Editor: Tran Phuong
Beta: Tiểu Tuyền
Lập tức hai người liền nói đến chuyện làm ăn. Dọc đường nàng áp bức lò luyện đan
Cùng Kỳ luyện chế đan dược không ít, Đặng Hạo có nhu cầu, nàng tất nhiên phải hùng hồn cung ứng. Ngoại trừ dược vật bình thường ở bên ngoài,
nàng còn đưa cho hắn vài bình linh đan chỉ có tu sĩ mới có thể luyện
chế.
Thứ này vị tất đã mang đi bán, tặng người cũng là hàng cao
cấp. Dù sao đối với phàm nhân mà nói, đan dược tiên gia là bảo bối vạn
kim khó cầu.
Đi ra từ chỗ Đặng Hạo, Đồ Tẫn cười lạnh một tiếng:
“Người phàm là thích tính toán nhỏ, chút lợi nhỏ như vậy mà cũng muốn
tính toán nhiều lần.” Mặc dù không đi vào chính sảnh của Đặng Hạo nhưng
với nhĩ lực của hắn, chờ ở bên ngoài cũng nghe rõ ràng.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: “Người phàm nếu không tham lam như vậy, một luồng phân thân của ngươi ở nơi phong ấn đã sớm biến mất không còn.” Nàng nói là người phàm bị bảo vật hấp dẫn tiến vào bí cảnh
“Thượng Thiên thê” tặng tinh huyết và hồn phách.
Đồ Tẫn nhất thời không nói lên lời.
Ninh Tiểu Nhàn định ở thành An Bình vài ngày. Đây không chỉ là ý tưởng của
nàng, cũng là tính toán của mọi người ở thành An Bình. Vì lúc này ngay
cả bình dân cũng biết ngày Đế Lưu Tương đại thịnh, là lúc quần yêu khởi
vũ. Nếu không gặp biến cố kinh thiên, ai cũng không muốn rời thành ra
ngoài tìm phiền toái cho bản thân.
Cho nên thành An Bình mới có thể tụ tập nhiều người như vậy.
Chiều hôm đó, Hà Tiểu Cửu xung phong nhận việc làm người dẫn đường cho nàng.
Làm một kẻ ăn hàng hợp cách, mỗi khi đến địa phương mới luôn có thể bằng khứu giác xuất sắc của mình tìm được đặc sản của địa phương. Huống chi
thành An Bình hắn đến sớm hơn Ninh Tiểu Nhàn ba ngày.
Người sành ăn đều biết mĩ thực nhất định bị giấu trong hang cùng ngõ hẻm.
Cái này cũng như đầu bếp nhà hàng năm sao và người nấu ăn ven đường, cùng
một món ăn hai người sẽ làm ra hương vị khác nhau. Tay nghề của đầu bếp
đương nhiên tinh tế nhưng tất nhiên cũng có khách hàng thích hương vị
gia đình của người nấu ăn.
Ninh Tiểu Nhàn lập chí muốn làm thực
khách từng trải, vì vậy Hà Tiểu Cửu mang nàng đi vòng vòng cuối cùng
cũng tìm được một hàng ăn rách nát nho nhỏ ven đường.
Tiệm ăn gia đình này thoạt nhìn cũng có lịch sử mấy chục năm, chiêu bài lung lay
sắp đổ ở cửa đã không nhìn rõ màu sắc, mặt trên có vẽ một con bò lớn
đang chạy trốn, chỉ vài nét bút nhưng rất sinh động. Vừa vào cửa, bên
trong không nhỏ, nhưng chỉ bày bàn vuông ghế dài đơn giản nhất, may trên mặt bàn cũng coi như sạch sẽ.
Trong tiệm không còn chỗ trống.
Lại kỳ dị ở chỗ không có bao nhiêu người nói chuyện. Mọi người đều vùi
đầu vào ăn thức ăn trên bàn, toàn âm thanh tiếng húp canh sì sụp. Mười
mấy phút sau khách nhân ăn sạch sẽ lau miệng, đứng lên rời đi. Trong
quán cơm có hơn mười cái bàn, chủ quán xuyên qua phòng ăn không ngừng
đưa cơm, thu bát, bận rộn đầu đầy mồ hôi.
Thời gian nàng ở ngoài
tiệm cũng đã thấy rõ. Quán cơm này chỉ cung cấp hai món. Canh nội tạng
và bánh nang. Đợi đến khi nàng và Hà Tiểu Cửu ngồi xuống, tiểu nhị nặng
nề đặt hai cái bát lớn rồi quay đầu bước đi.
Khắp đường cái thành An Bình đều có thể uống món canh nội tạng, loại thức ăn này là một
trong những món ăn dân bản xứ yêu thích nhất, nhưng Hà Tiểu Cửu đặc biệt dẫn nàng đến đây, chỉ có thể nói rõ tiệm này có mùi vị chính tông nhất. Loại thức ăn này chỉ dùng hạ thủy (tức nội tạng) của bò, dê chế biến,
trước phải rửa sạch dạ dày, lưỡi, tim, lòng, dùng nước nóng nấu tiết và
gia vị, cắt thành lát lại bỏ vào nồi canh đã tỏa ra thịt bò. Lửa nhỏ liu riu nấu ba canh giờ, cho đến khi nguyên liệu xốp giòn mà không nát, khi ăn lại không mất vị tươi mát.
Nàng khẽ nhấp một ngụm, một hương
vị đặc hữu của dê, bò rất nồng nơi đầu lưỡi, hai loại thịt này vốn có vị gây, tanh rất khó khử. Nước canh nóng hổi bốc hơi nước, khẽ dùng muôi
ngoáy vài cái, dạ dày trắng như tuyết chìm nổi bất định trong bát. Một
hơi nuốt xuống bụng, nước canh như có ma lực, kích thích thực khách
không nhịn được uống một ngụm lớn hơn. Ninh Tiểu Nhàn suýt nữa có xung
động muốn ôm bát canh lên uống ngụm lớn, giương mắt lên nhìn, nam khách
xung quanh đều bê bát uống ừng ực đầy thống khoái.
Uống vài hớp, nàng cuối cùng cũng biết nguyên nhân món canh nội tạng này được hoan nghênh. Canh này chú trọng hương vị của thịt và nước dùng, có vài phần hương vị của canh trung quốc, mộc mạc mà ngon lành.
Lúc này đã sắp đến
tháng mười một, buổi sáng rời giường, bên ngoài trên cành cây héo úa còn kết sương. Từ ngoài trời lạnh đi vào, ngửa cổ uống một chén canh nóng
như vậy, ấm lòng ấm dạ, quả nhiên nhân loại là loài biết hưởng thụ nhất.
Mỗi quán ăn gia đình đều có bí phương của riêng mình, Ninh Tiểu Nhàn nếm
được vị cay, nó đến từ gia vị tương đối quen thuộc của người Hoa: hồ
tiêu. Ngoại trừ khử mùi, nó còn có mùi thơm, vị hồ tiêu cũng tuyệt không thể tả. Tiệm này không có giã nhỏ hồ tiêu trái lại trước đó sao qua, ép hương vị tỏa ra mười phần. Xem ra hồ tiêu này cũng được phát hiện ở thế giới này, đồng thời vận dụng vào nấu ăn.
Ninh Tiểu Nhàn còn nhận ra trong canh có một vị khác, sơn tra. Sơn tra vị chua ngọt, vừa vặn có thể trung hòa cảm giác dầu mỡ của dê bò, khiến nước canh càng thêm tươi mát, ngoài ra nó còn có một tác dụng vô cùng quan trọng: hầm cùng dê,
bò sẽ khiến thịt nhanh mềm hơn.
Trước mặt nàng, Hà Tiểu Cửu ăn
cũng không chậm, nhưng so với khách nhân chung quanh thì văn nhã hơn ít
nhiều. Hắn thấp giọng cười nói: “Canh nội tạng ở đây, là nội tạng dê
chưa sinh nội tạng bò cũng dùng bò lớn để làm. Loại bò này tuy rằng hình thể lớn, thịt cũng rất ngon, nó thích ăn hoắc mạch thảo, nên nồi nấu
canh có mùi thảo dược nhàn nhạt.” Hoắc mạch thảo là một loại cây dưới
nước, trên sông ngòi khắp Lôi Châu đâu đâu cũng có.
“Hơn nữa còn
có một bí mật, phía sau quán ăn có một suối nước nóng, dùng nước suối
này để nấu vừa thì đặc biệt ngọt. Ông chủ quán này vận khí không tệ, lúc hắn vừa mua mảnh đất này cũng không có suối, năm thứ hai gặp hạn hán,
hắn đào một cái giếng ở sau nhà để lấy nước, kết quả đào ra một suối
nước nóng. Suối này thuộc sở hữu của hắn, người khác cũng không có quyền động đến.”
Ninh Tiểu Nhàn gật đầu, dùng nước suối nấu cơm đã sớm nghe qua, nhưng nước suối chứa những khoáng vật khác nhau, không phải
dòng suối nào cũng thích hợp nấu ăn. Lão bản của quán cơm này đúng là có vận khí tốt.
Đang nói chuyện, đồ ăn trong bát cũng đã hết, lúc
này có thể chọn thêm thịt viên hoặc bánh nang. Nghe nói tiểu nhi tử của
lão bản quán cơm xuất thân học đồ thợ rèn, công phu đập sắt chẳng biết
thế nào nhưng công phu đập thịt viên nhất định là bản lĩnh đăng phong
tạo cực. Ở đây thịt phải đập hai canh giờ mới thành thịt viên, mỗi viên
đều cần dùng sức đều đều, lúc này mới co dãn tốt. Hai bên trái phải vừa
lúc cũng có khách nhân dẫn bạn tới ăn, để làm mẫu còn ném thịt viên
xuống đất, kết quả thịt vừa chạm đất đã bắn lên thiếu chút nữa bắn trúng mặt người bạn đó. Càng khó hơn chính là thịt viên còn giữ được nước,
cắn một cái dễ dàng bắn ra, mùi thịt mười phần.
Bánh nang to bằng mặt của một nam tử trưởng thành. Bột ướt trải qua nhiều lần vò được
thêm mỡ bò, hương thông rồi cho vào nồi nướng chín. Thực khách ở đây sau khi vớt hết nguyên liệu trong canh ăn sạch, liền bỏ vụn bánh vào trong
canh, chờ thêm một phút đồng hò là có thể ăn. Lúc này bánh đã hút no
nước canh, trở nên mềm mại, tinh mịn, vô cùng ngon miệng.
Ninh
Tiểu Nhàn cũng không rụt rè, uống hết một bát canh nội tạng, thêm một
phần thịt viên, lại thử một chiếc bánh nang, cho đến khi Hà Tiểu Tiểu
Cửu bên cạnh nhìn đến choáng váng. Hắn cho đến giờ vẫn chưa từng thấy
sức ăn chân chính của Ninh Tiểu Nhàn, may mà người bên cạnh đều bận rộn
ăn uống, hai người lại ăn mặc bình thường, nên không quá khiến người
khác chú ý.
Đồ ăn nơi này xem ra là đi con đường mà hậu thế gọi
là “đồ ăn nhanh”, không cần dao nĩa, trực tiếp dùng muôi và tay là có
thể giải quyết vấn đề ăn uống, cũng được gọi là vật ngon giá rẻ, một nam tử trưởng thành chỉ cần tám ngân tệ là ăn uống no đủ rồi, bởi vậy thực
khách đến đến đi đi, bàn trong quán chưa lúc nào rảnh.
Uống xong
canh nóng, Hà Tiểu Cửu dẫn nàng qua mấy con phố, đến một quán khác. Ở
đây chỉ bán bên ngoài, không làm phòng ăn, ngoài tiệm có không ít người, nữ khách là chủ yếu. Đồ ăn được hoan nghênh ở đây vậy mà lại là sữa
chua, loại thực phẩm lên men sữa bò cho đến khi cô lại thành dạng cao,
thêm quả mâm xôi, lại phủ thêm một chút mật, có thể dùng muôi xúc ăn. Kỳ lạ chính là, tuy bên ngoài trời rất lạnh, sữa chua cũng không bị ngưng
kết thành khối rắn, cơ bản có thể bảo trì trạng thái mềm mịn, trơn nhẵn. Trong thời tiết lạnh ăn thứ vừa chua ngọt, lại mang hương rượu như vậy
tuy là sự khiêu chiến với dạ dày nhưng lại có một loại mùi vị khác, được đa số muội tử yêu thích.
Hà Tiểu Cửu dẫn nàng đến không ít địa
phương làm điểm tâm đặc sắc, cơ bản đều nằm trong hang cùng ngõ hẻm.
Những món này mặc dù không tinh xảo nhưng rất đặc sắc, ăn xong dư vị vô
cùng.
Hai ngày sau, bình tĩnh không gợn sóng. Thủ hạ của Hạ Bán
Hoa tiếp tục tìm thương đội Vân Hổ gây chuyện, nhưng Ninh Tiểu Nhàn là
người ngoài, không muốn quản cũng không có quyền quản. Lúc này nàng đang ngồi trong nhà Tiếu Tử mới bố trí, nói chuyện phiếm với Đàm Thanh Hà.
Đồ Tẫn không muốn nghe nữ nhân lải nhải chuyện nhà cửa, còn lặng lẽ đồng tình Trường Thiên đại nhân không muốn nghe mà vẫn phải nghe, nên một
mình đi dạo xung quanh.
Tiếu quả phụ này từ lúc đi theo Tiếu Tử,
dung mạo vốn thanh lệ nay càng ngày càng có xu thế diễm quang bắn ra tứ
phía, cho thấy cuộc sống rất hạnh phúc, thỏa mãn.
Tiến vào sân,
hai bên là sương phòng, trong viện cũng giống Nham thành, đào một hồ
nước nhỏ nuôi thả cá chép. Tiếu Tử trong xương vẫn hướng đến việc bỏ
trốn, mua tòa nhà này mặc dù là dùng vốn của hắn, nhưng chủ hộ vẫn viết
tên Đàm Thanh Hà. Nếu thương đội Vân Hổ nhập vào thương đội Khánh Phong, từ nay về sau cứ cách ba, năm tháng là về một lần, an bài Đàm Thanh Hà ở đây lại là quá phù hợp.
Tiếu Tử tên Hoa Vân Phong. Qua nhiều năm như vậy hắn đều tận lực khiến người tên Hoa Vân Phong này ẩn mình trên
thế gian. Bởi vậy vì suy nghĩ cho an toàn của mẹ con Đàm Thanh Hà, tình
cảm của họ có sâu hơn nữa cũng không thể thành hôn. Mặc dù thế giới này
không thịnh hành lễ giáo nhưng Đàm Thanh Hà là một người phàm, nguyện ý
vô danh vô phận đi theo Tiếu Tử, dũng khí này cũng thật khiến Ninh Tiểu
Nhàn chắt lưỡi không ngừng.
Đang nói sôi nổi, ngoài viện liền
truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Ninh Tiểu Nhàn biết đây là tiếng
bước chân của Tiếu Tử bước nặng hơn, nhắc nhở vợ mình đã về. Nam tử này
bên ngoài mặc dù bình thường, tâm tư cũng rất tỉ mỉ. Nhưng nghe hắn bước tới, lại như có chút sốt ruột?