Từ thôn Thiển Thủy đến huyện
Tứ Bình đều trong phạm vi quản hạt của phái Xích Tiêu, trên quan đạo
cũng rất thái bình. Trên đường đi Ninh Tiểu Nhàn trải qua mấy cái thôn
trang, thoạt nhìn đều yên tĩnh tường hòa.
Bởi vì khởi hành hơi
muộn, Ninh Tiểu Nhàn đi được mười lăm dặm thì trời cũng đã tối. Lúc nàng đi qua một cái thôn xóm nhỏ, thấy phòng ốc nhà nông khói bếp lượn lờ,
mới nhớ tới chưa ăn cơm tối, lập tức cảm thấy bụng thật đói. Có điều
huyện Tứ Bình gần ngay trước mắt, nàng cũng không muốn gặm lương khô.
Nàng đã tới huyện Tứ Bình hai lần, đều là theo một nhà Tống tẩu tới đi chợ
xem náo nhiệt, nên biết rõ mấy quán cơm nhỏ nấu ăn ngon. Hiện tại trong
túi quần cũng có tiền rồi, đã bước về phía tây sao ta không tự thưởng
cho mình một lần nhỉ?
Nàng bước nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã
thấy được cầu tàu gỗ của bến phà nhỏ. Hiện tại nàng chỉ cách huyện Tứ
Bình có một con sông thôi.
Nàng còn nhớ rõ Lưu thúc người đưa đò
trên sông rất chất phác, trong 4~5 năm qua, mỗi người qua đò chỉ thu 2
đồng tiền, già trẻ không lừa gạt.
Nhưng mà đến gần mới phát hiện, thường ngày cái bờ sông rộng con mèo nhỏ chỉ vẹn vẹn có nhảy ba lần là
qua, giờ thấy rất nhiều đầu người lay động, trên gương mặt mọi người
tràn đầy vẻ lo lắng.
Sau khi nghe ngóng, Lưu thúc sai người đến
nói, hôm nay hắn bị bệnh, biết không thể chèo thuyền, chỉ phải thỉnh mọi người từng người giải tán đi, hoặc là ngày hôm sau lại đến.
Sông Tố là dòng sông rộng chừng trăm trượng. Sông cũng không sâu, lúc khô
cạn, thậm chí mọi người có thể đi qua từ lòng sông, chỉ cần ngươi
không chê hai ống quần bị nhiễm bùn nhão. Thế nhưng mùa hạ năm nay, mực
nước sông Tố dâng cao, đoạn thời gian trước lại vừa mưa to xong, lượng
nước đầy đủ, nàng cách bờ bên kia rất xa đều thấy được lòng sông có mấy cái vòng xoáy nhỏ, đó là biểu hiện nước sông chảy xiết. Xem tình trạng
như vậy, nghĩ tới bắt buộc phải đi thuyền.
Ninh Tiểu Nhàn cắn môi dưới. Nàng đã phải bỏ ra mấy canh giờ mới đi được đến nơi đây, tuy nói
đi quan đạo, nhưng người đi đường cũng sẽ không quá vui sướng, ít nhất
trên đường cái đều không có trải xi-măng, mặt đường có chút gập ghềnh,
cộng thêm ngựa phi nhanh qua, móng ngựa cát vàng hất bụi phía sau, cái
kia thực gọi là mặt đầy tro ah. Cái chỗ này, thì ai có thể tính toán xem chỉ số pm 2. 5 (PM2.5 là chỉ số về chất lượng không khí, chỉ kích thước và mật độ những hạt trôi nổi trong không khí. Bụi PM2.5 là các hạt bụi
lơ lửng có đường kính nhỏ hơn hoặc bằng 2,5 µm (micromet) cao hay không?
Quan trọng nhất là, sắc trời đã tối. Nếu không tranh thủ thời gian qua sông, buổi tối nàng đành phải ngủ ở trong Thần Ma ngục rồi. Tuy nói lúc này
hiện tại chỉ có Trường Thiên là người sống, nhưng mà bảo nàng ngủ trong
ngục giam một đêm liền cảm thấy hơi dọa người.
Người bên bờ bên
kia hiển nhiên cũng hơi băn khoăn, nghị luận trong chốc lát liền cảm
thấy vô kế khả thi, mọi người liền chuẩn bị giải tán đi rồi.
Ninh Tiểu Nhàn thở dài, chuẩn bị tìm chỗ để ẩn nấp, sau đó tìm Trường Thiên
pha trà đi, thoát khỏi ban đêm nhàm chán, sáng sớm ngày mai lại đến qua
sông.
Nàng vừa mới ý định dời bước bỏ đi, sau lưng truyền đến nhẹ giọng kêu gọi:
“Ninh cô nương?”
Một địa phương vắng vẻ này mà còn có người nhận ra nàng? Nàng phản ứng đầu
tiên là chuyện Thiện trưởng lão giúp nàng lấy hạt giống gạo Vân Hương bị bại lộ, cơ thể lập tức cứng ngắc lại, trong đầu chuyển qua rất nhiều ý
niệm, đơn giản là làm thế nào tìm cái địa phương ẩn nấp tốt để trốn vào
Thần Ma ngục, lại cảm giác có người đi đến bên cạnh mình rồi đứng lại.
Nàng cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy một đôi mắt ôn nhuận sáng ngời, còn có chút mang theo vui vẻ.
Quyền Thập Phương! Tại sao hắn lại ở chỗ này?
Quyền Thập Phương nhìn qua nàng, trong lòng chẳng biết tại sao hiện lên nhàn
nhạt vui sướng. Cứ tưởng rằng lần xuất ngoại đến phái Xích Tiêu vẫn nặng nề như lúc trước, cũng sẽ bị nữ tử nhàm chán quay chung quanh, nào biết được lúc này ngây người hai ngày, trong đầu nhớ rõ nhất lại là cái súp
nồi khoai lang kia, cùng với nữ hài tử ăn mặc quần áo vải thô. Hôm nay
từ phía sau lưng chỉ thấy được hình dáng, là hắn đã có thể nhận ra.
Chỉ là chẳng biết tại sao, nữ tử khác thấy hắn đều mặt đầy hoa đào, chỉ có
nàng gặp được hắn, lại giống như thấy quỷ, sắc mặt xanh trắng.
“Ah, đã lâu không gặp.” Nàng thuận miệng chào hỏi, “Quyền chân nhân cũng định qua sông hả?”
Hắn không phải đi tới đi lui bằng kiếm tiên sao? Có tất yếu tới nơi này chờ thuyền không? Thật kỳ quái, hay là phi kiếm của hắn bị hỏng? Ninh Tiểu
Nhàn một bụng đầy ý xấu mà nghĩ. Đằng sau Quyền Thập Phương còn bốn, năm người đang đứng, cũng đều khí vũ ngang hiên, xem bộ dáng là sư huynh đệ đồng môn của hắn rồi, mặt khác còn có một nữ tử mặc đồ đỏ, da thịt
tuyết trắng, mũi ngọc môi đỏ, lớn lên cực xinh đẹp, nhưng đầu lông mày
dài nhỏ như vẽ hơi nhếch lên, hiển nhiên tính tình không phải quá tốt.
“A. Ta đến thăm ông ngoại, lão nhân gia ông ta không thích làm cho người ta chú mục, nếu như ta phi kiếm tiến vào huyện Tứ Bình thì quá mức rêu rao rồi, lão nhân gia không thích. Ta lại để cho các sư đệ các sư muội
đi đầu trở về, bọn hắn không chịu nên đi cùng ta đến đây .” Bên bờ sông
kia là huyện Tứ Bình rồi, hắn phi kiếm đáp xuống rừng trúc gần bến phà, sau đó đi tới ngồi thuyền, nào biết được lại ở chỗ này gặp được nàng.
Thật thú vị ah, cách một ngày mà thôi, bỗng là “Đã lâu không gặp” rồi
hả?
“Nhà đò bị bệnh, hôm nay không thể đưa đò, người đứng ở chỗ
này không thể qua được rồi.” Nàng đột nhiên nhớ tới trước mặt vị này
chính là đại tu sĩ, vì vậy mắt đảo tròn, “Quyền chân nhân thần thông
quảng đại, nhất định có biện pháp tiễn đưa ta qua sông đúng không?”
Hắn mỉm cười: “Đó là tất nhiên. Đừng gọi ta là Quyền chân nhân, gọi Quyền
Thập Phương hoặc Quyền sư huynh là được.” Hắn xưa nay nói chuyện trầm
ổn, nhưng lúc đối mặt với nàng lại cảm giác rất nhẹ nhàng, ngay tiếp
theo nói chuyện cũng bắt đầu hưng phấn…, quay đầu giới thiệu với các đệ
tử Triều Vân tông khác, “Vị này chính là Ninh cô nương, tiệc chay chúng
ta hôm qua dùng ở phái Xích Tiêu, là do nàng đến chủ bếp.”
Ninh
Tiểu Nhàn cũng không giống như người bình thường, thấy nhóm tiên trưởng
là e sợ, dùng bày ra lễ phép mà thôi. Không hề nghi ngờ, nàng nấu tiệc
chay làm cho người khắc sâu ấn tượng, chúng đệ tử không khỏi động dung,
nhìn nhiều nàng vài lần, lại phát hiện cô bé này tuy không phải tuyệt
mỹ, nhưng khí chất tươi mát, đúng là càng xem càng nén lòng mà nhìn xem
lần hai, không khỏi nhìn phía nữ tử áo đỏ Thạch Quý San, đã thấy sắc
mặt nàng khẽ biến.
Đại sư huynh Quyền Thập Phương của bọn hắn
nhìn như ôn hòa hữu lễ, nhưng đối với nữ nhân cho tới bây giờ đều giữ
một khoảng cách. Thạch Quý San si ngốc mà ưa thích hắn đã nhiều năm,
nàng đã nhiều lần ám chỉ Quyền Thập Phương, nhưng hắn chưa bao giờ có
đáp lại. Hiện tại nữ tử xuất hiện nơi này, rõ ràng có thể làm cho Quyền
Thập Phương chủ động mở miệng mời đến, hơn nữa còn có thể nhẹ nhõm vui sướng mà nói chuyện với nhau, lúc trước đều chưa từng có qua.
Quan trọng nhất, cô gái này lại là người phàm. Quyền Thập Phương là đại đệ
tử thứ ba trong Triều Vân tông khiến người chú mục, sư trưởng bọn họ
cũng ký thác kỳ vọng, sao hắn lại có quan hệ với một nữ tử người phàm?
Khi hai người đang nói chuyện, không có chú ý tới mọi người Triều Vân tông ở giữa mắt đi mày lại. Quyền Thập Phương bộ dáng tuấn tú, dáng người cao
ngất, khí chất lại thoát tục, đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà,
lập tức có không ít đại cô nương mị nhãn bay tới, mà Ninh Tiểu Nhàn đứng tại bên cạnh hắn thì nhận được ánh mắt lạnh buốt như dao găm rồi.
Nàng cười khan một tiếng nói: “Có thể mang mọi người cùng qua sông không?”
Lập tức chứng kiến trên mặt Quyền Thập Phương nhàn nhạt vẻ làm khó, lập
tức kịp phản ứng: “Đúng á, hắn đã không muốn rêu rao mới vứt bỏ phi kiếm đến ngồi thuyền, hiện tại mình lại muốn hắn xuất ra thủ đoạn thần thông quảng đại chở nhân dân quần chúng qua sông, còn đâu im lặng xuất hiện
nữa?”