Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Phải biết rằng, con đường nàng đi không phải đường mòn có sẵn, trong rừng
rậm Ba Xà, không có địa phương nào được bu bổ chỉnh tề. Vốn là với bản
lĩnh của nàng, gặp nước thì vượt, gặp cỏ thì phát, bên cạnh đó có thể tụ cương khí đem ngoại vật gạt ra. Nhưng nàng đi lại như vậy, cây cỏ, côn
trùng thú giống như tự động nhường đường cho nàng.
Trường Thiên không cần nhìn cũng biết, tâm cảnh của nàng lại tăng lên.
Lần trước tâm cảnh của nàng tăng lên là ở Quảng Thành Cung, trong hang
Thiên Khanh khi nhìn thấy dòng sông đom đóm. Loại cơ duyên kỳ lạ này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nàng nhập đạo hơn ba năm, cho dù có Trường Thiên chỉ dạy, đạo tâm của nàng từ từ tăng tiến lên, tính cả lần này
cũng mới chỉ có ba lần.
Lần này nàng đi về phía Tây, lại đem
quyền lực Ẩn Lưu khống chế trong tay, rốt cuộc ở đại lục này đã có được
nơi để yên phận. Nhìn lại quãng đường đi đầy gian khổ, chân chính chua,
ngọt, khổ sở đều đã tinh tế nhận thức được, nhận thức hiện tại và trước
kia bất đồng, tựa như rượu ngon được ủ, theo thời gian và kinh nghiệm
lên men, mới có thể lắng đọng ra hương rượu thuần khiết.
Nếu hai
lần trước nàng hiểu được đạo, cô đọng lên bản tâm, có thể tan ra thành
tâm cảnh, cảm nhận được thiên địa và tính mạng bản thân, lần này chính
là hình thành nên một con đường riêng cho bản thân nàng. Khó khăn lắm
nàng mới nâng lên một tầng mới của thần thông Thấy Mầm Biết Cây, lên cấp độ kế tiếp “Cảnh Tùy Tâm Động”, thế giới nhỏ xung quanh nàng, đều theo
tâm ý của nàng để hành động. Tình trạng này có mấy phần bản lãnh của
tiên nhân đã độ kiếp, chỉ có điều cùng một lĩnh vực thì không thể bằng
được với người khác.
Sau này, rừng rậm Ba Xà chính là thiên hạ
của nàng. Loại quyền lực này trời sinh mang theo sự hấp dẫn, nàng mới
chỉ cảm nhận một lần, đã cảm nhận được hơi thở thanh tân của tự do. Lúc
này nội tâm nàng cuối cùng cũng hiểu ra, cũng cảm thấy Trường Thiên nói
thật hay. Người tu tiên truy đuổi quyền lực, xét đến cùng là để có được
tự do và an toàn, không thể nhầm lẫn mục đích.
Nàng vô thanh vô tức đi tới, cho đến khi đi qua một rừng trúc đào, nghe được tiếng người truyền tới.
####
“Ngươi lại có chuyện gì?” Hoàng Phủ Minh lại một lần nữa cau mày, lạnh lùng nhìn sư muội ký danh trước mặt.
Nha đầu này sau khi dùng cơm chiều còn lại gần hắn, hẹn hắn đến gần rừng
đào gặp mặt. Hắn căn bản không muốn đến, nhưng sư thúc nói nếu không
đến, đêm nay sẽ phải làm bài tập, thật vất vả mới ra ngoài chơi một
chuyến, ai nguyện ý làm bài a… Thật là phiền, tại sao người bên cạnh đều muốn tác hợp hắn và cái nha đầu này? Thêm vào đó, đoạn rừng này cũng
thật khó tìm. Rừng rậm lớn như vậy, ngay cả một cột mốc cũng không có,
không biết rất dễ khiến người ta lạc đường sao?
Dùng hơn phân nửa canh giờ mới tới được, Kim Mãn Nghiên đợi hắn lâu như vậy, trong lòng
vốn đã nén một đoàn hỏa khí, gặp mặt không nhịn được liền làm nũng mấy
câu. Nàng chỉ mới mười hai tuổi, màu da rất trắng, tóc cuốn lại, đồng tử của mắt mang theo lam quang, đôi mắt mang ánh sáng rực rỡ, đợi thêm một thời gian nhất định sẽ là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Chỉ tiếc thời điểm này hai mắt tiểu mỹ nữ tối đen, đôi môi đỏ mọng mím
chặt “Có phải hôm nay ngươi nhận một hộp điểm tâm của Tô Vãn Nhu Điểm
Thương Các không?”
“...... Phải”
Thấy hắn thản nhiên thừa nhận, Kim Mãn Nghiên trừng to mắt nói “Tại sao ngươi lại nhận đồ của nàng?”
“Điểm tâm Thất Vị Trai ăn ngon, nơi này không mua được. Sao ta lại không thể nhận?”
“Lần trước ta đưa cho ngươi bánh ngọt ngàn tầng. Tại sao ngươi không nhận?”
Hắn bĩu môi nói “Ta không thích bánh ngọt”
Kim Mãn Nghiên cắn môi nói “Ngươi, có phải thích nàng hay không?”
“Ngươi nói, điểm tâm thất vị trai?”
“Không phải, ta là nói Tô Vãn Nhu!” lúc này là tiên phái hai bên kết bạn mà
đến, nha đầu kia so với nàng nhỏ hơn một tuổi, thấy Hoàng Phủ Minh liền
gọi ca ca không dứt thật không biết xấu hổ.
Lúc này hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới nói “Không thích!” loại sinh vật như nữ nhân này, cách hắn càng xa càng tốt.
Kim Mãn Nghiên thoáng cái nín khóc mỉm cười “Thật không?”
“Ta từng lừa gạt ngươi sao?”
Nghe ra giọng điệu của hắn có chút không vui, nàng vội vàng nói “Không có,
không có” đôi môi đỏ mọng mấp máy hồi lâu, mới hỏi “Ngươi, có phải hôm
nay ngươi nói với Quế sư thúc, ngươi căn bản không thích ta?”“Đã nói
sao? Ta hôm nay nói nhiều như vậy, làm sao nhớ được cái này?” Hoàng Phủ
Minh nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhịn không được nói “Ngươi cho là như vậy, thì là như thế đi”
Kim Mãn Nghiên nghẹn một đoàn “Hoàng Phủ Minh, ngươi thật là kẻ không tim không phổi! đừng quên ta là vị hôn thê của ngươi”
“Bản thân tự phong thì là thật sao?” Hoàng Phủ Minh đen mặt nói “Cho tới bây giờ ta chưa bao giờ đồng ý” Tiểu cô nương này còn lấy chuyện này dọa
hắn, tiểu gia nhất định sẽ trở mặt.
Nụ cười của Kim Mãn Nghiên
tái đi. Tiểu cô nương dù da mặt có dày, cũng chịu không nổi cái này,
nhất thời quát lên “Hoàng Phủ Minh, ngươi được lắm. Ngươi nhất định sẽ
hối hận những lời nói hôm nay” Hai tay che mặt, dùng sức dậm chân, hướng phía ngoài rừng xông ra.
Thật là nhàm chán, nữ nhân ngoại trừ
thẹn thùng, khóc lóc, nháo, thắt cổ, còn có gì mới lạ sao? Hoàng Phủ
Minh ôm hai tay trước ngực, thờ ơ lạnh nhạt nhìn theo. Với hiểu biết của hắn về tiểu tử như keo da trâu này, không quá mấy ngày sau lại quấn tới hắn.
Mắt thấy Kim Mãn Nghiên chuẩn bị xông ra ngoài rừng tối,
trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một bóng đen, nhanh tới nỗi hắn cũng
không kịp phản ứng, tựa như rắn quấn lấy Kim Mãn Nghiên đang chạy đi.
Nàng cũng là tu sĩ nhưng giờ phút này ngay cả nửa điểm phản ứng cũng
không có, bị mảng bóng tối trói lại, bay đi về phía trước.
Hoàng
Phủ Minh nhất thời nhảy lên trước hai bước, cầm lấy trường kiếm bên
hông, trầm giọng quát lên “Là ai? Đừng đả thương nàng!” hắn mặt dù ngoài mặt còn trẻ nhưng hiện tại sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, còn
thêm mấy phần khí thế không giận tự uy.
Lúc này hắn mới nhìn rõ,
thứ cuốn lấy Kim Mãn Nghiên là một sợi dây dài. Sợi dây này thoặt nhìn
như kim như ngọc, với người thường nhìn thấy bảo vật như hắn mà cũng
không nhận ra đây là loại gì, thoạt nhìn rất đẹp, nhưng so với chén nhỏ
còn thô hơn, trên thân dây chằng chịt gai nhọn phá hư mỹ cảm, trên đầu
gai lóe lên u quang, vừa nhìn như có độc.
Sợi dây cuốn lấy Kim
Mãn Nghiên xong cũng không có hành động gì khác, chẳng qua là nhẹ nhàng
ném nàng về bên cạnh Hoàng Phủ Minh, sau đó rút về một cây đại thụ.
Hoàng Phủ Minh che chắn cho Kim Mãn Nghiên ở phía sau, trầm mặt nhìn về phía ngọn cây “Kẻ nào giả thần giả quỷ?”
Động tác khá mau lẹ, Kim Mãn Nghiên còn chưa hồi phục tinh thần đã đứng phía sau Hoàng Phủ Minh. Nội tâm nàng vẫn còn kinh hoàng, còn có một chút
ngọt ngào, nghĩ “thì ra hắn vẫn quan tâm tới mình”
Hoàng Phủ Minh cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Từ sư thúc đến các sư đệ đều nhìn
thấy hai người tới đây. Nếu Kim Mãn Nghiên có tam trường lưỡng đoản gì
hắn cũng không thoát khỏi liên quan, keo da trâu này không chừng sẽ mượn cơ hội này dính lấy hắn cả đời a! Chỉ tưởng thượng thôi đã cảm thấy
cuộc sống không có thiên lý gì rồi, may là, may là yêu quái trên cây này không muốn lấy tính mạng của nàng, cũng không làm nàng bị thương, nếu
không khoản số sách này vẫn không thể không tính cho hắn đúng không?
Chẳng qua là người trên cây này không mở mắt sao, dám chọc tới hắn? Hắn căm
giận nhìn lên, thấy một bộ trường sam vàng nhạt, màu sắc này có mấy phần quen mắt.
Ban ngày hôm nay khi hắn tiến vào rừng rậm ba Xà, gặp
phải nữ nhân kia, sợi dây đằng mạn rơi vào trong tay áo nàng, không thấy bóng dáng đâu. Hừ, khó trách hắn cảm thấy cô gái này có chút kỳ quái,
có thể sử dụng loại pháp khí độc ác như vậy, có thể là người tốt sao?
“Ngươi là Ninh …” hắn còn nhớ rõ, xế chiều người dẫn đường gọi nàng là “Ninh
đại nhân”, nhưng hắn nên gọi nàng thế nào? Để hắn cũng gọi là – đại nhân – hắn trăm triệu lần không muốn. Dù là ở trong tông phái của mình, cũng không gọi qua mấy người là đại nhân.
Cô gái này tự nhiên là Ninh Tiểu Nhàn rồi, nàng ngồi trên một chạc cây, đầu dựa vào cây khô, lười
biếng nói “Tiểu cô nương, phía trước không thể đi”
“Tại sao?” Kim Mãn Nghiên từ phía sau Hoàng Phủ Minh ló đầu ra, nhìn thấy trên cây là
một người chứ không phải dạng yêu quái kỳ dị nào đó, lá gan cũng lớn lên “Phía trước là nhà ngươi sao? Ngươi nói không thể đi liền không thể đi
sao?”
Hoàng Phủ Minh thật muốn bịt miệng nàng lại! Đều nói nữ
nhân ngực lớn không có đầu óc, nàng ngay cả ngực cũng chưa có mà não đã
rút đi trước sao?
Bị nàng trách móc như vậy, Ninh Tiểu Nhàn cũng
không tức giận. Tu vi ngày càng cao thì tu dưỡng cũng như nước lên
thuyền lên, tự nhiên sẽ không chấp nhặt một tiểu cô nương mười hai mười
ba tuổi. Nàng cũng không giải thích, chỉ phóng ra một chưởng vào hư
không.
Nàng đưa năm ngón tay trắng như hành tây, làm nên động tác đẹp không nói nên lời, song hai đứa bé trên mặt đất liền phát hiện một
khối đá lớn từ từ trôi trên không, theo cánh tay giơ lên của nàng, hòn
đá bay theo phương hướng Kim Mãn Nghiên vừa chạy đi, trong nháy mắt hòa
vào bóng tối.
“Lạch cạch” một tiếng, hòn đá giống như va vào vật
cứng gì đó. Không đợi họ hồi phục tinh thần, trong bóng tối đột nhiên
hiện ra một hóa hoa khổng lồ … Hoa?
Hai đứa bé nhất tề không rét
mà run, bởi vì … đóa hoa này thoạt nhìn không chỉ lớn, hơn nữa còn rất
hung tợn, cả đóa hoa màu đỏ sậm, đường kính ít nhất đến ba thước, đáng
sợ hơn chính là trên nhụy hoa chi chít những chiếc gai dạng mảnh hình
răng, trên đầu gai còn có đầy chất nhầy. Đi trong bóng tối, đột nhiên bị đóa hoa này ôm trọn thì sẽ có kết quả gì? Dù là người có trí tưởng
tượng kém cỏi cũng không rét mà run. Hơn nữa thời điểm cánh hoa giãn ra, một mùi thơm ngọt tản ra, Hoàng Phủ Minh ngửi hấy, nín hơi nói “Mùi
thơm này có điều cổ quái!”
“Đây là hoa ăn thịt người” Ninh Tiểu
Nhàn không nhanh không chậm nói “Bình thường nó sẽ núp ở trong đất, chỉ
ban đêm mới ra ngoài săn mồi, đừng nói là người, ngay cả tiểu yêu quái
nó cũng nuốt được” nàng đi ngang qua nơi này, nhìn thoáng qua phát hiện
màn trình diễn dưới trăng, sau chút ít thời gian muốn rời đi vì hai diễn viên này cũng quá nhỏ tuổi. Nếu không phải phương hướng Kim Mãn Nghiên
chạy đúng vào bẫy của hoa ăn thịt này thì nàng cũng không muốn hiện
thân.
Hoa ăn thịt kia chấn kinh, giương nanh múa vuốt trong chốc
lát lại không thấy con mồi xuất hiện, tất nhiên là không vui liền rụt
trở lại. Kim Mãn Nghiên nhìn vào mảng bóng tối, làm sao còn có can đảm
đi qua? Chỉ cảm thấy khu rừng không có gì lạ thường đột nhiên trở nên
thật khó đi.