Edit: Tam Vu
Beta: Tiểu Tuyền
Phòng khách Ẩn Lưu có thể cung cấp, tất cả đều là thụ ốc (nhà trên cây). Bất quá nhà nơi
này ngược lại hết sức đặc sắc, cũng không biết nhóm thụ yêu nơi này làm
thế nào thúc đẩy thực vật sinh trưởng, thụ ốc phân phối cho bọn hắn sinh trưởng ở trên một cây đa khổng lồ, lại có sáu, bảy căn phòng, đều cách
mặt đất hơn ba mươi thước. Từ trong nhà nhìn ra ngoài, cảnh trí ngược
lại rất tốt. Bên trong toàn bộ đoàn người, chỉ có nàng là nữ tử, cho nên đương nhiên độc chiếm một gian, Đồ Tẫn cùng Thất Tử ở cùng một gian.
Chẳng qua mấy căn phòng bên cạnh này cách nhau quá gần rồi, hai bên có
gió thổi cỏ lay gì cũng có thể nghe thấy lẫn nhau, hành động kế tiếp của nàng có chút lén lút, ngay cả Tiên phỉ cũng phải gạt, ở điều kiện như
vậy, rất hao tổn tâm trí.
Sắc trời còn rất sáng, bọn họ tạm thời
không thể có hành động thiếu suy nghĩ gì rồi. Ninh Tiểu Nhàn phân phó Đồ Tẫn cùng Thất Tử canh chừng thật tốt, tự mình xoay người vào Thần Ma
Ngục, trước về nhà gỗ nhỏ, nhanh chóng đi tắm rửa sạch sẽ.
Lúc
bước vào tầng dưới chót, nàng phát hiện Trường Thiên đang thưởng thức
linh rượu nàng mới ủ xong. Vò rượu nặng trịch hơn hai mươi cân bị hắn
một tay cầm, đem rượu màu mật ong rót vào trong chén bạch ngọc, liền
bưng lên uống một hơi cạn sạch, có mấy giọt rượu theo quai hàm kiên nghị của hắn chảy xuống, nàng nhìn là tâm ngứa khó chịu đựng, rất muốn đem
mấy giọt rượu này hớp vào trong miệng. Đại khái đây chính là sắc đẹp có
thể ăn được sao? Aizz, đến lúc nào rồi, nàng còn suy nghĩ những thứ này, chẳng lẽ thật sự là sắc nữ trời sanh?
Người này vốn ngày thường
tuấn mỹ vô cùng, nàng chưa từng nghĩ tới lúc hắn uống rượu sẽ có kiểu
dáng tục tằng. Quả nhiên nam nhân uống khi rượu vào, cũng sẽ bộc lộ ra
bản tính đi, hay là nói, trở lại Ba Xà sơn mạch làm tâm tình của hắn
phập phồng, thấy vật hoài niệm?
“Chàng cư nhiên thừa dịp ta không có ở đây, trộm uống rượu!” Nàng hét lớn một tiếng, sau đó nháy mắt hỏi, “Uống ngon không?” Cho bình luận tốt đi, khen ngợi a!
“Rất tốt.” Có thể được câu tán dương này của hắn không dễ dàng, hắn lần nữa rót
đầy, vung tay lên một cái, ly rượu liền yên ổn hướng về phía nàng bay
tới, “Tự mình nếm thử một chút.”
Cái ly này, hắn mới vừa mới dùng qua. Khứu giác nhạy cảm của nàng còn có thể ngửi thấy khí tức thuộc về
hắn. Mặt nàng ửng đỏ, bưng lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, lập tức
liền thích cái hương vị này. Chua ngọt ngon miệng, lại có vị cay của
rượu. Ngọt ngọt mềm mềm, rất giống rượu đế của Hoa Hạ, lại mang theo một chút phẩm chất rượu nho, hơn nữa nàng vì làm màu sắc đẹp, còn đặc biệt
tăng thêm một chút dâu vào, hương vị càng thêm thơm ngát.
Lần đầu tiên chưng cất rượu, lại không có ủ thành dấm chua, nàng vui rạo rực
nói: “Ta thật là một thiên tài!” Lại uống nhiều hai ly, cho đến trong
đầu hơi say.
“Nơi này cách chân thân chàng, có xa lắm không?” Chỉ có một ngày thời gian. Vô luận như thế nào cũng phải tìm ra chân thân
hắn mới được.
“Địa mạo (hình dạng mặt đất) nơi này không có thay
đổi, ta nhớ là ở phía bắc chừng ba trăm dặm của phiến sơn cốc này.” Ba
xà sơn mạch hết thảy nhìn quen mắt như vậy, đặc biệt là tòa cung điện
trong rừng kia, trừ càng cao hơn ra, cơ hồ giống nhau như đúc lúc hắn
rời đi. Phảng phất ở giữa giống như chưa từng trôi qua ba vạn năm thời
gian. Trở lại chốn cũ, nếu nói là tâm tình của hắn không có một chút
biến hóa, đây tuyệt đối là nói láo.
Biểu hiện của Trường Thiên
mang một chút hoảng hốt và bất an, làm hắn nhìn càng giống như một con
người, mà không phải là vị thần uy nghiêm toàn năng. Cái này đối với hắn mà nói cũng không thấy nhiều, nàng chống cằm thưởng thức, tâm nghĩ
chẳng lẽ đây chính là e sợ gần quê hương?
“Ba trăm dặm?” Nàng
nhíu mày một cái.”Kế hoạch của chúng ta có thay đổi đúng không?” Yêu cầu của bọn họ cũng không cao, chỉ cần có thể đến gần chỗ chân thân Trường
Thiên là được. Nàng nói với Phó Vân Trường là muốn Xà Viêm Thảo, mà ở
trong Ba Xà sơn mạch, loại thảo dược này chỉ sinh trưởng ở phụ cận miệng mũi chân thân Ba Xà. Mà nơi này bị Ẩn Lưu làm thành cấm địa, cũng hợp
tình hợp lý.
Trên người nàng chảy xuôi thần lực Trường Thiên, cho nên đi xuyên ở trong rừng sẽ không có vấn đề. Cây cối nơi này sẽ không
ngăn bước nàng. Nhưng mà yêu quái nơi này thì sao? Mới vừa rồi nàng từ
tiểu đạo trong rừng một đường đi tới, Trường Thiên phát hiện ít nhất
hai, ba mươi hơi thở đại yêu, càng về sau hắn cũng ngại mỏi miệng nên
không nói nữa. Nàng phải làm cách nào vòng qua nhiều ánh mắt, lỗ tai
cùng lỗ mũi linh mẫn, thần không biết quỷ không hay ẩn náu đến chỗ chân
thân Ba Xà đây?
Nàng mà len lén đi trước như vậy. Nếu có thể đem
chân thân đưa tới thì hoàn hảo, chuyện về sau tự có Trường Thiên đi giải quyết. Nhưng nếu không thể thì sao? Đến lúc đó nàng phải làm thế nào
đối mặt với toàn bộ lửa giận của Ẩn Lưu?
Trường Thiên đột nhiên
nói: “Bên ngoài có động tĩnh, tuy không phải chuyện lớn, nhưng tốt nhất
nàng nên đi ra ngoài, tránh cho chọc người hoài nghi.”
Nơi này là nội địa Ba Xà sơn mạch, chỗ ở cung điện của Ẩn Lưu, có thể xảy ra
chuyện lớn gì? Chờ nàng đi ra, mới phát hiện cả vùng đất đang hơi rung
động, tựa hồ có tiếng vang trầm muộn từ địa tâm truyền tới, quậy đến cả
tòa rừng rậm kinh hoàng không dứt.
Động đất? Lần trước nàng cảm
nhận được động đất, là lúc Bạch Hổ và Âm Cửu U làm sụp ngọn núi Ngọc Hốt trong Quảng Thành Cung. Hiện tại thế nào?
“Đây không phải là
động đất.” Khi Trường Thiên đang nói chuyện, mặt đất đột nhiên lại chấn
động kịch liệt một cái, lần này mức độ lớn hơn, người không có chút công phu trong người, nói không chừng cũng sẽ bị chấn đến té ngã trên đất.
Chẳng qua kỳ quái là, ở bên trong chỗ ở Ẩn Lưu tựa hồ một mảnh yên tĩnh, không ai lộ diện, ngay cả tiếng ho khan đều không nhiều hơn một tiếng
tới, tựa hồ chấn động như vậy là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
” Đích xác không phải là đại sự. Đây đang là lúc Ba Xà tình cờ di động thân hình một cái.”
Nàng khóe miệng giật một cái: “Chàng định nói cho ta biết, Chân thân Ba Xà
của ngươi duỗi người, mảnh sơn cốc dưới chân chúng ta này liền động
đất?”“Đúng vậy.” Hắn không biết từ nơi nào lại biến ra một cái cái ly,
lần nữa châm rượu lên.”Bản thể Ba Xà của ta mặc dù chỉ còn dư lại thể
xác, nhưng có lúc nó cũng sẽ tự mình điều chỉnh một chút tư thế.”
Đây cũng là không kỳ quái, bởi vì mất hồn phách ba vạn năm qua Ba Xà đều
tiến vào trạng thái nửa hôn mê nửa ngủ, vô ý thức nhưng có thể hô hấp,
các cơ quan sống khác đều hoạt động bình thường. Sau khi nàng nghe nói
liền chợt hiểu ra: loại trạng thái này ở Hoa Hạ nàng cũng đã gặp qua,
không phải là người thực vật sao? Chỉ là sau khi nhân loại biến thành
người thực vật, bắp thịt dễ dàng héo rút, xương cốt dễ dàng loãng, mà
ngủ đông vốn chính là sở trường tốt của mãng xà, thần thú giống như Ba
Xà lại càng không cần nói nhiều. Chẳng qua là cơ thể tình cờ nhúc nhích
một cái, cũng thuộc về phản ứng bình thường.
Nhưng mà Trường
Thiên người này rất đáng đánh đòn, tới bây giờ vẫn không nói cho nàng
biết Chân thân Ba Xà rốt cuộc bao lớn. Nàng vốn cho là nhiều nhất cùng
kích thước hình thể Long Quy, bây giờ nhìn lại, không chỉ như vậy.
Nàng và Trường Thiên vừa truyền âm đối thoại, vừa ở trong sơn cốc tản bộ.
Đang khi nói chuyện, nàng đã đến gần ranh giới sơn cốc, kết quả từ trong cánh rừng xuất hiện một thớt Hắc Lang to lớn, ánh mắt hiện lên lục
quang nhìn chằm chằm nàng, khách khí nhưng lãnh đạm nói: “Khách nhân,
mời không nên rời khỏi sơn cốc.”
Nàng chép chép miệng, không ngạc nhiên chút nào ở chỗ này lại thấy lính gác Ẩn Lưu: “Ta biết, ta chỉ là
muốn bụi cỏ đuôi chuột kia, nó thật là thơm.” Hắc Lang nhìn theo phương
hướng tay nàng chỉ, quả nhiên thấy được bên ngoài năm trượng có một bụi
hoa nhỏ màu tím nhạt.
Ánh mắt cô nương này trong sáng, không
giống bộ dạng có tâm kế, nhưng mà mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, hắn
không thể vi phạm mệnh lệnh Ẩn Lưu. Hắc lang hơi do dự một chút, không
thể làm gì khác hơn nói: “Đứng ở chỗ này, ta đi hái cho ngươi.”
Móng vuốt sói là dùng với chém giết mà không phải hái vật phẩm đâu, cho nên
hắn không thể làm gì khác hơn là hóa thành hình người, lúc này mới đưa
tay từ dưới đất ngắt lấy cỏ đuôi chuột nâng lên, đưa cho Ninh Tiểu Nhàn.
Nàng cười hì hì đưa tay đón, hai người đầu ngón tay chạm nhau, Hắc Lang
không biết tại sao đột nhiên cảm thấy, có mấy phần lãnh ý từ ngón tay
của cô nương này truyền đến trong tim của hắn. Hắn không nhịn được sợ
run cả người, lui về phía sau một bước, cẩn thận nhìn nàng.
Ninh Tiểu Nhàn một bên vuốt cỏ đuôi chuột trên tay, tò mò nhìn hắn nói: “Ngươi làm sao rồi?”
Hắn vận lên yêu lực, ở quanh thân thật nhanh vận hành một lần, cái loại cảm giác hơi lạnh đó trong nháy mắt biến mất, thân thể vô ngại.”Không có
gì, mời trở về đi.” sắc mặt hắn lạnh xuống, hạ lệnh trục khách.
Nàng rất có lễ phép nói tiếng cám ơn, lúc này mới xoay người, từ từ đi trở về.
“Như thế nào?” Nàng truyền âm cho Đồ Tẫn.
Hắn đang ngồi ở trong thụ ốc, nghe vậy lắc đầu nói: “Không được!”
Mới vừa nàng đem một hồn phách phân thân của Đồ Tẫn khép lại trong tay áo,
cũng mượn cử động lấy hoa thả vào trên người Hắc Lang, tính toán khống
chế một con yêu quái mang nàng đi cấm địa trước. Nhưng hồn phách phân
thân vừa mới mới vừa tiếp xúc tay Hắc Lang, liền phát hiện nó đối với
phân thân mơ hồ kháng cự. Nếu nói dưa hái xanh không ngọt, dù thế nào
Hắc Lang cũng là một con đại yêu tu luyện thành công, ở thời điểm nó
cảnh giác, nếu hồn phách phân thân của Đồ Tẫn muốn mạnh mẻ khống chế
được nó, độ khó quá lớn.
Vạn nhất đả thảo kinh xà, vậy thì càng
không dễ làm rồi. Có điều loại kết quả này, cũng sớm ở trong dự liệu của bọn họ, bởi vậy dù ngoài ý muốn, cũng chỉ có chút uể oải nho nhỏ. Cấm
địa rõ ràng chỉ có rất ít người là có thể đi vào, hơn nữa theo Trường
Thiên nói, yêu quái nơi này cho dù bị khống chế tâm thần, cũng sẽ theo
bản năng cự tuyệt làm ra chuyện bất lợi đối với Chân thân Ba Xà. Dù sao
sinh vật ở nơi này, đều phải ỷ lại sức mạnh sinh trưởng của Ất Mộc lực.
Phương thức khống chế yêu quái không thể thực hiện được, từ trong rừng đi qua
càng thêm không thực tế. Nơi này cũng không biết có bao nhiêu con mắt
nhìn chằm chằm nàng, nàng đi như thế nào chứ?
Thời điểm Thanh
Loan đến, Ninh Tiểu Nhàn đang ngồi ở trên hành lang bên ngoài thụ ốc nấu rượu. Bên trên bếp lò nhỏ màu hồng đặt một cái nồi gốm nhỏ màu đỏ, ở
ngọn lửa tinh tế nấu, trong miệng bình bay ra một trận lại một trận mùi
rượu, xa xa truyền vào trong rừng. Thanh Loan cũng uống qua rượu mang từ bên ngoài trở về, nhưng vô luận như thế nào cũng không thể so sánh cùng mùi hương câu hồn này. Nhóm Tiên Phỉ ngồi ở bên cạnh, mặt mày hớn hở
đối ẩm, có người nói ra: “Quả thật là kỳ quái, nơi này không thường địa
chấn đâu, ta tới ba bốn lần cũng chưa từng gặp qua, vận khí Ninh cô
nương thật không tệ.”
Nàng giương mắt nhìn cánh rừng tối đen như
mực, ở trong đó có vô số đôi mắt rục rịch. Thanh Loan thở dài, nghĩ thầm tiểu cô nương này thật biết gây chuyện, mấy lần trước Tiên Phỉ tới,
cũng không có gây ra trận chiến lớn như vậy. Chính nàng là yêu quái, đối với bản tính Yêu tộc hiểu rất sâu. Ẩn Lưu quanh năm suốt tháng ở lại
nơi Ba Xà sơn mạch này, nhìn như thanh tâm quả dục, kì thực là có nổi
khổ bất đắc dĩ, ai lại không hướng đi ra thế giới phồn hoa bên ngoài
chứ?
Rượu ngon chưa bao giờ ngửi qua này, đem tất cả côn trùng tham rượu đều câu ra.
Ninh Tiểu Nhàn đương nhiên cũng đã gặp nàng rồi, lập tức rót một chén rượu
ấm áp, cười hì hì nói: “Thanh Loan tỷ tỷ cực khổ, mời dùng.” Tay đẩy một cái, cái ly liền hướng nàng bay tới. Chiêu thức ấy học từ Trường Thiên, nàng tự nhận tư thế lúc sử dụng rất tiêu sái.
Thanh Loan nhận ly rượu nơi tay nhưng không uống: “Đa tạ, chẳng qua là trong phiên trực,
không thể uống rượu.” Đang muốn đem cái ly đưa trả lại cho nàng, không
ngờ tiểu bạch điểu trên vai Ninh Tiểu Nhàn lại bay tới, rơi vào trên
cánh tay nàng, duỗi miệng đi uống rượu trong ly.