Sao giọng nói đó có chút quen tai nhỉ? Thất Tử sửng sốt, lại không làm
trễ việc nó vươn đôi cánh thép ra đánh bay một tên xui xẻo trong Thái
Diễm đoàn.
“Là Tiên phỉ.” Trường Thiên có trí nhớ tốt kinh người, chỉ từ giọng nói đã đoán được: “Đám người của Phó Vân Trường.” Tuy hắn
không biết vì sao Tiên phỉ lại nhảy ra tập kích đoàn xe Thái Diễm đoàn
nhưng hiện nay nhiều thêm một chi quân đội liên minh chắc chắn là chuyện tốt, cho nên lập tức hạ lệnh cho ẩn vệ đang ẩn nấp trong rừng nhào ra
ngoài, gia nhập chiến đấu.
Đột nhiên thế lực không rõ chợt xuất
hiện khiến hai phe trong sân nhất thời có chút hỗn loạn. Chỉ có điều,
yêu vệ Ẩn Lưu vừa tham chiến, cục diện lập tức thay đổi hẳn.
Bây
giờ nhóm người Tiên phỉ và ẩn vệ đồng thời giáp công đội ngũ Thái Diễm
đoàn, cho dù có hộ vệ áo giáp xanh tương trợ, dường như cũng sắp thua
cuộc.
Ẩn vệ ra tay thật sự quá ác độc, đào tâm hái thận, chỉ chào hỏi chỗ hiểm trên người, thậm chí còn có mấy người yêu vệ thô bạo gầm
hét, trực tiếp hóa ra cái búa lớn như ván cửa chém kẻ địch thành hai
nửa, nội tạng và máu tươi màu sắc rực rỡ, phun tung toé ra. Từ không
trung rơi giống như xuống như mưa máu, mùi tanh tràn ngập, người nhát
gan gần như bị dọa sợ đền chân mềm nhũn.
Bọn họ nhào lên hơn mười hơi thở, trên mặt đất đã nằm xuống vài thi thể, ngay cả hộ vệ áo giáp
xanh cũng bị bọn họ đánh ngã hai người.
Tuy hộ vệ áo giáp xanh dũng mãnh nhưng vừa chiến vừa lui, bởi vì chỗ Khánh Kị gặp tập kích.
Đồ Tẫn dùng lực lượng một người liên tiếp chiến đấu với hộ vệ áo giáp xanh trước mặt Khánh Kị hồi lâu, trên người cũng có thêm không ít vết
thương. Nhưng càng đánh càng hăng, một lát đã nhai nát hai tên, đánh bay một người. Thời điểm mọi người canh phòng nghiêm ngặt cố thủ nó, thình
lình một bóng đen nhỏ dài giống như linh xà lộ ra, trong nháy mắt lướt
qua mấy người vây quanh, lao thẳng đến chỗ Khánh Kị.
May mà người bên cạnh hắn có chút bản lãnh, hợp lực ra tay chặn lại, lúc này mọi
người mới thấy rõ. Xâm phạm chính là một cây roi ngăm đen, toàn thân dài nhỏ, không đụng vào thì không biết hàng. Lực đạo trên cây roi lớn kinh
người, cơ hồ trong chớp mắt quấn một người lên quăng ra ngoài.
Người kia trên không trung khom lưng rơi xuống đất. Vọt trở lại, mới mở miệng nói ra một chữ, bỗng nhiên sắc mặt biến thành đen, trong cổ họng khanh
khách rung động, sau đó đột nhiên ngã quỵ xuống. Hộ vệ áo xanh bên cạnh
hắn muốn đi lên đỡ nhưng sắc mặt Khánh Kị đại biến, quát lên: “Dừng
tay!”
Bên cạnh có người lấy vũ khí ra, đưa hắn lật qua nhìn. Mọi
người không nhịn được hút một hơi khí lạnh. Hóa ra da mặt người đó căng
ra thành màu tím, hai mắt trợn trừng, hiển nhiên đã chết.
Roi
lượn như rắn, bay trở về trong bóng râm. Lúc này mọi người mới nhìn rõ,
dưới bóng cây ngoài hai trượng đi ra một cô gái mông bự, vóc người so
với Ninh Tiểu Nhàn còn bốc lửa hơn nhiều, trên đường đi tới như mèo
con lắc lư, khuôn mặt non nớt như bé gái mười bốn, mười lăm tuổi. Hiện
tại trên gương mặt mang theo nụ cười ngọt ngào nhưng nhìn đám đàn ông
trong mắt lại không rét mà run.
Đây là Cưu Ma đã quy thuận Ninh Tiểu Nhàn lần đầu ra tay.
Nàng là độc phượng. Chỉ cần nàng nguyện ý, lông vũ, phát da, dịch thể, gân
cốt đều có thể mang độc, cây roi này là pháp khí bổn mạng dùng lông đuôi của nàng chế thành. Trên đó tất nhiên có kèm thêm kịch độc ngay cả
người trong Ẩn Lưu nghe cũng biến sắc. Người nọ có thể kiên trì tới lúc
đi về mới độc phát, đã coi như có đạo hạnh thâm hậu.
Hộ vệ áo
giáp xanh cũng không phải loại người bị đánh mà không đánh trả, lập tức
có người niệm chú ngữ, từ trong ngực lấy ra mấy tượng gỗ nhỏ ném trên
mặt đất.
Sau khi mấy tượng gỗ nhỏ rơi xuống dất, đón gió phát
triển, thân hình đột nhiên biến lớn thành một con rối thú lớn cao hơn
một trượng, thân hình không nhỏ như chó thường, ngược lại còn to khỏe
như gấu lớn, chẳng qua bộ phận vẫn thế. Răng Nanh sắc bén, hai mắt lóe
ánh sáng đỏ. Thoạt nhìn giống như được chế thành từ cây gỗ, mặt ngoài
cây được gia công thô sơ lưu lại dấu vết. Sau khi thả chúng ra, người
trong rừng có thể cảm giác được một khí thế nguy hiểm nhàn nhạt đập vào
mặt, hiển nhiên thứ này khi đánh người, đụng vào máu, nghe nói người
chết sẽ rất thảm.
Mấy rối thú lớn chắc cũng biết chuyện rất khẩn cấp, lay động một chút bỗng nhúc nhích đầu đuôi xông thẳng về phía Cưu
Ma. Tuy thân thể khổng lồ, nhưng động tác cực kì linh hoạt. Nàng kiến
thức rộng rãi, tất nhiên nhận được vật này, khinh thường nói: “Hóa ra là con rối thú!”
Con rối thú là chủng loại mà trong quá trình luyện khí biến đổi chia nhỏ ra, bình thường phải dùng linh phách yêu quái
hoặc tu sĩ làm hạch tâm để chuyển động, sau lại ra đời rối sư riêng
biệt, điều khiển loại gỗ hoặc những khoáng thạch khác chế thành quái
thú để chiến đấu. Chỉ có điều rối sư chủ yếu đều quan tâm tới cơ quan,
đối với việc bản thân tu luyện rèn luyện chưa đủ, cho nên tương đối yếu
ớt, so với chuyên môn rất chênh lệch. Song uy lực con rối thú cực kì
khổng lồ, hơn nữa không sợ khó khăn, không biết đau đớn, so với yêu quái tầm thường còn muốn hung mãnh khó dây dưa hơn.
Trong hộ vệ áo
giáp xanh ẩn núp một cơ quan sư như vậy. Ai cũng nhìn ra Cưu Ma độc tính quá lớn, người sống không muốn đến gần nàng. Lúc này, dùng thú máy
không có tánh mạng, không sợ kịch độc để đối phó nàng là không gì tốt
hơn.
Chẳng qua là Cưu Ma ngồi trên ghế môn chủ Ẩn Lưu nhiều năm
như vậy, chẳng lẽ không ai nghĩ tới dùng biện pháp như thế tới khiêu
chiến nàng sao? Nàng cười duyên một tiếng, đang muốn ra tay, trước mặt
lại hiện lên một bóng dáng khổng lồ, vững vàng ngăn nàng ở phía sau,
cũng hóa giải vòng công kích thứ nhất của rối thú.
Hóa ra Đồ Tẫn xông lại, đứng trước mặt của nàng.
Cưu Ma ngạc nhiên, mấp máy môi nói: “Không cần ngươi giả hảo tâm!”
Đồ Tẫn không nhịn được nói: “Mấy con rối để ta đối phó, ngươi đi giết chết mấy hộ vệ áo giáp xanh kia là tốt rồi.” Hắn có thân thể kỳ thú rất mạnh mẽ, chống lại quái vật rối thú lớn kiểu vật lộn cũng không thiệt thòi.
Cưu Ma cả giận hừ một tiếng, đột nhiên giơ roi ra, hung hăng quất một cái
vào con rối thú phía trước hắn, lúc này mới xoay người đánh về phía đám
người Khánh Kị. Con rối thú muốn đuổi theo nàng, lại bị Đồ Tẫn ngăn lại. Cây roi của nàng rất có linh tính, thời điểm đập ra lượn như rắn ra
trận, cực kì nhanh chóng, con rối thú lại chỉ công không phòng thủ, cho
nên roi đánh ra vừa vặn.
“Nữ nhân ngu xuẩn......” Đồ Tẫn mới lẩm
bẩm một câu, giọng nói như kẹt trong cổ họng. Hóa ra chỗ chân trước các
đốt ngón tay của con rối thú bị roi quất trúng, bên trong vang lên tiếng xèo xèo, vật liệu gỗ bên ngoài thân thể nhanh chóng bị ăn mòn, lộ ra
phụ kiện kim loại bóng loáng bên trong. Sau đó đầu gỗ bị ăn mòn tan
thành dung dịch nhỏ xuống dưới, phụ kiện kim loại cũng nhanh chóng biến
thành đen, hòa tan, biến mất... Thiếu phụ kiện mấu chốt bên trong, chân
trước hoạt động không linh hoạt, con rối thú lại muốn tấn công, chỉ có thể khập khiễng một chân.
Mà mọi người đều biết, điểm khác biệt
lớn nhất giữa sinh vật và con rối là ở chỗ vật còn sống có thể điều
chỉnh thân hình và tư thế của mình. Nếu như chân một con sói bị khập
khiễng, nó còn có thể dùng ba cái chân khác phát động công kích, hơn nữa không mất thăng bằng. Nhưng con rối thú lại không có linh trí, không
làm được điểm này, cái chân trước bị hỏng mất kéo trên mặt đất lập tức
thành trở ngại nó tiến công, hai ba lần lật đạp phải mình, suýt chút nữa ngã lăn ra.
Ngay cả giữ thăng bằng còn không làm được, còn có lực công kích gì đáng nói?
Kịch độc của Cưu Ma lại có axit ăn mòn mạnh như vậy, ngay cả gỗ đá sắt đều
có thể ăn mòn. Đừng nói người bên ngoài, bản thân Đồ Tẫn cũng cảm thấy
hốc mắt thình thịch nhảy lên. Độc đáng sợ như vậy nếu dùng trên thân thể sẽ như thế nào?
Nàng ta chấp chưởng Ẩn Lưu mấy trăm năm, trừ tu
vi thâm hậu, kịch độc đa dạng ông trời ban tặng cũng là lợi thế lợi hại. Trong lòng hắn vốn còn hơi khinh thường Cưu Ma, cho rằng cô gái này dễ
dàng bị Hạc trưởng lão kéo xuống khỏi chiếc ghế môn chủ Ẩn Lưu cũng
không có gì giỏi. Hiện tại nghĩ lại, nếu như ngày đó không có thần quân
đại nhân cho Hạc trưởng lão nội đan độc phượng, nói không chừng lão đầu
tử đó đã hóa thành một bãi nước mủ trong bí cảnh rồi, hoàng đồ nghiệp
bá mưu kế mấy trăm năm đảo mắt thành vô ích a.
Xong một đầu kia,
Cưu Ma đã nổi giận đùng đùng vung roi về phía đám người Khánh Kị. Trên
roi của nàng mang theo độc ăn mòn, ai cũng không muốn làm hư pháp khí
của mình nhưng hộ vệ áo giáp xanh cũng chỉ có thể kiên trì nghênh đón,
bởi vì công tử Khánh Kị đang đứng phía sau mình.
Sắc mặt Khánh Kị có chút rời rạc khó đoán. Bởi vì hắn nhìn thấy sau khi Thất Tử mang
Ninh Tiểu Nhàn đi, lại trở về tham gia chiến cuộc. Như vậy, Ninh Tiểu
Nhàn đâu? Mặc dù hắn có lòng tin đối với khóa tiên gia và phệ linh châm
nhưng hướng đi của nữ tử này lại khiến trong lòng hắn mơ hồ có chút lo
sợ bất an.
Nàng đi nơi nào?
Trong cuộc chiến, ẩn vệ và đám Tiên phỉ tạm thời thành nhóm đã khiến Thái Diễm đoàn và hộ vệ áo giáp
xanh liên tiếp bại lui, ngay cả hộ vệ áo giáp xanh cũng bỏ lại bảy thi
thể. Đã có hộ vệ áo giáp xanh không chống đỡ nổi áp lực cực lớn, biến ra chân thân yêu quái đánh nhau chết sống. Phải biết rằng, lần này kị binh Khánh Kị xuất hành, tổng cộng chỉ dẫn theo hai mươi sáu tên hộ vệ, chết bảy tên ở đây, thật sự là tổn thất to lớn.
Rốt cục hộ vệ áo giáp xanh còn dư lại không tiếp tục giết địch, thu lại trận hình rối rít dựa sát vào chủ nhân.
Dù Đồ Tẫn và Cưu Ma lần đầu hợp tác, một người di chuyển như kinh hồng,
một cậy mạnh dũng mãnh, trong lúc tiến thối lại hỗ trợ lẫn nhau, như
cánh tay để dựa vào, phối hợp được hết sức ăn ý.
Cứ như vậy trong chốc lát, tuy Thái Diễm đoàn còn dư lại hơn ba mươi hộ vệ, Khánh Kị lại biết đại thế đã mất. Quân tử không đứng thẳng dưới nguy hiểm, cho nên
hắn nhẹ giọng hạ mấy mệnh lệnh, hộ vệ áo giáp xanh che chở hắn đồng loạt lui về sau, có người bắt đầu gọi pháp khí phi hành, chuẩn bị rút lui.
Cơ quan sư bên cạnh hắn gọi ra vài con con rối thú ngăn cản ở phía trước.
Loại quái vật này ứng phó với kiểu quần chiến là công cụ cực kì lý
tưởng, không chỉ có lực lớn không có gì lạ, không biết đau đớn, hơn nữa
trên người thường xuyên dấu diếm các loại lá bùa thần thông độc, hỏa,
băng, phun ra cũng đủ đả thương người, quả nhiên hết sức lợi hại. Ẩn vệ
và Tiên phỉ nhất thời lại không tấn công vào.
Hiệt Diễm Sử –
Chung Ly Hạo của Minh Thủy tông vẫn luôn được hộ vệ Thái Diễm đoàn che
chở ở giữa, cũng không bị bao nhiêu tổn thương, giờ phút này liều mạng
nhào tới, hô to: “Công tử, cứu ta đi cùng!”
Khánh Kị gật đầu, hộ
vệ áo giáp xanh cho Chung Ly Hạo một con đường đi ra ngoài, lại cho hắn
và hai gã thân tín còn lại vọt tới bên cạnh Khánh Kị, lúc này mới kinh
hoảng thở hổn hển hai cái.
Thuyền ngọc đã gọi ra, Khánh Kị đang
muốn bước lên, nghĩ thầm: “Chẳng lẽ cảm giác của ta sai, Ninh Tiểu Nhàn
căn bản không có ở gần đây chờ tính kế ta?”
Ý niệm trong đầu vừa mới chuyển xong, phía sau bỗng dưng truyền đến hai tiếng kêu thảm!
Hắn vội vàng quay đầu, con ngươi đột nhiên co rút lại, bởi vì hai gã hộ vệ
áo xanh cách hắn không tới hai trượng đột nhiên bị người ta đâm một cái
từ phía sau lưng, người xuống tay lại chính là hai gã hộ vệ Thái Diễm
đoàn đi theo phía sau Chung Ly Hạo!