Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Đoàn người đều dừng bước, kịch liệt thở hổn hển một lát mới đưa mắt nhìn nghe.Phụ cận quả nhiên truyền đến tiếng nước chảy nhưng lại không phải dòng sông chảy xiết, mà không biết tiếng tí tách, tí tách từ nơi nào truyền đến.Côn Lão Đại nháy mắt ra dấu với “Lão Tứ”, hai người nắm chặt binh khí trong tay mang theo mọi người lặng lẽ đi qua tìm kiếm nơi truyền đến tiếng nước chảy.
Sau khi nhìn qua thân hìnhkhổng lồ như xe tăng của thằn lằn biến dị, hiện tại Côn Lão Đại có chút muốn rút lui không làm nữa. Nếu nơi có tiếng nước chảy có thể mang mọi người rời đi, nói không chừng hắn cũng muốn đi.
Đây cũng là một ngã ba rời khỏi con đường lớn đồng xanh rồi, càng đi về phía trước đường lại càng hẹp, mặt đường cũng càng gập ghềnh không bằng phẳng, đỉnh đầu và dưới chân cũng bắt đầu xuất hiện thạch nhũ hình trụ nhỏ xuống. Mọi người đi chừng mười bước thì phát hiện phía trước là thạch động, trên vách động đọng lại vô số khối lớn kết tinh màu vàng nhạt, nước ngầm từ đỉnh động thấm xuống theo thạch nhũ nhỏ giọt phát ra tiếng nước chảy mọi người nghe được lúc trước. Hóa ra không phải nước chảy. Mọi người thất vọng, xem ra ý nghĩ muốn từ đường thủy chạy trốn là không thực tế rồi.
Côn Lão Đại đi ra phía trước, dùng trường kiếm trong tay đi đào kết tinh trên vách đá, không uổng chút sức nào đã đào một vài khối xuống đưa tới chóp mũi ngửi ngửi rồi nói: “Là khoáng thạch nào đó, tính chất rất mềm, không biết có tác dụng gì. Ừ, đây là một mỏ mạch khoáng.”
Diện tích thạch động này chỉ hơn trăm mét vuông, có người đến phía trước nhìn một chút rồi trở lại báo cáo: “Phía trước không có đường.”Côn Lão Đại cau mày nói: “Chúng ta nhanh đi ra ngoài.”
“Lão Đại, chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một chút ah?”Có người trên mặt xuất hiện vẻ không hài lòng. Đoạn đường này đi tới chịu đủ kinh sợ, bọn họ muốn tìm chỗ an toàn nghỉ ngơi một lát. Cửa vào thạch động rất nhỏ so với thằn lằn biến dị, lấy hình thể loại quái vật đó hẳn không vào được mới đúng.
“Ngu xuẩn!”Côn Lão Đại hung hăng mắng một câu mới nói: “Đây chính là đường chết, đợi một lát những con thằn lằn kịp phản ứng, chỉ cần lấp kín cửa động, như vậy chúng ta sẽ thành con ba ba trong hũ rồi, nơi nào cũng không đi được! Còn không bằng đến nơi trống trải một chút để dễ dàng chạy. Những quái vật kiakhông nhất định chạy trốn qua chúng ta.”
Hắn nói rất đúng rất có lý.Chẳng qua mọi người đi tới nơi này, thân thể đều mỏi mệt không còn chút sức lực nào. Nếu người liên tục chạy còn có thể chạy hồi lâu nhưng một khi thả lỏng, chỉ cảm thấy cả người đau đớn, ngay cả sức để bước một bước cũng không có.Côn Lão Đại thấy thế, biết cũng không nên cưỡng bách nữa, đành nói: “Nghỉ ngơi một khắc đồng hồ, sau đó tiếp tục đi.” Được hắn nói một câu, tất cả mọi người thở dài một tiếng, ngồi xuống ngay đó.
Côn Lão Đại đi tới bên cạnh cháu trai, ngồi xổm xuống giúp hắn cởi giày. Mới vừa rồi trong hành lang thời gian cấp bách nên chỉ có thể vội vã băng bó vết thương, bây giờ còn cần cẩn thận xử lý một phen. Nhưng mới nhìn hai mắt, sắc mặt Côn Lão Đại đã thay đổi.
Tuy vết thương không hề rướm máu nữa nhưng sưng đến lợi hại, da ở gần chỗ đó trở nên đen nhánh tỏa sáng, thoạt nhìn giống như bọng nước, phảng phất chỉ cần dùng sức nhấn một cái sẽ vỡ tung. Nhìn lại cháu trai hắn, trên trán mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, thần trí đều có chút không rõ, môi của thằng bé đều biến thành màu đen, mặt lại đỏ như máu, thoạt nhìn rất dọa người.
“Lão Tứ” thấp giọng nói: “Hắn trúng độc! Răng quái vật con kiến kia chỉ sợ có độc.”
Côn Lão Đại lại lấy một viên thuốc giải độc cho người thanh niên dùng nhưng qua một lúc lâu vẫn như cũ không có bất kỳ dấu hiệu chuyển biến tốt nào. Vết thương trên chân sưng lợi hại hơn, màu đen còn lan tràn về phía bắp chân. Người thanh niên đoán chừng cũng biết tính mạng mình có thể gặp nguy, con mắt trợn lên nhìn cậu mình, thấp giọng khẩn cầu: “Cứu cháu, cháu không muốn chết!”
“Ừ, ta nhất định cứu cháu.”Côn Lão Đại đáp lời, trong lòng thật sâu thở dài, cuối cùng không giữ được mạng tiểu tử này sao? Nó đã thành gánh nặng của đoàn đội rồi, phía trước còn không biết có nguy hiểm gì, quyết không thể nào dẫn nó lên đườngnữa. Hoặc ném nó ở chỗ này tự sinh tự diệt, hoặc...Hắn cụp mắt, không để cho cháu trai nhìn thấy trong mắt hắn chợt lóe sáng.
Lúc này, có người thấp tiếng gọi nói: “Lão Đại, khoáng vật này giống như bị gặm cắn qua.”
Côn Lão Đại nghe tiếng nhìn qua, quả nhiên rất nhiều khoáng thạch lộ ra bên ngoài thoạt nhìn đều giống như có dấu vết bị nhai và xé rách qua, còn có vết trầy của vật sắc bén. Hắn càng xem mày nhíu lại càng chặt, một hồi lâu mới trầm giọng nói: “Loại dấu vết này là quái vật con kiến kia lưu lại!”
Những người khác đứng dậy đi kiểm tra, chỉ chốc lát sau đã rối rít báo lại: “Nơi này cũng bị gặm!”
“Chỗ này cũng có!”
“Nơi này trên tường tất cả đều có!Ngay cả tường đá cũng bị cắn qua!”
......
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều trông thấy sự ngạc nhiên nghi ngờ trong mắt đối phương. Mới vừa rồi đại điện đồng xanh kia hiển nhiên bị thằn lằn biến dị gác, loại quái vật con kiến căn bản không phải đối thủ của bọn chúng. Chẳng lẽ chúng lại không tiếc mạo hiểm xuyên qua đại điện, chỉ vì vọt tới nơi này gặm tảng đá sao? Giờ phút này đưa mắt nhìn bốn phía, trên mặt tường cơ hồ tất cả đều là vết cắn, vết trầy, không chỉ khoáng thạch, mà ngay cả tường đá cũng không may mắn, đều gặp tai ương.
Côn Lão Đại suy nghĩ một chút, sắc mặt đều phát xanh: “Cái quặng mỏ này là những con kiến lớn kia dùng miệng để mở rộng diện tích! Những quặng này đại khái rất quan trọng đối với chúng, nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi nhanh lên!”
Cửa vào quáng mạch này,thằn lằn biến dị không vào được nhưng sơn miêu lại có thể. Hơn nữa muốn lướt qua đại điện đồng xanh vừa rồi, sơn miêu nhất định phải tụ tập thành bầy đoàn xông lại, như thế tỷ lệ sống sót mới lớn. Tựa như động vật ăn cỏ trên thảo nguyên Châu Phi tiến hành di chuyển lớn, muốn vượt qua sông lớn có đầy cá sấu, nhất định cũng là ngàn vạn tộc đàn cùng nhau vào nước, như vậy xác suất bình quân mỗi con sống sẽ lớn hơn nhiều lắm.
Người cơ trí một chút, hiện tại đã suy nghĩ cẩn thận hiểu được điềunày, trong lòng lập tức phát lạnh, không để ý thân thể mỏi mệt chống vách tường đứng lên nói: “Chúng ta đi mau!” Mới vừa rồi chỉ đụng phải hai con sơn miêu đã mất rất nhiều thời gian, một lát nữa nếu gặp phải một lượng kiến to, đừng nói hàng trăm hàng ngàn, chỉ cần đến mười con tám con đến đã đủ tiêu hóa chút điểm tâm thịt của đám bọn họ.
Nghĩ tới đây, cũng không còn ai coi quặng mỏ là cảng tránh gió nữa, đều hận không thể cắm vào hai cánh vội vàng bay ra ngoài. Chỉ có người thanh niên kia tựa bên tường, hơi thở yếu ớt nói: “Cậu…”
Côn Lão Đại đi tới bên cạnh hắn, đưa tay vuốt ve tóc của hắn, tựa như khi cháu trai còn bé từ ái nói: “A Cát, lúc cháu vừa tới nhà ta mới hơn năm tuổi đã biết móc tổ chim trên cây lê ở sân trước. Khi đó ta đã biết cháu thích gây họa, bây giờ nhìn lại, quả nhiên là như vậy.”
A Cát không biết ý đồ của hắn, trong mắt tràn đầy mê hoặc, lại không nói ra cái gì, bờ môi và đầu lưỡi của hắn đã sưng phồng nên phát âm không lưu loát.
Một tay của Côn Lão Đại ở sau lưng hắn giơ lên, một tay kia âm thầm nắm chặt vũ khí, khi đang muốn kết thúc nỗi thống khổ của hắn, khóe mắt đột nhiên liếc thấy có một vật nhanh chóng tiến vào.
Hắn đối diện cửa ra vào của quặng mỏ đã thấy một cái lưỡi dài màu đỏ sậm từ ngoài cửa nhanh như chớp bắn vào. Người bên ngoài vừa vặn đưa lưng về phía cửa động, chỉ có tầm hơn bảy bước nên không nhìn thấy.Tốc độ đầu lưỡi dài kia đánh lén còn nhanh hơn nhiều so với người nháy mắt, sưu một tiếng đã chặn ngang cuốn lấy người đó.
Thằn lằn biến dị quả nhiên đuổi tới, một đầu này không biết từ lúc nào đã ghé vào phía trên cửa động. Chẳng qua màu sắc trên người nó lại trở nên giống như tảng đá, ở trong hoàn cảnh mờ mờ nơi này rất khó bị phát hiện.Mọi người chỉ nghĩ chúng không vào được nhưng lại quên đầu lưỡi của bọn nó có thể kéo dài rất dài.
Quái vật kia có sức vô cùng lớn, ngay cả sơn miêu đều không thể dùng sức, huống chi chính là một con người? Vì vậy người xui xẻo kia ngay cả tiếng hô cũng chưa phát ra thì đã bị lôi ra ngoài.
Tiếng hét phẫn nộ của mọi người lúc này mới khó khăn vang lên, đợi khi muốn đi cứu thì đã không còn kịp rồi. Đầu lưỡi thằn lằn cực kỳ lớn và rộng so với con người, đủ để bao trùm nửa người kia, huống chi cú cuốn đó đã trói hai tay tại bên người, không tự cứu được.
Thằn lằn ngoài động há to miệng chuẩn bị chờ con mồi vào miệng. Họ hàng gần của chúng hình thể rất nhỏ, chiều dài đầu lưỡi là 1,5 lần độ dài thân thể, tốc độ ra lưỡi có thể đạt tới mười lăm mét mỗi giây, mà từ lúc duỗi lưỡi đánh lén đến khi săn côn trùng nhỏ vào trong miệng, toàn bộ quá trình chỉ cần một phần mười giây. Mà những con này có hình thể quá lớn, tuy tốc độ nhanh hơn một chút nhưng vượt xa cực hạn loài người có thể phản ứng.
Người bị trói ngay cả kinh hoảng đều chưa nổi lên thì thân thể cũng đã bị cuốn ra ngoài, sắp rơi vào vào cái miệng to như chậu máu!
Ngay tại lúc này, ngoài động có bóng dáng màu trắng chợt lóe lên. Bóng dáng đó hình thể rất nhỏ, so sánh với thằn lằn lại càng không thu hút. Nhưng nó càng mau lẹ, nhẹ nhàng hơn so với đầu lưỡi, nhanh tới mức mắt thường đều không thể bắt đến chuyển động và hình dáng của nó.
Lúc cái lưỡi dài vòng quanh con mồi lùi về tới, bóng dáng đó mới từ phía ngoài lướt lên, tiếp theo đón lấy thằn lằn trước mắt nhẹ nhàng tạo ra một đường vòng cung hết sức duyên dáng, phảng phất như chuồn chuồn lướt nước. Sau đó quái vật kia đã cảm thấy một trận đau nhức từ đầu lưỡi truyền đến, không nhịn được mà hét thảm lên. Mọi người vẫn lần đầu nghe được tiếng kêu của nó, lại rất giống tiếng trẻ con khóc nỉ non. Chẳng qua âm lượng lớn hơn mười mấy lần, cả sơn động chấn động rung lên ông ông.
Bóng dáng kia hời hợt mà lại cắt đứt đầu lưỡi của thằn lằn! Lúc này người kia bởi vì quán tính bị cuốn nên vẫn bay về phía miệng rộng của thằn lằn biến dị. Bóng trắng cũng chưa quên hắn, mũi chân ở trên người hắn nhẹ nhàng điểm một cái đã đạp hắn theo đường cũ trở về. Chỉ có điều dùng sức nhẹ nhàng linh hoạt nên khi hắn rơi xuống đất sau đó lăn hai vòng, không có nửa điểm thương tổn.
Bóng trắng cũng rơi xuống đất, nó trọng tâm cực ổn, mũi chân vừa mới chạm đất, thân thể đã như cái đinh bị ghim, không hề lay động.
Lúc này, máu tươi trên đầu lưỡi thằn lằn màu đen mới phun ra ngoài, tiếng kêu bén nhọn chỉ kêu nửa tiếng thì không thấy gì nữa. Bởi vì giữa không trung có một tia sáng màu đỏ lóe lên, từ sau ót nó trực tiếp gọt qua, cắt toàn bộ đầu cứng rắn so với nham thạch xuống. Ở trong bóng tối sâu thẳm nơi này, tia sáng màu đỏ thê diễm như thế, cực nóng như thế, bén nhọn như thế, hết lần này tới lần khác chỉ chợt lóe lên, sau đó không còn thấy nữa, khiến người ta hai mắt tỏa sáng, rồi khắp nơi không tìm được.
Mọi người lúc này mới nhìn rõ, bóng trắng rơi xuống đất hóa ra là cô gái thân mặc áo lôngtrắng, một thân vật liệu bằng da màu trắng không còn chút lông tạp nào, hiển nhiên là thứ tốt dù có nhiều tiền đều khó cầu. Chẳng qua diện mạo thật sự bình thường, chỉ có một đôi mắt như nước linh động có thể cho người gia tăng một chút ấn tượng. Trên tay cô gái nắm hai thanh chủy thủ, lưỡi dao dài nhọn độ dài chỉ một mét, trắng bệch mà không sáng bóng. Tất cả mọi người ngạc nhiên, chính là đồ chơi này dễ dàng gọt chặt đứt đầu lưỡi quái vật thằn lằn so sánh với dây leo trăm năm còn bền bỉ hơn?
...