Sau một tiếng búa Thần kiếm đã bán, đa số người thấy vậy hài lòng, đã vỗ vỗ mông rời đi, khách lưu lại nhìn chỉ có không tới ba thành.
Sau khi cao triều qua đi luôn là thung lũng, nhất là tân khách giữa
đại sảnh tầng thứ bảy, đang trong trạng thái buồn ngủ, nào biết trên
đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng xé gió, ngay sau đó có một vật mang
theo nhiệt khí cuồn cuộn bức người chụp xuống một cái.
Mọi người đột nhiên cảm giác mình đưa thân vào trong núi lửa đang
phun trào. Người tu tiên hoàn hảo, nhưng mấy người phàm ngồi trong sân
mới chỉ kịp ngẩng đầu nhìn một cái, đã bị nhiệt độ kinh người trong nháy mắt đoạt đi dưỡng khí toàn thân, hóa thành thây khô, lúc này vẻ hoảng
sợ trên mặt cũng còn không thu.
Bạch Ngọc Kinh lại nhận lấy ngoại địch công kích? Đây là ý nghĩ đầu
tiên của tuyệt đại đa số người, các tu sĩ lập tức lấy ra pháp khí của
mình.
Lúc này hồng quang bao vây phía ngoài vật đang bay cao cũng rất mau
tản đi, người nhãn lực tốt lập tức nhìn ra vật này lại là một thanh kiếm dài ba thước.
Có người nhìn một cái nhận ra được, ầm ĩ kinh hô: “Nam Minh Ly hỏa kiếm! Đây là Nam Minh Ly hỏa kiếm!”
Kiếm dài ba thước, nóng rực bức người, thân có hồng quang, dấu hiệu
rõ ràng như vậy, trừ Nam Minh Ly hỏa kiếm mới vừa bán đi ra ngoài, có
thể là cái gì?
Ánh mắt mọi người, lập tức nóng bỏng lên. Quy tắc ngầm của Tu Tiên
giới mặc dù là lừa gạt, nhưng loài người luôn thích đem những lời “Bảo
vật người có đức có được” giắt khóe miệng, mắt thấy thần kiếm tự trong
rạp số 732 bay ra, rất nhiều người đã nghĩ , chẳng lẽ là người mua tánh
tình không xứng, thần kiếm không chịu?
Nam Minh Ly hỏa kiếm bay hai vòng trên đầu mọi người, tựa như đang phân biệt, sau đó giống như sao băng đập phá xuống!
Trong sân nhất thời vang lên tiếng thét chói tai của hai cô gái !
Ninh Tiểu Nhàn vừa vặn từ trong rạp nhảy tới trên mặt đất, lập tức
liền từ trong một mảnh hỗn loạn phân biệt ra được giọng hai người này,
lại là Dư Anh Nam cùng Chân sư tỷ của phái Cửu Tiêu.
Tu vi Dư Anh Nam thấp kém, tại thời điểm người ngã ngựa đổ bực này,
đang bị sư phụ mình kéo ra phía sau ngăn chặn lên, nhưng vị trí thần
kiếm nện xuống không nghiêng lệch, vừa lúc rơi vào bên chân của nàng.
Mắt thấy vật rơi xuống mang theo khí thế đáng sợ nện xuống. Hai tiểu cô
nương bị làm cho sợ đến thất thanh kêu lên sợ hãi.
Hai người bảo vệ các nàng thân hình vừa động, đã đưa ra pháp khí đi
đón đỡ. Muốn đánh bay vật này ra ngoài. Kết cục của hắn có thể nghĩ,
leng keng hai tiếng, lúc này hai kiện pháp khí bị cắt đứt, thần kiếm dư
thế không suy, trực tiếp cắm vào mặt đất!
Nó quá mức sắc bén, cả thân kiếm trực tiếp cắm vào dưới đất, chỉ có phần che tay cùng chuôi kiếm còn ở lại phía ngoài.
Dư Anh Nam kinh ngạc mà nhìn thanh trường kiếm này, môi đỏ mọng run lên mấy cái: “Đây. Đây là Nam Minh Ly hỏa kiếm!”
Chân sư tỷ kịp phản ứng đầu tiên, bắt được cánh tay của nàng kích
động nói: “Chính là nó, thần kiếm chọn chủ rồi, tự phi hành tới tìm
muội rồi! Sư thúc tổ quả nhiên không có nói sai, ngươi là người mệnh
định của thanh thần kiếm này!”
Nàng tâm tình kích động, giọng nói khó tránh khỏi hơi lớn. Người tu
tiên ở hiện trường thính lực đều tốt, đã đem lời hai người nói một chữ
không lọt nghe vào. Trong lòng mọi người chỉ có một ý niệm trong đầu:
“Hôm nay lại có trận náo nhiệt thứ hai để xem.” Người mua ghế VIP số 732 xài giá trên trời mới mua được Nam Minh Ly hỏa kiếm, chẳng lẽ cho vị”
người mệnh định ” trong truyền thuyết này sẽ đem thần kiếm mang đi sao? Nơi này vẫn là Bạch Ngọc kinh, nơi đây kẻ làm chủ là Thiên Thượng Cư,
cũng sẽ cho phép chuyện như vậy xảy ra sao?
Nếu như bên ngoài. Cái thanh này thần kiếm vừa rơi xuống tới sẽ có vô số người ùa lên. Nhưng nơi này là Tiểu thế giới trong kính, vô luận ai
đoạt thần kiếm muốn chạy trốn, Thiên Thượng Cư chỉ cần đem tiểu Thiên
Kính đóng cửa thì như bắt ba ba trong hũ. Cho nên mọi người nhìn lẫn
nhau mấy lần. Trong bụng chuyển quá vô số ý niệm trong đầu, trên tay thế nhưng không có động tác.
Đại sảnh tầng thứ bảy lúc này còn có gần một trăm người lưu lại,
nhưng hiện trường lại lâm vào một sự an tĩnh kỳ quái. Mọi người nhìn
thấy thần kiếm trên mặt đất, nhìn một chút hai cô gái được xưng là chủ
nhân thần kiếm, trong mắt tràn ngập không hảo ý, rồi lại không muốn làm
chim đầu đàn.
Ninh Tiểu Nhàn nheo lại mắt nhìn Dư Anh Nam, trong đầu suy nghĩ tung
bay. Tiểu cô nương này không phải là chướng ngại của nàng, song nàng vốn cảm giác được phụ cận mơ hồ có ánh mắt có không hảo ý, tựa hồ nàng vừa
ra tay sẽ phải trúng bẫy rập đối phương.
Nước đục mới dễ mò cá. Đây là nhận thức chung của tất cả người thông minh. Cho nên, nước rất nhanh sẽ đục.
Mặt đất dưới chân mọi người. Đột nhiên kịch liệt run rẩy lên. Cảm
giác này hết sức kỳ lạ, giống như động đất. Hoặc như là tất cả mọi người đạp ở trên người một đầu cự thú, mà cự thú trong lúc ngủ say tỉnh lại.
Sau đó chính là một tiếng vang dài. Tiếng vang này hết sức kỳ lạ,
không giống tiếng hô nhân loại hoặc yêu quái, nhưng ở nơi có người cũng
có thể nghe ra tiếng vang này bên trong bao gồm tức giận cùng đau đớn!
Ninh Tiểu Nhàn ngẩn ngơ, Cưu Ma ở bên cạnh đã thất thanh nói: ” Trích Tinh lâu này, không ngờ cũng là một pháp khí!” Nàng dù sao sống quá lâu rồi, kiến thức rộng rãi, phán đoán đầu tiên cực kỳ chính xác.
Bị nàng nhắc nhở, lúc này mọi người cũng hiểu được: “Đúng rồi, Tiểu
Thiên Kính là pháp khí, kiến trúc thế giới trong kính, tại sao không thể là pháp khí! Chẳng qua là thủ bút của Thiên Thượng Cư này cũng quá
lớn.” Bọn họ không hiểu, thế giới trong kính này là bảo vật năm đó
thượng cổ tiên nhân lưu lại, Trích Tinh lâu ở bên trong một trong mười
nóc kiến trúc thật ra thì cũng là bí ẩn có pháp khí bên trong, chẳng qua là người tu tiên từ bên ngoài đi tới không cảm giác mà thôi. Thiên
Thượng Cư ngẫu nhiên có được, cũng chỉ lấy mà lợi dụng thôi.
Trích Tinh lâu đứng vững vàng như thế đã không biết có bao nhiêu năm, đã sớm sinh ra khí linh, bình thường Thiên Thượng Cư thông qua khí linh tới khống chế cả tòa Trích Tinh lâu. Nam Minh Ly hỏa kiếm nếu là bay ra ngoài trực tiếp rớt tại bên chân Dư Anh Nam cũng còn thôi, nhưng thần
kiếm còn muốn ngưu khí hò hét mà thoáng cái cắm vào trên mặt đất, tương
đương với trực tiếp đâm vào trên người Trích Tinh lâu, hơn nữa là một
đao thấy thịt! Pháp khí bình thường, căn bản không thể ở trên mặt đất
của các tầng lầu Trích Tinh lâu để lại nửa điểm dấu vết, nhưng hết lần
này tới lần khác lại là Nam Minh Ly hỏa kiếm!
Vô luận là người hay là pháp khí, thoáng cái bị nó thọc như vậy, còn
không đau đến tận tâm can sao? Cho nên khí linh Trích Tinh lâu hồi phục, hơn nữa cuồng bạo rồi.
Cả Trích Tinh lâu trực tiếp nghiêng phải ba mươi lăm độ, tầng thứ bảy nhất thời giống như thuyền nhỏ trong mưa cuồng sóng dữ, xóc nảy làm cho người khác khó mà đặt chân. Hai người Dư Anh Nam đứng không vững, lảo
đảo một cái, bị trưởng bối phía sau nắm ở cổ áo, lúc này mới không có
ngã xuống. Người nọ níu lấy Dư Anh Nam mở giọng nói: “Anh Nam, không cần động thủ.” Đây chính là sư phụ của Dư Anh Nam rồi, nghe giọng quả
nhiên cũng là cô gái.
Dĩ nhiên rung động như vậy làm khó không được đám người Ninh Tiểu
Nhàn đã rất có kinh nghiệm. Trên mặt nàng mang theo mặt nạ, đã mò tới
phụ cận không xa nơi Dư Anh Nam, ánh mắt sang quắc mà ngó chừng tiểu cô
nương này.
Trong hỗn loạn như vậy, quả nhiên có người không nhịn được xuất thủ.
Không ít người tâm tư lung lay, trong nháy mắt đã nghĩ rõ ràng: Thiên Thượng Cư phát cho mỗi người cái mặt nạ này, dưới tình huống bình
thường là bảo vệ người mua. Nhưng bây giờ cả đại sảnh bị vây trong một
mảnh hỗn loạn, nếu là có thể thừa dịp loạn lấy đi Nam Minh Ly hỏa kiếm,
mặt nạ có thể ẩn dấu thân hình và gương mặt ngược lại là che chở tốt
nhất. Đến lúc đó chỉ cần đem thần kiếm thu vào bên trong nhẫn trữ vật là có thể nghênh ngang rời đi.
Tâm tư của bọn hắn, Ninh Tiểu Nhàn cũng đoán được. Chẳng qua là nàng
mới vừa vặn ăn xong đau khổ của thần kiếm, trong lòng âm thầm cười lạnh: thanh kiếm này không giống tầm thường, người muốn mượn cơ hội tống
tiền, chỉ sợ đã ước lượng sai lầm rồi!
Tên tân khách mang mặt nạ, nhìn không ra diện mạo như trước, chỉ có
thể làm cho người ta mơ hồ đánh giá ra là một vóc dáng thấp. Động tác
của hắn cũng rất linh hoạt, lúc nghiêng nghiêng cơ hồ chân đứng không
vững trên mặt đất đã nhẹ nhàng đạp mấy cái, chạy đến bên người Dư Anh
Nam. Nhìn ra được đây cũng là thân thể tu, thời điểm hắn rơi vào bên
cạnh mọi người phái Cửu Tiêu, sư phụ Dư Anh Nam tựa hồ chỉ theo dõi hắn, nhưng không có dị động.
Người này không chút nghĩ ngợi, đưa tay phải đi mò Nam Minh Ly hỏa kiếm vẫn cắm trên mặt dất như cũ.
Bên trong phòng khách này, người tu vi cao thâm không biết có bao
nhiêu, giờ phút này thấy có người đứng ra nguyện làm đá thử vàng, nhất
thời không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm nơi này.
Tên tân khách này quả nhiên không tốn sức chút nào mà đưa tay cầm
được chuôi kiếm của Nam Minh Ly hỏa kiếm, dùng sức một cái nhổ ra , sau
đó ——
Cũng chưa có sau đó.
Thần kiếm vẫn không động, như cũ vững vàng đâm vào trên mặt đất, giống như là đã mọc rể.
Hắn không tin, lại dùng sức rút mấy cái, kết quả cái thanh thần kiếm
này mặc dù không có bão tố ra nhiệt độ đáng sợ giống như đối phó Ninh
Tiểu Nhàn để đả thương hắn, nhưng cũng bày ra một bộ dạng hờ hững đối
với hắn.
Hắn đang còn tim đập mạnh và loạn nhịp , thì một người nam tử cao lớn từ sau chạy tới, đưa người chen đến nói: “Tránh ra!” Vươn ra quả đấm
lớn như bát to, một tiếng nắm được chuôi kiếm trước mặt. Tên tu sĩ bị
gạt ra có chút xấu hổ, nhưng cũng biết đây không phải là thời điểm nổi
giận, không thể làm gì khác hơn là ấm ức thối lui.
Kết quả trong miệng nam nhân cao lớn nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình nhất thời to lớn không ít, xem ra là dang vận dụng có chút sức lực thần thông, lúc này mới nắm chặc chuôi kiếm, dùng sức nhổ ra !
Nhìn lực nhổ ra khí thế núi sông, cũng có thể mã đáo thành công mới
đúng, tiếc rằng lần này tuy là làm đủ tư thái, Nam Minh Ly hỏa kiếm vẫn
gắt gao đính tại trên mặt đất hắc thạch tầng thứ bảy, nửa điểm dấu hiệu
lung lai cũng không có.
Lần này, bao gồm Ninh Tiểu Nhàn ở bên trong, tất cả mọi người đều
hiểu , cái thanh kiếm này quả nhiên là nhận chủ , không muốn nghe theo
người khác ra lệnh. Mọi người trong lòng đều thầm mắng, khí linh trên
thanh kiếm này thật là kiêu ngạo cuồng, ngươi rơi vào bên cạnh nữ chủ
nhân thân ái, làm một thanh thần kiếm yên lặng không phải xong việc sao, không nên gây ra trận chiến lớn như vậy, bày ra một bộ dáng thần khí
xuất thế, một đầu còn đâm vào sàn nhà Trích Tinh lâu. . . . . . Ninh
Tiểu Nhàn lại càng âm thầm oán thầm: ngươi là Nam Minh Ly hỏa kiếm,
không phải là kiếm trong đá King Arthur , học người ta định Thạch tìm
chủ làm cái gì!
Ninh Tiểu Nhàn không có đi tới thử, trên tay phải của nàng còn còn
sót lại hỏa độc ngoan cố, coi như là dùng linh đan, bên ngoài đắp lên
thuốc, vẫn đau lợi hại, cơ hồ không thể động đậy. Nàng biết sự lợi hại
của thanh kiếm ác độc này, sợ rằng nơi này cho dù có yêu quái lực lượng
cường đại có thể đem nó từ trên mặt đất rút ra, kết quả cuối cùng cũng
bị đả thương cánh tay như nàng.
Đây là lần đầu nàng thấy khí linh cao điệu, kiêu ngạo như vậy. Nói
loại thần khí tính tình này, thật cam tâm dấn thân vào làm thủ hạ của
loại tu sĩ công lực nông cạn như Dư Anh Nam này sao?