Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 566: Q.6 - Chương 566: Cháy Nhà Rồi




Bị nàng nói lại, Lưu Vân Phong cũng có hai phần ngại ngùng “Bằng hữu của ta ngụ trong trạch viện phía trước, ta đang muốn tới cửa quấy rầy hai chén rượu nhạt, Ninh trưởng lão có cần cùng đi vào không?”

Lời cuối cùng hắn nói bất quá chỉ khách sáo mà thôi, ý tứ khách sáo vô cùng rõ ràng, vậy mà Ninh Tiểu Nhàn nghe xong hai mắt sáng lên, thản nhiên cười “A, vậy chúng ta từ chối thì bất kính rồi, cái này thật ngại nha, đột nhiên tới cửa làm khách, lại không mang theo lễ vật gì”

Nàng lại mặt dày mày dạn muốn tới nhà người lạ làm khách! Ngay cả Dương chưởng quỹ cùng ẩn vệ đều ngẩn người, Lưu Vân Phong trừng mắt nhìn, không rõ nàng vừa hát điệu gì, bất quá lời đã nói ra, cũng không có đạo lý thu hồi, không thể làm gì khác hơn là dẫn đám người Ẩn Lưu tới cửa nhà bằng hữu.

Một tiểu đồng áo xanh mở cửa cho mọi người, hơn nữa còn dẫn người vào ghế ngồi, dâng trà, nói chủ nhân lập tức sẽ tới, xin chờ một lát.

Bằng hữu của Lưu Vân Phong tất nhiên cũng là tu sĩ. Hắn cười nói “Bằng hữu của ta là tán tu, lớn lên nhìn hơi tục tằn, nhưng trời sinh lại là kỳ tài buôn bán, trong kinh đô kinh doanh nhiều năm vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, dẫn tới tài sản không nhỏ, hương liệu vải vóc làm ăn cũng khá lớn” Lời này nói xong lại hỏi Ninh Tiểu Nhàn “Ninh trưởng lão, ngài tới chung quanh đây là vì…?”

Ninh Tiểu Nhàn nếm trà, khẽ mỉm cười “Ta cũng muốn đi tìm bằng hữu, ngặt nỗi đại môn nhà người ta đóng chặt, tựa hồ chủ nhân không có ở nhà. Ta đang phiền não lại phát hiện ra ngài, thật đúng là trời hạn gặp mưa”

Lưu Vân Phong hẳn là thường xuyên lui tới, tiểu đồng áo xanh này nhận ra được hắn là bằng hữu của chủ nhân, nên đưa bọn họ tới tầng ba một tiểu các, từ những lỗ rỗng của bức tường chạm trổ điêu khắc nhìn ra ngoài vừa vặn có thể từ trên cao nhìn xuống, đem phụ cận trăm mét nhìn rõ nhất thanh nhị sở.

Nàng đưa tay gọi tiểu đồng mở cửa hỏi “Mới vừa rồi bên ngoài có tiếng động gì không?”

Tiểu đồng suy nghĩ một chút “Hơn nưa canh giờ trước có tiếng xe ngựa lộc cộc cuồn cuộn phía trước, ta không có mở cửa nhìn ra, bất quá chỉ trong một khắc đồng hồ liền biến mất”

Hơn nửa canh giờ trước. Chẳng phải chính là thời điểm đạo tặc mang linh trà tới nơi này? Giờ thì có nhân chứng rồi, chúng ẩn vệ đều nhìn về phía Ninh Tiểu Nhàn, nàng cũng không vì thế mày đổi sắc mặt. Chỉ thưởng cho tiểu đồng một thỏi bạc.

Diễn trò thì cần diễn trọn bộ. Người nọ nhất định cũng đề phòng nàng theo dõi tới Lý gia, sau đó sẽ tìm hàng xóm phụ cận hỏi thăm tin tức. Cho nên nhất định an bài rất nhiều xe ngựa từ bên ngoài vào Lý gia. Đối thủ này của nàng tâm tư cũng quá cẩn thận, có điều kế tiếp … Dù sao linh trà cũng sẽ không có trong viện này, nàng cũng muốn nhìn một chút đối phương an bài hậu chiêu gì.

Chỉ một lúc sau, dưới lầu truyền tới tiếng cười dài, bằng hữu của Lưu Vân Phong, Hoài Nam Tử quả nhiên đã tới, cửa chỗ cầu thang xuất hiện một thân ảnh khôi ngô.

Lưu trưởng lão nói quả không sai, bằng hữu này của hắn thoặt nhìn một chút tiên phòng đạo cốt của tu sĩ đều không có. Ngược lại lưng hùm vai gấu, một thân hơi thở giang hồ.

Sau khi lên tới nơi, đưa mắt nhìn lướt qua, trông thấy Ninh Tiểu Nhàn, Tiếu Tử cùng Cưu Ma đều ngẩn ra, sau đó cười nói “Thật đúng dịp, các ngươi cùng tới với Lưu lão đạo sao?”

Ninh Tiểu Nhàn giơ chén trà nhỏ hướng hắn kính nói “Tới cửa để được uống trà ngon, mong rằng chủ nhân nơi này chớ chê ta phiền hà”

Người này chính là người trong khu phố ăn uống được nàng tặng một bình rượu Thanh Bích. Trong kinh đô nhân khẩu hơn ngàn vạn người, lại có thể trước sau gặp gỡ hai lần, loại trùng hợp này, có thật hợp lý sao? Lại nói một thiết giáp hán tử, sao lại lấy cái tên Hoài Nam tử nho nhã vậy chứ?

Nàng yên lặng phỉ nhổ trong lòng. Hoài Nam Tử cũng phóng khoáng nói “Ta lấy một bình rượu ngon của ngươi, hiện tại bất quá đáp lễ hai chén trà nhỏ, nói ra là ta chiếm tiện nghi rồi. Sao dám nói cái gì mà phiền hà?” Lại quay đầu phân phó tiểu đồng “Thật không linh hoạt, thấy nhiều khách quý tới cửa, không biết đem linh trà ra đãi khách?”

Tiểu đồng kia bị mắng, rụt cổ lại, đang muốn chạy đi lấy trà, Lưu Vân Phong đã chỉ Ninh Tiểu Nhàn cười nói “Dưới gầm trời này, linh trà đều từ trong tay vị này đi ra, ngươi muốn khoản đãi nàng bằng đồ nàng bán ra sao?”

Hai mắt Hoài Nam Tử sáng ngời nói “Các ngươi là người Ẩn Lưu? Ngươi chính là viên trưởng của Tiên Thực Viên Ẩn Lưu? Tốt, vô cùng tốt. Mấy ngày trước các ngươi mới vận chuyển mười vạn cân linh trà tới, ở nơi nào trong kinh đô rồi?” hắn lại cười to mấy tiếng, quay đầu nói với tiểu đồng “Đi gọi lão Chu đầu bếp dậy, để hắn chuẩn bị một bàn rượu cùng thức ăn ngon tới”

Lưu Vân Phong cười mắng “Vào cửa lâu như vậy, cũng chỉ có câu này của ngươi là nói giống tiếng người”

Lập tức trong tiểu các có thêm một bàn yến tiệc nhỏ. Mọi người tán gẫu trong chốc lát, Hoài Nam Tử lại nói “Ninh Viễn đường danh khí gần đây ngày càng thịnh, chẳng qua tựa hồ không tính toán làm ăn với Đông Hải sao?”

Vị trí Ninh Tiểu Nhàn ngồi vừa lúc đối mặt với chỗ ở Lý gia, nàng nhất tâm nhị dụng, phân thần nói “Đông Hải?”

Hoài Nam Tử gật đầu, sắc mặt nghiêm túc “Đông Hải là khu vực biển, đảo nhỏ chi chít như sao trên trời, cũng có dân số đông đúc cùng các tiên tông, bọn họ cũng rất thích phong cảnh của Nam Chiêm Bộ Châu, phong cách ăn mặc cùng ẩm thực khá giống với Trung Châu. Trước mắt trung châu đang thịnh hành trào lưu uống linh trà, đại khái nhân sĩ Đông Hải rất nhanh cũng sẽ theo trào lưu này”

Hắn nói ra chính là đầu mối buôn bán khổng lồ. Ninh Tiểu Nhàn khẽ phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn hắn “Ninh Viễn đường ở phía đông chưa có nhân lực, cũng chưa có kế hoạch mở rộng tới đó. Huống chi Đông Hải đi lại là đường thủy, việc đi lại vận chuyển không tiện, nguy cơ cũng cao” Cho nên đến nay, đa số đồ trữ vật trong tay mọi người đều là các không gian nhỏ, hàng hóa tập hợp và vận chuyển đều phải sử dụng thương đội. Đông Hải khắp nơi đều là nước biển vây quanh, thương nhân làm sao đi lại?

Hoài Nam Tử cũng là nhân vật có kinh nghiệm trên thương trường, nghe nàng nói ra ý này vội vàng cười nói “Đúng là vấn đề về vận chuyển, cho nên việc lưu thương trước nay đều loại trừ khu vực Đông Hải, có điều sản vật tại đó vô cùng phong phú” Nói tới đây lại ngừng một chút, hạ thấp âm lượng nói “Thực không dám giấu, ta từ sớm đã lấy sản vật từ Đông Hải bán vào đất liền, từ đó bắt đầu làm giàu”

Nàng nghe ra được ngụ ý của hắn trong đó “Các đạo hữu ở Đông hải có phương pháp vận chuyển khác?”

Trên mặt Hoài Nam Tử lộ ra màu sắc khác “Miễn cưỡng có thể nói như vậy. Năm xưa ta cùng một chi tộc trong Đông Hải giao hảo, bọn họ sử dụng Ngạc Tước kéo xe để di chuyển, có thể tự do đi lại trong quần đảo”

Lời này vừa nói xong, khuôn mặt Ninh Tiểu Nhàn khẽ nhúc nhích.

Loại sinh vật Ngạc Tước này, mặc dù tên có chữ “Tước” giống như loài chim bay trên trời, nhưng lại có cuộc sống của một dị thú dưới biển, hình thể như cá sấu, mỏ nhọn răng sắc bén, tứ chi thô ngắn, ưa thích trong nước phục kích con mồi. Thân hình Ngạc Tước so với cá sấu còn muốn lớn hơn, thân thể dẹt, hơn nữa khoảng cách bơi lội được rất xa, không giống như cá sấu chậm chạp dễ mệt mỏi. Quan trọng nhất là Ngạc Tước là sinh vật thủy bộ lưỡng thê, có thể trong biển cũng có thể lên bờ, nếu có thể sử dụng nó để vận chuyển hàng hóa thì so với thuyền bè dễ dàng hơn rất nhiều.

Chẳng qua chưa từng nghe nói sinh vật hung hãn này cũng có thể thuần dưỡng quy mô lớn, đoán chừng bộ tộc mà Hoài Nam Tử quen biết kia có bí quyết độc môn.

Nàng trầm ngâm hồi lâu mới thong thả nói “Thành lập thương đạo về phía đông, ta vẫn còn đang do dự. Chuyện này, có thể xem xét” Ninh Viễn Đường mới thành lập chưa tới một năm, phát triển rất mạnh mẽ, nhưng dù sao căn cơ còn thấp, mỗi tuyến kinh doanh mới đều cần tính toán sâu xa. Nói trắng ra thì bước chân quá lớn, dễ dàng vấp ngã. Cái này cũng giống như công ty nhỏ ở diện đại, đối với việc đầu tư hạng mục mới đều nơm nớp lo sợ, lo được lo mất, bởi vì nó không giống như các doanh nghiệp tài đại khí thô khác.

Hoài Nam Tử không nghe thấy ý cự tuyệt từ nàng, trong bụng đã cực kỳ hài lòng. Thương nhân giống như bọn họ, không thể nào đem chuyện buôn bán một lần định ra, cho dù có ý đồ này, thì sau đó hàng hóa, lợi nhuận phân chia ra sao cũng là một phen giằng co.

Hắn nhìn hai mắt Ninh Tiểu Nhàn, đột nhiên nói sang chuyện khác “Ninh trưởng lão, ta thấy ngươi luôn ngó chừng song cửa sổ phía sau ta. Ở ngoài có cảnh đẹp ý vui gì mà ta lại không biết thế?”

Người này ngũ giác vô cùng nhạy cảm, Ninh Tiểu Nhàn hơi kinh hãi. Nàng ở trong nhà người ta làm khách, để tránh bất kính với chủ nhân nên tất cả mọi người đều thu hồi thần niệm. Nàng quan sát Lý gia ở đối diện cũng vô cùng có kỹ xảo, có thể đảm bảo ánh mắt mình phần lớn thời gian đều rơi trên người Hoài Nam Tử. Dưới tình huống này hắn lại có thể phát hiện ra bản thân không cố định, linh thức người này cũng có thể coi như tương đối nhạy cảm.

Nàng cười cười, theo lời hắn nói “Cảnh trí ngoài cửa sổ của đạo hữu quả thật không tệ” Không đợi Hoài Nam Tử nói tiếp, hai mắt đột nhiên ngưng tụ “Di, không đúng, trong gia trang kia, sao có nổi lên ánh lửa?”

Hoài Nam Tử quay đầu, sắc mặt nhất thời ngưng trọng “Không tốt, chỗ ở của Lý gia cháy rồi”

Thế lửa ở Lý gia cơ hồ trong khoảnh khắc liền mạnh lên, từ đó khắp nơi đều thấy lửa, tới khi khói dầy cuồn cuộn dựng lên, lửa đỏ nung khắp bầu trời cũng chỉ mười mấy hơi thở. Cho nên Ninh Tiểu Nhàn và đám người Hoài Nam Tử đi ra tới nơi, phụ cận cũng có rất nhiều người bị kinh động rồi “Đi lấy nước, lấy thêm nước” tiếng la như vậy vang dội khắp khu vực trong vòng mấy dặm.

Phải biết rằng bên trong kinh thành, ngoại trừ quan lại quyền quý còn rất nhiều tu sĩ, lúc này thời gian đấu giá của Bạch Ngọc Kinh sắp bắt đầu, nên trong vùng này người tu tiên tụ tập nhiều hơn. Lập tức có người ngự phát khí bay lên, vận dụng thủy long bí quyết, tạo mưa to trên bầu trời chỗ ở của Lý gia.

Ngọn lửa này bị đánh xuống, nhưng vẫn ở trong nước mưa hừng hực thiêu đốt.

Chỉ nghe “Oanh” một tiếng, sương phòng trong Lý Gia bị đốt trụi trụ cột, tất cả sụp đổ.

Ngọn lửa này rất lợi hại.

“Đây không phải là lửa thường, may cũng không phải Tam Muội chân hỏa” Ninh Tiểu Nhàn lẩm bẩm nói, quay đầu phân phó một tiếng, hỏa sư tử liền từ trong đám người đi ra, biến ra nguyên thân hỏa sư tử, ở đứng đằng trước chỗ của Lý Gia, nặng nề thở ra một hơi, mở cái miệng rộng hô hấp thật sâu.

Hơi thở này vốn dài, lần hút không khí này tựa như cá voi hấp nước, trong không khí liền tràn ngập tiếng vang như tơ lụa rách. Động tĩnh này thật sự quá lớn, những người xung quanh và trên bầu trời đều ngừng động tác, quay đầu lại nhìn tới.

Chỉ thấy đại hỏa bên trong Lý gia nhất thời như bị triệu hồi, ngay cả phòng ốc cũng không động tới nữa, như có linh tính vượt ra khỏi tường viện, sau đó bị ép thành một khối, giống như linh xà chui vào miệng rộng của hỏa sư tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.