Không nghĩ tới đứa nhỏ này sớm trưởng thành như vậy! Ninh Tiểu Nhàn
bật cười, trong lòng lại có chút ê ẩm . Mấy chục ngày sau nếu tìm không
ra biện pháp, Trường Thiên ắt phải khoét kim tinh ra để luyện kiếm. Nàng ở trên trán A Ly nhẹ nhàng hôn một cái, thầm thở dài nói không biết đến lúc đó A Ly có thể hận nàng hay không?
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, sáng sớm ngày thứ hai mặt trời còn
chưa có dâng lên, Ninh Tiểu Nhàn đã ngồi Thất tử lên đường. Ninh Vũ cùng Sư Thứu từ Ngũ Đại Liên Trì chạy tới đến nay cũng không có nghỉ ngơi
thật tốt qua, giờ phút này bị an trí ở trong Thần Ma Ngục.
Điểm dừng tiếp theo là dưới chân núi Tây Bắc Tỳ Cáp Tạp.
“Tỳ Cáp Tạp” ở trong tiếng nói nơi này có nghĩa là ác quỷ. Mịch La đánh dấu nơi Cực Âm Chia Địa tiếp theo là ở chỗ này.
Những chỗ này đều ít ai lui tới, mỗi lần Ninh Tiểu Nhàn đều xóa sạch
dấu vết, cho nên tin tức Hàn phệ Ngư bị trộm ở Cực Âm Chia Địa, đoán
chừng phải vượt qua một đoạn thời gian ngắn mới có thể truyền tới trong
tay Âm Cửu U, cừu nhân của hắn khắp thiên hạ, trong thời gian ngắn cũng
tìm không được đến trên đầu nàng. May là như thế, thời gian để lại cho
nàng cũng không nhiều. Trường Thiên đoán chừng, nhiều nhất là đào hai ba cái Cực Âm Chia Địa nữa nên thu tay lại rồi, nếu không người canh giữ ở địa điểm tiếp theo, nói không chừng chính là phân thân Âm Cửu U hoặc
bản thân.
Cực Âm Chia Địa nha, đều là địa điểm tuyệt hảo quay chụp phim ma,
nàng đào nhiều như vậy đều thấy nhưng không thể trách. Tỳ Cáp Tạp là dãy núi non khổng lồ kéo dài không dứt, dãy núi cao gần mấy trăm trượng
giống như bình phong ngăn cách hơi nước xuôi nam, vì vậy phía Đông hẻm
núi Núi Tỳ Cáp Tạp vẫn có hơi nước dày đặc, phía Tây lại chính là khu sa mạc.
Núi Tỳ Cáp Tạp cả năm gió lớn không ngừng, duy độc ở núi lớn phía Nam có một mảnh nhỏ sơn cốc hình chữ U ngược , bốn phía vách núi đứng thẳng đem gió lạnh đều ngăn cách ở bên ngoài, đáy cốc cây rừng tươi tốt, hàng năm không thấy mặt trời, lại thêm sơn cốc nam bộ là một cái sông nhỏ
quanh năm chảy xiết, vị trí Sơn Nam Thủy Bắc như vậy, chính là huyệt
dưỡng dục Cực Âm Chia Địa tốt nhất. Sở dĩ Mịch La đánh dấu nơi này, cũng bởi vì cách nơi này mấy trăm dặm có ba tòa thành trì, có gần năm mươi
vạn người ở lại. Sinh Hồn liên tục không ngừng.
Nàng mới vừa vặn để cho Thất tử hạ xuống đất, đã có người tiến lên
đón, vẻ mặt ôn hoà nói: “Không biết là sư huynh sư tỷ phái nào, có lệnh
bài Thanh Ngọc không?”
Lệnh bài Thanh Ngọc? Chẳng lẽ nơi này còn có người thường xuyên lui tới? Thật ngoài bọn họ dự liệu.
Người đối diện này quan sát nét mặt. Cũng phát hiện trong tay bọn họ
không có lệnh bài, cho nên sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo nói: “Đây là
trọng địa của phái Tuyền Cơ, nếu các vị không có lệnh bài trong người,
vẫn xin rời đi.”
Nơi này lại là chỗ ở của Tiên phái! Lông mày Ninh Tiểu Nhàn nhăn lại, lúc này khó xử lý rồi. Bọn họ có thể nghênh ngang mà đi vào chỗ ở người ta công khai đào sao? Ánh mắt nàng thoáng nhìn qua, lúc này mới thấy
đáy cốc mở mấy khối đất đai, chẳng qua là đáy cốc này bóng cây quá dày
đặc, nhìn từ phía trên căn bản không thấy động tĩnh ở dưới đáy. Đồng
ruộng trồng không ít linh thảo, nàng bằng vào mùi là có thể phân biệt ra bốn năm vị . Bên cạnh ruộng có hai tòa nhà nhỏ, bên cạnh sắp xếp chum
đựng nước bày biện nghiêm chỉnh. Có nhàn nhạt mùi tanh từ trong vạc
truyền ra, đoán là nuôi không ít độc trùng.
Sắc mặt Đồ Tẫn bất động, truyền âm cho nàng: “Chớ nghe hắn nói bậy,
người nào sẽ ở Cực Âm Chia Địa bực này xây dựng lập phái? Nhiều nhất là
để mấy người giữ tại chỗ này thôi.”
Trường Thiên cũng nói: “Dưới đáy cốc tổng cộng có ba người, hai người khác trong phòng. Đều là tu sĩ loài người. Tốc chiến tốc thắng, không
nên để bọn hắn đưa tin đi ra ngoài.”
Ninh Tiểu Nhàn đi lên hai bước, khom lưng thật sâu làm cái vái chào
nói: “Vị sư huynh này có thể thông cảm hay không, chúng ta đường xa mà
đến, làm như vậy là để cầu một cây. . . . . .” Giọng nói của nàng rất
thành khẩn, hết lần này tới lần khác càng ngày càng nhỏ, nói xong ba chữ cuối cùng. Cơ hồ đã ngậm trong miệng .
Tiếng nói của nàng giòn giòn giã giã như Phong Linh, đệ tử phái Tuyền Cơ không nhịn được đi phía trước nghiêng nghiêng thân thể, nghĩ nghiêng đầu ngưng thần đi nghe, nào biết liền thấy hoa mắt, cô nương này không
biết tại làm sao đã lấn đến trước người hắn rồi, bàn tay nhỏ bé trắng
như tuyết nhẹ nhàng nắm trên hầu kết hắn. Lúc này mới hiện ra không khí
lăng lệ ác liệt, kích thích đến da trên hầu kết hắn nổi lên da gà nho
nhỏ. Hắn mở to miệng, nhưng nhả không ra một chữ.
Người này cũng thông minh, đang muốn truyền âm cho bên hai sư huynh
đệ trong nhà, nào biết hai tay bị xiết chặc. Cô nương trước người lại
cho hắn mang một bộ còng tay vàng sáng ngời. Vật này một khi khóa lên
thân, thân hắn sẽ như người thường, linh lực bị cản trở, nửa điểm thần
thông cũng dùng không ra. Ninh Tiểu Nhàn truyền âm ghé vào lỗ tai hắn
cười nói: “Một khi ta lấy được đồ liền đi, sẽ không lấy tính mạng của
ngươi. Nên hãy thông minh một chút, đừng làm chuyện mờ ám, nếu không ba
người các ngươi đều bỏ mạng.”
Không đợi nàng phân phó, Đồ Tẫn cùng Thất tử đã lặng lẽ nhích tới gần nhà gỗ. Đồ Tẫn thả ra phân thân hồn phách, hai sợi khói đen theo cửa sổ thấm đi vào.
Hai người bên trong cửa thấy sư huynh đi ra ngoài đón khách đã mười
hơi thở rồi, nhưng không thấy về, cũng không có nửa điểm tiếng vang
truyền đến, đều cảm thấy quái dị. Có người nhẹ nhàng hô hai tiếng: “Ngô
sư huynh!” Trong tay đã cầm lên một quả Linh Đang màu trắng. Nơi này
cách Tiên phái không xa, chỉ cần bóp nát Linh Đang, các sư trưởng tất
nhiên biết nơi này đã xảy ra chuyện.
Ngoài cửa rất nhanh truyền đến Ngô sư huynh trả lời: “Không sao .
Chẳng qua là sư đệ Hàm Băng Cung tới đây lấy thuốc.” Hai người này đều
thở phào nhẹ nhõm. Ruộng thuốc Cực Âm Chi Địa là trọng địa sư môn, tiên
sư môn đối với từng người đệ tử ở chỗ này thủ vệ đều ngàn dặn dò vạn
nhắn nhủ, không tha có sai sót.
Dù sao kinh nghiệm đối địch của bọn họ chưa đủ, không có suy nghĩ tại sao”sư đệ Hàm Băng Cung ” lại không thốt lên một tiếng. Lúc này, một
luồng hồn phách phân thân của Đồ Tẫn theo mặt đất, chạy vào bên trong áo dài rộng của người ngồi ở trên ghế, rất nhanh theo thất khiếu chui vào. Tên còn lại không ngừng đi đi lại lại, quay đầu nhìn thấy được trên mặt đất có nhàn nhạt khói đen, ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì?”
Liền vào lúc này, có người gõ cửa. Người này xoay người đi xem cửa,
sau lưng đột nhiên như có gió nhẹ lướt qua, ngay sau đó cổ phía sau đau
nhói.
Hắn nhìn một lần cuối cùng trước khi ngất, thấy đồng môn vốn ngồi ở
trên ghế đã mặt không thay đổi đứng ở phía sau, tay như đao, hiển nhiên
một cái này là hắn chém ra . Vì vậy thằng xui xẻo này, trước lúc té xỉu
trong đầu quanh quẩn ba chữ: “Tại sao thế?” .
Phân thân của Đồ Tẫn nghiêm mặt mở cửa, đem Ninh Tiểu Nhàn và Thất tử đón đi vào, sau đó cẩn thận mà đóng cửa lại.
Nàng cũng không chậm trễ, đem hai đệ tử đều thu vào trong Thần Ma
ngục, chỉ để lại Đồ Tẫn khống chế phân thân bên ngoài, để ngừa vạn nhất. Hai gian phòng này đều rất nhỏ, mắt thấy cũng bày không bao nhiêu đồ
vật, ba người lục soát trong chốc lát, vẫn chưa phát hiện dấu vết bí
đạo.
Thất Tử nói: “Có lẽ nơi này thành ruộng thuốc của phái Tuyền Cơ, cho nên thế lực Âm Cửu U chưa từng ở chỗ này nuôi Hàn Phệ Ngư?”
Ninh Tiểu Nhàn còn trầm ngâm không nói, Trường Thiên đã nói tiếp:
“Không có khả năng. Bên trong Phương Viên bảy nghìn dặm chỉ có một Cực
Âm Chia Địa như vậy, hơn nữa gần đây nhân khẩu đông đảo, điều kiện tốt
hơn những Cực Âm Chia Địa khác mà lúc trước chúng ta tìm được. Âm Cửu U
vốn lo xa, quyết sẽ không bỏ qua nơi này .”
Ninh Tiểu Nhàn cũng nói: “Hàn Phệ Ngư là thượng cổ dị chủng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không thể nào nuôi thả ở dưới ban ngày ban mặt,
tìm kiếm tỉ mỉ nhiều hơn nữa đi.”
Mấy người lại lật tìm một lần, Đồ Tẫn thậm chí bay lên không trung
quan sát xuống, cũng không từng phát hiện đáy cốc nho nhỏ này có sơn
động, bí đạo các loại. Đang nghĩ ngợi, Trường Thiên nhắc nhở: “Có người
tới. Ba người, hai yêu, tu vi đều là Kim Đan kỳ trở lên, hai người là
Nguyên Anh kỳ, người đứng đầu là Luyện Hư kỳ!”
Ba người có chút rùng mình. Tu sĩ Luyện Hư kỳ cũng không phải dễ đối
phó, mặc dù cảnh giới Đồ Tẫn vững chắc áp hắn một đầu, nhưng đừng quên,
khó xử lớn nhất của bọn họ là không muốn kinh động người bên cạnh, đám
người này tới thật không đúng lúc. May là ba người kinh nghiệm sa trường nhiều, trong lòng mặc dù phiền não, nhưng trên mặt lại không có biểu
hiện ra, đến tim đập cũng không có nhảy nhiều một cái. Thực thân Thất Tử quá rõ ràng, lập tức biến trở về Tiểu Bạch điểu, biến mất yêu khí, đậu ở trên bả vai Ninh Tiểu Nhàn. Mà bản thân Đồ Tẫn cũng che dấu hơi thở,
làm cho chính mình thoạt nhìn chỉ có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Khách tới rất nhanh xuất hiện ở trong tầm mắt ba người. Trong lòng
Ninh Tiểu Nhàn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì … mấy người này mặc
không phải là quần áo và trang sức của phái Tuyền Cơ. Người cầm đầu mày
kiếm mắt sáng, thân người như ngọc, thoạt nhìn chừng hai mươi bốn, hai
mươi lăm tuổi. Nhưng nếu hắn có tu vi Luyện Hư kỳ, số tuổi thật sự tất
nhiên không thể nào nhỏ như vậy. Hắn đang mặc áo bào dài có tay áo rộng, cổ áo tô điểm thêu màu xám tro, màu xám tro trước vạt áo che đầu gối.
A? Thế giới này thật là thừa thải đẹp trai a, xem ra nguyên nhân là
thủy thổ quá tốt. Nhưng không biết làm tại sao, Ninh Tiểu Nhàn cảm giác, cảm thấy một thân quần áo nghiêm trang chỉnh tề của hắn, tựa hồ cũng
không lấn át được sự sắc lạnh giữa lông mày của người này. Đồ Tẫn truyền âm cho nàng: “Người này trên người ẩn sát khí, là người kinh nghiệm sa
trường, không thể khinh thường.” Hắn giết người vô số, tất nhiên nhìn ra người trước mắt này không phải là dễ đối phó.
Nếu như có thể, nàng cũng hi vọng ít đi kẻ địch, ít đánh một trận
chiến. Mắt thấy năm người đáp xuống bên trên ruộng, Đồ Tẫn điều khiển
phân thân bước trước một bước, tượng mô tượng dạng hỏi một câu: “Không
biết là sư huynh đệ một phái đến đây, có lệnh bài Thanh Ngọc không?”
Người cầm đầu nọ tuấn mi giương lên, từ trong lòng ngực móc ra một
ngọc bài ánh sáng xanh mênh mông, đưa cho phân thân của Đồ Tẫn nói: “Xin duyệt. Bọn ta là môn hạ Thiên Lăng Hải Các, nhờ lệnh đổi lấy mười lăm
gốc cây Quân dương thảo!”
Hóa ra là đến van cầu thuốc .
Sau khi Đồ Tẫn dùng phân thân hồn phách chiếm cứ thần trí đệ tử phái
Tuyền Cơ, trong trí nhớ của hắn tìm tòi không ít tài liệu, trong đó đã
nhắc tới phái Tuyền Cơ này lại là đại phái nổi danh trồng thuốc, luyện
đan, ruộng thuốc trên danh nghĩa có năm mươi hai chỗ, trồng dược liệu
hiếm quý vô số. Trận bán đấu giá ở Thiên Thượng Cư mấy năm mới cử hành
một lần, cũng thường xuất hiện đan dược phái Tuyền Cơ luyện chế, đây
càng là cổ vũ danh tiếng của nó. Nó cũng cùng môn phái khác làm giao
dịch, tín vật giao dịch chính là ngọc bài phái Tuyền Cơ khắc phát.
Dưới tình huống bình thường, đám người kia hẳn là cầm lấy lệnh bài đi Lãm Dược Các phái Tuyền Cơ đổi lấy thảo dược. Tiếc rằng loại linh thảo
Quân dương thảo này có chút đặc biệt, nó là dược liệu dương tính bá đạo, thường nhân chỉ cần dùng lầm một gốc cây thì mạch máu sẽ nổ tung, máu
sôi trào mà chết. Hết lần này tới lần khác nó lại chỉ có thể sinh trưởng ở Cực Âm Chi Địa, hơn nữa sau khi cách đất một canh giờ là mất đi hiệu
lực. Cho nên đám người kia không thể làm gì khác hơn là trực tiếp đến
ruộng thuốc đổi lấy.
Phân thân Đồ Tẫn nhận lấy ngọc bài, lăn qua lộn lại cẩn thận lật xem. Người dẫn đầu nọ sắc mặt như thường, nhưng thần thức của Ninh Tiểu Nhàn phát triển, lại phát hiện phía sau hắn có một tu sĩ Kim Đan kỳ, ngón út tay phải càng không ngừng gõ vào chân. Nàng dù gì cũng tiếp xúc qua một chút xíu tâm lý học hiện đại, biết loại bản năng lén lút này nói rõ chủ nhân đang khẩn trương.
Dùng tín vật đổi thuốc êm đẹp, hắn khẩn trương cái gì?