Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 196: Q.4 - Chương 196: Bí mật của Tiếu Tử




Ninh Tiểu Nhàn lấy lại tinh thần, vội vàng thu thập lại tâm tư của mình, khuôn mặt tươi cười nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì!”

Mà thôi. Trước đi về phía tây rồi nói sau. Xe đến núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, suy nghĩ nhiều có ích lợi gì?

Hôm qua, Trường Thiên vì nàng mở ra yêu mạch. Nếu nàng muốn tập phương pháp tu luyện Ba Xà, sẽ phải mở ra số lượng kinh mạch như nhau. Yêu tộc sau khi biến thành hình người, kinh mạch sẽ không giống với nhân loại, thân thể Ba Xà nhiều hơn nhân loại bình thường sáu đường kinh mạch.

Cũng may thân thể con người được ông trời chiếu cố, bản thân không bàn mà hợp ý nhau hướng về kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái, cho nên yêu quái ưa thích biến thành hình người, để tăng nhanh tốc độ tu luyện. Dĩ nhiên điều này có liên quan tới hứng thú của yêu quái đối với thân thể con người, giống như nguyên nhân Đồ Tẫn nhập vào thân kỳ thú liền thích duy trì nguyên bản. Vì vậy Ninh Tiểu Nhàn muốn dùng thân thể để tu luyện yêu pháp, trên lý luận là có thể được.

Phàm là phương pháp nghịch thiên cải mệnh, cũng sẽ cửu tử nhất sinh. Bên trong cơ thể người một lần nữa mở ra kinh mạch là biện pháp rất hung hiểm, chỉ có thiên tài có đại thần thông mới có thể làm được, khó khăn không thua một loạt thao tác tinh vi giải phẫu ngoại khoa. Dĩ nhiên khả năng thành công Trường Thiên cũng chỉ nắm chắc bốn phần thôi. May là hắn có được viên ngọc của Long quy, lại có linh lộ của chén ngọc bổ sung, thần lực đầy đủ mà ổn định, lúc này mới hành động một lần mà thành công.

Hôm nay nàng tìm đến Đàm Thanh Hà, thật ra thì cũng để từ biệt. Đế lưu tương còn một ngày nữa buông xuống, đến lúc đó hút lấy Nguyệt Hoa ở bên trong thành An Bình quá mức lộ liễu, dễ dàng trêu chọc thị phi tới cửa.

Đang khi nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhẹ vô cùng, nếu không phải nàng đổi thể chất nên ngũ giác thường ngày tăng thêm một bậc, thì căn bản sẽ không phát giác. Đương nhiên là nhất gia chi chủ trở lại.

Nàng hướng Tiếu Tử biểu lộ ý định đi, nam nhân này hơi ngẩn ra. Tin tức Đế Lưu tương sắp bộc phát. Ở hai tháng trước cũng đã truyền khắp thế giới loài người, từ các châu, cho tới các thôn. Người người đều hận không thể đóng chặt đại môn, đợi ngày lễ long trọng của yêu quái này qua đi, ngay cả đa số Tiên phái đều triệu hồi đệ tử trẻ tuổi về, tránh cho xảy ra xung đột địa bàn tốt với lão yêu nhiều năm. Đế Lưu tương là ông trời ban ơn cho yêu tộc, cũng là yến hội long trọng mà yêu quái đau khổ chờ đợi sáu mươi năm, ai dám đến đây phá hỏng, đó sẽ là cừu hận không chết không hết!

Làm sao ngược lại vào lúc này. Ninh Tiểu Nhàn lại muốn rời khỏi thành An Bình? Trạm dừng tiếp theo nàng muốn đi đâu? Thời đại này, sinh mệnh người phàm như cây cỏ. Nàng đi lần này, sau này hơn phân nửa khó có thể gặp lại nhau. Những ý niệm này, ở trong lòng hắn chợt lóe lên. Nhưng hắn từng trải thâm sâu, trong lòng hơi có sầu não. Trong mắt cũng không biểu lộ ra. Chẳng qua là lẳng lặng uống một chén nước trà, quay đầu nhìn Đàm Thanh Hà một chút.

Hai người này ở chung thời gian không lâu nhưng ăn ý vô tốt. Thấy hắn nhìn lại Đàm Thanh Hà lập tức cười rót cho hai người một chén trà, xoay người đi phòng bếp, hẳn là thức thời mà để lại cho hắn không gian nói chuyện.

Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được hâm mộ nói: “Đàm tỷ đối với huynh, thật đúng là ngàn theo trăm thuận.”

Nghe nàng nhắc tới người yêu, trong mắt Tiếu Tử hiện lên nhu tình. Nhưng sau một khắc thần sắc ngưng trọng: “Ngươi đi lần này, hơn phân nửa sẽ không quay trở về đúng không?”

Nàng lắc đầu: “Tiếu Tử ca. Huynh biết ta vẫn muốn đi về phái tây, nguyên nhân ta cũng không có cách nào nói cho huynh biết. Thành An Bình này, sợ rằng. . . . . . Chỉ sợ ta đời này cũng sẽ không thể trở về nữa rồi.”

Hắn thở dài: “Thanh Hà sẽ nhớ ngươi.”

Nam nhân này thật là sắt đá, rõ ràng cũng có cảm giác không nỡ, trong miệng lại không chịu nói rõ, không nên quăng sang người lão bà của hắn. Hai người có tình nghĩa thầy trò, Ninh Tiểu Nhàn được hắn truyền lại thuật đánh nhau, ở Nham thành lại cứu tính mạng của con trai độc nhất của Thanh Hà, chỉ sợ tâm địa hắn cứng rắn nữa, nghĩ đến tiểu cô nương lại muốn một mình lên đường, từ nay về sau đường đi nước bước cũng chỉ một mình, trong lòng lại có chút buồn rầu khó chịu.

Ninh Tiểu Nhàn móc từ trong ngực ra ba bình đan dược và một vài bao Dạ Minh Châu đặt lên bàn, cười hì hì một tiếng: “Rượu mừng của hai người, đoán chừng ta không uống được rồi, những thứ này liền tạm làm lễ hỏi tặng cho hai người trước, chúc hai người bạc đầu giai lão, sớm ngày sinh hạ tiểu tử mập mạp.” Nàng đã đặt một chân vào con đường tu tiên, hứng thú với vàng bạc đã dần dần yếu bớt, nhưng vợ chồng Tiếu Tử lại sống ở nhân gian, có bảy việc phải làm khi mở cửa mỗi ngày, củi gạo dầu muối tương dấm trà, cái gì lại không dùng tiền chứ?

Tiếu Tử không từ chối, cũng không vội vã thu lại, chẳng qua là trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng dường như mới quyết định, từ trong giày rút ra chủy thủ.”Ta cũng có một vật tặng.”

Hắn muốn tặng chủy thủ đôi đưa cho nàng sao? Ninh Tiểu Nhàn đang định từ chối, lại thấy hắn xoay ngược lại lưỡi đao, không chút do dự tại bắp đùi bên hông của mình cắt một đao, nhất thời máu chảy như trút.

Người này, điên rồi sao? Ninh Tiểu Nhàn trừng lớn mắt, mà Trường Thiên trong Thần Ma Ngục thì nhăn mày lại: “Người này cũng thật là một người tàn nhẫn, không tập tiên đạo thật đáng tiếc.”

Quả thật ác độc, nếu muốn nàng tự hại mình như vậy, thật xin lỗi, thiếp thân thật làm không được a.

Một đao kia của Tiếu Tử mặc dù cắt rất sâu, nhưng hiển nhiên rất có chừng mực, chỉ vào thịt ba phần. Sau đó hắn lại phủi dao găm, đưa tay đến trong miệng vết thương sờ soạng một trận.

Chớ nói nàng nhìn có cảm giác buồn nôn, ngay cả trên mặt Tiếu Tử cũng nhịn không được nhắn nhíu mấy cái xem ra thần kinh cảm giác đau của hắn còn vận hành bình thường.

May là hắn rất nhanh liền rút tay trở về, đặt một cái túi tràn đầy máu tươi lên bàn. May là thị lực Ninh Tiểu Nhàn tốt, cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra đây là ruột của sinh vật nào đó sấy chế thành túi nhỏ.

Tiếu Tử trở tay ở ống quần mà lau hai cái, đem túi ném tới đây, cho nên hai cục đá nho nhỏ rớt ra ngoài.

Hai quả thô ráp, trắng đen đan xen, ngoại hình không theo quy luật của hòn đá nhỏ, đồng bạn của bọn nó nhặt ở trên bờ cát cũng chẳng như thế, hơn nữa mỗi một bên đầu hòn đá đều có hình dáng quả dưa.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn một chút hai cục đá nhỏ này, không nói được lời nào, kiên nhẫn chờ Tiếu Tử băng bó lại vết thương trên đùi.

Nam nhân này trầm mặc nhưng đa trí, tuyệt đối sẽ không nhàm chán giấu đồ vô dụng ở trong máu của mình.

Quả nhiên hắn tự tay vê lên một cục đá, bỏ vào trong lòng bàn tay của Ninh Tiểu Nhàn : “Đây là Ngọc cao, cho ngươi. Nếu ngươi có thể tìm được phương pháp trồng thì quá tốt.”

Nàng còn chưa nói xong, trong Thần Ma ngục liền truyền đến hai tiếng kinh ngạc. Một tiếng của Cùng Kỳ, một tiếng phát ra từ Trường Thiên.

” Ngọc cao? !” trong giọng của Trường Thiên chứa sự ngạc nhiên hiếm có, “Trong tay người phàm này lại nắm giữ Ngọc cao! Thảo nào hắn phải lưu vong chân trời.”

Nàng không thể không hỏi: “Giải thích một chút?” hai người nam nhân trong Thần Ma ngục đều nói không đầu không đuôi, muốn ra vẻ bí hiểm để nàng đoán sao?

Tiếu Tử mấp máy môi, thấp giọng nói: “Họ Hoa là ta tự mình đổi họ. Ta vốn họ Dương, ngọc cao này là bảo vật gia truyền nhà ta.”

” Ngọc cao rốt cuộc là thứ gì?”

” Ngọc cao tức là hạt giống Ngọc cao. Loại Ngọc cao này, ngươi có biết không?”

Nàng đang muốn lắc đầu, nhưng cảm thấy tên này giống như đã từng quen biết, không khỏi suy mghĩ. Tiếu Tử cũng không chờ, trực tiếp nói:

“Tương truyền sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, xương cốt hóa thành sông núi, cốt tủy biến thành linh ngọc. Mà Ngọc cao lại được xưng là tinh hoa của các loại ngọc, ở trong chứa đầy đủ linh khí, là vật thần kỳ Thần Đế thời thượng cổ chuyên hưởng, là tiên dược trong truyền thuyết .”

Nàng rốt cục nhớ ra, Ngôn tiên sinh cho nàng một quyển sách 《 khoa vạn vật chí 》ở bên trong có: ” Danh sơn đại xuyên, khổng huyệt tương nội, hòa khí sở xuất, tắc sinh thạch chi, ngọc cao, thực chi bất tử.”

Kết quả Tiếu Tử lắc đầu nói: “Ngọc cao chỉ có thể sinh trưởng ở thời cổ Tây Sơn, căn bản không phải phàm tục danh sơn rộng lớn có thể trồng. Nếu nói công hiệu đó thực quá mức khoa trương. Vật này nhiều nhất chính là đựng linh khí rất dư thừa, còn có một tác dụng quan trọng nữa, tức là tẩy rửa linh căn. Nếu như ăn lâu dài, có thể khiến cho phẩm tính linh căn tăng lên.”

May là gần đây nhìn thấy không ít đồ hiếm thấy, đã trầm ổn nhiều lắm, không thể không giật mình. Thế giới này có thiên tài, cơ hồ là bảy mươi phần trăm thiên phú, cộng thêm ba mươi phần trăm vất vả cần cù mới có thành tựu. Mỗi người trong cơ thể đều có linh căn, chẳng qua là thuộc tính bất đồng, phẩm chất bất đồng, hơn phân nửa liền quyết định con đường tu hành sau này của người này có thể đi bao xa. Giống như Hồ Hỏa Nhi vậy, thuộc tính Lôi Linh Căn là trăm vạn có một, mà phẩm chất linh căn của Quyền Thập Phương cũng rất tốt, nếu không sẽ không được trưởng môn Triều Vân Tông thu làm đệ tử bế môn. Rất nhiều tu sĩ cả đời đều sờ không tới đại môn Kim Đan kỳ, không phải bọn họ không đủ chăm chỉ, mà thiên phú thật sự không có.

Nếu có ngọc cao này trong tay, đám người này liền được cứu. Không chỉ dừng lại ở ý nghĩ của nàng, đoán chừng cũng là ý nghĩ của vô số Tiên yêu sao? Ôn Lương Vũ nghiên cứu ra linh trà có thể trừ bỏ tâm ma, liền trở thành tiêu điểm thế lực thiên hạ truy đuổi, mà Ngọc cao giá trị còn trên linh trà.

Nàng đồng tình nhìn về phía Tiếu Tử. Hắn cũng là một người phàm tục, nhưng nắm giữ bảo vật nặng như vậy, khó trách không thể làm gì khác hơn là lưu lạc chân trời.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Tổ tiên Dương thị của ta, tại thời kì thượng cổ chính là đóng ở ruộng Ngọc, chuyên trồng ngọc cho tiên nhân. Ngọc cao là chuyên cung cấp tiên dược cho Thiên đế và những thần linh khác hưởng dụng, những người khác chỉ có phần hâm mộ. Sau lại trải qua hai lần Thần Ma đại chiến, rất nhiều thần tiên đều lưu lạc, cho nên có người tìm tới tổ tiên ta, hướng hắn muốn ngọc cao này. Hắn không chịu cho, đối phương thế lực lớn, cho nên không thể làm gì khác hơn là chạy trốn. Sau lại ở nhân gian cưới vợ sinh con, truyền xuống Dương thị chúng ta.”

Hắn nói dăm ba câu khai báo vượt qua hai ba thời đại chuyện xưa. Ninh Tiểu Nhàn cười khổ nghĩ, người này quả nhiên không thích hợp kể chuyện cổ tích.

“Tổ tiên nhà ta chặt đứt đủ loại đầu mối chạy đến nhân gian, từ đó mai danh ẩn tích, cộng thêm ngọc cao này bề ngoài xấu xí, bản thân cũng sẽ không tiết lộ linh khí, cho nên mấy ngàn năm qua, vẫn bình an vô sự. Nhưng mấy trăm năm trước, tin tức này không biết làm thế nào rò rỉ ra ngoài, có một Tiên phái thế lực thật lớn theo dõi Dương thị, không cầm trong tay ngọc cao này là không thể.”

Tiếu Tử dừng một chút, rõ ràng không muốn nói tỉ mỉ. Nhưng phía sau chuyện xưa, nàng có thể tự suy luận rồi, đoán chừng Dương thị dựa vào bí pháp trong nhà truyền xuống chung quanh tránh né đối phương đuổi bắt, mặc dù Ngọc cao vẫn không có bị cướp đi, nhưng một gia tộc trải qua tàn phá lâu như vậy, kết cục đổ nát trôi giạt là có thể tưởng tượng. Đến thế hệ Tiếu Tử này cũng chỉ còn dư lại một mình hắn độc đinh, hơn ba mươi vẫn là người cô đơn.

“Lúc ta còn trẻ đi theo phụ thân chạy trốn, bị địch nhân đuổi theo đánh trúng, đả thương phá hủy linh căn, từ đó chặt đứt ý niệm tu tiên trong đầu.” Hắn nói lời này , thần sắc đờ đẫn, phảng phất nói chính là chuyện xưa của người khác, ” Sau khi phụ thân chết, ta cũng gặp phải người của tiên phái kia, Nhưng Ngọc cao quá nhỏ, lại bị ta giấu ở bên trong chân, rốt cục tránh được thần niệm của tu sĩ quét nhìn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.