Đô Thiên Đại Diễn kiếm trận điều khiển số lượng phi kiếm quá nhiều, mắt người căn bản khó mà bắt được quỹ tích của chúng. Chỉ có người như Tề sư thúc tổ chìm đắm trong trận pháp nhiều năm mới có thể từ trong kiếm trận rực rỡ phát giác ra khác thường nho nhỏ. Ẩn Lưu lại lần đầu đối mặt với kiếm trận vang danh trung bộ Nam Chiêm Bộ Châu, sao bọn họ có thể nhìn một cái đã tìm ra sơ hở?
Hắn nói với đệ tử đứng hầu một bên: “Mặt khác, gọi hai trưởng lão bảo dưỡng kiếm đỉnh núi này đến!”
Tề sư thúc tổ đột nhiên thấp giọng nói: “Còn có một chuyện...”
“Còn có?”Từ Viễn Chí mi tâm thình thịch trực nhảy, cảm thấy lại có chuyện thứ hai không may sắp xảy ra.
“Hôm nay thần kiếm ‘Cúc Ưu’ huyên náo rất dữ dội, bên ta mới dùng máu vài con yêu quái đều không trấn an xuống được. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, uy lực Đô Thiên Đại Diễn trận cũng sẽ yếu bớt.”
Từ Viễn Chí cũng biết hôm nay ngọn núi cao nhất đều không ngừng rung động, vốn tưởng rằng thần kiếm có linh biết trước đại chiến sắp tới, lúc này mới nóng lòng muốn chiến đấu. Nhưng nghe khẩu khí đối phương, tựa hồ cũng không phải có chuyện như vậy.Từ lúc Tẩy Kiếm Các nắm vào tay thanh thần kiếm này tới nay, bởi vì vẫn không cách nào khiến cho nó nhận chủ mà không thể tự nhiên điều khiển sử dụng. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn đành để nó cùng với Xích Quân Kiếm sử dụng làm mắt trận Đô Thiên Đại Diễn kiếm trận. Bởi vì thuật bảo dưỡng của Tẩy Kiếm Các đặc thù, bình thường thanh thần kiếm này đều ngủ say dưới ngọn núi cao nhất, dù có tỉnh dậy thì lại ngay sau đó bị rất trấn an, khống chế.
Nhưng theo tình huống trước mắt mà nói, nếu nó còn tiếp tục nháo như vậy nữa, Đô Thiên Đại Diễn kiếm trận lấy tinh tế phức tạp mà nổi tiếng quả thực sẽ xuất hiện hiện tượng vận chuyển ngưng trệ. Mục đích bọn họ mở ra đại trận, thứ nhất muốn suy yếu binh lực đối thủ, đợi đối thủ mệt mỏi thì tấn công, thứ hai cũng là đợi chờ viện quân tới. Vì vậy đại trận này có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày, trực tiếp quan hệ đến thành bại cuộc chiến, trăm triệu lần không thể có sai lầm!
Quả nhiên Tề sư thúc tổ đón lấy nói tiếp: “‘Cúc Ưu’ cho tới bây giờ cũng không chịu khuất phục, song giống điên cuồng nóng nảy như hôm nay lại rất hiếm thấy. Nếu ta không nhớ lầm, mùng ba tháng bảy sáu mươi lăm năm trước, Cúc Ưu đã từng xao động bất an như vậy.Ngươi còn nhớ rõ ngày đó xảy ra chuyện gì không?”
Từ Viễn Chí gật đầu nói: “Ta lập tức sai người đi thăm dò bên án lịch trong tông.”
Vừa dứt lời, tiếng chuông chấn động lại vang lên bốn phía.Mọi người trong núi Tề Vân ngẩng đầu: lần này, tiếng chuông chính là ba dài một ngắn, dấu hiệu địch nhân bắt đầu tấn công núi.Đại quân Ẩn Lưu và Phủ Phụng Thiên tụ họp xong, rốt cục phát động cuộc chiến tấn công núi nơi đóng quân của Tẩy Kiếm Các!
Từ Viễn Chí vội vã trở về phía trước núi.Vừa mới vào điện, chỉ thấy mọi người sắc mặt tái nhợt ủ dột, cực kỳ khó coi. Trong lòng hắn không khỏi lộp bộp, quả nhiên kế tiếp phó các chủ Trì Học Văn trầm giọng nói ra sự thật hắn không muốn nghe được nhất: “Các chủ, yêu quân Ẩn Lưu và Phủ Phụng Thiên từ Ngưng Vụ Phong phát động tiến công!” Từ Viễn Chí nhắm mắt lại, một tia may mắn cuối cùng trong lòng bị xóa đi.
Quả nhiên trong phái có nội gian, đưa chi tiết lai lịch đại trận đều bán cho liên quân Ẩn, Phụng. Nhưng ngay cả trên dưới Tẩy Kiếm Các cũng chưa từng nghe nói Ngưng Vụ Phongcó một chút sai lầmnho nhỏ nào, làm sao người trong Ẩn Lưu lại biết được chứ?
“Tra! Tra rõ chuyện này! Bên trong ba mươi sáu núi, trừ đệ tử trông núi lưu lại ra, dặn dò những môn đồ đệ tự khác toàn bộ dời đi đến Ngưng Vụ Phong!” Hắn từ trong kẽ răng từng chữ từng câu nặn ra nói: “Ngưng Vụ Phong là điểm quan trọng của đại trận, điểm này đã không cần thiết giấu diếm. Nhanh đi báo cho tất cả quân đội bạn trong núi Tề Vân, cũng thỉnh bọn họ mau sớm chạy tới dưới đỉnh núi NgưngVụ Phong.”
Thật ra thì còn chưa chờ hắn hạ lệnh, ngọc giản đưa tin của các viện quân cũng đã rối rít bay về phía ngọn núi cao nhất, hỏi thăm tình hình chiến đấu lúc này. Đợi đến ngọn núi chính từng cái trở lại, các viện quân đã lên đường đi trước Ngưng Vụ Phong, đó đã là chuyện hơn nửa canh giờ sau đó.
Trong nửa canh giờ, chúng trưởng lão Tẩy Kiếm Các nhìn chằm chằm vào mẫu kínhđồng xanh. Giờ phút này tử kính đã hoán đổi đến sắp đặt ở Ngưng Vụ Phong đã thu hết tất cả hình ảnh.
Ngoài ánh sáng vàng của kiếm trận là chi chít yêu binh mặc áo giáp màu đen. Từ đó sắp xếp thẳng hàng đến phương xa nơi tầm mắt không thấy, giống như con rắn lớn uốn lượn đang ngọa nguậy.Cuộc chiến đấu này, lấy thần thông của cầm yêu công kích làm mở màn.Cầm yêu liên quân Ẩn, Phụng giờ phút này đã bay lượn trên trời. Kiếm trận bảo vệ núi Tề Vân và bầu trời cùng nhau nên loài chim bay cũng khó tiến vào. Nhưng trải qua hơn mười canh giờ tỉ mỉ điều tức, cầm yêu tinh lực đạt tới đầy đủ nhất, giờ phút này phân chia ra hơn mười phía của trận, hẳn muốn liên thủ phóng ra thần thông.
Rất nhiều loại chim vốn sống bầy đàn, cầm yêu cũng không ngoại lệ.Thuật pháp thần thông đơn lẻ chung quy uy lực có hạn nhưng nếu tích nước thành trăm sông ah, đó chính là sóng lớn lướt nhanh không thôi! Khẩu quyết cầm yêu niệm chú cũng như thế. Tẩy Kiếm Các nhận ra trong đó có một loại cầm yêu gọi là ưng tước, trời sinh tính tình hung mãnh như hùng ưng. Thân thể lại chỉ lớn hơn ngỗng trắng bình thường không bao nhiêu, ở trong cầm yêu coi như có đầu nhỏ nhất. Nhưng khi mấy trăm đầu ưng tước tụ ở chung một chỗ cùng phóng thần thông, mọi người cơ hồ cũng có thể xuyên thấu qua mặt kính thấy làn sóng chấn động mạnh mẽ trong không khí.
Quả nhiên cuối cùng một tiếng kêu dài từ mấy trăm chiếc mỏ sắc bén đồng thời phun ra, bão tuyết khổng lồ bao bọc mưa đá từ trên trời giáng xuống. Từng cái mưa đá rơi xuống còn lớn hơn dưa hấu.Nếu dùng lưỡi dao sắc bén của nhân gian đi cắt, chỉ sợ cắt trên ba ngày ba đêm đều không đục ra vết tích.
Có người kiến thức rộng rãi, giờ phút này khẽ biến sắc nói: “Đây là lấy hạt giống Huyền Băng từ ruộng băng ở Nam Hải!”
Khí hậu khu vực Nam Hải quanh năm ấm áp, người phàm ở chỗ đó đa số cả đời cũng không nhìn thấy tuyết. Nhưng Nam Hải Thiên có một hang nham thạch dưới đất kỳ quái gọi là “ruộng băng”, cách mặt đất sâu mấy ngàn trượng, hàng năm bốc lên khí lạnh. Nơi đó diện tích rộng lớn, có tu sĩ xâm nhập trong đó, phát hiện phía dưới lại là thế giới băng tuyết mênh mông bát ngát, đông không tăng dày, hè không hòa tan.Nếu đi chỗ sâu xa hơn, nhiệt độ thấp đủ cho ngay cả thần niệm cũng muốn đông cứng. Nếu dùng pháp khí cắt xuống mấy trục đá khối băng mang ở trên người, vô luận phơi nắng như thế nào cũng sẽ không hóa thành nước trong. Ngược lại nếu ném vào trong tầng mây, nó sẽ hóa thành bông tuyết khổng lồ gọi là”Huyền Băng”. Độ cứng kiac òn muốn hơn xa rất nhiều vũ khí bằng kim được đặc biệt luyện khí.
Tẩy Kiếm Các không biết đây là vũ khí sắc bén phá trận Mịch La mang đến cho cầm yêu, chỉ cần vùi sâu mầm móng Huyền Băng vào trong đám mây, lại dùng thần thông ngâm gọi tới là có thể giáng xuống vô số mưa đá cứng rắn còn hơn xa đá kim cương!
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết có bao nhiêu mưa đá đầu nhập vào trong trận, sau đó truyền ra tiếng leng keng tinh tế dầy đặc. Băng kiếm đánh nhau, tiếng vang rất êm tai như hạt châu di chuyển trên khay bạc không dứt bên tai. Dù sao uy lực đại diễn kiếm trận không tầm thường, sứ mạng của nó chính là xoắn diệt hết tất cả vật thể đột kích. Mưa đá cứng rắn vẫn từng cái từng cái bị xoắn hết, hóa thành bụi băng theo gió bay đi. Dưới ánh mặt trời lại sáng rỡ lung linh mĩ lệ, ở trên đỉnh Ngưng Vụ Phong phản xạ tạo thành ánh sáng bảy sắc cầu vòng nhộn nhạo, nhìn từ đằng xa xa hoa lộng lẫy tựa như mộng ảo.
Lúc này Tề sư thúc tổ đang điều khiển mắt trận đại trận lại vẻ mặt thịt đau. Bởi vì tuy mưa đá bị xoắn thành phấn vụn vô hại bay đi nhưng trên thân rất nhiều phi kiếm cũng toác ra lổ hổng cỡ hạt gạo. Phải biết rằng, trong mỗi một tòa phân trận chỉ có ba thanh kiếm chủ trấn giữ, Ngưng Vụ Phong chỉ có hai cái, còn lại đều là phi kiếm địa cấp trung phẩm trở xuống, uy lực toàn bộ dựa vào cả đại trận cùng liên hợp trợ giúp nhau, nếu không căn bản không phát huy ra uy lực hoàn mỹ kiên cố khó phá vỡ nhất.
Đám Ưng Tước vừa thi triển kết thúc, tiếp theo lại có một bầy cầm yêu khác lên đài, lần này tụ lại tập trung gọi ra thần thông lại là một đầu hỏa phượng khổng lồ, vừa ra sân tựa hồ ngay cả không khí quanh thân đều đốt cháy. Bầu trời cả tòa Ngưng Vụ Phong đềubị bóp méo, xuất hiện hiện tượng không khí chiết xạ cùng với loại cảm giá cphơi nắng ở dưới sa mạc mới có. Hỏa phượng kêu hai tiếng mang theo vô tận nóng rực một đầu đâm vào trong kiếm trận.
Phi kiếm làm việc tròn trách nhiệm cắt nát thân hình khổng lồ mà hoa lệ của nó.Ngọn lửa thật nhỏ, cơ hồ bằng mắt thường khó có thể thấyùn ùn kéo tới, gần như văng đến trên thân mỗi một thanh phi kiếm.Mọi người Tẩy Kiếm Các quan sát Tử Mẫu Kính còn chưa phát giác ra điều khác thường, đám yêu binh trước đại trận lại nghe đến tiếng kít két răng rắc.
Đây là tiếng chưa từng truyền ra từ trên thân mấy phi kiếm. Lúc trước gặp phải Huyền Băng nhiệt độ cực thấp, tiếp theo lại bị mồi lửa tam muội chân hỏa của hỏa phượng thiêu đốt, chính là thật sự ở trong băng hỏa lưỡng trọng thiên, đổi thành thép bình thường đã sớm nổ tung, dù là phi kiếm cấp huyền cũng không chịu nổi. Tuy lại có uy lực của cả đại diễn kiếm trận thương tổn của những phi kiếm này đã giảm bớt rất nhiều, song tích cát thành tháp, công kích của cầm yêu cũng đang từng chút từng chútsuy yếu uy lực đại trận.
Sau khi hỏa phượng nhào tới, lại có một nhóm cầm yêu bay đến giữa không trung...Lúc này cũng đã nhìn thấu chỗ yếu Đô Thiên Đại Diễn kiếm trận.Chức trách vốn có của trậnchính là chặn địch nhân tiến công, tiêu diệttất cả vật xâm phạm.Vì vậy thứ này giống như xác mai rùa đen to lớn.Nói dễ nghe chút chính là người ở phía ngoài không vào được.Nói khó nghe chút thì chính là người ở bên trong cũng không ra được.Trừ phi dừng lại vận hành đại trận, đổi lại ở trên chiến trườngkhác, những cầm yêu này cũng khó có thể không chút sợ hãi thời gian dài đọc kêu. Dù trong chiến dịch ở Quỷ KhấpThạch Lâm, những cầm yêu này cũng phải hết sức chăm chú, hoàn toàn không cần phải lo lắng thuật pháp thần thông mặt đất công kích, phạm vi đọc lớn, hoàn toàn triển khai hết các sở trường.
Mặc dù các tướng lĩnh liên quân Ẩn, Phụng đều lòng như lửa đốt nhưng nghĩ đến mỗi lần công kích đối phương, Tẩy Kiếm Các đều phải dùng rất nhiều rất nhiều linh thạch tới hóa giải, cảm giác kia phải nói là hết sức sảng khoái.
Đợi đến cầm yêu trên trời thay phiên oanh kích xong, hơn nữa lộ ra bộ dáng mỏi mệt thì đã qua hơn hai canh giờ.Đô Thiên Đại Diễn kiếm trận không hổ là với danh tiếng trận pháp phòng thủ mạnh nhất Trung Bộ Nam Chiêm Bộ Châu, chỉ dựa vào hai thanh kiếm chủ vẫn có thể chống đỡ được.Chẳng qua ở trên phi kiếm mắt thường khó mà bắt đến quỹ tích di chuyển đã có rất nhiều vết thương đã rạn nứt, miệng toác, tổn thương trên đó nặng nhẹ không giống nhau.
Lúc này, ngọn núi cao nhất trên Tẩy Kiếm Các, đệ tử tiếp đón khách đang dẫn một người vào chủ điện. Người này thân thể to lớn cao ngạo, mặt mày lạnh lùng, thân cao gần bảy thước, cơ bắp cuồn cuộn, ngay cả mặt mũi đều có mấy phần thô bạo hoang dã, chợt nhìn xuống tu sĩ bình thường phía dưới thì có phần không giống với bộ dáng áo bào rộng bồng bềnh của họ. Bao gồm cả các chủ Tẩy Kiếm Các- Từ Viễn Chí, tất cả mọi người đứng lên gọi: “Bảo trưởng lão.”
Trong ánh mắt mọi người nhìn về phía người đó đều mang theo vài phần kính ý. Chỉ có hai người trong góc đại điện, ngẩng đầu nhanh chóng nhìn thoáng qua hắn rồi lập tức cúi đầu.
Người này chính là thủ lĩnh đội ngũ Quảng Thành Cung phái tới tăng viện, Bảo Doãn Hợp. Mấy năm nay chiến tuyến phía bắc Nam Chiêm Bộ Châu căng thẳng, Bảo Doãn Hợp ở trong mấy vị trưởng lão đều là người tài giỏi Quảng Thành Cung phái tới đóng quân ở chiến tuyến