Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 398: Q.6 - Chương 398: Đánh Tới Giết Người Phóng Hỏa




Chẳng qua nhiệm vụ cấp bách hiện nay là tăng thêm năng lực của nàng, dù sao hiện tại nàng mới chỉ ở vạn tượng hậu kỳ, cảnh giới có chút thấp. Sau khi Trường Thiên cùng nàng bàn bạc, quyết định đem thanh kiếm Yêu Sọ này đưa tới cho Răng Nanh cắn nuốt. Răng Nanh đặc tính cùng Yêu Sọ có chút tương tự, có thể cắn nuốt những vũ khí khác, làm thành đặc tính cho bản thân phát huy. Một vũ khí dễ dàng cầm tay và sử dụng hay một thanh kiếm cần hấp thu máu huyết của yêu quái? Khi so sánh kẻ ngu đều có thể lựa chọn.

Nhưng phẩm cấp của Yêu Sọ không kém Răng Nanh bao nhiêu, cũng có ý thức của mình, làm sao lại cam tâm bị cắn nuốt? Mặc dù nó kiêng kỵ sự cường đại của Trường Thiên nhưng sinh tử tồn vong của bản thân, làm sao còn có thể khách khí? Trường Thiên cũng biết, nếu có luyện khí sư ở đây, có thể thông qua đặc thù của vũ khí có thủ pháp chế trụ khí linh dễ dàng, để nó biết điều một chút cho Răng Nanh cắn nuốt.

Đáng tiếc hắn mặc dù đa nghệ nhưng rốt cuộc cũng không phải toàn năng, luyện khí chỉ bình thường, việc tinh tế bực này nằm ngoài phạm vi của hắn.

Cho nên, kế tiếp đều xem bản thân Răng Nanh. Nó cùng Ninh Tiểu Nhàn tâm ý tương thông, biết được mưu đồ của nàng, cũng bắt đầu hưng phấn phát run. Làm một vũ khí có linh tính, trời sinh nó biết cắn nuốt đối thủ như vậy đối với mình có ý nghĩa trọng đại cỡ nào. Ninh Tiểu Nhàn đem nó nhẹ nhàng bỏ trên lưỡi đao Yêu Sọ, hai vũ khí một lớn một nhỏ kích thước khác xa nhau, Răng Nanh vừa chạm vào Yêu Sọ, lập tức hóa thành chất lỏng, đem đối thủ bao phủ hết.

Yêu Sọ cũng sẽ không biết điều ngồi yên bị nuốt trọn, toàn thân bắt đầu phát ra hồng quang, cho thấy “Hỏa lực” phát động, Răng Nanh biến thành chất lỏng giống như che lên bàn ủi, nóng bỏng rung động, hiển nhiên gặp phải phản kháng hết sức kịch liệt.

Đối với cuộc chiến của nó cùng Yêu Sọ, Trường Thiên tỏ vẻ không chút lo lắng, bởi vì nó là răng mà Trường Thiên dùng trước khi độ kiếp, vô luận là bản tính hay tính tình đều giống như đúc với chủ nhân của mình. Hắn lấy ra thần bút “Kinh Phong vũ”, Ninh Tiểu Nhàn vẫn như trước cúi đầu nhìn hai pháp khí chiến đấu với nhau.

Kinh Phong Vũ trong tay hắn, được hắn phân tích rõ đặc tính. Thì ra đây là thần bút được Man tộc thượng cổ dùng là pháp khí tế thiên, sau thời gian dài được sử dụng, dần dần có linh tính. Đặc tính thiên bẩm của nó là tế thiên, được luyện chế với mục đích này nên chức năng ban đầu của nó là liên lạc thiên địa. Như hướng trời cầu mưa, cầu phúc … khả năng hấp thu sinh mệnh lực chính là một loại tế phẩm.

Bởi vì nó đã hút lấy rất nhiều sinh mệnh lực, cho nên sau khi trải qua vài nghìn năm, lại không bị mai một trong dòng thời gian như những pháp khí khác. Âm Cửu U vốn chính là thành viên của man tộc, hắn có được thần bút này cũng không kỳ quái, nhưng mà Kinh Phong Vũ ở trong tay hắn lại có cách dùng cường đại hơn.

Có điều Trường Thiên cũng không đề nghị Ninh Tiểu Nhàn sử dụng pháp khí như vậy, nó hấp thu chính là sinh mệnh lực, mà không phải yêu lực hoặc thần lực, trừ Đồ Tẫn và Âm Cửu U có thể cướp đoạt thân xác người khác, sử dụng sinh mệnh lực của người khác. Thật sự không phải ai cùng có thể tùy tiện sử dụng thần bút này.

Dĩ nhiên, vật này nếu có thể dùng được thì thời khắc mấu chốt cũng có thể ngăn cơn sóng dữ, chỉ cần nhìn Đoan Mộc Ngạn dùng nó đả thương nhân vật độ tiếp kiếp thành công sẽ hiểu.

Trên người Đoan Mộc Ngạn có linh đan, căn bản đều bị ăn sạch trên đường chạy trốn. Cho nên trong túi trữ vật còn dư lại không nhiều lắm, có vài đoạn Dưỡng Hồn mộc cũng khá có ích. Loại kỳ vật này chính là trầm tích trong cổ mộc ở biển Đông Hải, không có công dụng khác, tên cũng như nghĩa có hiệu quả dưỡng hồn. Nhưng với hồn phách không có thân thể, nếu sống nhờ trong thân cây này có thể nhận được không ít chỗ tốt. Hiện nay ở dân gian Nam Chiêm bộ châu cũng có những “Thiên Sư” bình thường sống giữa người phàm và người tu tiên, bọn họ chủ yếu đối phó, thanh trừ đi oan hồn dã quỷ. Những thứ này thường hay quấy nhiễu cuộc sống người phàm, cho nên khi gặp phải vấn đề này phàm nhân thường trước tiên đi mời Thiên Sư để hàng ma, thực tế chính là bắt tà quỷ.

Dưỡng hồn mộc đối với Thiên Sư mà nói chính là bảo vật mà họ khát cầu, bởi vì chỉ cần một đoạn nhỏ như ngón tay, cũng có thể nuôi rất nhiều tiểu quỷ. Qua gần ba trăm năm, người tu tiên cũng chầm chậm phát hiện ra chỗ dùng của Dưỡng hồn mộc, đó chính là tạo ra Địa Âm đồng tử. Bởi vì phương pháp luyện chế Địa Âm đồng tử rất đơn giản, sử dụng dễ dàng, mau lẹ, trước mắt là công cụ đưa tin phổ biến của giới tu tiên. Dù sao cùng di chuyển ở dưới đất, so với thanh phù tiền hoặc bồ câu đưa tin trước kia thì an toàn hơn nhiều.

Mà Địa Âm đồng tử đã dùng qua Dưỡng Hồn Mộc có thể tiến giai thành địa âm mang tin tức, tốc độ thông hành trong lòng đất có thể tăng thêm chừng hai mươi phần trăm. Chớ xem thường hai mươi phần trăm này, nếu nói thời gian chính là tiền thì tin tức chính là tính mạng, một tin tức có giá trị buôn bán, một chiến báo ở tiền tuyến phương bắc, nếu có thể chuyển đi với tốc độ nhanh hơn, vậy thì có thể kiếm được nhiều tiền hơn hoặc cứu vớt được nhiều tính mạng hơn. Sau khi công dụng của Dưỡng Hồn mộc được phát hiện, Thiên Sư không thể dễ dàng có được nó nữa. Bởi vì số lượng quá ít, lượng cần dùng lại lớn, nó lại chỉ có thể phát triển dưới đáy biển sâu, rất nhanh Dưỡng Hồn mộc trở thành mặt hàng được săn đón.

Ninh Tiểu Nhàn đã hình thành một thói quen tốt là: phàm những thực vật trân quý, sẽ bắt Tức Nhưỡng ở tầng thứ năm thử qua một lần. Mấy đoạn Dưỡng Hồn mộc vừa đưa vào, Tức Nhưỡng lập tức có phản ứng lại, thì ra những đoạn Dưỡng Hồn mộc này đã chết, duy nhất chỉ còn một đoạn có lưu lại một đường sinh cơ.Nàng kích động cơ hồ muốn nhảy dựng lên, đồ tốt trồng trên Tức Nhưỡng hiện tại thật sự không thiếu, nhưng Linh trà và Ngọc cao không thể mang ra ngoài, những thảo dược mấy trăm nghìn năm cần giữ lại dùng, cho tới bây giờ thứ Tức Nhưỡng có thể nuôi trồng buôn bán chỉ có Diệu Hương hoa rải rác vài loại. xem xét lại Dưỡng Hồn mộc, vật này nuôi trồng rất rẻ, ít hao tổn linh lực của Tức Nhưỡng, nhu cầu lại lớn, trọng lượng nhẹ, thể tích nhỏ, dễ vận chuyển đường dài, đối với mối lo về nguồn cung cấp của nàng mà nói thì đúng là trời hạn gặp mưa rào.

Nàng lập tức tinh tế chẻ đoạn Dưỡng Hồn mộc ra, loại bỏ phần gỗ chết bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy phần vẫn còn tươi bên trong. Nàng đem phần này lựa ra, đặt trên Tức Nhưỡng. Sau đó vật này bắt đầu mọc rễ, trổ mầm. Bộ dáng Dưỡng Hồn mộc hết sức cổ quái, trời sinh giống như cây đại thụ bị sét đánh, từ đầu đến chân đều bị nám đen, chỉ có cành, không có lá. Trường Thiên nói cho nàng biết, đây là nguyên do mà Dưỡng Hồn mộc chỉ sinh trưởng ở sâu dưới biển.

“Không cần quang hợp nên không có lá sao? Thật ly kỳ”. Nàng nghĩ. Nàng lập tức lệnh cho Tức Nhưỡng tập trung vào Dưỡng Hồn mộc, mấy ngày nữa nàng sẽ sai yêu quái từ Thần Ma Ngục đi ra ngoài, đem Dưỡng Hồn mộc đưa tới ngân hàng tư nhân Biện Châu, giao cho Ninh Vũ an bài bán.

Bên trong di sản của Đoan Mộc Ngạn còn có một đồ vật thu hút sự chú ý của mọi người. Đó là một khối thủy tinh màu đỏ nhạt, màu sắc gần như màu hồng, chẳng qua nhìn kỹ ở giữa hiện ra những sợi tơ màu đỏ như có như không. Đường kính của những sợi tơ này còn nhỏ hơn sợi tóc, nếu như không phải thị lực của người tu tiên tốt, sợ rằng phải cần tới kinh hiển vi mới có thể quan sát được. Cũng bởi vì vậy, nàng tùy tiện cầm một khối thủy tinh lên thưởng thức, cảm giác ấm áp, mềm mại như nước, “Đây là cái gì?”

“Đây là Hồng phách.” Trường Thiên hồi đáp, “Chính là dùng bí pháp cổ lấy đi sinh mệnh lực của con người, từ đó luyện thành thủy tinh. Khối Hồng Phách trong tay nàng đại khái ngưng hết hơn một ngàn sinh mệnh lực của con người”

Động tác trên tay nàng dừng lại “Đây là kết tinh sinh mệnh lực? Những người bị lấy đi sinh mệnh lực sẽ có kết quả như thế nào?”

“Chết” hắn thản nhiên nói “Khi nàng bị vây trong núi Khốn Long Tuyết, có thấy Hoàng Trung luyện chế Duyên Thọ đan rồi, phàm là người bị rút đi nguyên thọ sẽ có kết quả tương tự”

Nếu là hơn một năm trước, Ninh Tiểu Nhàn sẽ lập tức đem đồ trên tay ném xuống. Nhưng theo quá trình tu luyện, nàng cũng biết nhiều sự vật không phân được tốt xấu, chỉ nhìn cách dùng, cho nên chịu đựng sự khó chịu trong lòng, đem nó giơ lên quan sát, như có điều suy nghĩ “Đây là dùng để bổ sung sinh mệnh lực sao? Nhưng sao không thấy Đoan Mộc Ngạn sử dụng trong lúc chiến đấu vừa rồi?”

Trong mắt Trường Thiên hiện lên một tia tán thưởng “Không sai. Ở thời kỳ thượng cổ, đan đạo không thịnh vượng như hiện tại, cho nên có người nghiên cứu ra loại bí pháp này, lấy tính mạng của người khác tụ hợp thành thủy tinh, nhằm bổ sung tổn thương khi chiến đấu. Chẳng qua lúc sử dụng phải nắm vật này trong tay, hơn nữa hiệu lực rất chậm, đại khái phải hơn ba canh giờ mới có thể phát huy tác dụng. Vừa rồi chiến đấu vô cùng kịch liệt, Đoan Mộc Ngạn không rảnh để dùng nó”

Hắn lại nói “Có thể làm thỏa mãn phân thân của Âm Cửu U cũng là vật hiếm thấy, bình thường hắn đối với thân thể bảo dưỡng vô cùng cẩn thận, một khi dùng tới Kinh Phong vũ, sau đó sẽ cần dùng tới Hồng Phách để bổ sung sinh mệnh lực bị tổn hao. Trong trận chiến thượng cổ, bộ lạc Man tộc chiến bại, ta tận mắt nhìn thấy tất cả tù binh hơn năm nghìn người, vô luận là nam nữ già trẻ đều bị rút sinh mệnh lực luyện thành Hồng Phách. Sinh mệnh lực của Man tộc so với loài người cường đại hơn rất nhiều, cho nên khối Hồng Phách kia có màu sắc sáng chói, tương đương với năm mươi vạn sinh mệnh lực của loài người”

“Hồng phách trong tay nàng hẳn là ngưng kết sinh mệnh lực của trên vạn người. Đồ vật không có đúng sai, nàng đem Hồng Phách này cất đi” Trường Thiên nói với nàng “Âm Cửu U chọn dùng phương pháp cổ xưa tự có đạo lý của hắn, Hồng Phách tuy hiệu lực chậm nhưng lại may không có bất kỳ tác dụng phụ nào, không giống đan dược ăn xong có thể lưu lại bệnh căn trong thân thể. Sau này nếu nàng bị tổn thương trong lúc chiến đấu có thể dùng nó để tu bổ lại”

Nàng đáp một tiếng, đem này mấy khối Hồng Phách cẩn thận cất đi.

Chiến đâu trong chốc lát, cuộc chiến của Răng Nanh cùng Yêu Sọ cũng đi tới kết thúc. Nàng không biết rốt cuộc cuối cùng Trường Thiên có lén lút nhúng tay hay không dù sao có vẻ như Yêu Sọ đã thua, hình dạng dài ba thước nay chỉ còn dư lại không tới nửa thước, yên lặng nằm trên đất, toàn thân ảm đạm, cũng không phát ra ánh sáng nữa, những thứ khác đều biến thành nước, bị Răng Nanh đồng hóa. Xem đến đây, nàng thở dài một hơi, vốn là còn lo lắng Răng Nanh bị hư, bây giờ xem ra Trường Thiên còn hiểu rõ vũ khí này hơn nàng. Cũng như hắn nói, Răng Nanh trời sinh có bản tính cắn nuốt, nếu ngay cả Yêu Sọ cũng nuốt không xong, … sau này nếu nàng gặp phải địch nhân ngày càng mạnh hơn, Răng Nanh sẽ bị thay thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.