Editor+ Beta: Tiểu Tuyền
Vốn không cần Quyền Thập Phương lên tiếng, hắn cũng có ý định giúp
đỡ. Vì vậy hắn buông trà chén nhỏ trong tay xuống, ho nhẹ một tiếng rồi
nói: “Kim cô nương…” Lời còn chưa nói xong, chợt thấy Ninh Tiểu Nhàn
quay đầu lại liếc nhìn hắn.
Đôi mắt mặc ngọc của cô nương này như biết nói chuyện, hắn lập tức đọc hiểu được ý của nàng.
Nàng muốn nói với hắn là “Đừng nhúng tay vào, xem ta đây.”
Trước tình huống này mà nàng vẫn có biện pháp hay sao? Mịch La hưng
phấn bừng bừng mà đóng miệng lại, chuẩn bị chờ xem náo nhiệt. Quyền Thập Phương bất mãn, trừng mắt liếc hắn một cái, trách hắn vì sao nửa đường
bỏ cuộc? Mịch La nhún vai tỏ thái độ lấy làm tiếc. Cái nhìn chứa ý nghĩa bên trong như vừa rồi, hắn không có ý định chia sẻ với Quyền Thập
Phương.
Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên lạnh lùng nói: “Kim cô nương, ngươi muốn
tiếp nhận lại sạp hàng này, hoặc là ở trên nhánh sông khác của Nhược
Thủy mở ra bến đò mới, để tiếp tục hiệp ước với Cự Mãng hay sao?”
Kim Mãn Ý đắc ý cười nói: “Có lẽ vậy, thế sự khó liệu, ai biết trước được đúng không?”
Ninh Tiểu Nhàn híp mắt nhìn nàng ta, một lúc lâu mới nhếch khóe
miệng: “Nếu như thế, không bằng chúng ta lại đánh cược thêm một ván?”
Nàng muốn đánh cược, nàng còn dám đánh cược sao? Đám người đứng ngoài nhìn xem, tim đều đập mạnh và loạn nhịp rồi.
Lời này của nàng nói chưa hết, trên gương mặt tuấn tú của Quyền Thập
Phương lập tức trầm tĩnh, ngược lại đã không lo lắng giống vừa rồi nữa.
Ninh cô nương sẽ không làm chuyện mà mình không nắm chắc, nàng đã nói
như vậy, tất nhiên đã nghĩ kỹ đối sách.
Kim Mãn Ý cười lạnh: “Ngươi còn muốn đánh cuộc gì với ta?”
“Chuyện đánh cược này, làm cho mọi người ở đây đều có lợi.” Ninh Tiểu Nhàn chân thành nói “Chính là đánh cược xem ta có thể giúp các vị qua
sông hay không? Như nếu không thể, ta sẽ hai tay hoàn trả lại bến đò
Nhược Thủy này, cũng miễn cho việc làm trễ nãi hành trình của các vị đạo hữu!” lời này của nàng vừa nói ra, sắc mặt không vui của các tu sĩ ở
đây lập tức biến mất.
Các thế hệ Tu tiên, ai lại không tự cho mình rất cao chứ? Cái bến đò
này làm trễ nãi thật nhiều thời gian của bọn họ, nếu không phải có nhân
vật quan trọng của Tế Thế Lâu và phủ Phụng Thiên trấn giữ, bọn hắn đã
sớm ồn ào rồi, làm gì có chuyện ngoan ngoãn đứng nghe đến bây giờ. Ninh
Tiểu Nhàn nói như thế, thật ra khiến cơn giận trong nội tâm của bọn họ
tiêu tán không ít. Có người đứng nói ra tiếng lòng của mọi người: “Tiểu
cô nương, phải nên như thế ah!”
“Nếu ta vẫn thắng ——” Ninh Tiểu Nhàn gằn từng chữ “Thì chuyện kinh
doanh trên sông Nhược Thủy. Sau này chỉ có thể thuộc về một nhà của ta,
xin Tế Thế Lâu không được nhúng tay vào.”
Kim Mãn Ý ngẩn người: “Chỉ thế thôi?”
“Chỉ thế thôi!” Ninh Tiểu Nhàn gật đầu nói.
Trong lòng Kim Mãn Ý âm thầm đắc ý. Lần đánh cược này quả nhiên là có lợi với mình, nữ nhân này tuy có bộ dáng thông minh, nhưng dù sao tầm
mắt cũng quá nhỏ. Chuyện làm ăn của bến đò Nhược Thủy ở tại Tế Thế Lâu,
chỉ là một cọng lông trên mình chín con trâu, nhà mình làm gì sẽ quan
tâm chứ? Nhưng nàng ta lại nâng niu quá độ xem như bảo bối.
“Tốt, ta cá là được rồi.” Nàng gọi vú già chuyển một cái ghế bằng
gấm ra, dịu dịu dàng dàng mà ngồi xuống, muốn xem cô nương này làm thế
nào qua sông!
Trước mắt bao nhiêu người, Ninh Tiểu Nhàn đi trở về bên cạnh bờ sông
một lần nữa, nhẹ khom đầu gối, ngồi chồm hổm xuống, đem tay bỏ vào
trong nước, nhẹ nhàng huy động.
Mười hơi thở qua đi
Hai mươi hơi thở đi qua.
Bốn mươi hơi thở trôi qua.
Trên mặt sông rộng mấy trăm dặm. Trời chiều sắp ngã xuống, nước sông
vẫn tối tăm như trước, khắp nơi một mảnh tĩnh lặng, đâu có xảy ra dị
thường gì?
Kim Mãn Ý nhịn không được nói: “Ninh cô nương, ngươi đã nghĩ ra biện
pháp chưa? Đừng để mọi người ở đây nhìn ngươi chơi nước chứ?”
Hôm nay Ninh Tiểu Nhàn mặc một bộ áo ngắn màu trắng điểm xuyến hoa
anh đào, bên dưới là chiếc váy màu đỏ, eo buộc đay lưng màu trắng, cứ
thế mà ngồi xổm nửa người xuống, trong lúc lơ đãng liền lộ ra vòng eo
nhỏ, cặp mông đầy đặn và đôi chân dài, đầy đủ vẻ đẹp ở ngay trước mắt.
Chẳng qua mọi người đợi lâu như vậy, nàng vẫn thong thả rỗi rãnh thò tay vào quấy nước, giống như cô bé bình thường đang chơi đùa. Chỉ có đều
đứng ở bờ sông đen kịch thế này, lại khiến người ta có cảm giác sởn hết
cả gai ốc.
“Gấp cái gì?” Ninh Tiểu Nhàn quay đầu lại liếc nhìn nàng rồi nở nụ cười, “Nhanh thôi.”
Nhanh? Cái gì nhanh? Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Chỉ có Trường Thiên là biết rõ nàng đang làm gì.
Tay của Ninh Tiểu Nhàn mới duỗi xuống mặt nước, liền gọi Răng Nanh
ra, từng cơn chấn động uy nghiêm lớn mượn các đợt khuấy nước, từng đợt
từng đợt mà truyền ra ngoài.
Răng Nanh cảm ứng được phẫn nộ trong lòng nàng. Càng thêm ra sức làm việc. Bề ngoài trên mặt sông Nhược Thủy vẫn là bộ dáng dòng chảy chậm
rãi, nhưng mạch nước dưới đáy thì càng lúc càng hung mãnh, cơ hồ đã bị
thần uy của Ba Xà quấy trở thành một nồi cháo loãng!
“Úi chà, tên này đi ra ngoài thăm hàng xóm hay sao? Sao đến giờ còn
chưa xuất hiện?” trong lòng nàng âm thầm sốt ruột. Bên ngoài còn phải
biểu hiện ra bộ dáng mây trôi nước chảy.
Lại qua thời gian hai mươi hơi thở, vẻ không kiên nhẫn trên mặt các
tu sĩ đứng ngoài quan sát càng đậm. Kim Mãn Ý nhìn thời cơ liền chậm rãi đứng lên nói: “Ninh cô nương, làm gì phải đánh cược như các con thú đấu chết sống? Việc buôn bán nho nhỏ ở bến đò này, ta thật sự không có để
vào mắt. Như vậy được rồi, ta sẽ phụ trách đem các tu sĩ ở đây đưa sang
bờ bên kia, chuyện kinh doanh của bến đó này vẫn tặng cho ngươi…”
Nàng tự nguyện kết thúc trận cá cược này, lại muốn thay Ninh Tiểu
Nhàn đem mọi người đưa qua sông, lời này nói nghe rất khách khí, kì thực là đánh mạnh vào mặt nàng ta. Nói đến đây, vẻ mặt nàng không thay đổi,
nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ hưng phấn.
Nàng còn chưa có nói xong, dị biến chợt xuất hiện!
Mặt sông Nhược Thủy quanh năm chảy yên ả, đột nhiên sôi trào, vô số
bọt khí nổi lên. Cũng may lúc trước nước sông này chảy êm đềm, một khi
bắt đầu bị khuấy động…, lập tức có mùi tanh nhàn nhạt bay ra, ngửi được
chỉ muốn nôn.
Mọi người còn chưa tới kịp nhíu mày, nước sông đột nhiên nổ tung, một cái bóng ảnh khổng lồ nhảy lên khỏi làn nước, đứng sừng sững trên mặt
sông. Tên này toàn thân ngăm đen lại không tỏa sáng, lớp vải trên thân
thể nặng nề có hoa văn hình lưới, tựa hồ đem ánh sáng đều hút vào, hai
con mắt đều có màu trắng đục.
Nó rất giống với Địa Mãng, nhưng trên đầu còn có thêm một cái sừng.
Ngoài ra, thân hình cũng cực kỳ khổng lồ, chu vi thân thể vượt qua bảy
tám người ôm, chỉ tính bộ phận đứng thẳng trên mặt nước đã cao ba
trượng, thân hình ẩn ở trong nước còn không biết dài bao nhiêu. Ninh
Tiểu Nhàn cách nó gần nhất, nên bị một luồng khí âm lãnh thô bạo đập vào mặt.
“Địa Mãng Vương!” Kim Mãn Ý đứng thẳng người, kinh hô một tiếng.
Quyền Thập Phương vốn đã nắm chặc Tử Điện Bảo Kiếm, nghe tiếng nàng hô
ngược lại thả ra: Người này sẽ không vô duyên vô cớ hiện thân, tám phần
là Ninh cô nương gọi đến.
Địa Mãng Vương đem đầu cúi đến chỗ gần mặt nước, kêu lên: “Vị Thần
Quân nào gọi thế? Tại hạ đến đây bái kiến!” Âm thanh như cưa gỗ, tiếng
nổ như sấm sét, chấn động cả lỗ tai của mọi người, nhưng trong lời nói
lại hơi chút khách khí.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ninh Tiểu Nhàn. Nàng không chút
hoang mang đem tay từ trong nước sông rút ra, dùng tơ lụa lau lau nói:
“Là ta.”
Địa Mãng Vương đem con mắt lớn như cối xay nhắm ngay nàng, nghi hoặc
nói: “Ngươi?” con mắt của rắn không có mí, thoạt nhìn lạnh băng mà lại
vô tình
Tay của Ninh Tiểu Nhàn vừa rời khỏi mặt nước đồng thời cũng đem Răng
Nanh thu vào. Vì vậy Địa Mãng Vương lập tức cảm giác được, chấn động
của thần thú vốn khiến lòng hắn như lửa đốt bỗng biến mất không thấy. Âm thanh của hắn vẫn ầm ầm như trước, nói: ” Tiểu cô nương nhân tộc, ngươi không phải là Thần Quân, chỉ nắm giữ tín vật của hắn, có được khí tức
của hắn mà thôi!” Khí tức trên thân Ninh Tiểu Nhàn tuy nhiên hỗn loạn,
nhưng cẩn thận phân biệt nó, vẫn có thể nhìn ra nàng có thân thể nhân
loại.
Lời này vừa nói ra, mọi người chỗ này lập tức xôn xao kinh ngạc.”Thần Quân” hơn phân nửa mọi người tại chỗ này đều biết, đây là xưng hô kính
trọng đối với cự yêu sau khi thành tiên thành thần, dùng đẳng cấp địa vị sâm nghiêm của Yêu tộc mà nói, tiểu cô nương này thân mang tín vật của
một vị Thần Quân, nếu làm tốt, thật sự có thể cùng Địa Mãng Vương này ký hiệp nghị. Kim Mãn Ý cũng nghĩ thông suốt đạo lý này, nên thần sắc trên mặt có chút biến ảo bất định.
Mịch La càng hiểu rõ nàng hơn người khác, giờ phút này vui vẻ trên
khóe miệng càng sâu, hiển nhiên đã biết Thần Quân nàng mang ra là Trường Thiên rồi.
Nàng nhíu nhíu mày, truyền âm cho nó nói: “Chỗ này của ta đúng là có
cầm tín vật của Hám Thiên Thần Quân, ngươi có thể nhận ra đúng không?
Mặt khác, chuyện ta nắm giữ tín vật, không tiện truyền ra bên ngoài.”
Nàng đã dùng Răng Nanh gọi Mãng Vương đến, tương đương đại diện cho
Trường Thiên, không cần quá hạ thấp mình với con Địa Mãng này.
Địa Mãng Vương rất ngạc nhiên, sau nửa ngày không động, giống như
đang trằn trọc suy nghĩ nhiều lần, nó đột nhiên cả kinh nói: “Chẳng lẽ,
chẳng lẽ là vị thuộc loài giống mãng xà chúng ta… ?” Dưới sự kinh ngạc
này, tròng mắt xưa nay vô tình tựa hồ cũng trừng lớn. Nó giống như quên
việc truyền âm, bậc thốt ra lời nói theo cách thường nên khiến tất cả
mọi người đều nghe được.
Ninh Tiểu Nhàn ngắt lời: “Đúng vậy, chính là vị đó. Mãng Vương, hiện
tại Bến đò Nhược Thủy này đã thuộc sở hữu của ta rồi, ta muốn ký hiệp
ước với ngươi”
Mãng Vương nặng nề nói: “Ngươi cũng muốn con dân của ta kéo bè trúc qua sông giúp ngươi?”
“Không sai. Ta chỉ yêu cầu ngươi, đã ký hiệp ước gì với Tế Thế Lâu, cùng ta ký hiệp ước giống như vậy là được.”
Còn chưa đợi Cự Xà này mở miệng, Kim Mãn Ý đột nhiên nói: “Địa Mãng
Vương, ta cũng ký hiệp ước với ngươi. Vô luận nàng ấy ra giá cả gì, ta
ra gấp ba là được. Yêu cầu của ta chỉ có một, tức là xin ngươi đừng đồng ý thỉnh cầu của nàng ta.”
Nàng còn phải một lần sử dụng kế rút củi dưới đáy nồi.
Phía sau lưng của Ninh Tiểu Nhàn cứng đờ, dù nàng tự nhận tu dưỡng
gần đây tiến bộ nhanh, cũng tức giận đến nắm tay thành quyền. Nàng không có nhìn Kim Mãn Ý, bởi vì trên mặt nữ nhân này nhất định đều là vẻ đắc
ý.
Quả nhiên sau khi Địa Mãng Vương nghe xong liền lắc đầu: ” Bản thân
Thần Quân không có đích thân đến, dù cho ngươi có tín vật của Thần Quân, cũng không đại biểu lời ngươi nói là ý nghĩ của hắn! Tiểu cô nương,
ngươi còn chứng cứ rõ ràng nào khác không?”
Mọi người tại đây thầm kêu một tiếng “Quả nhiên” . Địa Mãng Vương ở
trong sông Nhược Thủy xưng bá mấy trăm năm, tuy nói phần lớn là dựa vào
nước sông cổ quái dị thường, có rất ít người tu vi cao nguyện ý xuống
nước tìm nó gây sự, nhưng bản lãnh của nó cũng không nhỏ, lại là rắn già nhiều năm, bằng vào danh hào cùng tín vật của Thần Quân, làm sao có thể khiến nó tâm phục mà làm việc chứ? Cũng không biết lúc trước Tế Thế Lâu cho nó điều kiện gì, mới khiến cho nó nguyện ý thả con cháu của bản
thân đến giúp đưa người qua sông.
Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, đại xà này ngoài sáng nói có lý, nhưng lại
vụng trộm muốn có thêm lợi ích. May mắn phản ứng của nó, đã bị Trường
Thiên đoán trước, cho nên kế tiếp phải làm sao, tất nhiên trong lòng sớm đã có cách. Quan trọng nhất là, lợi ích mà nàng đưa ra, ngay cả Kim Mãn Ý và Tế Thế Lâu cũng đều không cho được.
“Tất nhiên là có rồi.” Nàng đem căm phẫn dằn xuống đáy lòng, cười
nói, “Địa Mãng Vương, trên đầu ngươi có sừng, nhỏ mà thẳng, trên người
có mụn thịt, đây là điềm báo muốn hóa thành thuồng luồng đúng không?”
Giọng nói của Địa Mãng Vương như chuông đồng, hiển nhiên là có chút
đắc ý: “Đúng vậy, ta đã bảy trăm sáu mươi chín tuổi, thêm nửa năm nữa,
sẽ hóa thân thành thuồng luồng! Là người đầu tiên hóa thuồng luồng
sớm nhất trong tộc của ta.”