Ninh Tiểu Nhàn bĩu môi, tên này chưa chi đã gấp gáp muốn tẩy não đám hầu gái. Đáng tiếc ông trời không cho hắn mặt mũi, vừa dứt lời, chân trời
đã hiện lên một đạo sấm sét, sau đó mưa to từ trên trời giáng xuống. Tất cả hầu gái đều lùi vào trong xe, không xuất hiện nữa.
Đám người
trong ngoài Thần Ma Ngục cũng thấy kỳ quái, vì sao Hiệt Diễm Sử không để hầu gái trên pháp khí phi hành mang đi, sau đó nghe hộ vệ trong đoàn xe lén nói chuyện với nhau mới hiểu được thì ra đội ngũ Hiệt Diễm không
chỉ có một chi, qua dãy núi Ôn Đạo tám trăm dặm phía trước sẽ có đội ngũ Hiệt Diễm mới gia nhập. Như vậy một đường đi về phía đông, thời điểm
tới Thanh Châu, đội ngũ hiệt diễm hội hợp chung một chỗ có khoảng mười
đội, các cô gái cũng chừng sáu trăm người.
Tốc độ di chuyển trên
mặt đất rất chậm khiến nàng có chút lo lắng. Hiện tại hộ vệ đoàn xe có
chừng bảy mươi người, trong đó có ba mươi tên đều đi bên cạnh xe ngựa
của nàng, đám vũ phu cậy mạnh nhìn chằm chằm nàng nhưng không chế trụ
được nàng, nhưng lại có hai gã tu sĩ cưỡi sói lớn đi hai bên xe ngựa.
Nàng yên lặng tính toán muốn đánh những người này, mình cần tiêu tốn
thời gian bao lâu.
Mưa trong núi tới cũng nhanh đi cũng nhanh,
chỉ tưới mấy hơi thở đã không thấy bóng dáng rồi, nếu không khi trời
mưa vô luận chạy trốn hay giết người đều rất thích hợp.
Mới đó đã qua ban ngày, nàng tính ra đoàn xe chỉ đi được hơn trăm dặm thôi. Hiện
tại động thủ hay không đây? Dù người của nàng mỗi người đều có năng lực
nhưng số lượng không bằng đối phương. Nếu muốn động thủ, như vậy sẽ phải ra tay thế sét đánh lôi đình, khiến đối phương một người cũng không
chạy thoát, tránh để lộ tin tức.
Được rồi, tốc chiến tốc thắng a. Đánh xong lần phục kích này, tối nay nàng còn có thể trở về Thần Ma Ngục ngủ một giấc rồi.
Nàng một tay vịn trên cửa xe, quay đầu lại nhìn Hô Liên Mẫn Mẫn, cô bé này
trải qua một buổi chiều mệt nhọc đã nặng nề tiến vào mộng đẹp. Nếu không có Ninh Tiểu Nhàn, vận mệnh tương lai của Hô Liên Mẫn Mẫn rất đáng đồng tình.
Trường Thiên đã phát lệnh cho tất cả yêu vệ Ẩn Lưu phía
sau. Bọn họ đang lặng yên không một tiếng động nhanh chóng tiến gần về
phía trước.
Yêu cầu của Trường Thiên với bọn họ chỉ có một: một
kích giết chết, tuyệt đối không thể để lộ chút tiếng động nào. Đây cũng
chuyện là mà Ẩn Lưu am hiểu nhất.
Nàng nhắm trúng hai tên tu sĩ
bên phải xe, lấy khả năng hiện tại của nàng, nắm chắc có thể nhanh như
chớp lấy tính mạng của bọn hắn. Dù sao những người khác của Thái Diễm
Đoàn đi quá phân tán, những người đó giao cho Ẩn Lưu.
Trên tay
nàng vừa dùng lực đang muốn thoát ra ngoài, lúc này phía trước đột nhiên truyền đến tiếng báo động của trạm canh gác ngắn mà gấp rút. Đây là
lính trinh sát đoàn xe phái đi phía trước dò đường trở lại báo động, dù
sao đoàn xe đi trên mặt đất, cần ứng phó các loại vấn đề đột phát.
Đoàn xe dừng lại, tất cả hộ vệ tản ra, vây mấy cỗ xe ngựa vào giữa, Hiệt
Diễm Sử đi về phía trước mấy bước, đối mặt rừng rậm đen kịt quát lên:
“Kẻ tới là người phương nào? Minh Thủy tông – Chung Ly Hạo ở chỗ này!”
Đây là địa bàn Minh Thủy tông. Hắn thường xuyên lui tới trên đoạn đường
lớn này, biết rõ yêu quái phụ cận, bình thường sẽ không có người nào dám đến chặn đoàn xe của Minh Thủy tông, dù sao tông phái dùng việc bắt nô
lệ nổi tiếng vẫn có hậu trường đó.
Tình huống có biến! Động tác
của nàng yên lặng dừng lại, tất cả yêu vệ Ẩn Lưu chợt phân tán, ẩn vào
trong bóng tối. Vùng ngoại ô hoang vu đối với mấy người tài giỏi ở sơn
mạch Ba Xà chính là địa hình tự do phát huy có lợi nhất.
Trong
bóng đêm phía trước, hơn hai mươi con Bác Thú không chút hoang mang bước đi thong thả ra ngoài, mỗi một con so với con ngày đó Ninh Tiểu Nhàn
muốn bắt càng thêm khổng lồ. Toàn thân mặc giáp trụ, lan gân trúc tai,
toàn thân mạnh mẽ phun ra hơi thở nóng rực. Còn có nước bọt tí tách lách tách chảy ra từ răng nhọn, hiển nhiên mới vừa chạy đường dài. Kỵ sĩ
cưỡi ngựa mặc chiến giáp màu xanh, ngay cả gương mặt đều che dấu, mọi
người chỉ có thể nhìn thấy dáng người khôi ngô.
Ánh mắt Hiệt Diễm Sử – Chung Ly Hạo bỗng dưng co rụt, bởi vì hắn từ trên người mười mấy
này ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, giống như mới vừa giết người. Đám
võ sĩ này không dễ chọc, mặc dù chỉ gìm ngựa lẳng lặng đứng yên ở chỗ
này nhưng lại khiến đám hộ vệ đoàn xe cảm giác được hơi thở thiết huyết
đập vào mặt.
Đây là một đội ngũ có kinh nghiệm sa trường.
Bọn họ có nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra gần đây ở đỉnh núi nào lại có yêu quái thuộc hạ tinh nhuệ như vậy. Nếu không phải người quen, vậy đối
phương không nhất định sẽ nể mặt mình. Trong khoảng thời gian ngắn, đoàn xe bao phủ không khí khẩn trương. Nói trắng ra mấy người này ứng phó
người phàm cho tới tu sĩ yêu quái bình thường cũng không có vấn đề gì.
Nhưng đối với quân chính quy lại không chịu nổi một kích.
May mà lúc này, kỵ sĩ đối diện tách ra từ giữa, lộ ra một con đường đi ra ngoài để một kỵ sĩ đi về phía trước.
“Đây là Thái Diễm Đoàn của Minh Thủy tông? Thật là trăm nghe không bằng gặp mặt.”
Tiếng nói trong trẻo vừa vang lên, bả vai Ninh Tiểu Nhàn không nhịn được sụp
xuống, dùng sức vuốt vuốt mi tâm của mình, trong tai nghe được Trường
Thiên chậc chậc hai tiếng nói: “Sao lại xui xẻo như vậy?”
Nam Chiêm Bộ Châu lớn như thế, vì sao lại gặp phải tên này? Hiện tại nàng muốn đi cũng chưa chắc có thể đi được.
Nước mưa vừa đi, giờ phút này là đẩy mây mờ nhìn trăng sáng. Dưới ánh trăng, kỵ sĩ kia tháo nón trên đầu xuống, một đầu tóc bạc rũ xuống áo choàng
trên vai.
” Phủ Phụng Thiên, Khánh Kị.” Nụ cười của hắn còn đẹp
hơn so với mỹ nữ trong xe: “Chung đạo hữu, gặp lại không bằng vô tình
gặp được.”
Chung Ly Hạo thật sâu thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra là
đại công tử phủ Phụng Thiên, không có từ xa tiếp đón! Vừa rồi còn tưởng
rằng gặp phải giặc cướp, thật là chuyện bé xé ra to.” Minh Thủy tông và
phủ Phụng Thiên tất nhiên đã từng quen biết, hắn và Khánh Kị cũng đã gặp mặt nhiều lần.
Khánh Kị ngạc nhiên nói: “Đoàn xe Thái Diễm của Minh Thủy tông cũng có cướp dám đến đánh cướp sao?”
“Tại sao không có?” Chung Ly Hạo buồn bực nói: “Gần ba mươi năm nay, thường
xuyên có giặc cướp nhìn chằm chằm vào Thái Diễm Đoàn, bắt đi không ít mỹ nhân xinh đẹp. Nếu không chẳng qua chỉ có khoảng bốn mươi hầu gái, vì
sao lại cần nhiều đạo hữu đồng hành như vậy?” Hắn chỉ mấy vị tu sĩ đứng
gần bên cạnh.
“Thật sự thú vị.” Khánh Kị khẽ mỉm cười, trong mắt
lại không có nụ cười. Trong lòng Chung Ly Hạo đột nhiên nảy lên, thường
nghe nói đại công tử phủ Phụng Thiên vui buồn thất thường, đột nhiên
xuất hiện ở vùng hoang vu ngoại ô này, chẳng lẽ muốn làm chuyện gì không thể cho ai biết, vừa lúc đoàn người của mình bắt gặp? Nếu như vậy, sợ
rằng sẽ bị giết người diệt khẩu.
Khánh Kị nhìn hắn một cái, tựa
hồ hiểu suy nghĩ trong lòng hắn: “Chung đạo hữu không cần phải lo lắng, ta chỉ dẫn người đuổi giết mấy dư nghiệt mà thôi. Nếu các ngươi đi về
phía đông, vậy mọi người cùng đường rồi, kết bạn đi cùng như thế nào?”
Các võ sĩ mặc áo giáp xanh sau lưng tiến lên trước một bước, càng phát
ra vẻ hung hãn mạnh mẽ hơn người.
Chung Ly Hạo thầm nghĩ, lão tử
có thể nói không sao? Trên mặt lại cười ha ha: “Có Khánh Kị công tử đồng hành, có thể không cần sợ giặc cướp, Chung mỗ còn cầu cũng cầu không
được đây.”
Hai người lập tức hàn huyên mấy câu, Khánh Kị thúc dục bác thú cùng Chung Ly Hạo sóng vai đi, thủ hạ võ sĩ mặc áo giáp xanh
phân tán nhập vào hộ vệ trong đoàn xe, đáng chết hơn nữa lại có hơn phân nửa phân tán xung quanh xe Ninh Tiểu Nhàn.
Biến cố lần này có
chút phiền toái. Trong tay Khánh Kị có chừng hai mươi tâm phúc của hắn,
có một tên yêu lực quanh thân rất mênh mông, so với tu sĩ mạnh của Thái
Diễm Đoàn lớn hơn không biết bao nhiêu. Nếu nàng phối hợp với yêu vệ Ẩn
Lưu vẫn len lén theo đoàn xe, đồng thời bất ngờ gây rối loạn cũng không
nắm chắc có thể trong khoảng thời gian ngắn toàn diệt kẻ địch.
Chỉ có điều nàng lo lắng nhất là lần này phân thân Âm Cửu U có đi theo bên
cạnh Khánh Kị hay không? Tên đó mạnh đến mức khiến nàng sợ ném chuột vỡ
bình, mà sau khi vận dụng Thỉnh Thần Thuật, nàng sẽ hoàn toàn tê liệt
mười ngày, mùi vị kia rất khó chịu. Nếu không cần thiết, nàng tuyệt đối
không muốn thử lại một lần.
Nàng và Trường Thiên nhiều lần thương nghị, cũng không có phương pháp xử lí tốt.
Dưới ánh trăng sáng, đoàn xe đi tới một vách núi, Chung Ly Hạo mới truyền
lệnh dừng xe, hạ trại, nấu cơm. Nơi này có địa thế tương đối cao, có thể nhìn ra xa hoàn cảnh chung quanh, không lo có người từ chỗ cao mai
phục. Sau khi bị bọn cướp nhiều lần tìm phiền toái, mấy tu sĩ thân mang
trọng trách cũng không khỏi giống như người phàm chú trọng các khâu nhỏ
như khởi hành lên đường cưỡi xe ngựa.
Mùi thơm của thức ăn rất
nhanh phiêu đãng trong không khí. Ngửi thấy mùi vị đó, nàng cũng biết
tay nghề đầu bếp Thái Diễm Đoàn cao hơn nhiều so với đầu bếp Lưu Nhất
Diện lòng dạ hiểm độc của thương đội Vân Hổ. Cấp dưới của Chung Ly Hạo
rất ánh mắt, sau khi bưng thức ăn lên cho thủ lĩnh của mình và Khánh Kị, lại ưu tiên đi đút lót khoảng hai mươi tên võ sĩ áo giáp xanh kia, cuối cùng mới đến phiên người mình.
Điều khiến Ninh Tiểu Nhàn kinh
ngạc nhất chính là thức ăn của các mỹ nhân lại rất tốt, đạt đến tiêu
chuẩn hai mặn một chay. Mặc dù thịt heo làm thịt kho tàu chỉ có một khối lớn và cá ướp muối, trên bì lợn còn có mấy cọng lông chưa được nhổ
sạch. Nhưng phải biết rằng, trong đội xe có vài cô gái bình thường trong nhà ngay cả thịt cũng không được ăn. Một khi những cô gái này biết thân thể mình có thể đổi lấy cái gì, các nàng còn có thể quan tâm rụt rè,
quan tâm trinh tiết nữa sao?
Từ mặt đó cũng phản ánh được việc
mua bán nữ nô hèn hạ này có thể kiếm nhiều tiền, từ thái độ đối xử của
người Thái Diễm Đoàn đối với hầu gái có thể thấy được, những tiểu cô
nương xinh đẹp ở trong mắt bọn hắn chính là túi tiền lớn sống động, mà
vô luận là người nào cũng sẽ luôn đối đãi tốt với tiền bạc một chút.
Nàng đang nghĩ ngợi, bọn hộ vệ đã đuổi những hầu gái ở mấy chiếc xe khác
xuống xe, đến bên đống lửa ăn cơm. Cô gái bộ lạc Hô Liên ngày thường
xinh đẹp, nhìn da thịt màu mật ong dưới ánh trăng bóng loáng nhẵn nhụi
như có thể chảy ra nước. Bộ dáng các nàng điềm đạm đáng yêu hầu như có
thể khiến người có tâm địa sắt đá phải động tâm. Ắnh mắt Khánh Kị cũng
theo đó mà sáng ngời: “A? Lại sinh đôi ah?”
“Đúng vậy, đội ngũ
của chúng ta vận chuyển là sinh đôi ở bộ lạc Hô Liên. Ngài khẳng định
biết rõ, mỹ nữ sinh đôi của bộ lạc Hô Liên sau khi trải qua huấn luyện
của nô doanh Thanh châu vẫn luôn là nô lệ trọng điểm có giá trị nhất mà
Thiên Thượng Cư bán ra. Nghe nói công tử quý phủ cũng có hai đôi song
sinh rồi, đối với bộ lạc sản xuất ra nhiều mỹ nữ này khẳng định không
xa lạ gì.” Ánh mắt Chung Ly Hạo đảo một vòng: “Khụ, từ trước đến nay mỹ
nhân xứng anh hùng. Nếu như công tử Khánh Kị thích, ta tự tiện làm chủ,
trong đám hầu gái sinh đôi lần này, ngài cứ chọn lựa một đôi mang đi.”
Nếu dùng cái giá một cặp song sinh đổi được cả đội ngũ bình an, Hiệt Diễm
Sử cảm thấy rất có lời. Khánh Kị hiểu tính toán nhỏ nhặt của hắn, từ
chối cho ý kiến, ánh mắt cũng đã đặt trên mặt những nữ tử trên chỗ đất
trống, trên người bồi hồi. Hắn vốn không thích nữ tử loài người nhưng
hiện tại tính cách lão phủ chủ phủ Phụng Thiên càng ngày càng thô bạo,
tranh đấu với mịch La cũng tới hồi gần như gay cấn. Hắn thường xuyên cảm thấy cả người mỏi mệt. Mỹ nhân là thuốc giải tốt nhất, là cây chổi quét buồn, mang mấy người về thật ra cũng không tệ.