Ở trong mắt hắn xem ra, Độc Phượng vốn là môn một phương, tính tình rất
ngạo ngược, không quen bị người ta phân công, cho nên còn cần hắn gõ
tỉnh.
Cưu Ma hất hàm lên, cười lạnh nói : “Đây là chuyện của ta,
không khiến ngươi hao tâm tổn trí. ” nàng xoay người rời đi. Nhưng mà đi mấy chục bước, nàng có cảm giác như lưng như bị gai đâm, nhịn không
được quay đầu nhìn lại, nàng phát hiện Đồ Tẫn vẫn đứng nguyên tại chỗ,
trong mắt tối như mực có một dạng cảm xúc giống như là hứng thú ? Nàng
từng có rất nhiều nam nhân, đối với ánh mắt nam nhân sẽ không nhận nhầm.
Bị quái vật kia theo dõi, nàng còn có kết quả tốt sao ? Nàng rùng mình một cái, tranh thủ quay đầu hóa ra chân thân đập cánh bay mất. Trước khi
bay xa, nàng dùng khóe mắt quét qua, thấy hắn ngẩng đầu nhìn lên trời,
vẫn đang nhìn chằm chằm vào nàng không dứt.
Nàng cảm giác mình
đúng là điên rồi, tuyết lớn thì nên ở bên trong, tới gần loại đao phủ
này làm gì ? Mới vừa rồi từ trên người hắn cảm thấy một chút cô đơn,
nhất định là do nàng bị ảo giác quấy phá. Hiện tại xem ra, hắn không chỉ tàn nhẫn, đầu óc cũng có vấn đề. Người như vậy, nàng thực không nên
trêu chọc.
Ngày thứ hai, đoàn xe phát hiện một đôi bích nhân kia tựa hồ cãi nhau.
Từ Lương Ngọc như cũ đến tìm nàng, Hồ Hỏa Nhi cũng như cũ cùng hắn hàn
huyên một lát. Nhưng mà chỉ một lúc sau, Đạm Đài chợt nghe nàng nâng cao giọng nói một câu : “Không cần. ” sau đó nổi giận đùng đùng đi trở về.
Tại lúc tiết trời tuyết rơi toán loạn, đoàn xe muốn đi không phải chuyện dễ dàng như vậy. Ngoại trừ đá lửa, lương khô, dược vật, nước trong…v.v..
đợi đồ vật linh tinh bên ngoài được chuẩn bị, còn muốn đảm bảo móng ngựa không bị đóng bẹp, trên chân không bị nứt da, hơn nữa trước thời gian
một canh giờ phải cho ăn thức ăn gia súc mới có thể làm việc… cũng giống con người sau khi ăn no cơm, tốt xấu gì cũng cần nghỉ ngơi trong chốc
lát mới có thể bắt đầu công tác. Đạm Đài Dực tuy là tu sĩ, nhưng không
có vẻ gì kiêu ngạo, hơn nữa trong đội xe phàm nhân không nhiều lắm, giờ
phút này hắn chính là đang khom lưng giúp đỡ bộ mã.
Hồ Hỏa Nhi
bước đi về phía hắn. Một đám tóc tinh nghịch phất qua gương mặt hắn. Đạm Đài Dực cứng người lại, chóp mũi hắn ngửi thấy mùi thơm như có như
không.
Thoáng qua tức thì.
Hương thơm như vậy. Lúc trước hắn thường xuyên ngửi thấy được, gần đây ngày càng ít ngửi thấy rồi.
Hắn nhìn về phía Từ Lương Ngọc, phát hiện hắn đứng nguyên tại chỗ bất động, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hồ Hỏa Nhi, khuôn mặt tuấn tú
có chút vặn vẹo, giống như lầm bầm lầu bầu. Đạm Đài Dực theo khẩu hình
của hắn mà đoán, hẳn là hắn nói : “Không biết tốt xấu? ”
Ngày hôm nay giục ngựa đi đường, Hồ Hỏa Nhi lại đi bên người Đạm Đài Dực, ngay cả quay lại nhìn Từ Lương Ngọc cũng không.
Thời gian nàng đang suy ngẫm, phảng phất nghe được bên người truyền đến âm thanh trầm thấp : “ngươi… ”
Tiếng nói quá nhỏ, nàng còn cho là mình nghe nhầm rồi. Quay đầu nhìn lại, Đạm Đài Dực đang nhìn nàng, trầm thấp nói : “Ngươi vẫn khỏe chứ ? ”
“Ta vẫn khỏe sao? ” Nàng yên lặng ngưng mắt nhìn hắn, giống như muốn xuyên
thấu đáy mắt hắn. Đột nhiên nàng nở nụ cười : “Ta rất tốt, giá ” nàng
giục ngựa tiến lên phía trước, không sóng vai cùng hắn.
Hắn không cách nào kiềm chế khiếp sợ trước nụ cười của nàng. Nữ tử này cho tới
giờ đều giống như một đốm lửa cực nóng. Cho dù là thời điểm dây dưa
trước kia, nàng chính là gọn gàng mà cười, dứt khoát mà khóc, khi nào
giống như bây giờ, trên mặt tràn ngập bất đắc dĩ cùng tự giễu. Còn có
một dạng thần sắc hắn quen thuộc nhất cùng sợ nhất … chính là tuyệt
vọng. Một nữ tử phấn chấn nhanh nhẹn, giống như nhiều loại hoa nở rực
rỡ, thực không nên có tình cảm như vậy.
Hắn nhìn qua bóng lưng
của nàng, cái cằm khống chế ngay ngắn, trải qua thời gian dài mang lên
mặt nạ lãnh đạm, tựa hồ đã nứt ra một khe hở. Lúc này hắn cảm giác được
một ánh mắt nhìn trộm, nhìn lại, chính là Từ Lương Ngọc đang nhìn về
phía này, âm đức trong mắt còn chưa kịp thu hồi.
Ninh Tiểu Nhàn
tựa tại trong xe ngựa chán muốn chết nên mở cả ba cửa sổ ra để xem bên
ngoài. Thời điểm có thể nằm nàng không thích ngồi, thời điểm có thể ngồi xe nàng cũng sẽ không cưỡi ngựa. “ Đồ Tẫn mấy ngày nay vất vả nha. Ta
trước kia không nghĩ hắn hành động tốt như vậy. ” Thất Tử ngồi xổm trên
vai nàng, mắt không chuyển nhìn Cưu Ma đang điều phối dược vật bên trên
bàn.
“Hành động ? Ta ngược lại cảm thấy đó là bản sắc diễn
xuất. ” Cưu Ma vừa nghe thấy tên của Đồ Tẫn, đã cảm thấy vết thương trên người đã khép miệng ẩn ẩn đau rồi. Nàng đưa bình ngọc trong tay đẩy về
phía trước, “Xong rồi, bao nhiêu đây có lẽ vừa đúng. ”
Ninh Tiểu
Nhàn nhìn thấy nét mặt của nàng cười nói : “Ngươi vẫn còn ghi hận
hắn sao? Đồ Tẫn đối với địch nhân xưa nay tàn nhẫn, lúc ấy ngươi đối đầu với chúng ta, hắn ra tay với ngươi tất nhiên sẽ không nhẹ, nhưng bây
giờ đều ở trên một con đường rồi, hắn sẽ không làm khó ngươi nữa. ”
Sẽ không sao ? Vậy hôm qua hắn nhìn sau lưng nàng đến lạnh sống lưng là
chuyện gì chứ? Cưu Ma trong nội tâm không cam lòng, thấp giọng nói : “Ta đã biết. ” Nàng âm thầm nảy sinh độc ác nói, binh tới tướng đỡ, vốn là
môn chủ biến thành nô bộc của người khác cũng đã chịu cả ổ ấm ức rồi,
cái nam nhân chết tiệt này nếu giở trò gì, Độc Phượng nàng cũng không
phải dễ trêu đâu.
Hôm nay bỏ lỡ nơi tá túc, đoàn xe đành phải hạ trại ngoài trời.
Đậu Nhị tuy là hết sức, nhưng xe ngựa vội vàng mua về cũng không thể nào
thoải mái dễ chịu bằng xe ngựa đồng thau. May mắn nhóm hầu gái đa số đều xuống xe tại các trấn ven đường, hiện tại trong đội xe chỉ còn hai mỹ
nữ không có an trí ra ngoài, xe ngựa không người ngày càng nhiều đều bị
lấy ra chuyên chở để ngụy trang hết.
Từ Lương Ngọc thân là đại
nam nhân, đương nhiên giữa tình lữ cãi vã phải chịu thua trước. Cho nên
lúc này, hắn đã vội qua chỗ Hồ Hỏa Nhi bồi tội rồi, trên mặt thần sắc
cực kì thành khẩn, Hồ đại tiểu thư cũng thoáng tiêu tan cơn giận. Hai
người ngồi bên lửa tâm sự trong chốc lát.
Đạm Dai Dực quơ quơ hồ
lô đã uống quá nửa, uống một ngụm. Rượu này là buổi chiều mua được ở chỗ Ninh Tiểu Nhàn. Tiểu cô nương này ngược lại giống như rất nhàn rỗi,
rượu ủ ra có đến bảy tám loại hương vị, hết lần này đến lần khác mỗi
loại đều rất không tồi. Lần này rượu tới tay có chứa nhàn nhạt mùi hoa
quế. Nhập hầu dịu dàng ngoan ngoãn, lại để cho người uống dừng lại không được.
Aizz, rượu nhập khổ tâm.
Hắn không khỏi nhớ tới Ninh
Tiểu Nhàn từng đối với hắn nói qua : “ Đạm Đài đại ca, nghĩ thông suốt
chưa ? Hiện tại còn kịp. ” nàng gằn từng chữ, “Nếu không nắm chặt, Hỏa
Nhi tỷ liền là của người khác rồi. ”
Hắn theo thường lệ không có lên tiếng. A, Hồ Hỏa Nhi có thể là của hắn sao ?
“Đạm Đài huynh lại đang uống rượu giải sầu sao ? ” lúc này Đậu Nhị đi tới
bắt chuyện, ngồi bên cạnh hắn câu được câu không mà nói chuyện phiếm, bộ dáng thập phần nhiệt tình. Lúc này bởi vì lữ trình lập tức kết thúc,
thần thái của Đậu Nhị thoạt nhìn cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
Hắn
biết rõ Đậu Nhị là tu sĩ, thực lực của bản thân thấp kém, sẽ không bỏ
qua cơ hội kéo giao tình cùng các tu sĩ đẳng cấp cao. Chỉ là hắn đối
với người này cũng không ghét, lần nay Hồ Hỏa Nhi bị kích động mà chạy
tới cướp người. Trận chiến ngược lại đánh cho náo nhiệt, cũng không có
kế hoạch rút lui đầy đủ. Làm cho Đậu Nhị phải dốc hết sức xử lý.
Lần đầu đối thoại mới phát hiện Đậu Nhị không chỉ nói chuyện vừa vặn khôi
hài, lịch duyệt kiến thức cũng tương đối phong phú. Đạm Đài Dực bất tri
bất giác nói chuyện với hắn một hồi, đợi đến lúc ánh mắt quay qua vị trí của Hồ Hỏa Nhi, lửa trại đã thêm hai lần củi.
Ánh mắt hắn lập tức ngưng lại, tim đột nhiên đập nhanh hơn.
Vị trí kia không có một bóng người.
Hồ Hỏa Nhi một đường này theo hắn ngày càng không được tự nhiên. Cũng
chưa từng rời khỏi tầm mắt của hắn. Vậy hiện tại nàng đi đâu rồi?Mấu
chốt là, bên người nàng còn đi theo một Từ Lương Ngọc.
Đậu Nhị
thấy ánh mắt của hắn bắt dầu dao động bất định, rõ ràng là không yên
lòng. Hắn hiểu được nhiệm vụ của mình đã hoàn thành rồi, lập tức nói mấy câu khách sáo rồi vội vàng cáo từ. Lúc đi qua xe ngựa của Ninh Tiểu
Nhàn, hắn nhìn một đôi mắt sáng trong xe ngựa, liền dùng miệng nói khẩu
hình bốn chữ : “ May mắn không làm nhục mệnh. ”
Ninh Tiểu Nhàn
thở ra một hơi dài : “Tiến hành đến bước này, có lẽ chuyện đã thành bảy tám phần rồi ? Kế tiếp là thời khắc mấu chốt đây. ” tuy nói là như vậy, nàng vẫn không nhanh không chậm đổ ra một ly linh tửu, chậm rãi nhấm
nháp. Đương nhiên, rượu này không có mùi hoa quế.
Trường Thiên ngạc nhiên nói : “Nàng không đi rình coi sao? ”
Ninh Tiểu Nhàn gắt một cái, lẽ thằng khí hùng nói : “Nói đùa gì vậy. Hỏa
Nhi tỷ là bạn tốt của ta. Sao ta có thể đối đãi với nàng như thế ? ”
Trường Thiên “À ” một tiếng, lại yên tĩnh xuống.
Qua nửa ngày, hắn lên tiếng lần nữa: “Cái kính Cố Ảnh mà nàng cố ý đặt ở đó, đã bỏ đi công dụng của nó rồi sao ? ”
“Phụt ” nàng thiếu chút nữa sặc, “ Kính Cố Ảnh cái gì hả? ” thời điểm nàng sắp
đặt Kính Cố Ảnh rõ ràng là tìm trước lý do đóng cửa Ma Nhãn rồi mà, sao
hắn có thể biết chứ?
Hắn thấm thía khuyên nàng : “Ăn một mình, đối với thân thể không tốt đâu. ”
Trong lời nói lộ ra uy hiếp nồng hậu làm cho nàng lạnh cả cột sống.
Nghĩ tới nghĩ lui, nếu không theo ý hắn thì chỉ có nàng không gặp may. Cho
nên nàng đành phải bày kết giới sau đó mới đánh cái pháp quyết. Trên
không trung lập tức nổi lên rung động. Đợi đến lúc gợn nước ngừng lại đã biến thành một mặt gương có độ nét cực cao. Những thần thuật nàng sử
dụng đều do Trường Thiên dạy, cấp bậc rất cao. Cái kính Cổ Ảnh này thực
tế đã được ẩn giấu. Lại nói lúc đó hai người đang loay hoay có lẽ sẽ
không quá chú ý đến chút đồ giấu trong xe ngựa.
Trường Thiên
không nhanh không chậm mà đem nguyên lời nói của nàng ném trở lại : “
Nàng không phải nói, Hồ Hỏa Nhi là bạn tốt của nàng sao, sao nàng lại
nhẫn tâm mà an trí Kính Cố Ảnh để quan sát thế? ”
“Bạn tốt cũng
phải tính sổ rõ ràng. ”Nàng vẫn lẽ thẳng khí hùng : “Vì tác hợp cho bọn
họ, nửa tháng nay Đồ Tẫn vất vả điều khiển con rối. Rựu ngon Vãn Tình
Hương một tay ta sản xuất cũng đều phải cống hiến ra. Mà cả nhân công và tài liệu đều rất quý giá đấy. ”
“Lại nói, đây là lần đầu ta chế
thành Vãn Tình để sử dụng. Thân là một đan sư có trách nhiệm, ta có
nghĩa vụ phải quan sát biểu hiện của bệnh nhân, để ngày sau cải tạo dược vật, cải tạo dược hiệu. ” Nàng càng nói càng chính nghĩa, nghiêm túc,
âm thầm bội phục chính mình : thật lợi hại, ngay cả chính mình nàng cũng sắp lừa gạt được rồi.
Trường Thiên đã trầm mặc. Hắn không biết
nói gì cho phải, ngược lại Cùng Kỳ rung đùi đắc ý nói : “Vẫn là lời nói
của nữ chủ nhân triết lý sâu sắc, không thể để cho hai người này chiếm
lợi của chúng ta được, có đạo nói rằng là nhạn qua cũng muốn nhổ lông….
Ai nha, đau ” Nàng theo ma nhãn nghe được một tiếng kêu thảm, đoán chừng là Trường Thiên nghe không được nó nói nàng càng hư hỏng nên cho nó một cái khiển trách.
Nàng nhìn thấy hai bóng người trong Kính Cổ Ảnh: “ Ồ, đã vào. Trò hay bắt đầu. ”
Trong không gian thùng xe nho nhỏ, bắt đầu quanh quẩn lời bình của nàng : “ Đồ Tẫn diễn thật tốt. ”