Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 689: Q.7 - Chương 689: Kiếm Trận




Chẳng qua mấy lần công kích này chỉ để lại hai vết bạch ngân trên nắmtay lớn của hắn. Nam tử đã vọt vào trong trận pháp, hai tên đệ tử đứng mũi chịu sào bị hắn đánh hai quyền văng ra bên ngoài vài chục trượng, sau khi rơi xuống đất lại không có một tiếng động, hiển nhiên không chết cũng trọng thương.

Lần này gã râu dài lại quan sát càng thêm tinh tường, trên nắm tay của nam tử này cũng có hắc quang chớp động lúc gặp được kiếm khí bên trong trận, sau đó lại lặng yên tan rã như tuyết đọng bị phơi dưới ánh nắng mặt trời.

Trong lòng của hắn lo lắng, không kịp nghĩ nhiều, lôi kéo Từ Lương Ngọc đến bổ sung vị trí của hai tên đệ tử để vận chuyển trận pháp gắn bó lại như bình thường.

Tu vi của hắn dù sao cũng cao hơn những người khác rất nhiều, một khi gia nhập chiến cuộc, uy lực trận pháp tăng lên rất nhiều. Lúc này kiếm trận biến đổi, mô phỏng ra đã không còn là Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, mà là một luồn khí khác tràn ngập quang minh chính đại, bàng bạc mênh mông, tựa hồ muốn diệt sạch tất cả ác lực và địch nhân ở trong đó, ngay cả động tác trên tay cũng bị áp chế gắt gao. Gã râu dài cũng có vài phần nhãn lực, nhìn ra được luồng hắc quang quấy rối ba phen mấy bận kia thiên về tà sát, vì vậy kiếm trận được dùng lúc này lại ẩn chứa chánh đạo tạo thành lực khắc chế đối với hắn!

“Đây là?”Nàng không hiểu rõ lắm về danh kiếm, không nhận ra. Hoàng Phủ Minh cười cười nói: “Thượng Cổ thần kiếm, Thái A! Có sức mạnh công chính bất khuất, pháp chính nghiêm minh. Đáng tiếc thanh thần kiếm này đã bị hủy từ rất sớm. Nếu thực lực của Tẩy Kiếm Các chỉ dừng lại ở chỗ này, vậy thì chúng ta tất nhiên không cần ở đây lãng phíthời gian.”

Khi hai người nói chuyện, Nhuận Thất đã xông tới. Dáng người của hắn thấp gầy, bộ dáng thoạt nhìn một quyền cũng sẽ bị áp đảo, nhưng mà lúc chân bước ra, bộ pháp hết sức kỳ lạ, phảng phất như là hoa liễu bị gió mùa xuân thổi ngã trái ngã phải, lại giống như thủy thảo của nước chảy bèo trôi, trong hành động đều không theo kết cấu gì. Có nhiều lần rõ ràng đều sắp bị kiếm khí sâm nghiêm bổ trúng, nhưng không biết làm sao cuối cùng lại tránh được ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc. Cũng giống như vậy, nhiều lần như đã bị kiếm khí đẩy ra, nhưng lại tựa như vào mùa hè mọi người dùng tay đập muỗi nhiều lần không trúng, kỳ thật không phải là không nhắm trúng mà là do khi hai chưởng tương hợp đã sinh ra một sức gió đem con muỗi nhẹ nhàng đẩy ra khỏi lòng bàn tay.

Nhãn lực của NinhTiểu Nhàn vô cùng tốt, đã nhìn ra Nhuận Thất không chỉ có thân thể linh xảo, hơn nữa còn có thuật phòng ngự dung hợp cực thượng thừa, động tác sau được thực hiện nhanh đến nỗi lưu lại tàn ảnh ở chỗ cũ. Nhãn lực của hắn cũng rất độc, sau khi chui vào mắt trận rõ ràng đã nhắm thẳng đến chỗ cứng rắn nhất – Gã râu dài.

Tên râu dài không giận ngược lại cười, thầm nghĩ nhất định phải khiến ngươi có đi không có về, trở tay chọc tới một kiếm. Nào biết Nhuận Thất mượn kiếm khí của hắn chuyển hướng lần nữa, thân hình uốn éo, nhào tới như sói đói, không còn bộ dáng hữu khí vô lực như trước, phương hướng lúc này, đúng là Từ Lương Ngọc bên cạnh tên râu dài!

Tên râu dài lập tức kinh hãi. Trận pháp này bị phá đi cũng không quan trọng, không bắt được Ninh Tiểu Nhàn cũng không quan trọng, nhiều nhất chỉ là hắn cầm địch vô năng (không có khả năng bắt địch). Nhưng Từ Lương Ngọc là thiếu công tử của chưởng môn, đạo hạnh lại quá bình thường, nếu gặp phải chuyện không hay, sau này hắn ở Tẩy Kiếm Các sẽ không còn nửa điểm tiền đồ. Nghĩ tới đây, hắn nhấc chân đá một cái, đem Từ Lương Ngọc đang đứng tại chỗ đá ra ngoài, chính mình mãnh liệt nhảy lên, thẳng hướng đến Nhuận Thất.

Phản kích của Nhuận Thất cũng rất trực tiếp, trong tay áo của hắn trực tiếp bay ra một thanh dao găm, với vị trí hai mắt hắn rõ ràng là không thể tránh né. Lúc này mới nhìn ra được lúc hắn xuất kích thì lực thế đều rất hung mãnh, cơ bắp trên cánh tay đều nổi lên, không phải nhẹ nhàng bình thường như là thích khách. Cùng lúc đó, bộ pháp mà đại hán áo đen đuổi đến cư nhiên lại linh xảo mà thay đổi, đệ tử Tấy Kiếm Các đã có thói quen với việc hắn cho ra những trọng quyền cứng rắn đã phải sững sờ, sau đó liền lộ ra sơ hở. Hắn thần không biết quỷ không hay mà đuổi đến sau lưng gã râu dài, một cú đấm móc hung hăng nện lên lưng hắn!

Lực đạo cuồng bạo lập tức thoát ra, tên râu dài điên cuồng hét một tiếng, thân hình nghiêng về phía trước, hắn vận khởi linh lực để lách mình tránh thoát, nào biết được sau khi linh lực của đối phương tiến vào gân mạch thì một đường hát vang tiến mạnh, linh lực đánh xuôi từ trên xuống, lập tức cắn nuốt hắn không còn một mảnh.

Đây rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Hắn còn chưa kịp suy nghĩ, dao găm của Nhuận Thất vừa vặn đâm vào mắt hắn, thoáng cái đã xuyên qua, hắn rống lên một tiếng rồi im bặt!

Trận pháp cần mười tám người để duy trì, thiếu đi hai người, lập tức không còn hoạt động. Hoàng Phủ Minh cười một tiếng dài, giơ cánh tay đang đỡ Ninh Tiểu Nhàn, cũng không thấy động tác của hắn như thế nào, đã từ trong chỗ hổng này chui ra ngoài. Nàng chỉ nghe được sau lưng truyền đến hai tiếng kêu thảm, hiển nhiên Nhuận Thất và đại hán áo đen cũng không dừng tay, muốnđem tu sĩ thủ trận đều đánh chết.

Một loạt biến cố này chỉ phát sinh trong nháy mắt, sau khi Từ Lương Ngọc bị đá về, thân thể ở giữa không trung quay cuồng, Hoàng Phủ Minh đã ra trận. Ánh mắt của hắn hơi chớp động, đã như ảnh tùy hình (như hình với bóng) tiếp cận, nhấc chân đá lên ngực Từ Lương Ngọc, đạp hắn lên trên một gốc cây nhỏ cách đó một trượng.

Lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng gầm: “Dừng tay!” Lập tức có một bóng dáng bay vút đến, tốc độ mau lẹ đánh về phía Hoàng Phủ Minh.

Thế nhưng động tác của Hoàng Phủ Minh thực sự quá nhanh, lúc bóng dáng này mới vừa hô lên thì hắn cũng đã đá trúng Từ Lương Ngọc.

Một cước này thoạt nhìn không có gì lạ, cũng không hung ác, lại đem cương khí hộ thân của Từ Lương Ngọc đánh nát. Sau khi hắn đụng vào thân cây, cây chỉ run rẩy hai cái, còn người thì nhổ ra hai ngụm máu tươi, bên trong còn có mảnh vỡ của nội tạng, hiển nhiên bị thương cực kỳ nghiêm trọng. Đợi đến lúc hắn rơi xuống đất thì đã ngất đi. Lúc Hoàng Phủ Minh đạp một cước lên ngực hắn thì mới nghe tiếng rồi nhìn về phía người tới, khẽ cười nói: “Rốt cục không trốn nữa?”

Người tới có xương gò má cao, đôi mắt sâu, diện mạo có hơn bốn mươi, một thân áo bông màu xanh da trời, đầu tóc đen dùng vải bố màu xanh buộc lại. Quần áo tuy chất phác tự nhiên, toàn thân cao thấp đều không có nửa điểm trang sức đáng giá, không thể so sánh nổi với Ninh Tiểu Nhàn và Hoàng Phủ Minh quý khí bức người, nhưng người vừa mới đến, không khí trong tràng bắt đầu ngưng kết,… tựa hồ có một sợi tơ nhìn không thấy liên kết mỗi người trong tràng, mà khi hắn giơ tay nhấc chân, cũng có thể quyết định vận mệnh mỗi người.

Đại hán áo đen cùng Nhuận Thất cũng dừng tay ở trong giết chóc nhìn qua. Giết tu sĩ thủ trận bất quá là để hả giận, hiện tại người chết hơn phân nửa, trận pháp tất nhiên không thể vận chuyển được, hai người dứt khoát quay đầu đối mặt với cường địch mới tới, sau đó đồng tử đều hơi co rút.

“Kiếp tiên?” Đôi mắt thanh tú của Ninh Tiểu Nhàn mở to, khó có thể tin nổi. Nàng từ trên người tên áo xanh có tướng mạo bình thường này cảm nhận được linh lực cường đại mà bành trướng, thậm chí loại lực lượng khống chế vận mệnh của tất cả mọi người, nàng cũng rất quen thuộc. Đây là thần thông chỉ có Tiên Nhân đã vượt qua Thiên Đạo lôi kiếp mới có được – lĩnh vực!

Chỉ dựa theo cảnh giới mà nói, người này còn xa xa không cản nổi Trường Thiên, lại không thua đệ nhất cao thủ ngày xưa của Ẩn Lưu, bây giờ là cự yêu Lang Gia đang chiến đấu hang hái ở tiền tuyến Tây Bắc!

Người áo xanh nghe vậy nhìn qua, hai đầu lông mày đều có vài phần tức giận: “Ngươi nữ tử này mau thúc thủ chịu trói, lại buông Từ Lương Ngọc ra, ta đảm bảo để ngươi chết một cách thống khoái, ở Tẩy Kiếm Các không bị nhục nhã.”

Nàng khẽ cười khổ nói: “Tẩy Kiếm Các thật đúng là để mắt đến yêu nữ như ta, cư nhiên lại phái Kiếp Tiên đến đây. Chỉ là không biết, quý phái muốn đặt chiến ước ở chỗ nào? Có từng nghĩ qua hôm nay Hám Thiên Thần Quân sẽ tự mình ra tay, đem Tẩy Kiếm Các tàn sát một lần không?”

“Ta không phải yếu kém.” Người áo xanh lắc đầu, hơi cảm thấy không được tự nhiên nói: “Hôm nay bắt giữ ngươi, tất nhiên không người biết được.”

Tẩy Kiếm Các lại xuất thủ trước, phá hư chiến ước! Nhin Tiểu Nhàn nhìn hắn một cái thật sâu nói: “Cao tính đại danh?” Trong giọng nói có châm chọc nồng đậm.

Cái gọi là chiến ước, chính là một loại minh ước sau khi Trường Thiên suất lĩnh người đến Đông Hải, tàn sát Thiên Lăng Các đã nói rõ. Mấy năm nay Ẩn Lưu khuếch trương quá kịch liệt, tất cả các thế lực lớn của đại lực hiện nay đều ghé mắt. Sau khi Thiên Lăng Các bị tàn sát không còn, mấy tiên phái yêu tông có thế lựu cường đại rốt cục nhịn không được mời hai đại thần thú Ba Xà cùng Bạch Hổ đang hô phong hoán vũ ở phương Bắc đến hội đàm.

Hội đàm lúc đó, nói rõ ý nghĩa sâu xa của nội dung trọng yếu nhất mà gần vạn năm qua tất cả tiên phái yêu tông ở Nam Chiêm Bộ Châu đều đạt thành ăn ý: trong chiến tranh tông phái, thế lực đã ngoài Tiên Nhân không cho phép ra tay trực tiếp tham dự cuộc chiến, mỗi tông phái đều không cho một Kiếp Tiên nào ra tay. Nếu không, thế lực khác cũng có quyền liên hợp trừng phạt bọn hắn!

Phải biết, lôi kiếp tuy là đại khiêu chiến khảo nghiệm tu tiên giả, nhưng một khi thành công vượt qua, tu vi sẽ đột nhiên tăng mạnh. Vô luận là trình độ tu vi hay tâm đắc thể ngộ đều là thứ mà các tu tiên giả giai đoạn trước độ kiếp không thể đạt được. Tu tiên giả đã ngoài Kiếp Tiên trực tiếp tham dự chiến đấu sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với hướng đi của chiến cuộc.

Nguyên nhân của cuộc chiến Trung Cổ mặc dù do Âm Cửu U khơi mào, nhưng đến sau cùng thì toàn diện cuộc chiến đã không thể khống chế được, rất nhiều đại năng vì tông phái của họ đã nhao nhao ra tay, chiến tranh lập tức tiến vào hoàn cảnh gay cấn. Nói theo cách khác, đại năng đã ngoài Kiếp Tiên, ý nghĩa tồn tại của hắn như là hạch đạn (viên đạn trung tâm), tốt nhất vĩnh viễn chỉ có là sinh ra tác dụng chấn nhiếp, một khi đã tham gia thực chiến, hậu quả tuyệt không phải nhân gian có thể gánh chịu nổi. Cho nên cuộc chiến Trung Cổ trực tiếp kéo trọn đại lục vào vực sâu không đáy không nói, cũng đưa đến đại lượng Tiên Nhân Trung Cổ vẫn lạc.

Lúc đó cách đây một vạn năm, các tông phái còn chưa thể khôi phục nguyên khí từ hao tổn năm đó, biểu hiện trực tiếp nhất chính là những tông phái khổng lồ như Triêu Vân Tông hay Phủ Phụng Thiên đều không có mấy người có tu vi Tiên Nhân của Độ Kiếp hậu kỳ tọa trấn.

Sau khi hiệp nghị này được ăn ý định ra, trong vạn năm kế tiếp, cho dù tiên tông có những va chạm nhỏ hay chiến đấu chưa bao giờ ngừng nhưng Kiếp Tiên đều quy ẩn, căn bản không ra tay can thiệp chiến đấu của thế gian, ít nhất cũng biểu hiện ra là không tham dự. Cho dù là bốn năm trước chiến đấu giữa Ẩn Lưu với Liên minh Tây Bắc, xuất hiện cũng chỉ có Cưu Ma, mà không phải là Lang Gia. Đầu cự yêu này tuy là theo quân suất lĩnh, có thể chỉ đạo chiến đấu, ủng hộ sĩ khí, lại không tự mình ra tay trên chiến trường.

Đối với hiệp nghị này, Trường Thiên cùng Bạch Hổ cũng không biểu hiện ra dị nghị quá lớn. Dù sao bọn họ có mạnh đến đâu, thì cũng chỉ là lực lượng cá nhân, yêu binh dưới trướng từng người sẽ đồng thời tác chiến đa tuyến. Nếu không tuân theo hiệp nghị này, chiến lực quân đội bị hao tổn càng lớn, dù sao không sợ trộm, chỉ sợ trộm ngó chừng, hai đầu thần thú cũng khó có khả năng mỗi ngày ngồi xổm ở tiền tuyến, tử thủ canh phòng nghiêm ngặt những Kiếp Tiên của các tông phái khác sang quấy rối.

Lúc này Tẩy Kiếm Các vì bắt Ninh Tiểu Nhàn, cư nhiên đã xuất động Kiếp Tiên, trìnhđộ coi trọng nàng đã có thể thấy được, cũng đủ để nói rõ, áp lực mà quân đội Ẩn Lưu tạo thành với Tẩy Kiếm Các lớn bao nhiêu.

Người áo xanh này trầm giọng nói: “Ta tên Ô Lễ. Tiểu cô nương ngươi tự mình đi tới, ta sẽ để cho mấy bằng hữu này của ngươi đi dứt khoát, giữ được toàn thây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.