Ôn Yêu như con thằn lằn đứt đuôi vậy, cơ hồ đem tất cả lực lượng còn dư
lại đều hóa thành ôn chủng biến dị, đi dây dưa Khánh Kị cùng Hình Nhị,
chỉ ẩn xuống một chút tinh lực cuối cùng của bản thể để trốn đi, len lén từ dưới đất bỏ chạy, cách xa nơi thị phi này.
Hiện tại, hai nhóm người trước sau truy kích nó đã đụng nhau, hơn nữa giống như còn có
thâm cừu đại hận, ngay cả sống chết của nó nhất thời cũng không có người quan tâm.
Nhưng nó dù sao không phải là Thổ Hành tôn, không có thiên phú độn thổ,ở trong lòng đất không được bao xa sẽ phải lộ đầu ra.
Ông trời cuối cùng cũng chiếu cố nó. Sau nửa ngày xui xẻo, lúc nó từ trong
đất nhô ra, trước mặt lại có một tiểu cô nương phàm nhân, đây cũng là kí chủ nó thích nhất.
Ôn Yêu hôm nay đã suy yếu không chịu nổ,i có
chút hôn mê rồi, nó đang muốn sung sướng nhào tới, tiểu cô nương này
lại phát hiện nó trước một bước, hơn nữa dùng một loại ánh mắt kỳ quái,
tính toán mà nhìn nó.
Chỉ là một người phàm thôi, có cái gì để
đấu? Nó hiện tại mệt chết đi rồi, vội vàng chiếm thân thể này rời đi
thôi. Khói xanh giống như rắn quấn qua, muốn tốc chiến tốc thắng.
Lúc này, nó mới muộn màng mà nhớ tới: giữa trung tâm rừng rậm cách địa
phương hai hỏa Đại yêu quái không xa, tại sao vô duyên vô cớ xuất hiện
một cô gái phàm nhân chứ? Sau đó nó mới nhìn thấy, hai bên cô gái này,
có một gã người tu tiên.
Ninh Tiểu Nhàn bất động thanh sắc phóng
ra một mô hình kết giới nhỏ. Nàng còn không làm được việc lặng yên không một tiếng động thu thập hết con Ôn Yêu này, đến lúc đó quấy rầy Khánh
Kị cùng Mịch La giữa sân có lẽ sẽ không tốt, nàng muốn lén lút rời đi,
không mang theo một đám mây nào, kinh động người ta thì làm sao có thể
an tĩnh rời đi?
Sau đó con Ôn Yêu này liền gấp không thể chờ nhào lên rồi.
Nàng cũng được chứng kiến sự lợi hại của nó, ngay cả thủ hạ của Khánh Kị đều bị thua thiệt. Nhưng bây giờ nó đã là nỏ mạnh hết đà rồi, mà nàng cả
một ngày hôm nay cũng không có hoạt động tay chân, lại quan sát nó làm
nhục Như Cơ, còn hành hạ hơn phân nửa canh giờ, hiện tại trong lòng đối với nó tràn đầy ác ý. Vừa là nó tự động đưa tới cửa, vậy thì đừng trách nàng đánh chó mù đường!
Giống như Đồ Tẫn, Ôn Yêu nếu muốn chiếm
cứ thân thể người thì phải từ thất khiếu loài người chui vào. Nó mới
nhào tới trước mặt Ninh Tiểu Nhàn, liền thấy cái cô nương này không
biết từ nơi nào lấy ra một chung rượu nhỏ, không chút hoang mang hất vào nó. Động tác kia, giống như là hướng trên mặt tên dê xồm giội rượu một
cách tự tại thoải mái.
Ôn Yêu không phải là tên dê xồm bình
thường, nhưng động tác của nàng quá nhanh, nó tất nhiên không tránh
khỏi, bị nước trong chén giội tưới ướt một đầu.
Đau nhức truyền
đến, Ôn Yêu la hét thảm thiết, đau đớn giống như bị chất lỏng của cây bồ đề dội trúng. Phải nói là, nó cũng không nhớ được hôm nay đã kêu thảm
thiết bao nhiêu lần, đại khái tiếng thét qua một vạn năm qua cộng lại
cũng không nhiều hơn hôm nay đi?
Chất lỏng màu đỏ đỏ này đụng vào nó tựa như a- xít sun-phu-rit văng đến thân thể con người, tuôn ra
rất nhiều tiếng xèo xèo, lại có một bộ phận lớn khói xanh trực tiếp bị
bốc hơi.
Ninh Tiểu Nhàn cũng không còn ngờ vật này cư nhiên tốt
như vậy, nàng le lưỡi nói: “Hì, chẳng qua là máu ở trên mào của gà vàng
vạn tượng kỳ thôi mà có tác dụng như vậy?” trong Thần Ma ngục đang nhốt
một con yêu gà vàng, là bị Đồ Tẫn ném vào, nguyên nhân hình như là...... cưỡng bức một cô gái? Lúc ấy nàng vừa vặn đi ngang qua, vừa nhìn một
cái liền giận không kiềm chế được. Kết quả sau khi bắt đi vào, con yêu
quái này một dòng nước mắt một dòng nước mũi nằm dưới đất khiếu nại. Nói nó thân là kim kê, trời sinh dương khí quá vượng, thường xuyên không
quản được nửa dưới của mình.
Ninh Tiểu Nhàn vốn muốn đem nó chém
thành trên dưới hai khúc, kết quả lò luyện đan Cùng Kỳ cũng cầu tình cho nó, nói rằng lời nó nói căn bản là thật. Cũng không phải con cọp thất
đức này đột nhiêm có lòng tốt, mà do kim kê đực tồn tại vốn rất hiếm
rồi, máu kia có chứa hiệu quả chí dương. Cũng là dược liệu quan trọng
trong rất nhiều phương thuốc dân gian, vì vậy nó đề nghị nữ chủ nhân
không ngại đem này con gà này nuôi trong Thần Ma ngục, để nó thường
xuyên cống hiến một chút máu ra ngoài.
Vừa là kho máu di động,
cứ thế chuyện ngu xuẩn giết gà lấy máu như vậy lại không làm được rồi,
cho nên cuộc sống của con kim kê này ở trong Thần Ma ngục trôi qua không tệ, Đồ Tẫn còn thường xuyên cho nó mấy viên dược liệu mấy trăm năm bồi
bổ thân thể. Chuyện lấy máu này cũng không có máu tanh giống nàng tưởng
tượng. Dù sao cũng là yêu quái vạn tượng kỳ rồi, kim kê muốn lấy ra máu trên người mình, trên căn bản búng tay là được.
Mà máu gà lần
này lấy ra hắt lên Ôn Yêu, là máu trên mào kim kê. Dân gian sớm có cách
nói, máu ở trên mào gà hơn mười năm là dương khí vượng nhất. Con Kim kê
này thành yêu mấy trăm năm, máu trên mào lại càng là tồn tại chí dương
chí liệt, kết hợp với việc Ninh Tiểu Nhàn chế biến thêm hơn mười vị vật
liệu tính dương, lúc này đã tưới Ôn Yêu gần chết.
Khỏi cần nói,
nó đã đá trúng tấm sắt lớn. Ôn Yêu rút kinh nghiệm xương máu, hiểu được
mình lại đem con cọp trở thành heo đần tới gặm, không bị bị cắn ngược
lại một cái mới là lạ! Nó ngay cả cố gắng cuối cùng cũng lười thử sức,
trực tiếp xoay người muốn chạy, hiện tại một luồng khói xanh này đã
không lớn bằng bàn tay rồi, màu sắc lại càng nhạt đến không có sức
sống, giống như là bị gió thổi trúng sẽ phải tiêu tán trong vô hình ...
Cho dù nó là yêu quái sống từ thời kỳ trung cổ đến bây giờ, bị mười mấy
người thay phiên độc ác chà đạp như vậy, thân thể cũng sớm bị tàn phá
giống như ngọn nến trước gió, lảo đảo muốn ngã, Ninh Tiểu Nhàn có cảm
giác mình thổi thêm một hơi là có thể dập tắt tính mạng của nó.
Chẳng qua vật này bỏ chạy cũng thật rất nhanh, nàng cũng không quan tâm mùi
tanh nồng, trực tiếp ngậm một miệng máu lớn trên mào kim kê “Phụt” một
tiếng phun ra ngoài. Nàng vận lên thần thông, một búng máu này như mưa
phun ra, nhất thời đem đoàn khói xanh cuối cùng bao phủ chặt chẽ.
Miệng máu kim kê này, trở thành Lạc Đà đè sập một cây rơm rạ cuối cùng. Ôn
Yêu phát ra một tiếng gào to không cam lòng, cũng là tiếng hét thảm cuối cùng của nó trên thế gian này, sau đó hóa thành khói trắng, lượn lờ
tiêu tán giữa thiên địa. Tiếng hét thảm này quá mức kinh thiên động địa, chấn động mặt đất khẽ rung vài lần.
Ngay tại lúc này, vẫn đàng
hoàng đứng ở bên cạnh Khánh Kị công tử, cái tiểu lâu la mặc áo đen phía
sau Hình Đại, đột nhiên xoay đầu lại, hướng nơi này nhìn thoáng qua.
Chỉ một cái liếc mắt mà thôi. Ninh Tiểu Nhàn lại cảm thấy, hắn nhất định
nhìn thấu những hành động của nàng. Người này trước mặt diện mạo rất
bình thường, không có chút đặc điểm nào, nhét vào trong đám người tìm
khắp không ra, nhưng ánh mắt của hắn tựa như rắn độc đang muốn nhắm
người mà cắn, nàng bị nhìn chằm chằm một cái như vậy, đã cảm thấy lạnh
cả người, lưng đổ mồ hôi, thậm chí tay chân đều có chút như nhũn ra.
Kể từ khi thần thông của nàng tiến nhanh tới nay, chỉ có chưởng môn Bạch
Kình của Triều Vân Tông là làm cho nàng có cảm giác như thế. Đây là
người có thân phận địa vị, thực lực cảnh giới phóng ra lớn cỡ nào, may
là nàng đạo tâm kiên định, cũng vận khởi tâm pháp Thấy Mầm Biết Cây, mới có thể làm chính mình tốt hơn một chút.
Hắc y nhân kia thấy nàng, làm như hơi ngẩn ra, sau đó trong mắt liền hiện lên ánh mắt mơ hồ, giống như đang suy tư điều gì.
Đang lúc này, Khánh Kị công tử hô to lên một tiếng điếc tai nhức óc “Cứu mạng”.
Hắc y nhân lập tức thu hồi ánh mắt.
Ngay giữa sân, Khánh Kị công tử đã la xong, khắp mọi nơi một mảnh an tĩnh,
ngay cả Mịch La cũng lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy, nín thở.
Người đại ca này của hắn mặc dùchí lớn nhưng tài mọn, nhưng luôn luôn rất sĩ
diện, cũng không phải là loại nhu nhược, đột nhiên làm việc không thể
diện như vậy, nhất định có nguyên nhân.
Nhưng qua mấy hơi thời gian, trong sân là một mảnh an tĩnh, một chút dị động cũng không có.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Khánh Kị công tử, đều kỳ dị khiến hắn đỏ mặt lên.
Đúng lúc này, hắc y nhân ở bên cạnh hắn đột nhiên quay đầu lại, thản nhiên
nói: “Ta một mực ở nơi này, ngươi không cần phải kêu to như thế.” Dứt
lời, từ sau đầu xách cổ áo Khánh Kị ném ra ngoài. Phương hướng hắn ném
chính là chỗ mới vừa rồi Ninh Tiểu Nhàn ẩn thân.
Tất cả mọi người đều coi hắn là con tốt thí, mà Khánh Kị lại hướng về phía con tốt thí này cầu cứu?
Nhưng người này đứng ngay bên cạnh, sao Khánh Kị còn dài dòng gào thét gọi hắn về chứ?
Giải thích duy nhất là Khánh Kị cũng không biết hắn vẫn đang ở bên cạnh
mình. Đây là cái logic rắm chó gì? Mịch La theo bản năng phân tích một
chút, sau đó bởi vì Hắc y nhân cử động mà không có ngẫm nghĩ tiếp nữa.
Không cần hắn hạ lệnh, người phía sau hắn đã rối rít xuất thủ chặn lại.
Hắc y nhân kia đột nhiên quỷ bí cười một tiếng. Hắn đứng ở phía sau Hình
Đại, lúc này trong tay đột nhiên móc ra một vật đen xì, lập tức thoáng
cái bóp nát, sau đó khắc ở sau gáy Hình Đại. Lần này cố nhiên đánh bất
ngờ, lấy bản lãnh của Hình Đại lại không thể tránh khỏi.
Mặt Hình Đại đột nhiên trở nên trắng bệch. Râu mép của hắn vốn là đã trắng, lần
này mặt đầy sương tuyết màu tím, con ngươi lại chuyển thành màu xanh
biếc, quỷ dị nói không ra lời, hình thành hai màu sáng tối đối lập, phía sau hắn đột nhiên dâng lên một mảnh hư ảnh màu đen, giống như là đầu
hổ, hoặc như là đầu báo, vặn vẹo ngọa nguậy, giống như vật còn sống.
Hắc y nhân chỉ chỉ đám người Mịch La, tùy ý nói: “Ngăn bọn họ lại.” Sau đó
cũng không quay đầu lại mà đuổi về phía phương hướng của Khánh Kị.
Nghe hắn nói như vậy, trong miệng Hình Đại phát ra một tiếng rống to không
giống tiếng người, sau đó liền lấy ra một thanh kiếm từ trong túi, hai
tay nắm lấy, quả nhiên tiến lên chặn lại. Hắn là tu sĩ nhân loại ở Đại
Thừa trung kỳ, đối diện lại có ít nhất bốn người tu tiên, sức chiến đấu
không thua hắn, còn có đông đảo tâm phúc Mịch La, hắn thế nhưng lại
không hãi sợ, song kiếm run nhẹ, bắn ra bảy kiếm quang, như Bắc Đấu Thất Tinh trên trời, nhắm thẳng vào mọi người lao đến.
Kiếm quan này
có đại diện là chòm sao “Tử Vi” mũi nhọn trước hết trừ đánh tới pháp khí của một tu sĩ trong đó, đột nhiên bùm một tiếng nổ tung, nổ văng mất
nửa người dưới của tu sĩ kia.
Lúc này những người khác mới thu
hồi lòng khinh thường, thi triển tất cả các thần thông tới đánh nhau.
Con ngươi màu xanh của Hình Đại dựng thẳng lòe lòe, thần thông xuất thủ
vừa hung ác vừa tàn nhẫn đến liều mạng, đối với an nguy của bản thân
cũng không có nửa điểm phòng hộ. Vẻn vẹn bên trong mười mấy hơi thở, hắn lấy lực lượng một người gắt gao cuốn hơn mười người ở trong sân, khiến
cho hai thanh bảo kiếm trong tay xuất thần nhập hóa, tinh mang đầy trời, trong ánh sáng ngọc hoa lệ càng thêm bi tráng.
Bản thân hắn tu
vi nồng hậu, giờ phút này lại hổ điên, đem thần thông tu vi toàn thân,
máu huyết sinh mệnh lực đều ép ra ngoài, hoàn toàn khiến mọi người không thể vượt Lôi Trì nửa bước.
Thủ đoạn của hắc y nhân kia thật là
đáng sợ, tâm địa thật là tàn nhẫn, hoàn toàn dễ dàng hy sinh một tu sĩ
Đại Thừa kỳ như thế. Mịch La nhìn hắn, trên mặt âm tình bất định.
Hư ảnh màu đen trên đầu Hình Đại giống như đang gầm thét không có âm
thanh, rốt cục càng ngày càng nhạt. Kiên trì thêm mấy chục hơi thở, hư
ảnh màu đen rốt cục không cam lòng gầm thét một tiếng, từ từ tiêu tán.
Mà Hình Đại tựa như công dụng của thuốc kích thích đã qua, tinh thần đột nhiên suy sụp, kiếm trong tay cũng rũ xuống, bị Thủ Ấn của cao thủ Đại
Thừa kỳ Sư Vô Nhai bổ vào trên đỉnh đầu.