Đúng dịp, tối nay bức yêu tộc đã tụ tập tại Cao trang ở huyện Bắc, tất cả lớn nhỏ cộng lại mười lăm con.
Bàn bạc một lúc, mọi người cũng chỉ có thể ra tay với bức yêu tộc. Bởi vì
theo a Phúc thuật lại, bản thân bức yêu lúc bé sẽ không tỏa ra yêu khí,
bề ngoài hoàn toàn giống loài người, trừ phi nó lộ nanh ra, nếu không
mọi người căn bản không thể nào tìm được.
Mọi người ríu rít hô
kỳ, nhưng đối với Ninh Tiểu Nhàn mà nói, việc này ngược lại rất dễ lý
giải. Trên thảo nguyên Nam Phi ở Địa Cầu có một loại linh dương, trong
vài tuần nó sanh hạ thú con thì bản thân cũng sẽ không sinh ra bất kỳ
mùi gì, chỉ cần nó nằm sấp vào bụi cỏ, cho dù là sư tử sài lang gần
trong gang tấc cũng không phát hiện được. Bức yêu ở trong yêu tộc là
loại yêu quái có địa vị thấp, thực lực yếu dưới chót, nó có bản lĩnh
thiên phú như vậy để bảo toàn bản thân thì cũng không lạ. Tuy vị trí thế giới khác biệt, nhưng sự khéo léo của tự nhiên, đồng dạng đều đáng
kính.
Chủ ý đã định, người Triều Vân Tông định chém a Phúc một
kiếm, lại bị Quyền Thập Phương ngăn lại. Lý do rất đơn giản: a Phúc quá
phối hợp. Một con yêu quái vài phút trước còn thấy chết không sờn, mấy
phút đồng hồ sau thì có hỏi tất đáp, đây tuyệt đối không bình thường.
Bọn họ phải giữ lại tánh mạng của nó, nếu như nó nói láo chỗ nào trong
bí mật của phúc bức tộc thì sao? Ít nhất còn có thể trở lại kiểm chứng.
Về phần Ninh Tiểu Nhàn? Loại hành động đánh giết vào đại bản doanh yêu
tộc, từ trước đến giờ không hoan nghênh người phàm gia nhập liên minh,
huống chi diện mạo của nàng đã bị bức yêu nhìn thấy từ trước. Đến lúc đó Quyền Thập Phương chưa chắc có thể phân tâm để ý nàng, vì vậy nàng vẫn
nên ở lại Hoàng phủ tương đối an toàn.
Bạn học Tiểu Quyền lo nàng tức giận, nói tốt khuyên nhủ mấy câu. Ninh Tiểu Nhàn cúi mắt đáp ứng,
dường như ủy khuất, không ai biết kế hoạch của nàng phải đợi sau khi tu
sĩ rời đi mới có thể áp dụng, nàng còn ước gì không cần đi đây này.
Dưới màn đêm bao phủ, các tu sĩ nhảy lên phi kiếm “Sưu sưu sưu” bay đi,
trong phòng khách lớn như thế chỉ còn lại Ninh Tiểu Nhàn cùng với bức
yêu a Phúc bị trói thành bánh chưng.
Lúc này yêu quái dõi mắt
đáng thương trông mong nhìn Ninh Tiểu Nhàn. Yêu cầu của nàng, hắn đã làm theo, hiện tại bức yêu đặc biệt hi vọng nàng có thể thực hiện lời hứa,
để cho mình một con đường sống.
Nhưng mà sao hắn lại cảm thấy, nụ cười của nữ tử người phàm trước mắt này thoạt nhìn đặc biệt quỷ dị chứ?
Ninh Tiểu Nhàn đúng là đang nhìn chòng chọc hắn mà cười. Từ khi nàng vào
huyện Tứ Bình đến bây giờ bận việc lâu như vậy , còn không tiếc dùng bản thân đi mạo hiểm, chính là hết lòng tin theo việc đi vào hoàn cảnh nguy hiểm cuối cùng sẽ được đền đáp xứng đáng. Đền đáp này, chính là con bức yêu ở trước mặt.
“Ta là người giữ lời, ngươi nhất định sẽ không
chết ở chỗ này .” Nàng thở dài, “Có điều thế sự khó liệu, có lẽ sau này
ngươi còn ước gì hôm nay được chết ở chỗ này đó.”
Trong lời nàng
có ẩn ý! A Phúc trừng lớn mắt, nhìn tiểu cô nương trước mắt vươn ra bàn
tay mảnh mai trắng trong đặt trên trán mình. Nếu là lúc bình thường, hắn không cần tốn nhiều sức là đã có thể bẻ gãy bàn tay nhỏ bé non mịn như
vậy rồi, nhưng bây giờ hắn bị trói chặt, nào có cách để trả đòn?
Tiếp theo, trong nháy mắt cảnh trí quanh thân hắn đã thay đổi!
Hắn chỉ biết mình từ trong phủ đệ nhân gian, đột nhiên tiến vào không gian
khổng lồ bị phong bế, ở đây bốn phía đều dùng hắc thạnh phẳng lì để lót.
A Phúc chỉ có thể chú ý tới những thứ này, bởi vì khi ánh mắt của hắn rơi vào người ngồi ở trung tâm mật thất kia, thì đã không thể chuyển mắt
được nữa. Người nọ nhắm hai mắt, áo đen tóc đen, ngồi dựa lên cột lớn ở
chính giữa, mặc dù có hai sợi dây xích bạc xuyên qua vai, nhưng lại
không có chút cảm giác ngồi tù nào, mà giống như là quân vương bễ nghễ
thiên hạ, ngồi yên trên bảo tọa của chính mình.
Ở trong mắt a
Phúc, trong nháy mắt hắn trông thấy, sau thân người này như có hư ảnh
bách thú Hồng Hoang lao nhanh chiến đấu xẹt qua, mỗi một màn đều cực kỳ
chân thật, mỗi một màn cũng đều cực kỳ máu tanh. Đương nhiên hắn biết
những cảnh tượng này toàn bộ đều đã xảy ra, từng trận từng trận đều là
đại chiến kinh thiên động địa. A Phúc ngay cả mặt đối phương cũng chưa
nhìn kỹ, đã cảm giác được áp lực kinh khủng vô hình vô dạng đè lên thân, khiến cho hắn khó thở, máu trong mạch máu cũng như muốn đọng lại.
Cổ họng hắn “Khanh khách” liễu hai tiếng, muốn mở miệng cầu xin tha thứ,
nhưng ngay cả nói cũng nói không ra, chỉ có thể bị áp lực này từ từ đè
xuống, thành kính mà quỳ xuống!
Đại bất kính! Đây là yêu tính chảy xuôi trong huyết mạch hắn, trừng phạt tội đại bất kính khi hắn dám nhìn thẳng quân vương!
Mà ở trong mắt Ninh Tiểu Nhàn, a Phúc đi vào cùng mình vừa thấy Trường
Thiên thì hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, cả người run rẩy không ngừng,
cả nói cũng nói không ra, thật sự dọa nàng hết hồn, thầm nghĩ yêu quái
này mang bộ dáng liệt sĩ thấy chết không sờn, sao vừa vào đã kinh sợ
rồi? Nàng nghi ngờ nhìn Trường Thiên, lại phát hiện hắn chỉ mở mắt mà
thôi.
“Ngươi làm gì hắn vậy? Người ta mới vừa vào đã dọa hắn nằm
rạp trên mặt đất, có cần thiết không? Là đạo đãi khách ở nơi này sao?”
“Ta không làm gì cả.” Trường Thiên thản nhiên nói, “Vẫn chưa.” A Phúc nghe
ra nghĩa sâu trong lời nói của hắn, có lòng cầu xin tha thứ, nhưng vẫn
không mở miệng được, đành phải cúi đầu càng thấp.
“Huyết mạch của hắn quá thấp.”
“Cho nên hắn thấy ngươi mới sợ hơn cả thấy tổ tông sao? Lúc lần đầu ta nhìn
thấy ngươi, sao không kích động như thế?” Nàng đứng nói chuyện mà không
đau thắt lưng, cũng không nghĩ lại xem lần đầu tiên nhìn thấy cái nam
nhân cao quý lãnh diễm này, cái nữ nhân vừa sợ sệt, vừa kích động, vừa
chờ mong là ai.
“Hắn là yêu, ngươi không phải.” Tiềm tàng trong
huyết mạch yêu tộc, là sự kính sợ với vị trưởng giả hùng mạnh. Nội bộ
yêu tộc đẳng cấp sâm nghiêm, so với nhân tộc cũng không thua bao nhiêu.
Có điều nhân tộc là dựa vào quyền thế trong tay, nhóm đại yêu thì dựa
vào huyết mạch cùng yêu lực cường đại để khuất phục chúng yêu.
Trường Thiên là thần thú thượng cổ. Mặc dù A Phúc không biết chân thân của hắn là Ba Xà tiếng tăm lừng lẫy, chỉ dùng huyết mạch dơi yêu cấp thấp nhất
của hắn đến đối mặt với Trường Thiên, thì so với chuột thấy mèo còn kinh khủng hơn gấp trăm lần. Cái gọi là thần uy như ngục, thần uy cũng như
biển, lời nói ban đầu của Trường Thiên để an ủi Ninh Tiểu Nhàn “Một ý
niệm trong đầu là có thể khiến hắn thần hồn câu diệt” thật ra cũng không khoa trương.
Trường Thiên nhìn về a Phúc nói: “Ngươi còn có thể
đủ râu đủ đuôi mà quỳ ở đây, thì nên cảm thấy may mắn hôm nay ngươi
không đụng vào một sợi tóc của nàng. Nếu không ta sẽ lột bỏ da dơi của
ngươi, lại rút thần hồn của ngươi, thả vào Huyền Minh thần hỏa thiêu đốt bảy bảy bốn mươi chín ngày. Ngươi nên cảm tạ Quyền Thập Phương, là hắn
cứu ngươi.” Giọng hắn bình thản thật giống như đàm luận thời tiết, nội
dung lại khiến a Phúc không rét mà run.
Trong lòng Trường Thiên
cũng rất căm tức. Con tiểu yêu quỳ dưới chân này, trước đây làm sao hắn
để vào mắt được? Nhưng chính là con tiểu yêu tầm thường như vậy, suýt
chút nữa lấy mạng Ninh Tiểu Nhàn vào giờ ngọ, hắn có thể thấy hết thảy,
có thể nghe được hết thảy, nhưng không làm được gì, cuối cùng vẫn là
Quyền Thập Phương giả nhân giả nghĩa xcủa Triều Vân Tông chạy tới cứu
Ninh Tiểu Nhàn.
Nếu không phải giữ lại còn có chỗ hữu dụng, hắn hiện tại lập tức muốn nghiền xương con bức yêu này thành tro!
Bức yêu tức khắc cảm giác được áp lực quanh thân mình tăng lớn lên một bậc, trái tim đập bìch bịch, như muốn lập tức nổ bung, không thể không giãy
dụa mở miệng nói: “Yêu tổ. . . . . . Tha mạng!” Hắn thật hối hận, sớm
biết như thế, không bằng chết ở bên ngoài rồi, còn tốt hơn gấp trăm lần so với đối diện vị tổ tông yêu tộc này.
Ninh Tiểu Nhàn biết
Trường Thiên đang trút giận thay mình, trong lòng liền có sự đắc ý nhàn
nhạt. Dù sao lúc giờ ngọ nàng suýt chút bị yêu quái này ăn, liên tục bị
kinh sợ hù dọa, làm sao cũng phải tìm chút lợi tức về, lập tức nói với a Phúc: “Đừng lo, ở chỗ này ngươi khẳng định không chết nổi, tộc trưởng
Qua Thẩu của ngươi cũng vào không được.” Nàng trầm ngâm rồi nói: “Hai
con Tiểu bức yêu kia, thật sự không tìm được sao?”