“Trốn?” Hắn sững sờ lập lại một lần.
Nàng còn chưa kịp nói chuyện, một giọng khác đã tiếp: “Ngươi không có nghe sai, nàng thật là dặn ngươi mau chạy.”
A Hoa bỗng nhiên xoay người, thấy cửa động không biết lúc nào nhiều ra mấy thân ảnh.
Sắc mặt hắn đại biến, thoáng cái hiểu Ninh Tiểu Nhàn vì sao phải kêu hắn chạy trốn.
Hắn không biết địa phương nào lộ ra chân tướng, lại đem người dẫn tới nơi này!
Mấy người trước mắt này, nam tử cầm đầu mặc một thân trường bào đỏ thẫm,
đai lưng Bạch Ngọc, nhìn tuổi rất trẻ, cũng là khí độ lành lạnh, phía
sau mấy tu sĩ thần sắc hờ hững đều cùng hắn vẫn duy trì một bước ngắn,
bày ra sự kính trọng. Người cuối cùng trong ngực ôm một con Hắc Miêu,
vốn là lười biếng liếm móng vuốt, sau khi thấy hắn, trong mắt cũng lộ ra tà khí kỳ dị, cười cười nói: “Ngươi thật đúng là khó tìm!”
“Ngươi, các ngươi......” Hắn như cũ che ở đằng trước Ninh Tiểu Nhàn, nhưng không biết nên nói cái gì cho phải.
Mấy người này trên người lộ ra hơi thở mười phần nguy hiểm, nếu như bình
thường, hắn là có bao xa sẽ trốn bấy nhiêu xa. Nhưng giờ phút này phía
sau hắn còn có một người.
Chả trách vì sao bốn nhà Phú hộ đều
chết sạch, nhưng huyện thành này nhỏ lại không có giới nghiêm toàn
thành, thì ra là đã sớm bày ra lưới chờ hắn nhảy vào. Những người này
nói rõ là truy tung ân chủ mà đến, không biết so sánh với mấy cái tay ăn chơi tối hôm qua còn muốn nguy hiểm hơn gấp bao nhiêu lần, nhưng hắn
lại ngốc mà đem người dẫn tới trongsơn động này, dẫn tới bên cạnh nàng!
Hắn làm sao không chết ở bên ngoài cho rồi?
Nam tử trẻ tuổi chỉ đem ánh mắt đặt ở trên người Ninh Tiểu Nhàn, đối với
hắn nhìn cũng không nhìn một cái, chỉ phất phất tay, giống như trước mắt đuổi một con con ruồi, a Hoa cũng cảm giác được một lực đạo cuồng bạo
mà vô hình đập vào mặt, đưa hắn cuốn đi ra ngoài xa hai, ba trượng, nặng nề nện ở trong góc!
Lần này rơi rất thảm, hắn hồi lâu mới bò
dậy, chỉ thấy thủ lĩnh trẻ tuổi bước đi lên đi trước, ngồi chồm hổm
xuống nhìn một chút, nhìn thấy trên mặt nàng đỏ hồng mất tự nhiên, không khỏi cả kinh nói: “Đồ vô dụng, ngươi lại làm cho nàng bệnh nặng như
vậy!” Đưa tay ở nàng trên vai vừa đỡ, chút linh lực thăm dò vào kiểm
tra, mới thở phào nhẹ nhõm nói, “May là, may là, không nguy hiểm tính
mạng.”
Ninh Tiểu Nhàn nỗ lực mở mắt nhìn, trong nháy mắt chống
lại cùng một đôi ánh mắt đen láy. Trong trí nhớ nàng còn chẳng bao giờ
có người có ánh mắt trong trẻo đến vậy, phảng phất như ánh sao long lanh trong bầu trời đêm. Hắn thoạt nhìn đúng là rất trẻ tuổi, khoản mười
bảy, mười tám tuổi, gương mặt cũng đã có đường viền kiên nghị, giữa trán rất trống trải, mày kiếm bay xéo vào tóc mai, khóe miệng nhếch nhẹ, môi mỏng như chu sa, thực là thiếu niên lang tuấn mỹ cực điểm.
Đáng
tiếc một đôi tròng mắt đen rõ ràng linh động hữu thần, hết lần này tới
lần khác lúc nhìn quanh còn có nhàn nhạt uy sát, làm người ta không dám
thân cận.
Đôi mắt này khi đặt trên nàng, uy nghiêm vô hình kia
cùng sát khí hết thảy biến mất. Môi mỏng của hắn giơ lên, trong mắt lập
tức bị lây nhiễm ánh sáng rực rỡ, cơ hồ cũng có thể đemthạch động u ám
này chiếu sáng: “Này, đã lâu không gặp!”
Ninh Tiểu Nhàn bình tĩnh nhìn hai mắt hắn, mới nói: “Ngươi là ai?” Nàng chưa từng gặp người này, nhưng cảm thấy quen mặt, nhưng là một ít loại tinh thần phấn chấn vui
sướng, là nàng chưa bao giờ gặp trên thân người khác.
Khuôn mặt tươi cười của đối phương lập tức cứng đờ.
Nhìn sắc mặt hắn ám trầm xuống, A Hoa lo lắng hắn muốn động thủ đánh người,
kết quả tròng mắt thiếu niên này xoay động, lại để sát vào nàng, cười
đến càng thêm đắc ý: “Ngươi nhận không ra ta, vậy thì tốt hơn.”
Hắn vóc dáng rất cao, vóc người thẳng thon dài như trúc, mặc dù còn chưa có được nở nang cường tráng như nam tử, nhưng sau khi ngồi xổm người
xuống, vẫn có thể đem cả người nàng đều che trong bóng của hắn.
Loại vẻ mặt dương dương đắc ý, rất quen thuộc. Trong đầu Ninh Tiểu Nhàn nhất thời không rõ ràng như bình thường, cho đến khi hắn tại bộ ngực chính
mình vươn tay vừa so sánh, cười nói: “Ngươi không phải vẫn cho là ta chỉ cao như vậy sao?”
Động tác này...... Trong đầu nàng rốt cục có linh quang chợt lóe, thấp giọng gọi: “Ngươi, ngươi là Hoàng Phủ Minh.”
“Tỷ tỷ tốt của ta, ngươi rốt cục đã nhớ tới.” Hắn hài lòng thưởng thức mắt
hạnh của nàng hơi mở, thừa dịp cái miệng nhỏ của nàng khẽ nhếch, đem một quả đan dược nhét vào, sau đó đưa tay đem chăn bông quanh thân nàng mở
ra, ghét bỏ mà ném qua một bên, trở tay từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bộ áo khoác màu đen, đem nàng cẩn thận gói kỹ, lúc này mới đem nàng ôm
vào trong ngực, chuẩn bị đi ra huyệt động.
Nhục cầu núp ở trên
người nàng, nghe hai người nói chuyện với nhau, lại cảm thấy không tới
địch ý của hắn, vì vậy cũng không có đi ra ngoài làm loạn.
Trán nàng tựa vào bộ ngực hắn, ngửi được nhàn nhạt hơi thở nam tử thành thục, rồi mới từ trạng thái khiếp sợ tỉnh táo lại.
Chỉ mới ba năm thời gian, Kim đồng tử phấn Điêu Ngọc mài, làm sao lại biến
thành thiếu niên nhẹ nhàng? Cho dù bón phân cao liên tiếp, cũng không có biện pháp nhanh như vậy, hắn rốt cuộc ăn thức ăn gia súc gì mà lớn
lên?!
Hoàng Phủ Minh cúi đầu đã thấy nàng tim đập mạnh và loạn nhịp, trong lòng một cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh ra. Lại gặp một màn cảnh tượng này, hắn không biết ảo tưởng qua bao nhiêu lần nàng nghẹn họng trân trối mà nhìn bộ dáng mình, hôm nay rốt cục trở thành sự thật, thật là hãnh diệnnói
không ra lời.
Hắn thân cao chân dài, mắt thấy nữa không có mấy
bước muốn đi ra ngoài, a Hoa khẩn trương, cũng không biết dũng khí nơi
nào đến, đuổi theo nói: “Mang, mang ta cùng đi!”
Hoàng Phủ Minh
để ý cũng không để ý hắn, chỉ để ý đi ra ngoài. A Hoa gấp đến độ vò đầu
bứt tai, lại sợ theo sau bị một chưởng chết ngay lập tức. Hắn một chút
cúi đầu, thấy bánh bao cùng gà quay rơi trên mặt đất, bị đông cứng,
trong lòng đột nhiên rất khổ sở.
Ninh Tiểu Nhàn bỗng nhiên mở miệng: “Mang theo hắn.”
A Hoa vốn không thích hợp đi theo nàng, hơn nữa hiện tại nàng tự thân khó bảo toàn. Nhưng nàng mới vừa đảo mắt, nghiêng mắt thấy Hắc Miêu ánh mắt hung ác nhìn a Hoa, đó là ánh mắt mãnh thú đưa mắt nhìn con mồi, chỉ sợ Hoàng Phủ Minh chân trước vừa đi, tiểu quái vật này chân sau sẽ phải
đem a Hoa xé thành mảnh nhỏ.
Hoàng Phủ Minh hạ chân, cúi đầu thấy sắc mặt nàng tiều tụy, tinh thần cũng càng ngày càng bất lực, trong
lòng đau xót, không thể làm gì khác hơn là ngoái đầu nặng nề nói: “Còn
không theo kịp?”
A Hoa mừng rỡ, nhanh như chớp đi theo phía sau
hắn, nhắm mắt theo đuôi. Hắn mới bất kể người kia là ai, chỉ cần có thể
để cho hắn hầu hạ ân chủ là được. Mắt thấy hắn và ân chủ hiển nhiên là
có giao tình, tất nhiên cũng sẽ không hại tánh mạng nàng rồi, rất tốt
rất tốt, xem ra lúc này hắn cũng không cần chết.
Thật ra thì A
Hoa từng tại Kính Hải vương phủ ra mắt Hoàng Phủ Minh, chẳng qua là
thiếu gia Hoàng Phủ làm sao sẽ nhớ được một hạ nhân trong đoàn kịch
hát nhỏ, mà A Hoa cũng sẽ không đem đồng tử ba năm trước đây liên lạc
cùng thiếu niên cao trội hơn ở chung một chỗ.
Quả nhiên Hắc Miêu
thấy a Hoa cũng đi theo, nhất thời lộ ra thần sắc thất vọng. Tiểu Miêu
yêu này mặc dù pháp lực thấp kém, huyết thống pha tạp, lại có thể phá
máu dẫn thuật của nó, làm hắn một lần chuẩn bị đã mất hành tung Ninh
Tiểu Nhàn, nếu không phải ở trong huyện thành nhỏ bắt được lão Tam Từ
gia từ khách sạn Cảnh Thượng Hành chạy trối chết, nó thiếu chút nữa mất
thể diện mất mạng trước mặt thiếu gia rồi. Kỳ quặc trong chuyện này, nó
không thể không làm rõ ràng!
Hoàng Phủ Minh cũng không để ý tâm
sự mấy người hoặc mèo ở phía sau, chỉ để ý cẩn thận tưng li từng tí ôm
giai nhân trong ngực. Thân thể của nàng nhẹ nhàng mà mềm mại, khi ở
trong ngực hắn cơ hồ cuộn thành một đoàn nho nhỏ. Trong ấn tượng của hắn Ninh Tiểu Nhàn luôn luôn quyết đoán kiên cường, hắn chưa từng thấy
nàngyếu ớt như vậy.
Hắn ảo tưởng qua hai người gặp mặt lại, hắn
nhất định phải trên cao nhìn xuống mà cười nhạo nàng một phen, như năm
đó nàng đối với hắn làm giống nhau, nhưng hôm nay đây hết thảy so với
cảnh tượng hắn ước nguyện còn tốt hơn.
Đi ra sơn động, gió bắc
đập vào mặt, Hoàng Phủ Minh sớm một bước mở ra cương khí hộ thân, đem
giá lạnh đều che ở ngoài thân, đếnsợi tóc của nàng cũng chưa từng phất
lên. Hắn từ trong mái tóc của nàng lấy ra một cọng cỏ mềm, cười nói:
“Nghe nói dân gian tập hợp bán đồ, chỉ cần ở trên gian hàng cài vào cọng cỏ là được, muốn bán ngựa thì ở đầu ngựa cài cọng cỏ, muốn bán hài tử
thì ở trên tóc đứa trẻ cài cỏ. Tỷ tỷ trên đầu ngươi cũng cài cọng cỏ,
chẳng lẽ là muốn đem mình bán? Không bằng bán cho nhà ta đi?” Nói đến
sau giọng nói trầm thấp dụ hoăc, nói không ra lời mà dễ nghe.
Ninh Tiểu Nhàn không quen bị nam tử ngoại trừ Trường Thiên ôm, lúc này đang
rất không thích ứng, nghe hắn trêu chọc mình, tức giận nói: “Không bán!” Thân phận tiểu tử này, đại khái cũng có rất ít người có tư cách để cho
hắn ôm như vậy, tư thế đông cứng, cho nên giờ phút này hắn thật không
cảm thấy có nhiều thoải mái.
Ánh mắt của nàng đều nhanh sắp không mở ra được rồi, cho nên giờ phút này cũng không thấy vẻ mặt Hoàng Phủ Minh.
Hoàng Phủ Minh bĩu môi, may là hắn thấy thần sắc nàng mệt mỏi, biết nàng bệnh cực kỳ mệt mỏi, cũng không chơi đùa nữa, chỉ che dấu nụ cười nói:
“Thương thế của tỷ quá nặng, trước theo ta trở về dưỡng tốt rồi hãy
nói.” Hắn trầm mặt xuống, lời nói ra được ý vị không cho cự tuyệt.
Nàng khẽ cười khổ, không có cự tuyệt.
Nàng lấy cái gì cự tuyệt?
Lúc trước Thỉnh Thần Thuật kết thúc, nàng đã thả ra Địa Âm mang tin tức, để cho Đồng Lăng Tiểu trúc phái người tới đón nàng. Nhưng phải từ Tùng
Giang thành chạy tới nơi này, ẩn vệ ít nhất phải tiêu tốn hơn mười canh
giờ, Hoàng Phủ Minh cũng đã giành đến trước.
Hắn tại sao ở chỗ
này, còn cần ngẫm nghĩ sao? Chỉ sợ nàng hiện tại bệnh được thần trí mơ
hồ, cũng đoán được hắn là vì Man Vương Lăng mà đến. Hắn hết lần này tới
lần khác theo dõi A Hoa, có thể thấy được đã sớm muốn tìm đến nàng. Dưới tình huống này, nàng có quyền lợi nói”Không” sao?
Phía trước ngừng chiếc xe ngựa khí phái xa hoa, hắn ôm nàng nhảy lên, tự nhiên có người thay hắn đóng cửa lại.
Nơi này ấm áp như Xuân, còn đốt hương nhàn nhạt, làm cho người tâm bình khí hòa. Nàng bị rét lạnh cùng đau đớn hành hạ một buổi tối, đột nhiên đi
vào cảnh ấm áp, chợt cảm thấy mệt mỏi khó tả. Nhưng Hoàng Phủ Minh mặc
dù ngồi xuống, vẫn còn nghĩ ôm chặc lấy nàng, không chịu thả vào trên
giường.
Ninh Tiểu Nhàn yếu ớt nói: “Thả ta xuống.” Đối với Hoàng
Phủ Minh, nàng tổng hội cảm giác được nguy hiểm nhàn nhạt, cô nam quả nữ ở chung một phòng đã làm chuông báo động trong lòng nàng rung lên,
huống chi còn gục ở trong lồng ngực của hắn?
Hoàng Phủ Minh không lên tiếng, chỉ vươn tay ở sau ót nàng nhẹ nhàng mơn trớn, nàng lại đột
nhiên cảm thấy thèm ngủ vô cùng, mặc dù trong lòng mơ hồ kháng cự, nhưng là mí mắt cuối cùng chậm rãi khép lại, ý thức chìm vào giữa màn đen
ngọt ngào.
Hoàng Phủ Minh đưa tay vò rối đỉnh tóc nàng, cắn răng
nói: “Năm đó vốn thích vò đầu tóc ta như vậy!” Hắn rõ ràng chỉ muốn hả
giận, xoa xoa, tay lại vì sao đổi vò thánh vuốt, từ từ thuận theo sợi
tóc đen nhánh của nàng.
Chỉ một lúc sau, sự chú ý của hắn đã rơi
vào trước mắt một đôi tay mềm mại. Tay trái của nàng làn da rất mịn, ở
trong ngọn đèn lóe sáng bóng như sứ trắng tráng men, đầu ngón tay tinh
tế thon dài, so sánh với cô bé gái còn muốn non mềm hơn, thế nhưng trên
mu bàn tay phải có một mảnh sưng đỏ, hắn nhẹ nhàng nắm lấy, nàng hơi
nhíu mi lên, kêu khẽ một tiếng.