Nó ở đây chỉ mới năm năm, lại bắt đầu tưởng niệm cuộc sống phồn hoa bên
ngoài. Mặc dù có tranh đấu, có kẻ thù, nhưng không có gì trói buộc, nó
có thể tự do tự tại muốn đi chỗ nào liền đi. Mỗi ngày từ trong tu luyện
tỉnh lại, hắn đều hoài niệm cuộc sống máu huyết, đó là thiên tính tàn
bạo của Bọ Ngựa yêu.
Ba Xà sơn mạch tuy lớn, sinh linh nhiều nhưng tất cả yêu quái phải tuân quy tắc của Ẩn Lưu.
Ẩn lưu không cấm các yêu binh tranh đấu lẫn nhau. Cuộc sống nơi này đã đủ
tịch mịch nhàm chán, yêu quái đã khát vọng hướng về nhân loại mãnh liệt, nếu không tìm phương thức phát tiết sợ rằng đừng nói tu luyện, trên tâm lý cũng sẽ này sinh vấn đề. Nhưng thật bất hạnh địa bàn của Bọ Ngưa yêu lại ở giữa hai đại nhân vật không chọc đổi: cầm yêu và hổ yêu, cho nên
bình thường hắn chỉ có thể yên ổn, điệu thấp làm yêu quái.
Vinh
quang thường ngày đã sớm cách xa hắn. Về phần những nhân loại yếu ớt mà
hắn chỉ cần vung trường đao lên cũng có thể giết cả trăm người sẽ không
thể thấy được nữa. Ba Xà sơn mạch cấm loài người tiến vào, hôm qua cũng
thấy vài tu sĩ loài người, nhưng lại là khách của Ẩn Lưu, đám yêu quái
cũng không dám tiến lên gây sự.
Thời gian này thật là cực độ nhàm chán
Nó lần nữa oán trách một tiếng, sau đó thấy một thân ảnh mảnh khảnh.
Tại nơi hoang vu hẻo lánh này có con người lui tới! Bọ Ngựa yêu nhất thời
hưng phấn giống như gà chọi. Vô luận là người nào, không có lệnh bài dám một mình xông vào rừng rậm chính là hướng nó phát ra tín hiệu giết
chóc! Giết người này nó cũng không đuối lý, Ẩn Lưu cũng không nói gì
được.
Tinh thần nó mặc dù hưng phấn, hành động ngược lại cẩn
thận. Rừng cây Phong Lâm là địa bàn của nó, mùa thu lá phong đỏ tươi bao phủ, tạo nên cảnh tượng lạnh lẽo, mà giờ khắc này nó đang đứng dưới gốc một cây phòng, từ trong rừng rậm chỉ lộ ra cái đầu, quanh thân màu sắc
tự nhiên cùng một màu với lá Phong, xinh đẹp thê lương đỏ chót.
Ngụy trang là thiên phú bổn mạng của nó. Chỉ cần nó nguyện ý nó có thể dung
nhập với quang cảnh xung quanh mà không lộ ra tia sơ hở nào, không có
thân hình, không có mùi
Con mồi trước mắt vóc người yểu điệu, mặt mũi xinh đẹp, tốc độc chạy vội lại mau kinh người. Phải một kích trúng
mục tiêu. Nếu không nó cũng không nắm chắc có thể thắng được đối thủ.
Giờ phút này nàng đại khái muốn phân biệt phương hướng, đúng lúc dừng
lại trước người nó hai trượng, trong mắt bao hàm thần quang, quét qua
lại hai cái tại vị trí Bọ Ngựa yêu nhưng không phát hiện ra sự tồn tại
của nó.
Sau đó nàng xoay người, đưa lưng về phía nó.
Cơ
hội tốt! nó nhìn cái cổ mảnh khảnh của nàng, hưng phấn muốn được cưa đao đến phát run. Cái cổ quá xinh đẹp a, không biết một đao chặt xuống cảm
giác tiêu hồn cỡ nào.
Ở sâu trong núi, Bọ Ngựa yêu không thích
biến thành hình người. Hai chân trước của nó như hai lưỡi hái dài tới
hai thước, phía trên có răng cưa giống như răng nanh Thủy Hổ Ngư, bén
nhọn như kim châm bởi vậy không khác gì thần kiếm nhưng thắng hơn ở độ
cứng rắn linh hoạt. Vô luận nó dùng bao nhiêu lực chiến đấu cũng không
tạo nên tiếng xé gió, là vũ khí lý tưởng để phục kích đánh lén.
Vừa là tông sư ngụy trang, Bọ Ngựa yêu còn có một thiên phú rất mạnh: Mông
Lung thuật. Vô luận là người hay yêu quái, tu vi đạt đến cao thâm luôn
dùng thần thức thay cho nhãn lực để thăm dò hoàn cảnh xung quanh. Do đó
Bọ Ngựa Yêu ngụy trang không có tác dụng lớn. Mông Lung Thuật vừa hay bổ khuyết cho Bọ ngựa yêu, khiến cho người khác dùng thần niệm thăm dò
không được, chỉ cảm giác Bọ Ngựa Yêu giống như khối đá hay cây cỏ.
Đây là lý do nó hoàn toàn không lo lắng bị Ninh Tiểu Nhàn “xem” được.
Nó im lặng vận dụng Tật Phong thuật, làm cho thân thể mình càng thêm nhẹ
nhàng, động tác thêm mau lẹ. Đợi con mồi khẽ ngẩng cái cổ trắng noãn góc độ vừa đúng một đôi tay không chút do dự chém tới.
Cái này so
với việc ra đao bình thường nhanh hơn rất nhiều, chỉ dùng khi phục kích
địch nhân, tốc độ có thể so với lò xo củ nòng súng khi bắn đạn. Độ trơn nhẵn đảm bảo khi ra tay không phát ra âm thanh. Khí phách ra tay không
thấy máu bởi vì tốc độ quá nhanh có thể một kích trực tiếp đem đầu địch
nhân lấy xuống.
Súng bắn ra cần thời gian 60 cái nhát mắt, mà một kích kia của hắn chỉ cần một phần 60 cái nháy mắt.
Ở thế giới bên ngoài đã lâu, nó cũng học qua không ít thần thông khác,
nhưng luyện tới luyện lui cuối cùng vẫn là công pháp bổn tộc thích hợp
với nó nhất. ngoại giới tương truyền nhẹ nhàng như xử nữ, nhanh như thỏ. Rõ ràng phải là nhanh như Bọ Ngựa mới đúng!
Một đường này có thể chém đứt nước chảy, thời điểm nó chém ra tràn đầy tự tin
Bởi vì ngụy trang mà hai cánh tay đao cũng biến thành màu hồng, nhẹ mà mau
xẹt qua cổ con mồi không mang theo tiếng gió. Nhưng đao đi qua đầu người không phải là cảm giác bồng bềnh như vậy mà giống cảm giác xẹt qua
không khí. Trong lòng vừa động nó không chút do dự chạy trốn về phía
trước.
Cùng với cánh tay đao linh hoạt, kết cấu thân thể của nó
cũng là chân mảnh, bụng lớn vận động cũng không quá mau lẹ. Nhưng mà
người này cũng là tay tranh đấu lão luyện, chạy trốn đủ nhanh, tay chân
phát lực giống như bật lò xo bay đi. Kinh nghiệm cho nó biết, một kích
trí mạng nếu không trúng đối phương, như vậy người ta có thể đã phía sau mình rồi, biện pháp tốt nhất lúc này là xông về phía trước rồi quay lại đánh trả.Chẳng qua tính toán của nó sai lầm một bước, cho nên khi chạy
lên phía trước đột nhiên cảm giác dây thừng ở sau lưng phóng tới, vững
vàng móc vào cổ mình. Từ khi đánh lén thất bại, một đôi lưỡi hái một lần nữa khép lại, lúc này không chút do dự mở ra định cắt đứt sợi dây.
Nhưng có người động tác so với nó còn mau hơn, trên lưng nó đột nhiên cảm
giác có người hạ xuống. Sau đó một bàn tay nhỏ nhắn như lưỡi liềm gác
một thanh chủy thủ lên cổ nó.
“Đừng động!” đây là tiếng của tiểu sinh vật xin xắn kia.
Thân thể Bọ Ngựa rất thú vị. thân dài quá sáu thước, bụng còn thô hơn hai
cái thùng nước ghép lại, phần cổ lại có điểm giống với loài người. nó có thể cảm giác được cái tay nhỏ bé đang nắm trên cổ mình không có ý tốt, tuy không phát ra sức lực nhưng mệnh lệnh lại làm cho tim nó đập nhanh
không dứt.
Thân thể cao lớn cứng lại.
Nhưng không đợi Ninh Tiểu Nhàn mở miệng, Trường Thiên đột nhiên nói “Cẩn thận phía sau!”
Không cần hắn nói, nàng cũng phát hiện phần đuôi bọ ngựa đã nâng lên tiếp cận nàng, tạo hình giống với đuôi bọ cạp. cái đuôi dài nhỏ, sắc nhọn, tuy
không sắc bén như lưỡi hái nhưng đâm xuyên qua cơ thể người cũng dư dả.
Bọ Ngựa nhùn lưng, cái đuôi đột nhiên đâm về phía trước, đồng thời đầu
quay 1800 hai mắt nhìn nàng chằm chằm. Nàng từ trong con ngươi nhỏ của
nó có thể nhìn thấy vô số chính mình trong đó.
Đầu Bọ Ngựa linh
hoạt, xoay chuyển gần 3600, nàng chớp mắt nhìn trân trối, hình như không có nghe qua đặc thù này của bọ ngựa. Nhưng mà Bọ ngựa yêu đột nhiên
quay đầu, dĩ nhiên không phải để cùng nàng chào hỏi mà là nhún lưng làm
cho nàng mất trọng tâm nghiêng về phía trước, đồng thời miệng rộng mở ra cắn tới nàng.
Chân trước của nó giống như dao, nhưng hàm răng
trong miệng như cá mập, cao thấp không đều, vừa nhìn cũng biết nếu bị
cắn trúng sẽ rất đau, chỉ sợ với cường lực thân thể nàng cũng bị cắn
rụng cánh tay …. Cho nên trong tay áo Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên bắn ra
một đám dây leo “Bốp” một tiếng quất vào mắt đối phương, chỉ cần đầu Bọ
Ngựa hướng nghiêng đi một chút sẽ thay đổi góc độ, không gặm tới được
mục tiêu.
Nàng cũng không quay đầu, đao hoa trên tay phải hướng
về sau, răng rắc một tiếng cắt đứt nửa cái đuôi đang đánh tới. Thân thể
Bọ Ngựa yêu còn cứng rắn hơn sắt, nhưng đoạn đuôi này là bao trứng, cũng không phải chuyên dùng để chiến đấu, cường độ có hạn.
Người này
thật là không sợ chết, Ninh Tiểu Nhàn thở dài, trước khi nó đánh trả tay phải nắm chặt thành quyền, ầm ầm đánh một quyền tại eo nhỏ của nó. Eo
bọ ngựa chỉ như bắp đùi nàng, thoạt nhìn là chỗ hiểm.
Chỉ một quyền.
Chớ thấy nàng eo mềm như liễu, đường cong lả lướt, một quyền này vận chuyển thần lực toàn lực đánh ra, lực lượng đạt đến kinh người, phải tới hơn
một vạn hai nghìn cân. Dĩ nhiên mạnh, hướng tới điểm yếu của địch “Bụp”
một tiếng hạ xuống, thoáng cái âm thanh đứt gãy truyền tới, Bọ Ngựa yêu
vốn như xe tăng đứng sừng sững sáu chân mềm nhũn ngã trên mặt đất không
dậy nổi
Cho dù là ai, xương sống bị đứt gãy cũng không thể đứng lên nổi.
Lúc này nó mới nhớ ra hướng tới Ẩn Lưu cảnh báo, nhưng không đợi nó phát ra tín hiệu, Ninh Tiểu Nhàn đã vươn tay đè đầu nó lại, đem nó thu vào Thần Ma Ngục.
Bọ ngựa cũng là chịu xui xẻo, đổi lại là tu tiên giả
khác nói không chừng đã thua trong tay nó. Hết lần này tới lần khác lại
là Ninh Tiểu Nhàn đã tu luyện tâm pháp Thấy Mầm Biết Cây. Nó tự cho đã
ngụy trang thiên y vô phùng, nào đâu biết trong mắt nàng hoa là hoa là,
Bọ ngựa là bọ ngựa, nó sớm đã như cá cách nước lộ nguyên hình, có điều
vì cần nhanh chóng giải quyết việc này, nàng dứt khoát đưa lưng về phía
nó, bày ra yếu điểm dụ kẻ địch động thủ.
Một chiêu này cũng là
hiểm chiêu. Cũng may từ khi nàng quan sát Trường Thiên và phân thân của
Âm Cửu U chiến đấu, sau nhiều lần phỏng đoán tính toán, tu vi tuy không
tăng trưởng nhưng lực chiến đấu lại nhảy vọt. Mới vừa rồi chiêu đầu tiên của Bọ ngựa đánh tới, nàng đã nhảy lên không trung, thân hình cực
nhanh, tại chỗ chỉ để lại tàn ảnh mới có thể dùng góc độ không ngờ tới
đánh lén Bọ ngựa
“Rất tốt, thân thủ của nàng lại có tiến bộ.”
Nàng thật sự phát huy rất khá, Trường Thiên tán thưởng liên tiếp sau đó
thục giục “Nắm chắc, còn mười dặm nữa là tới”
Nàng thu hồi vũ
khí, tiếp tục đi về phía trước. Vốn nàng cũng nghĩ lặp lại trò cũ, dùng
Bọ Ngựa yêu thay việc đi bộ, nhưng tên này bước đi động tĩnh quá lớn.
Trường Thiên cũng phản đối “Yêu quái nơi này đều có ý thức lãnh địa, Bọ
Ngựa nếu xông vào địa bàn của yêu quái khác lại phát sinh thêm chiến
đấu, ngược lại chậm trễ thời gian”
Không nghĩ tới người này hung
hăng không sợ chết, đao đã gác ở cổ vẫn dám phản kích. Với dũng khí của
loại này, nàng ko tính lấy mạng nó mà trước hết bắt nó vào Thần Ma Ngục, chờ Trường Thiên thoát khỏi Thần Ma Ngục lại thả ra sau. Yêu quái sinh
lực mạnh mẽ, chỉ chặt đứt vài cái xương sống mà thôi, dưỡng mấy ngày là
khỏe lại.