Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 564: Q.6 - Chương 564: Đánh Cướp Hàng Hóa




“Bọn họ nói rất đúng … bọn ta chính là tọa khách Kính Hải Vương phủ” Mấy chữ này nói xong, hắn thấy trong đôi mắt của Ninh Tiểu Nhàn lóe lên ánh sáng sắc nhọn “Sau đó các tu sĩ hướng bóng đen này nói, tựa như không như ý, bóng đen kia tức giận, nước sông bắt đầu tràn lan, các tu sĩ cũng lấy pháp khí ra, chuẩn bị khai chiến. Chúng ta cách Đại Giang không xa, sợ bị cuộc chiến liên lụy, nên không nghe nữa mà vội vàng lên đường” Trong thương đội mặc dù có cao thủ trấn giữ nhưng hắn cũng luôn tuân theo tôn chỉ, chi bằng bớt một chuyện chứ không kiếm thêm một chuyện.

Ninh Tiểu Nhàn gật đầu, biết cách làm của Tiếu Tử thật ra không có nửa điểm sai lầm. Đối với thương nhân, chỉ cầu bình an, kiêng kỵ nhất là lòng hiếu kỳ. Với hắn chỉ cần bình an đưa đồ tới đích, đó mới là mục đích.

Lúc này, lão bản cũng bưng lên mấy món khác, bên trong có hoạt châu tử vừa tới, cùng với một đĩa thịt lừa nướng.

Hoạt châu tử này thật ra chính là trứng gà, trứng gà ấp chừng mười ngày cho thành hình, bắt đầu thành hình có đầu, cánh, chân, nhưng lại chưa chính thức có hình gà. Lúc này đem trứng gà bỏ vào nước lạnh nấu từ từ, cách một chút thời gian lại thêm một chút hương liệu, gà chưa ấp thành con nhưng chất thịt cực kỳ tươi mới, nước canh hương vị ngọt ngào, tác dụng chữa trị nhức đầu, đau nửa đầu, và các bệnh liên quan tới công năng của tứ chi, là thức ăn ngon mà rất nhiều người già đều mong muốn. Chẳng qua, điểm tâm này cần chọn thời điểm lấy ra hợp lý và thời gian nấu vừa tới.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn trứng gà này, cười cười. Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải thức ăn ngon mà không nguyện ý ăn.

Tiếu Tử cũng không nhận ra, nói tiếp “Chúng ta đi được thời gian ngắn, lại không thấy phú hào cùng tu sĩ cứu tế nạn dân, nên tổ chức tráng niên cùng nhau tu bổ đê đập bị hồng thủy đánh vỡ. Không ngờ lại nhìn thấy cờ hiệu của Kính Hải Vương phủ, vung tiền như rác ở nơi tiên tông cũng không quản tới, ra sức hỗ trợ người dân, làm tới không thể tốt hơn”

Như vậy thật thú vị a. Nàng nâng cằm lên nói “Hoàng Phủ gia ở bờ Kính Hải. hắn phái người chạy tới phía nam lấy lòng bình dân bá tánh làm cái gì? Quả nhiên là thiện tâm nổi lên?” nàng thấy hai người phụ tử Hoàng Phủ, tuyệt không giống người không để ý chuyện bên ngoài, một lòng chỉ muốn làm người tốt, làm thánh hiền a. Chỉ nói Hoàng Phủ Minh, tuổi còn trẻ sẽ đem nhân mạng để trong lòng sao? Nhưng cứu dân cứu lửa như vậy để ra vẻ cái gì a?

Tóm lại là vương phủ chuyện lạ quá nhiều, nàng cũng không thể quản, lúc này đem chuyện này bỏ qua, không suy nghĩ sâu xa nữa. Nhưng nàng đang muốn mở miệng, trên mặt đất có một bóng ma rung động, sau đó một địa âm mang tin tức đi ra, hướng Ninh Tiểu Nhàn vái chào, sau đó mở miệng nói mang theo âm thanh của Dương chưởng quỹ của Ninh ký vang lên “Ông chủ, việc lớn không tốt, mười vạn cân linh trà mới đưa đến khố phòng bị cướp”

Dương chưởng quỹ trong lòng gấp gáp, âm lượng khó tránh khỏi cao hơn, lời vừa nói ra, bốn phía nhất thời tĩnh lặng. Cũng may Dương chưởng quỹ cũng biết sự thể lớn, trong lòng có hoảng loạn nữa nhưng nói chuyện vẫn tận lực vững vàng, đơn giản, Ninh Tiểu Nhàn âm thầm gật đầu, xem ra trình độ chọn lựa người của Ninh Vũ cũng tốt.

Sáng nay Tiếu Tử mới mang theo thương đội tiến vào kinh đô, đem nhóm linh trà cuối cùng vận chuyển tới khố phòng niêm phong vào kho, kết quả ba người Ninh Tiểu Nhàn mới vừa rời thành thì một đám hắc y nhân từ cửa sau lẻn vào, đánh ngã thủ vệ, đem linh trà trộm đi. Bọn trộm thân thủ đều bất phàm. Mấy hộ vệ không có tu vi chỉ có công phu phòng thân chỉ trong thời gian ngắn liền bị đánh gục.

Dương chưởng quỹ nói tiếp “Trừ Linh trà, trong khố phòng những vật khác đều không bị hao tổn. Ta đã báo cho ẩn vệ trong khách sạn của đại gia, bọn họ đã đi trước truy tìm. Còn có, chuyện này có cần báo quan hay không, xin đại nhân định đoạt”

Hắn nói ba câu mang ba nội dung khác nhau. Đầu tiên mục đích của cường đạo hết sức rõ ràng, hơn nữa cũng nói rõ tình huống và số lượng linh trà, nếu không làm sao có thể nói lưu loát như vậy? Tiếp theo, ẩn vệ cũng đã biết chuyện này, hơn nữa đang tra soát. Yêu quái có nhiều người truy tung rất tốt, nàng cũng hơi yên tâm. Thứ ba, đang xin chỉ thị có đem việc này náo lớn lên không?

Bởi vì Bạch Ngọc Kinh sắp cử hành đấu giá, hiện tại trong kinh đô có thể có trọng binh canh gác. Dưới tình huống này còn khiến cho khố phòng Ninh ký bị trộm, tương đương ở trên mặt đốc vụ đánh một cái bạt tai vang dội, thật muốn làm cho người ta không ra sức tra cũng không được. Nhưng tin tức này cứ như vậy lộ ra ngoài, thể diện của Ẩn Lưu cùng Ninh ký ở trước mặt người tu tiên cũng không biết nhét đi đâu.

Kết quả lông mày Ninh Tiểu Nhàn nhăn lại, ra lệnh địa âm hồi báo “Không báo quan”

Tiếu Tử cùng Cưu Ma đều nhìn về phía nàng. Nàng thấp giọng nói “Đám người này nếu dám ở nơi đầu sóng tranh đoạt, đã nói lên mười phần nắm chắc không bị đốc vụ cục tóm. Nói không chừng còn hi vọng chúng ta báo quan, khiến Ẩn Lưu cùng Ninh Ký ném đi mặt mũi”

Nàng suy nghĩ một chút lại ra lệnh cho địa âm mang tin tức, nói nhỏ mấy câu. Tiểu quỷ vừa biến mất trên mặt đất, nàng lúc này đứng lên nói “Mau trở về” sau đó ném trên bàn một thỏi bạc, rời đi.

Diện tích kinh đô quá lớn, cho dù nơi bọn họ dùng cơm cách thành rất gần, dùng Bích Thủy kim tỳ thú cũng chạy hơn nửa canh giờ mới tới kho hàng Ninh ký. Dương chưởng quỹ đã đem tiểu nhị cùng hộ vệ toàn bộ triệu tập trong sương phòng, hiện trường mất trộm cùng ẩu đả vẫn giữ nguyên, chờ ông chủ tới xem xét. Ninh Tiểu Nhàn vừa nói không báo quan, hắn đã đóng chặt cửa trước cửa sau, cho dù trước đó hàng xóm nghe được gió thổi cỏ lay gì cũng không theo dõi được.

Tiền viện kho hàng là nơi bán lẻ thuốc, sau đó là đình viện rộng rãi, sân cũng rất lớn – đây đều là vì bố trí thuận tiện cho việc tháo dỡ hàng, trừ trọng địa là kho hàng còn có sương phòng của tiểu nhị và hộ vệ. Ngoài cửa kho hàng còn có thêm kết giới, vừa có tác dụng bảo vệ, mỗi lần bị đánh vỡ sẽ kinh động đám người Dương chưởng quỹ. Giờ phút này cửa kho hàng đương nhiên là đã bị mở ra, trừ toàn bộ Linh Trà biến mất thì không có vấn đề gì phát sinh, mọi vật bên trong văn bản giữ nguyên, xem ra đạo tặc cũng biết thời gian quý giá, sẽ không lãng phí thời gian với các đồ vật khác.

Bảy hộ vệ, có bốn người bị thương, trong đó có một người trọng thương, có điều bọn hắn cũng thành công đánh chết một địch nhân. Theo thuật lại thì đạo phỉ tấn công chớp nhoáng, chỉ mười mấy hơi thở, bảy người toàn bộ đã bị đánh ngã. Tên hộ vệ bị thương nặng kia miễn cưỡng mở miệng nói “Có cái gì đó không đúng, thời điểm đối địch thần thông hoàn toàn không thể sử dụng”

Thần sắc Ninh Tiểu Nhàn vừa động, kéo tay hắn đặt trên mạch, sử dụng thần lực đi khắp cơ thể hắn dò xét một phen, chợt nói “Trực giác của ngươi không sai, quả nhiên đã trúng Ấu Lộc tán. Loại thuốc này luyện chế không dễ, vô sắc vô vị, đối với loài người tác dụng không lớn, nhưng với tu sĩ lại vô cùng dễ dàng ám toán, sau khi trúng độc thân thể tựa như ấu lộc mới ra đời, ngay cả khí lực cũng không thể xuất ra, uy lực thần thông cũng giảm xuống” sắc mặt nàng chìm xuống “Chẳng qua là loại dược này không thể dựa vào không khí phát tán mà cần hạ trong nước. Trong các người có gian tế”

Nàng phán đoán suy luận một hồi, trên mặt mọi người kinh ngạc. Dù sao người có chút đầu óc đều có thể phán đoán ra được, cường đạo kia nắm trong lòng bàn tay kết cấu của cửa hàng, nhất định có nội ứng, hiện tại nội ứng này lại hạ thuốc mọi người ly kỳ như vậy. Song biết là một chuyện, có thể đem người tìm ra hay không lại là chuyện khác.

Hiện tại tiểu nhị cùng hộ vệ đều tập trung trong sương phòng, đôi mắt đẹp của Ninh Tiểu Nhàn quét qua trên mặt mọi người. Nàng vận cụng thần thông, người người đều cảm thấy ánh mắt bén nhọn của nàng, chăm chú nhìn trên mặt mình như có kim châm, không nhịn được cúi thấp đầu xuống, bên tai chỉ nghe nàng nói “Linh trà tối nay là ai ngâm chế?”

Trong đám người có một tiểu nhị bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.

Ngày hôm nay không khí chuyển lạnh, trong kinh đô đã qua mùa hạ đón trận tuyết đầu mùa, trong phòng dù có ấm áp bất quá chỉ có tác dụng một chút. Nhưng tiểu nhị này bị hù dọa ra một thân hồ hôi lạnh, không thành tiếng nói “Là ta … nhưng ta tuyệt đối không có bỏ thuốc trong trà, ta ngay cả tên loại thuốc này cũng chưa từng nghe qua”

Mọi người nhất thời hiểu ra. Tu sĩ cùng người phàm khác nhau, không giống nhau về ẩm thực ăn uống, cho nên mỗi ngày ba bữa cơm không nhất định sẽ ăn, có một số tu sĩ tinh thông ích cốc, lại càng có thể nửa năm không ăn. Muốn đảm bảo tất cả hộ vệ đều trúng chiêu phương pháp xử lý chỉ có một, là khi bọn họ sẽ cùng ăn hoặc uống thứ gì đó.

Mà Ninh ký cùng tất cả các thương hội giống nhau, trừ cho tu sĩ đánh thuê phát rượu, còn có thể không định kỳ thêm những điểm phúc lợi nhỏ. Tỷ như nhân viên luyện khí tạm thời có thể được ban cho ít hỏa tinh, tán thạch, công nhân tiệm vải có thể được giảm giá mua hoặc được tặng vải vóc. Ninh Ký là cửa hàng thuốc, cứ cách ba ngày sẽ cho phép hộ vệ trực ban gác đêm uống Linh Trà. Vật này dõi mắt toàn đại lục sẽ không có người không cần nó, nhưng Ninh Ký chính là nhờ bán thứ này khởi nghiệp, cho nên cho hộ vệ một chút như vậy vẫn có thể bỏ ra được.

Đúng là chỉ có đem Ấu Lộc tán bỏ trong linh trà mới có thể khiến tất cả hộ vệ trúng độc. Bởi vì bọn hộ vệ đã có thói quen uống trà sau khi thực thi công việc một thời gian ngắn, đem hiệu quả linh trà phát huy tối đa.

Ánh mắt mọi người nhìn tiểu nhị nhất thời giống như nhìn người chết. Ninh Tiểu Nhàn bước hai bưới tới cạnh hắn, ôn tồn hỏi “Ngươi còn có di ngôn gì không?”

Tiểu nhị này chẳng qua chỉ là người phàm, ai cũng cho rằng hắn sẽ không có được nhiều tin tức của đạo tặc. Hắn nghe thấy lời này, biết tử kỳ của mình đã tới, lại không biết giải thích như thế nào, thân thể run rẩy, răng đánh lập cập một chữ cũng không nói ra.

Ninh Tiểu Nhàn thở dài nói “Xem ra là không có” sau đó đưa chân đá …

Đánh trúng nhưng lại là một gã hộ vệ bên cạnh tiểu nhị. Trên cánh tay người này còn có vết thương, nơi nào phòng ngừa nàng đột nhiên tập kích, chỉ nghe răng rắc một tiếng, hai chân truyền đến đau nhức, thân thể lập tức nghiêng về phía trước, lảo đảo. Hắn kinh hãi, đang muốn gọi pháp khí ra, nào biết ngón tay mảnh khảnh linh hoạt của đối phương đã đánh tới, hắn trơ mắt nhìn nhưng lại không tránh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.