàng Thủ Nghĩa, nói
vậy đằng sau còn có chuyện.”
Lại nói Ninh Tiểu Nhàn phát hiện,
một chuyện đáng chú ý khác, đã nhiều ngày thủ vệ phủ thành chủ càng thêm sâm nghiêm, ngay cả nàng vào phủ cũng bị kiểm tra vài lần. Nếu trên
người nàng không mang ít tín vật Ôn nhị tặng làm giấy thông hành sợ rằng đã để lộ chân tướng. Trận tứ tượng trong viện của Ôn Lương Vũ biến đổi
trận pháp mỗi ngày, nàng nghe thấy bọn họ nói rồi mới bước vào. Nhưng vô luận nàng nói bóng gió thế nào đi nữa Ôn Lương Vũ nhân tinh này cũng
không nói cho nàng biết, trong thành rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thuốc của Ninh Tiểu Nhàn rất tốt, cộng thêm Tiếu Tử cẩn thận trông nom, vết
thương ở chân của Đàm Thanh Hà chỉ ba ngày liền khỏi hẳn.
Mấy
ngày qua, bài học hằng ngày của nàng cũng không bỏ lại. Thái độ của
Trường Thiên với nàng tựa hồ lại như trước, ái muội ngày đó dường như
chừa hề phát sinh, khiến trong lòng nàng buồn bực. Nhưng Trường Thiên
thấy nàng ngượng ngùng như vậy, chỉ cho là nàng không muốn nhắc tới
chuyện này, thầm nghĩ quay về trạng thái ban đầu là được, vì vậy đối đãi với nàng như người bạn cộng sự. Ninh Tiểu Nhàn mà biết ý nghĩ của hắn
đảm bảo sẽ hộc máu.
Giao tiếp với phi nhân loại vốn đã là chuyện khó có kết quả tốt rồi.
Hai ngày trước, chi thương đội cuối cùng cũng đến Nham thành, từ đó thương
đội Vân Hổ không thu được xác yêu quái nữa. Vì vậy trước sau tổng cộng
vào tay nàng có gần bốn trăm xác yêu quái, tức nhưỡng chiếm được dinh
dưỡng sung túc, màu đỏ quanh thân đậm hơn một chút. Nhưng Ninh Tiểu Nhàn cũng biết lần sau nếu muốn gặp loại chuyện tốt cỡ này, cơ hội thật mong manh.
Những yêu thi còn mang đến cho nàng một kinh hỉ khác. Tỷ
như thương đội Vân Hổ vốn giết chết hùng yêu, tất cả mọi người đều cho
rằng thi thể của nó bị độc tố của Hoắc chân nhân ô nhiễm, đã mất tác
dụng. Kỳ thực lúc Thần Ma ngục đang phân giải hùng yêu này, Trường Thiên mới phát hiện thân thể nó còn có bảo bối, là Hùng bảo sinh trưởng trong dạ dày. Trong dược vật có “Ngưu hoàng cẩu bảo”, ngưu hoàng là sỏi trong túi mật bò; còn cẩu bảo là vật ngưng kết trong nội tạng chó. Hai thứ
này đều lấy từ trong cơ quan của động vật vốn làm bệnh trạng thay đổi,
nhưng cư nhiên cũng có thể làm thuốc, trở thành thuốc đặc hiệu trị một
số bệnh.
Trong dạ dày của con hùng yêu này cũng ngưng kết ra một
viên sỏi, là chất dẫn rất tốt dùng để luyện đan, Ninh Tiểu Nhàn từng
nghĩ con gấu này không phải bị loét dạ dày chứ? Trong lúc một đống xác
yêu quái bị Thần Ma ngục phân giải, chuyển thành dinh dưỡng cho tức
nhưỡng, trong đó có không ít bảo bối như hùng bảo, ngược lại khiến Ninh
Tiểu Nhàn lời thêm không ít. Kiện bảo bối thực dụng nhất là hạt châu lưu lại trong xác một con ngọc trai. Bạn yêu quái này sau khi bị lấy đi
ngọc trai trong thịt trong cái xác dài một thước lại lén ngưng ra một
hạt châu màu xám tro. Tuy bề ngoài không tròn xoe óng ánh như dạ minh
châu nhưng lại có công dụng rất tuyệt – ích thủy, chỉ cần cầm hạt châu
này lặn xuống nước, nước phía trước sẽ tách ra, có thể tự do hành tẩu,
không bị chết chìm cũng không bị ngộp thở.
Trong tay Ninh Tiểu
Nhàn đột nhiên nhiều thêm một món đồ ngạc nhiên cổ quái, với tính nàng
là ước gì được lôi ra chơi mỗi ngày, đáng tiếc còn có huấn luyện viên
Trường Thiên mặt đen ở đây, nghiêm khắc đốc thúc tiến độ bài học của
nàng.
Một ngày này luyện thành thức thứ mười hai của Bí quyết dẫn đường. Vốn thức này khó nhất ở chỗ tần suất hô hấp và động tác phải
phối hợp không kẽ hở, nàng mất vài ngày mới như một cái máy điều chỉnh
được động tác tinh vi không gì sánh được này, do đó hoàn thiện được động tác này. Hiện tại chỉ cần nàng muốn thậm chí có thể nín thở bảy mươi
hai lần thở sâu, đồng thời tim đập cũng có thể cực kỳ thong thả, đạt hai mươi giây một nhịp. Nếu ban đầu bức yêu A Phúc ở trong tối hút máu mà
nàng có bản lãnh này như vậy, bức yêu chưa chắc đã có thể phát hiện ra
nàng.
“Hô…..” Nàng thở dài một hơi, ngã ngồi trên mặt hắc thạch.
Cùng Kỳ đang luyện lò đan dược mới, Trường Thiên vốn không cho nó nói chuyện khi Ninh tiểu Nhàn đang luyện tập để tránh quấy rầy nàng, hiện tại thấy nàng thu công, lời nịnh hót cuồn cuộn mà tới, cái gì mà thiên tư thông
minh rồi thiên phú tuyệt hảo, tán dương tới bến một hồi. Ninh Tiểu Nhàn
biết mình là phế vật tu luyện, tiến độ như vậy nói không chừng còn chậm
hơn người thường của thế giới này, nhưng nghe nó tán dương không biết
xấu hổ thế, cũng thấy tâm tình vô cùng thư sướng. Nghĩ thầm thảo nào từ
trước đến giờ bên người hoàng đế đều có một sủng thần diễn trò, thì ra
là có tác dụng thư thái cả thể xác lẫn tinh thần.
Hiện tại tiếp
tục luyện Bí quyết dẫn đường nàng đã có thể cảm nhận quanh thân có khí
lưu chuyển, thuận theo kinh mạch vận hành, giơ tay nhấc chân đều thêm
lực lượng cho bản thân. Nếu nói trước đây nàng đánh nhau đều dựa vào cơ
bắp và thể lực thì hiện tại bằng luồng khí không biết tên này. Nàng nói
chuyện này cho Trường Thiên, khóe miệng hắn cong lên hiển nhiên rất thỏa mãn.
“Ngày mai Nham thành có trà hội. Đặng đầu lĩnh có nói, đối
với bách tính mà nói trà hội còn náo nhiệt hơn hội chùa, ta cũng muốn đi góp vui.” Đây là lễ hội đầu tiên nàng gặp từ khi đến thế giới này, nàng lấy lòng nhìn Trường Thiên: “Luyện tập sáng mai kết thúc sớm một chút
được không?”
“Gia hỏa bại hoại!” Trường Thiên cười mắng một tiếng sâu sắc bất đắc dĩ vì lòng hiếu kì của nàng: “Cũng được, nếu sau giờ
ngọ ngày mai nàng có thể quay về… Hử?” Hắn đột nhiên ngừng nói, ngẩng
đầu ngưng thần một hồi. Lò luyện đan tựa con hổ cũng bày bộ dáng nghiêng tai lắng nghe, lập tức cười ha ha ha.
Nàng hồ nghi nói: “Bên ngoài có chuyện gì?”
Trường Thiên: “Không có chuyện gì.”
Cùng Kỳ: “Chuyện tốt!”
Ninh Tiểu Nhàn: “….”
Nàng lười hỏi lại hai người này, lắc mình rời Thần Ma ngục, vận nhĩ lực lắng nghe, kết quả không nghe được gì. Ai, đây là chênh lệch thực lực sao?