Ninh Tiểu Nhàn không biết, may là nàng học thật tu yêu của Ba Xà. Phương pháp rèn luyện của thượng cổ thần thú mạnh mẽ vô cùng, nàng bây giờ còn chưa đạt cảnh giới tiểu thành, trình độ cường kiện của gân cốt đã vô
cùng khả quan.
May là nàng mặc Ô Lân bảo giáp, đã làm tan mất đại bộ phận lực đạo quả cân truyền đến.
Bằng không với tu vi vừa mới vào Đại Thành Kỳ của nàng, cứng rắn chống lại
sự công kích toàn lực của Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn, sẽ bị nghiền
nát đến tro cũng không còn.
Vô luận thế nào, vật truy đuổi này bị nàng đỡ được. Nàng ngã trên lưng Thất Tử, hô hấp cũng khiến lục phủ ngũ tạng đau muốn chết, nhưng có thể nhìn vẻ mặt cuồng nộ của lão K lòng
lại vui vẻ muốn cười.
Bất tri bất giác, bản thân cư nhiên có tiến bộ lớn như vậy.
Ha ha, bà đây cũng có thể đỡ tuyệt chiêu của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Lão K lại không cao hứng nổi. Hắn triệu hồi quả cân lại nhìn, phiền muộn
muốn giết người: vết thương chồng chất trên pháp khí, trong đó có một
vết cắt gần như xuyên qua toàn bộ quả cân. Chủy thủ trong tay Ninh Tiểu
Nhàn quá mức bá đạo, khiến bảo bối trong lòng hắn gần như bị xẻ thành
hai mảnh. Muốn sửa pháp khí phải đi tìm tài liệu chất lượng cao không
nói, chỉ là chăm sóc ân cần như ban đầu cũng mất một năm.
Hết lần này đến lần khác nữ tử ghé trên lưng chim trắng còn phất phất tay cáo
biệt với hắn, chọc hắn tức đến nỗi thiếu chút nữa phun máu.
Ninh
Tiểu Nhàn nuốt một viên đan dược vào bụng, dược lực hóa thành nhiệt lưu
chạy toàn thân, nàng mới cảm giác thư thái chút xíu.
Trường Thiên lại nói câu gì đó bên tai nàng, lúc này rốt cuộc nàng loáng thoáng nghe thấy: “Phía trước có người!”
Phía trước có người?
Nàng miễn cưỡng xoay người, ngẩng đầu nhìn, phía trước quả nhiên có một
thuyền ngọc bay lại. Phía trên lờ mờ đứng nhiều người. Vốn phương hướng
bỏ chạy của Thất tử chính là vị trí bảo vật xuất thế.
Loại hàng lừa bịp này! Nàng đã không có sức mắng rồi.
Thất Tử không đợi nàng hạ lện, đã quay dầu bay nhanh. Nó lao xuống. Ninh
Tiểu Nhàn chợt thấy tạng phủ rung động, máu đều dồn lên đầu, cổ họng
ngòn ngọt. Xui xẻo, nàng bị trọng thương lại còn bị hai bên giáp công
đuổi kịp nói ra chỉ còn con đường chết.
Quả nhiên giọng lão K từ
xa truyền đến: “Đạo hữu phía trước, xin hỗ trợ chặn tiểu tặc kia, Thiên
Lam biệt viện vô cùng cảm kích!” Gừng càng già càng cay. Hắn vừa mở
miệng trật tự rõ ràng, không chỉ chiếu cáo tội trạng của nàng mà còn tỏ
rõ thân phận của mình.
Người trên thuyền ngọc ngàn vạn lần đừng
đạo nghĩa như vậy a! Thế đạo này nhân tình lương bạc, ngươi ít gặp
chuyện bất bình một lần, thần tiên cũng sẽ không trách tội ngươi. Nàng
âm thầm cầu khẩn.
Nhưng vận khí của nàng đại khái đã dùng hết,
ông trời không mở mắt. Vì trên thuyền ngọc quả nhiên bay ra một kiếm lôi đình. Đuổi theo Thất Tử. Đạo kiếm quang này ánh sáng tím phun ra nuốt
vào, hàn quang lẫm lẫm, so với lão K thật không biết tốt hơn bao nhiêu
lần, càng không nói đến trên thân kiếm quấn một vòng lôi ngục điện xà,
cứ vậy bay vút đến quả là thanh thế kinh người. Nàng tựa hồ nghe được
tiếng sấm sét ì ùng rung động, có thể thấy nếu trúng bảo kiếm này sợ
rằng da thịt cũng bị thiêu khét.
Bảo kiếm vốn cũng là pháp khí
thượng đẳng, tốc độ dĩ nhiên không khác quả cân lắm. Cũng là đi sau tới
trước, nhanh chóng tiến gần Thất Tử.
Những người này. Sao có
nhiều pháp khí tốt như vậy? Nàng đến sức nôn mửa cũng không còn, chỉ
đành nỗ lực đứng lên trên lưng Trọng Minh Điểu, vừa đứng đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, chỉ có thể cố sức cắn đầu lưỡi, nắm chặt Răng Nanh, một
lần nữa nghênh đón bảo kiếm màu tím.
“Đừng sợ, nàng không nguy hiểm đến tính mạng!” Trường Thiên đột nhiên nói nhanh bên tai nàng.
Nàng hơi kinh ngạc, đối đầu với kẻ địch mạnh, sao Trường Thiên đột nhiên lại nói vậy? Nhưng pháp khí của đối phương gần trong gang tấc, nàng không
rảnh ngẫm nghĩ, cưỡng chế bản thân tập trung thần lực toàn thân quán trú trên Răng Nanh, đây là cách tốt nhất đến giờ.
Nàng đang định lập tức nghiêng đầu buông tay. May là như vậy, lôi điện rải rác trên thân
kiếm cũng đã ầm ầm đánh lên người nàng, ô lân bảo giáp không phụ kỳ vọng của nàng, hấp thu chí ít chín phần, nhưng cảm giác tê dại lôi điện mang tới không cách nào loại bỏ được.
Nếu phải nói thiên lôi đánh
xuống là có cảm giác gì? Nàng rốt cuộc cảm nhận được, rất đau a! Không
chỉ bị lôi điện đánh đến trong ngoài đều cháy khét, cả cơ thể nhất thời
cứng ngắc, đến thần lực cũng ngưng trệ mất linh.
Sau đó một thành lực lượng của bảo kiếm cũng bộc phát ra, hung hăng tàn sát bừa bãi trong cơ thể nàng.
May mà chủ nhân thanh bảo kiếm này tựa hồ tính tình nhân hậu, chỉ phát ra
một lần công kích như vậy, bằng không để lão K ra tay không biết nàng
còn có mệnh nữa không.
May là như vậy, ngũ tạng lục phủ của nàng cũng cảm giác như bị bể nát, cổ họng có một ngụm máu nóng không nhịn được lại phun ra.
Ngụm tinh huyết này vừa phun ra, tinh thần nàng lập tức uể oải không phấn
chấn, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, tâm hồn khó thủ, vô lực ngồi trên
người Thất Tử, xoay người ngã xuống dưới!
Tựa hồ có rất nhiều, rất nhiều năm không trải qua cảm giác rơi tự do này.
Nàng ngửa mặt lên trời, cảm giác gió thổi bên tai vù vù, kỳ quái là nàng
không hề sợ, còn dư lực nghĩ bảo kiếm mang lôi điện kia tựa hồ rất quen
mắt.
Đã gặp ở đâu đây? Nàng không thể động, đầu óc lại thanh tỉnh kỳ lạ. Nàng nghe được tiếng kêu kinh hoàng của Thất Tử, tựa hồ còn có
người ngạc nhiên hô: “Ninh cô nương?” Nhất thời có hai ánh nhìn nóng rực nhìn sang.
Sau đó thanh kiếm đả thương nàng bay về thuyền ngọc, lại một người đuổi tới, dẫn đến một trận kinh hô trên thuyền.
Đám người này đúng là không định buông tha cho nàng. Bọn họ không có thù
giết cha với nàng, không có hận đoạt vợ vì sao phải đuổi theo không bỏ?
Ninh Tiểu Nhàn thấy ngực rất đau, nỗ lực ho khan hai tiếng, liền nôn ra một
búng máu, rốt cục không nhịn được ngất đi, một ý niệm trong đầu là:
“Trường Thiên vừa rồi vì sao không giúp ta?”
Thất Tử thu cánh,
như ngư lôi lao xuống, rốt cuộc đuổi kịp nữ chủ nhân, một lần nữa đỡ
nàng trên người, sau đó lần nữa giương cánh, toàn lực bay xa. Đang lúc
tính mạng nguy hiểm, nó dốc toàn lực, trong nháy mắt đã bay ra ngoài hơn mười dặm.
Nó không hề quay đầu lại, vì vậy cũng không thấy được
ngụm tiên huyết Ninh Tiểu Nhàn ho ra rơi lả tả trong không trung, biến
thành những giọt máu tròn tròn, sau đó bị dòng khí lưu trên cao hút lên, hầu như hóa thành huyết vụ tán đi. Nhưng người cưỡi kiếm ánh sáng tím
đuổi theo vung một chiêu, huyết vụ liền lại ngưng tụ thành hạt châu, lọt vào tay hắn.
Dưới chân hắn lại không ngừng nghỉ, toàn lực đuổi theo Thất Tử.
Trên trời trước sau xẹt qua một bóng trắng, một ánh sáng tím, trong nháy mắt đã đi xa. Cho dù là với bản lĩnh của đám tu sĩ trên thuyền ngọc cũng
không thấy được. Tu sĩ dẫn đầu nhíu mày, nhớ lời truyền âm của người
cưỡi ánh sáng tím trước khi đi: “Sư bá, mọi người đi trước, con sẽ theo
sau.” Hắn là sư điệt luôn ổn trọng nhất, hắn cũng không lại quấn quýt,
nghênh đón đám người Thiên Lam biệt viện xông tới nói: “Các vị đạo hữu,
xin chào……”
Kẻ trộm ngọc này còn chạy. Lão mặt K vừa sợ vừa giận, nhưng không dám chậm trễ trước mặt các tu sĩ. Trong thời gian nói hai
câu này phía xa đã trống rỗng, không lưu lại gì.
Thất Tử cõng
Ninh Tiểu Nhàn trên lưng đào mệnh hồi lâu, thấy cả người không thoải
mái. Vì nó liên lụy Ninh Tiểu Nhàn bị thương nặng, thần quân đại nhân
nổi giận đùng đùng, giao trách nhiệm cho nó bay mau nữa, nhưng ánh sáng
tím phía sau lại dai như đĩa, không cách nào bỏ rơi được. Rõ ràng bay
không nhanh bằng nó nhưng chỉ cần lão nhân gia nó nghỉ chân, qua không
lâu ánh sáng tim kia sẽ xuất hiện khiến nó không còn cách nào hơn là lần nữa bay lên trời.
Phiền toái nhất là Ninh Tiểu Nhàn đã lâm vào
hôn mê, không cách nào thu nó và bản thân vào Thần Ma ngục cho nên nó
không thể làm gì khác hơn là lại mang nữ chủ nhân liền mạng bỏ chạy.
“Người này mắc bệnh gì vậy? Người Thiên Lam biệt viện cũng không đuổi theo,
hắn đuổi cái gì chứ?” Thất Tử phiền muộn cực kỳ. Trường Thiên trong Thần Ma ngục cười lạnh nói: “Hắn không đuổi mới là lạ.” Dừng một chút liền
giục nó: “Lại nhanh hơn nữa!”
Đuổi đuổi dừng dừng gần nửa ngày,
trên người Thất Tử còn chịu nội thương, lúc này phát tác vô cùng đau
đớn, khiến tốc độ không tự chủ chậm lại. Một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan kỳ há lại dễ ăn sao? Hiện tại nó cũng bội phục vị da trâu kia, đã
lâu như vậy, nhân loại muốn vượt qua nó linh lực đều không rõ hao phí ít nhiều. Nó phát hiện người này là Kim Đan trung kỳ, trên đường không
biết phải nuốt bao nhiêu linh đan mới có thể đuổi theo nó.
Thấy
tốc độ nó chậm lại, người này vui mừng, truyền âm nói bên tai nó: “Mau
dừng lại, ta là bạn không phải địch!” Giọng nói rất lo lắng.
Lừa
quỷ sao, nếu không có hắn xuất thủ ngăn lại, lúc này Ninh Tiểu Nhàn vẫn
còn khỏe mạnh ngồi trên lưng nó đây. Thất Tử không để ý, mà Trường Thiên trong Thần Ma ngục cũng thần kỳ bảo trì trầm mặc.
Lại qua một
lúc lâu, Trường Thiên mới thở dài nói: “Thương thế nàng lại nặng thêm,
dừng lại đi.” Thất Tử xoay cánh dài, nhìn thoáng qua phía sau, không
khỏi giật mình. Trong miệng Ninh Tiểu Nhàn đã có máu đen, dọc theo bộ
lông tuyết tráng của nó tích tách chảy xuống, trong máu còn có các mảnh
vụn, hiển nhiên thương thế nội phủ cũng nghiêm trọng không bình thường.
Nó không dám dừng lại, tìm một mảnh rừng trúc dừng lại. Một lát sau người
nọ quả nhiên cưỡi kiếm xuất hiện. Sắc mặt hắn cũng vô cùng tái nhợt, cho thấy tiêu hao linh lực rất lớn, cũng đã nỏ mạnh hết đà rồi. Thấy Thất
Tử không chạy trốn, hắn thở phào một hơi.
Con chim trắng này đang cảnh giác nhìn hắn chằm chằm. Hắn thu hồi trường kiếm, nhanh chóng nói: “Vừa rồi là ngộ thương, ta và Ninh cô nương là bằng hữu. Ta có thể chữa thương cho nàng.”
Thất Tử còn đang do dự, Trường Thiên đã mở miệng: “Hắn không có ác ý, theo lời hắn mà làm.” Trong giọng nói có cô đơn nhàn nhạt.
Thần Quân đại nhân rất kỳ quái, mới vừa rồi còn muốn nó bay nhanh hơn, hiện
tại lại muốn nó giao Ninh Tiểu Nhàn cho đối phương trị liệu. Nó ngẹo đầu nhìn người này: “Ngươi là ai?”
Mắt thấy cầm yêu không có ác ý,
hắn bước nhanh vài bước tới bên người Trọng Minh Điểu, nhìn người ngã
trên lưng chim. Mặt nàng vàng như giấy, hơi thở mong manh, khóe miệng
chảy máu nhiễm đỏ vạt áo vàng, thương thế rất nặng.
Hắn chưa từng thấy nàng yếu đuối thế này, trong lòng đột nhiên vô cùng đau đớn.
“Ta họ Quyền.Ta là Quyền Thập Phương.”
Giữa trưa, ngoài rừng trúc có khói nhẹ lượn lờ. Quyền Thập Phương ngẩng đầu
nhìn một cái: “Phía trước có hộ dân, mượn một địa phương chữa thương
đi.” Hắn muốn tiếp nhận Ninh Tiểu Nhàn, bạch điểu không cho, hắn không
thể làm cách gì khác hơn là đi nhanh về phía trước.