Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Một cước này sức lực rất lớn, sau khi chạm đất, tuyết trắng đầy đất đều bị
nổ tung bắn ra ngoài. Tầng tuyết đó vốn chỉ lỏng loẹt phủ trên đất, lần
này bị bốc lên, mọi người thấy chỗ mình đứng trong rừng có một vài chỗ
đất trống bị vẽ một trận pháp khổng lồ.
Pháp lệnh ký hiệu trong
trận pháp hết sức huyền ảo, chợt lóe ánh sáng màu bạch kim nhàn nhạt.
Chẳng qua đường nét vẽ trên trận pháp vốn cùng một màu với bông tuyết,
nấp dưới tuyết rơi rất hoàn mỹ, không thấy dấu vết, hai người nhất thời
chưa phát hiện ra.
Thất Tử mỗi lần đều bị bức trở về trong trận,
nét vẽ trận pháp lại đột nhiên sáng lên, xem bộ dáng đã bị kích hoạt
năng lực tấn công rồi. Ninh Tiểu Nhàn đạp một đường vẽ trên trận, nghĩ
tụ lực vào bắp chân chà đạp thêm mấy cái để xóa đi mấy đường nét đó, vậy mà cả người giống như rót chì, bên ngoài thân thể lại truyền tới cảm
giác vác nặng thâm trầm, giống như phải mang theo vật nặng ngàn vạn cân, áp bách khiến bản thân không thể động đậy.
Lần này kinh hãi
không phải chuyện đùa, nàng khuếch tán thần thức đi xem, Thất Tử cũng
chỉ có thể chuyển động ánh mắt nhanh như chớp nhưng không cách nào di
động một đầu ngón út. Hắn thuật lại một lần lời của Trường Thiên: “Đây
là mật trận thượng cổ truyền xuống – Đại Diễn Khảm Thủy trận!”
“Kiến thức tốt, chỉ có điều đây không phải là Đại Diễn Khảm Thủy trận, mà là
Đoái Băng trận được thay đổi biến hóa từ Khảm Thủy trận!” Văn Nhân Bác
cười nói: “Trong tông ta có kỳ tài, hơi thay đổi hình dạng cổ trận một
chút thì được Đại Diễn Đoái Băng trận, có thể giam cầm người vật trong
trận. Dùng trận này vây khốn người, chưa từng thất bại.” Hắn thấy Ninh
Tiểu Nhàn khẽ ngửa đầu lại không thể nhúc nhích, trên cổ gân mạch màu
xanh nhạt như ẩn như hiện, hiển nhiên vừa vội vừa giận, cười nói: “Rượu
mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.”
Hắn từ trong lòng ngực
lấy ra hai gông xiềng màu tím, cẩn thận tránh nét vẽ trên mặt đất, muốn
bước vào trong trận. Mắt thấy Ninh Tiểu Nhàn một đôi mắt hạnh gấp đến độ quay tròn xoay chuyển động, không nhịn được lắc đầu nói: “Một thể chất
Lịch Trung Kim tốt nhưng không lộ ra chút phong tình. Thật sự mai một.”
Muốn tiến lên đeo gông xiềng vào tay nàng, lúc này phía sau đột nhiên có người nói: “Văn Nhân huynh. Đừng vào!” Giọng nói đồng thời vang lên,
thân hình Văn Nhân Bác nhất thời dừng lại.
Trong rừng đi ra một
người. Dáng người ngọc lập, lớn lên còn tuấn mỹ đẹp mắt hơn Văn Nhân
Bác, một đầu tóc bạc được xử lý hết sức mềm mại, phát sáng. Người đó
nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Nhàn mấy lần, mới nói với Văn Nhân Bác: “Cô
nương này quỷ kế chồng chất, Văn Nhân huynh chớ tự mình mạo hiểm, để
tránh trúng kế của nàng ta.”
Văn Nhân Bác nhíu nhíu mày: “Đại
trận này, nàng có thể phá được sao?” Cuối cùng vẫn không tự mình đi vào
mà giao hai bộ gông màu tím cho người phía sau: “Đi khóa bọn chúng lại.” Cái gông màu tím này là bảo vật Minh Thủy tông, có một thân thần thông
có thể khóa lại người tu tiên Đại Thừa kỳ, khiến tu vi người đó tạm mất, hóa thành người phàm. Hắn cũng không tin tu vi hai người này đã đạt đến Độ Kiếp kỳ.
Ninh Tiểu Nhàn nghiêm mặt nói: “Ta biết ngay là
ngươi! Cách xa hơn mười trượng vẫn có thể ngửi được mùi thúi trên người
hồ ly.” Văn Nhân Bác chưa từng thấy nàng, sao lại biết nàng tên Ninh
Tiểu Nhàn? Cho nên người để lộ thân phận nàng, chỉ có Khánh Kị từng
điều tra nàng.
Khánh Kị bật cười nói: “Nhiều ngày không thấy.
Miệng lưỡi Ninh cô nương vẫn sắc bén như vậy. Đệ đệ của ta xưa nay quan
hệ thân thiết với cô nương, sao không nghe thấy cô ghét bỏ hắn?” Khi
đang nói chuyện, thủ hạ Văn Nhân Bác đã đi vào trong trận đeo gông xiềng vào tay Ninh Tiểu Nhàn và Thất Tử, sau đó kéo bọn họ ra khỏi trận pháp.
Gông xiềng vừa lên tay, nàng lập tức cảm thấy thân thể nặng nề như muốn rơi
xuống đất, hai tay lập tức rũ xuống, ngay cả người gần như cũng phải
khom lưng xuống, thân hình không khỏi nhẹ nhàng nhoáng một cái.
Vật này thật nặng, nàng âm thầm kinh hãi.
Văn Nhân Bác từ xa nhìn thấy nàng mang gông xiềng, thở phào nhẹ nhõm, xoay
người nói với Khánh Kị: “Đa tạ đại công tử cho biết. Nếu không chúng ta
thật sự không bắt được nàng.”
Ninh Tiểu Nhàn chân mày vừa động,
thầm nghĩ. Thì ra là như vậy. Đám người Hồ Hỏa Nhi cướp giết Thái Diễm
đoàn của Chung Ly Hạo, diệt khẩu gần như hoàn toàn. Chung Ly Hạo cuối
cùng cũng bị thẩm tra tới chết. Nếu Minh Thủy tông biết rõ tung tích đám người Ninh Tiểu Nhàn, chỉ có thể là Khánh Kị có mặt tại hiện trường lúc ấy tiết lộ.
Nàng vốn cho rằng Khánh Kị nhất định sẽ không nói
việc này ra. Bởi vì hắn bị thương dưới tay nàng phải chạy trốn là thất
bại không mấy vẻ vang. Lúc này lại là thời điểm tranh thủ tín nhiệm và
ưu ái của lão phủ chủ phủ Phụng Thiên, để có được đại vị Phủ chủ. Vậy
nên về tình về lý hắn sẽ không nói việc này cho Minh Thủy tông mới đúng, ngược lại còn phải dấu kín. Song hiện nay xem ra, không biết hắn và Văn Nhân Bác là quan hệ cá nhân quá tốt, hay đã đạt thành hiệp nghị gì, lại nói tình cảnh chém giết kia cho hắn. Dĩ nhiên, có nói toàn bộ ra hay
không thì không thể được biết rồi.
Trường Thiên đoán, Minh Thủy
tông có thể ở chỗ này bố trí bẫy rập, rất có thể là sau khi Đậu Nhị bị
bắt, tin tức tín sứ địa âm truyền đến đều đã rơi vào trong tay Văn Nhân
Bác. Hiện tại mới chạy trước tới Tây Sơn bố trí, muốn một lần hành động
bắt được nàng. Nàng xem trận pháp Đại Diễn Đoái Băng trước mắt, nhíu
nhíu mày. Nàng đã giao thủ với Khánh Kị nên biết tên này nhiều giảo
hoạt. Hắn và Minh Thủy tông liên thủ tính kế nàng, chắc chắn sẽ không
chỉ bố trí bẫy rập này. Nếu nàng có thể chạy trốn ra ngoài, có lẽ vẫn sẽ liên tục không ngừng có hậu chiêu đang chờ nàng.Thay vì như thế, không bằng... bó tay để họ bắt thì tốt rồi.
Quả nhiên Văn Nhân Bác vỗ tay, đại diễn đoái băng trận trên mặt đất lập tức ảm đạm. Tuy trận pháp thượng cổ biến dị đó sắc bén nhưng lại cần phải
có bốn gã pháp sư trận pháp không ngừng làm phép dẫn đạo, nửa giây cũng
không thể ngừng nghỉ, hơn nữa cứ non nửa khắc thời gian đã hao tổn mất
hơn một ngàn khối linh thạch. Quả nhiên chỉ có nhà giàu có thể tiêu phí, cho nên sau khi bắt được địch nhân sẽ lập tức hủy bỏ trận pháp.
Ngoài ra, trong rừng liên tục xuất hiện không ít người, trong tay loáng
thoáng cầm vài vật cổ quái. Xem ra nếu vừa rồi nàng mạnh mẽ cố gắng phá
trận ra ngoài, không thể thiếu sẽ phải lãnh giáo một chút mấy đồ chơi
lợi hại này.
Khánh Kị nhìn nàng không ngừng nhìn chằm chằm những
người đó, ôn nhu nói: “Nàng tạm thời ít giãy dụa, sẽ bớt chịu đau khổ.”
Mặc dù lần trước nàng tránh thoát được trói buộc nhưng chắc có người hỗ
trợ mở khóa. Hắn biết rõ bộ gông xiềng tím trong tay nàng bây giờ, lực
lượng chỉ trăm vạn cân giãy giụa cũng không thể thoát, còn bền chắc
hơn nhiều so với bộ hơn mười ngày trước hắn đeo vào tay nàng. Sức lực
Ninh Tiểu Nhàn quả thật không nhỏ nhưng có thể đạt tới trăm vạn, đều là
yêu quái tu vi đạt tới Đại Thừa kỳ trở lên mới có khả năng có sức lực
lớn như thế, hắn cũng không tin nhân loại có biện pháp làm được điểm
này.
Nàng nghĩ đến người khinh bạc nàng, trên người nhất thời nổi lên cảm giác buồn nôn dinh dính, cho nên nghiêng đầu sang chỗ khác
không hề liếc nhìn hắn cái nào. Nàng cắn môi, trên mặt mang theo chút ủy khuất, dung nhan xinh đẹp vốn lạnh lùng lại có vài phân ngạo khí. Vẻ
mặt phức tạp đan xen chung một chỗ, Khánh Kị càng xem càng cảm thấy có
hương vị, không nhịn được đưa tay muốn tới xoa khuôn mặt nàng.
Ninh Tiểu Nhàn sợ hết hồn, lui về sau một bước né tránh tay của hắn, lại
thối lui đến bên cạnh Văn Nhân Bác. Nàng âm thầm thầm nói, rốt cuộc tên
này có tật bệnh gì? Nàng cũng không phải mỹ nhân quốc sắc thiên hương,
cho tới bây giờ chưa từng có sắc mặt tốt với hắn. Tại sao cứ nhìn thấy
nàng chắc chắn hắn sẽ động tay động chân chứ? Nàng đã hỏi Trường Thiên,
nam nhân này trong lòng nghĩ cái gì, kết quả Trường Thiên chỉ nhún vai
tỏ vẻ không thể lý giải.
Văn Nhân Bác nhìn một màn này, ha ha
cười nói: “Đại công tử phong lưu phóng khoáng, nữ tử người ta thấy tâm
trạng không vui? Trước kia sao công tử lại đắc tội cô nương này, khiến
nàng thấy công tử lại tránh như rắn rết thế?”
Khánh Kị chỉ có thể cười khổ, sau đó thở dài nói: “Ta cũng không biết. Nhưng ta lại cứ
thích bộ dạng này của nàng. Nếu qua tay ngươi dạy dỗ rồi, cũng không
biết có còn hương vị như vậy hay không?”
Văn Nhân Bác ngạo nghễ:
“Nghĩ muốn cái dạng gì đều có thể dạy dỗ ra. Sang năm công tử đến buổi
đấu giá Bạch Ngọc Kinh, chụp lấy nàng mang đi là được.” Khánh Kị không
hề nhìn nàng nữa, ngược lại nói với Văn Nhân Bác: “Đại công cáo thành,
không bằng đi uống một ly.”
“Đang có ý đó.” Văn Nhân Bác phất
phất tay, đã có người dẫn Ninh Tiểu Nhàn và Thất Tử xuống. Hai người này đều xem thường người phàm, bởi vậy cũng không trở về thị trấn, chỉ tìm
gò đất trên sườn núi, Khánh Kị tiện tay ném ra một viên châu hình quả
trứng bồ câu màu đỏ cỡ nhỏ. Hạt châu kia rung động run rẩy bay đến giữa
không trung thì dừng lại, đột nhiên chiếu sáng một vùng ánh sáng màu đỏ
nhàn nhạt, bao trùm gần nửa vách núi, cũng bao vây hai người trong đó.
Văn Nhân Bác lập tức cảm thấy ấm áp, giống như tháng năm đầu mùa hè, cái gì khí lạnh trong núi tuyết, ngay cả gió lớn trên sườn núi quanh năm
nổi gió cũng không thổi đến. Hắn có kiến thức nha, thấy thế nhướng mày
nói: “Định Phong Châu? Đại công tử quả nhiên hào phóng, bảo bối bực này
đều mang theo bên người.” Thầm nghĩ hai vị công tử phủ Phụng Thiên nổi
tiếng xa xỉ quả không sai.
Khánh Kị cũng là người thích hưởng
thụ, đi ra ngoài cũng không ngoại lệ. Hắn khẽ mỉm cười, lệnh thủ hạ lấy
thảm nỉ lót đất lại mang bàn lên, rồi dâng rượu trái cây. Mấy ngày trước đây tuyết rơi, trăng tối nay vừa sáng vừa tròn như khay bạc, chiếu khắp mọi nơi một vùng trắng xoá. Hai người đối đáp dưới ánh trăng, cứ như
vậy bắt đầu đối ẩm.
Người mang theo Ninh Tiểu Nhàn ngại nàng đi
chậm nên xô đẩy nàng một cái. Thất Tử giận dữ, sải bước xông lên muốn đá hắn, Ninh Tiểu Nhàn lại truyền âm nói: “Bình tĩnh chớ nóng vội.”
Thất Tử ngây ngốc, bước chân hơi trì hoãn, ngay cả khi bị người phía sau hắn nặng nề đạp một cái cũng không phản ứng, trong lòng mừng thầm: “Đúng
rồi, trên người nữ chủ nhân lưu chuyển chính là thần lực, không bị gông
xiềng màu tím này ảnh hưởng, không giống như ta không thể xuất lực.” Sau khi hắn ăn quả Long Tượng, tuy lực lượng lớn nhưng rốt cuộc vẫn chưa
từng thoát thai hoán cốt, trong yêu đan dự trữ yêu lực, giờ phút này một chút cũng không thể sử dụng, ảo não muốn chết.
Hộ vệ mang theo
hai người đi một lúc lâu mới đi đến một chỗ sơn động, nói đúng ám hiệu
với người trông cửa rồi xách hai người trong tay giao cho đối phương
trông chừng.
Chỗ sơn động có chút bí mật, nhìn từ đàng xa, cửa
động bị rừng cây rậm rạp ngăn trở, cực kì tầm thường nhưng bên trong
động rất sâu, là một động thiên nhiên giam giữ phạm nhân rất tốt. Mặc dù trên tường đá không có đèn dầu nhưng nàng và Thất Tử đều có thể nhìn
thấy vật trong đêm tối nên sẽ không đập đầu vướng chân, vừa bị áp giải
vào trong mười mấy bước đã nghe thấy mấy hơi thở nho nhỏ.
Chỗ này còn giam mấy tên xui xẻo khác, hơn nữa Trường Thiên đã khẳng định là người mình.
Đi qua một khúc quanh là đến điểm cuối của động đá. Nơi này đã có chút ánh sáng nhưng dưới tình huống trong động đá sâu thẳm không khí rất mỏng
manh, lại đốt đuốc lên quả thực chính là muốn mạng người, cho nên thủ hạ Văn Nhân Bác treo trên tường đá vài cọng oánh quang thảo để chiếu sáng, khiến nơi này có chút ánh sáng.