Mười ngày nay, nàng vẫn cách hắn rất xa, không chịu đến gần.
May là lúc này có một vú già đi đến, Hô Liên Mẫn Mẫn nhỏ giọng cầu cứu nói: “Lâm má má, cái này giờ phải làm sao......”
Lâm má má ngẩn ra, che miệng cười ha ha nói: “Tiểu thư không cần phải lo
lắng, cái vị cô nương rất giống ngài, xế chiều ta cũng đã gặp rồi, đi trên đường như gió đở mảnh liễu, vai kính ngực thu, hai chân lại kẹp
rất chặc, tất nhiên vẫn là hoàng hoa đại khuê nữ không cần nghi ngờ.”
Huynh muội hai người nhất tề thở phào nhẹ nhõm.
Buổi sáng ngày thứ hai, Ninh Tiểu Nhàn đến phòng của Hô Liên Mẫn Mẫn, cẩn
thận quan sát tư thái bước đ, cùng thói quen bình thường của nàng. Tuy
nói Hiệt Diễm Sứ không nhất định có thể nhìn ra sơ hở, nhưng diễn trò
thì phải làm đủ toàn bộ. Nàng ở Minh thành, đã có thể bắt chước hình
dáng tướng mạo lời nói của Thanh Hà, hiện tại tu vi thần thông tiến
nhanh, chuyện nhỏ bực này càng thêm không có vấn đề.
Sau đó, nàng đổi lại một váy dài hoa nhỏ màu xanh lục, lại để cho Hô Liên Mẫn Mẫn
đổi một búi tóc Trụy Mã cho nàng, cài vào mấy mai châu ngọc, trên mặt
thoa một lớp phấn mỏng, như vậy là hóa trang xong rồi. Hô Liên Mẫn Mẫn
lấy ra Kính đồng đã mài sờn làm cho nàng nhìn, ngay cả Trường Thiên cũng âm thầm khen một tiếng. Cái loại cảm giác hoạt bát linh động trên người Ninh Tiểu Nhàn đã thu vào, cô nương trong gương mày đậm môi mỏng, mảnh
mai nhã khí, một bộ khí phái của đại gia khuê tú. Hơn nữa váy là kiểu
dáng nâng cao ngực, phủ lên cặp chân dài kinh tâm động phách của nàng,
lại mang thêm vài phần nho nhã, nếu lúc trước nàng và Hô Liên Mẫn Mẫn
chỉ có bảy phần tương tự thì hiện tại đã có chín phần.
Ninh Tiểu
Nhàn tự mình cũng rất hài lòng, nhịn không được cười lên một tiếng ——
nàng nhập vai thật mau, còn nhớ rõ nụ cười này không thể nhe răng giống
như bình thường, mà là nhẹ nhàng mím môi, lại dùng ngón tay nhỏ nhắn che ở đằng trước, tựa như Hô Liên Mẫn Mẫn làm nên.
Vừa lúc Hô Liên
Triết đến. Hắn được muội muội cho phép, đi vào khuê phòng vừa nhìn,
không khỏi lấy làm kinh hãi. Trước mắt có hai Hô Liên Mẫn Mẫn Đô hướng
hắn mỉm cười. Hơn nữa lúm đồng tiền trên mặt đều ở bên trái, ngay cả đầu ngón tay giơ tay lên che môi nhếch lên, góc độ đều giống nhau như đúc.
Cô nương bên trái gọi hắn một tiếng”Ca”. Cô nương bên phải cười mà không nói.
Tóm lại là huynh muội liền tâm, cho dù không có một tiếng
gọi này. Hắn cẩn thận phân biệt một chút, vẫn có thể nhìn ra cô nương
bên trái là muội tử nhà mình, cho nên hướng Ninh Tiểu Nhàn thở dài nói:
“Tiên cô đã phí tâm!”
“Không sao, thay đổi quần áo như vậy cũng
thú vị.” Ninh Tiểu Nhàn giơ gương trên bàn lên, lại soi soi. Hô Liên
Triết chú ý tới, ngay cả cách nói chuyện liên tục và giọng nói đều giống Hô Liên Mẫn Mẫn như đúc, không khỏi âm thầm bội phục thủ đoạn của tiên
gia quả nhiên không giống vật thường.
Hai ngày sau. Ninh Tiểu
Nhàn quả thực đã thay đổi thành người khác, nói chuyện, làm việc, bước
đi đều giống Hô Liên Mẫn Mẫn độc nhất vô nhị, ngay cả lão nhân hầu hạ Hô Liên tiểu thư mười mấy năm như Tôn má má, chợt nhìn lại đều phân không
rõ người nào mới là tiểu thư của mình. Hô Liên Mẫn Mẫn hướng về phía
gương mặt này, thường xuyên làm như mình lại có thêm tỷ muội sanh đôi,
trong lòng cũng không biết là mùi vị gì.
Trường Thiên lại biết
nàng nổi lên lòng đùa giỡn rồi, lúc này bắt được chuyện mới mẻ này, lại
bắt đầu chơi nghiện. Nàng coi như là tốt rồi, cuộc sống tu tiên khô
khan vô vị, rất nhiều người tu tiên đều cố gắng chịu đựng ra tính tình
cổ quái.
Đêm hôm nay. Trường Thiên đột nhiên nói với nàng: “Phía
ngoài xảy ra biến cố, có một nhóm lớn tu sĩ đang nhích tới gần.” Quả bất kỳ nhiên, qua chừng một khắc đồng hồ. Bên ngoài truyền đến từng trận
xôn xao, loáng thoáng nghe được có tiếng khóc la thét chói tai của nữ
tử, cùng với tiếng vang không nhịn được lăng nhục. Sau đó Lâm má má sải
bước vọt đi vào, thở hồng hộc nói: “Tiểu thư, Hiệt Diễm Sứ tới, ngài
nhanh chóng đi núp mau.”
Sự đáo lâm đầu, Hô Liên Mẫn Mẫn cũng bị
làm cho sợ đến chân mềm nhũn, Lâm má má không thể làm gì khác hơn là gọi một lão mụ tử đến, đem nàng nửa đở nửa kéo đến trong hầm ngầm phía sau
hậu trạch ẩn núp. Nhắc tới cũng là cha già của Hô Liên Triết có tầm nhìn xa. Không dám đem toàn bộ hi vọng ký thác vào trên người Hiệt Diễm Sứ
một nhiệm, liền ở tại hầm ngầm trong nhà tu sửa địa đạo bí ẩn.
Ở
thời khắc sống còn như vậy. Trên mặt Hô Liên Mẫn Mẫn bỗng nhiên mất đi
huyết sắc, nàng thật chặc cắn môi. Quay đầu nhìn Ninh Tiểu Nhàn một lần
cuối cùng, trong lúc vội vàng bị đở đi.
Hai mắt Ninh Tiểu Nhàn
nhắm nghiền vận khởi Liễm Tức Thuật, hít một cái thật dài thật sâu. Khi
nàng mở mắt lần nữa, nơi nào còn có nửa điểm khí chất của người tu tiên, đã biến thành sắc mặt tái nhợt, biến thành giai nhân dịu dàng rưng
rưng, chỉ còn thiếu động tác ôm tim sắp ngất.
Hiệt Diễm Sứ đi
tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng này. Cô gái trước mắt hiển nhiên đã
trải qua một phen tỉ mỉ trang phục, nhưng giờ phút này ngã ngồi ở trước
bàn trang điểm, môi anh đào mất máu, sắc mặt như tro tàn. Hô Liên Triết
đi theo bên cạnh hắn, nhắm mắt theo đuôi: “Đại nhân, đây chính là xá
muội.”
Trường Thiên ở nàng bên tai nhanh chóng nói: “Thu hồi thần thức. Hiệt Diễm này có tu vi Hóa Thần Kỳ, đừng để hắn nhìn ra sơ hở.”
Thần thức mặc dù dễ dàng phóng ra ngoài, nhưng dễ dàng bị người có thần
thông phát hiện. May là nàng đã sớm dưỡng thành thói quen tốt, vẫn luôn
sử dụng Liễm Tức Thuật, giờ phút này người bên ngoài nhìn thấy, nàng chỉ là cô gái người phàm thân vô thần lực.
Tên Hiệt Diễm Sứ này vóc
người trung đẳng, mũi ưng, diện mục hơi có chút âm đức. Hắn liếc Ninh
Tiểu Nhàn một cái, dùng giọng hơi thô két nói: “Đây chính là Hô Liên Mẫn Mẫn?” Trong lời nói hết sức ngạo mạn.
Hô Liên Triết cười khổ
nói: “Đúng vậy. Xá muội mấy ngày nay ăn ngủ không ngon, có chút, có chút tiều tụy.” Nói tới đây, nhớ tới muội tử mấy ngày vừa rồi quả nhiên là
chịu đủ ưu tư sợ hãi hành hạ, giọng nói trở nên tối tăm, giống như ăn
vài cân Hoàng Liên, đắng đến có thể chảy ra nước.
Nàng thầm nghĩ, người này chính là kinh nghiệm ít một chút. Nếu như thả vào đất liền đi rèn luyện mấy năm, bảo đảm sẽ là con hát hợp cách.
Hiệt Diễm Sứ
hài lòng hừ một tiếng nói: “Nếu là từng nhà của Bộ Lạc Hô Liên cũng
giống ngươi, biết thời thế như vậy, thì công tác của ta đã không còn
phiền phức rồi.” Hô Liên Triết vội vàng ngoan ngoãn luôn miệng đáp vâng.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn bước chân ngày càng gần, vội vàng ra vẻ sợ hãi cúi đầu.
Phía trước truyền đến tiếng sột soạt của trang giấy, hiển nhiên là hắn
đang từ trong ngực móc ra bức họa, mở ra so sánh. Ninh Tiểu Nhàn đang lo người nầy sẽ vươn móng heo ra sờ soạn trên mặt mình, vậy phải làm thế
nào ứng phó, may là loại chuyện này cũng không có xuất hiện.
Nếu
nàng có thể nhìn thấy, sẽ biết được bức họa trong tay Hiệt Diễm Sứ duy
Diệu duy tiếu, thật là thánh thủ vẽ, ngay cả nếp gấp trên quần áo cũng
không có bỏ qua, lại càng không nói đến dung mạo của Hô Liên Mẫn Mẫn ở
trước mặt rồi, hơn nữa một đôi mắt rất có thần đang nhìn chung quanh.
Nhưng mà hoạ sĩ này vẽ khá hơn nữa, cũng là vẽ nhân vật của năm năm
trước rồi, lúc ấy Hô Liên Mẫn Mẫn mới mười ba tuổi. Có câu nữ Đại mười
tám, Hiệt Diễm Sứ bằng vào bức họa này chỉ có thể nhận ra đường viền một cách đại khái đã coi như là vượt qua kiểm tra, huống chi Ninh Tiểu Nhàn lớn lên có bảy phần tương tự Hô Liên tiểu thư, hiện tại ánh mắt nhìn
xuống đất, nhìn không thấy ánh sáng linh động của nó, trình độ tương tự
này ít nhất cũng trở thành chín phần.
Nàng cảm thấy trên mặt hơi
đau nhói, liền biết tên Hiệt Diễm Sứ này đang ngó nàng không chớp mắt,
hơn nữa còn vận dụng linh lực. Ánh mắt của tu sĩ Hóa Thần Kỳ như lưỡi
dao sắc bén, nếu là bản thân của Hô Liên Mẫn Mẫn đứng ở chỗ này, đoán
chừng sẽ bị hắn nhìn đến xụi lơ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy không
ngừng. Nàng âm thầm oán trách, chỉ là thẩm tra đối chiếu một chút người
được chọn thôi, lão nhân gia ngài có cần nhìn cẩn thận như vậy không?
Vốn là đi theo phía sau Hiệt Diễm Sứ, còn có tiếng bước chân của rất nhiều
người, hiện tại trong khuê phòng này lại yên lặng, không ai dám nói một
tiếng.
Lại là qua thời gian mười hô hấp, nàng có thể cảm giác
được ánh mắt của người vẫn không có di chuyển khỏi, Hiệt Diễm Sứ giống
như là nhìn nàng nhìn nghiện. Bất… an nhất vẫn là Hô Liên Triết, hắn sợ
đến sau lưng lặng lẽ thấm ra mồ hôi lạnh, rốt cục không nhịn được ăn nói khép nép: “Đại nhân, ngài đây là?”
“Hmm?” Không đợi hắn nói
xong, từ trong lỗ mũi Hiệt Diễm Sứ phát ra một tiếng tựa như kinh ngạc
lại như vui mừng, sau đó quay đầu, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Hô Liên
Triết, ngươi biết không biết, người trước mặt Tướng nói như vậy chắc là
không biết biến thành, nhất là người phàm.”
Hô Liên Triết không
biết hắn ý trong lời nói, nhưng hắn nhà mình trong lòng có quỷ, giờ phút này chỉ đành phải kiên trì nói: “Cái này, tiểu nhân cô lậu quả văn,
không rõ ràng lắm.”
“Chức vụ Hiệt Diễm Sứ này của ta tuy là tân
nhậm, nhưng rất có nghiên cứu đối với tướng mạo của nữ nhân.” Hiệt Diễm
Sứ chậm rãi nói, “Tướng mạo của lệnh muội tuy không đặc biệt, hình dáng xinh đẹp ngày thường cũng không có gì, không ngờ lại là ‘ Lịch Trung
Kim ’ vạn người có một, cũng chính là tướng ‘Nội Mỵ’ mà mọi người thường nói, chỉ cần dạy dỗ thêm một chút, sẽ là ân vật trong lòng bàn tay của nam tử. Ta ở nô doanh Thanh Châu dạy dỗ không biết bao nhiêu cô gái,
lại chỉ thấy có một Lịch Trung Kim, bây giờ đang bị Các chủ Trích Tinh
Các ở Đông Bắc độc chiếm, người khác đều không được phép động một ngón
tay.”
Hắn quay đầu, nhìn thẳng Hô Liên Triết sắc mặt đột nhiên
trở nên trắng bệch, trong mắt có mỉa mai thật sâu: “Song Hiệt Diễm Sứ
của năm năm trước lại không nhìn ra lệnh muội có phúc tướng bực này. Là
hắn nhìn nhầm, hay là muội muội của ngươi đột nhiên biến ra tướng Nội Mỵ rồi?”
“Tướng Nội...... Mỵ?” Bị ánh mắt như lợi kiếm của hắn nhìn thẳng, Hô Liên Triết ngay cả hô hấp cũng cảm giác khó khăn, đôi chân
mềm nhũn đất lui về phía sau hai bước, phía sau lưng có vật cứng ngăn
lại, cũng là Tú giường của muội muội. Kế hoạch vốn là thiên y vô phùng,
nào biết tiên cô bình thủy tương phùng, lại có tướng Nội Mỵ gì đó, ông
trời vừa đem cơ hội tốt này đưa cho mình, tại sao lại còn mở ra trò đùa
đáng sợ như vậy?
Ninh Tiểu Nhàn cũng bị sốc không nhẹ! Hóa ra
“Lịch Trung Kim” là cách gọi uyển chuyển cho tướng Nội Mỵ, đám nam nhân
trong Thần Ma ngục khẳng định đã biết rồi, chẳng qua không có một người nào chịu nói cho nàng biết, hơn nữa Trường Thiên là đáng hận nhất, lần
trước còn công khai nói “Không biết”, nhưng lại âm thầm cười nhạo nàng.
Nàng từ trước đến giờ là luôn biết lấy chính mình, bản thân lớn lên cách nghiêng nước nghiêng thành còn một khoảng cách rất lớn, lại không phải
là tướng mạo người gặp người thích như Đắc Kỷ, làm sao bây giờ bỗng có
thêm tướng Nội Mỵ gì hả?
Nàng oán hận mà nghĩ: “Lão tặc thiên,
ngươi đây là chơi ta sao, đột nhiên kích thích ra ngoài một là thuộc
tính giấu diếm kỳ quái là sao?”
Hiệt Diễm Sứ đột nhiên đưa tay,
nâng cổ tay phải của Ninh Tiểu Nhàn lên, vén ống tay áo ra. Trước mắt
bao người, chỉ thấy cánh tay ngọc trắng như tuyết, không có nửa điểm tỳ
vết nào. Lần này hắn xuất kỳ bất ý, Ninh Tiểu Nhàn thiếu chút nữa nổi
khùng lên, may là tâm pháp Thấy Mầm Biết Cây tự động vận chuyển, cưỡng
chế cơn giận trong lòng nàng.
” Hiệt Diễm Sứ thượng một nhiệm
từng lưu lại chú giải, trên uyển mạch tay phải của lệnh muội có một nốt
ruồi son nhỏ. Ngươi làm thế nào đem nó biến mất hả?” Lời này chính là
Lạc Đà đè sập một cây rơm rạ cuối cùng, một tia may mắn trong lòng Hô
Liên Triết rốt cục tan thành mây khói. Môi hắn run lên, nói cái gì cũng
đều nói không ra.