Lời này vừa ra, lại giống như mở ra cái chốt của vòi nước. Ninh Tiểu
Nhàn ở trong lòng hắn, từng viên từng viên nước mắt giống như hạt châu
bị đứt dây cuồn cuộn rơi xuống, khiến cho y phục của hắn ướt một mảng
lớn. Kỳ thực trải qua mấy lần vừa rồi, trong đầu nàng trống rỗng, vẫn
chưa phục hồi lại được tinh thần. Cho đến khi Trường Thiên ôm nàng vào
trong ngực, chẳng biết tại sao trong lòng lại nổi lên một trận chua xót, lỗ mũi cũng chua chua, chính là không nhịn được muốn rơi nước mắt.
Nếu ngươi hỏi nàng tại sao muốn khóc, thật ra thì nàng cũng không biết….
Đại khái là oan ức, là không cam lòng, là nghĩ lại thấy sợ, hoặc là còn
cái gì nữa nhưng không giải thích được, bởi vì hành động của Trường
Thiên, không trải qua suy nghĩ liền bộc phát, khóc đến trời đất tối sầm. Nhưng không phải là cái mà Trường Thiên lường trước, nàng đang ở trong
những tâm tình này, cũng không chỉ là tức giận. Hai cái đánh hắn ban
tặng cho nàng, khiến cái mông của nàng tê dại một hồi, hành động ăn bớt
lén lút sau đó của hắn cũng không bị phát hiện. Thật ra thì, cho dù nàng phát hiện, có lẽ cũng không có phản ứng khác đi.
Nàng một mực
gào khóc một trận thật lớn, không giống như những nữ nhân khác kêu trời
gọi đất, chẳng qua là lặng yên nghẹn ngào rơi lệ, thỉnh thoảng còn hic
hic khụt khịt cái mũi, càng khiến tim Trường Thiên co rút đau đớn theo,
do đó cũng không ngại mà biết được: “Nha đầu này, thật đúng trở thành
tâm ma của mình rồi!”
Qua hơn nửa khắc đồng hồ, tiếng thở hổn hển của nàng mới dần dần bình phục xuống. Trường Thiên cũng thấy nàng khóc
gần đủ rồi, mới đào nàng từ trong ngực mình lên, không ngoài dự liệu
liền nhìn được khuôn mặt nàng đã biến thành mặt mèo hoa.
Hắn không nhịn được nói lời ác độc: “Xấu chết đi được!”
Ninh Tiểu Nhàn sợ nhất là nghe được từ “Xấu” ở trong miệng hắn, vội vàng đưa tay lên lau mặt, lại bị hắn một phát bắt được. Ngay sau đó trên mặt cảm nhận được một trận mát mẻ, nước mắt cũng không nhìn thấy nữa. Nàng
biết, pháp thuật này gọi là “Thuật vệ sinh”.
“Được rồi.” Tiếng
nói của hắn trầm thấp. Nghĩ một đằng nói một nẻo. Hiện tại cái mũi của
nàng hồng hồng. Hốc mắt cũng hồng hồng, thật sự mà nói thì không có xinh đẹp cho lắm, nhưng ánh mắt được nước mắt tẩy qua lại càng thêm đen
nhánh tỏa sáng, để cho hắn không nhịn được nhớ đến một câu thơ mà hắn đã từng xem trong một quyển sách, tên là “Bầu trời sau cơn mưa”; nàng vừa
rồi cắn môi khóc thật lâu, hiện tại trên cánh môi hồng nhuận vẫn còn giữ lại dấu răng, để cho hắn nghĩ muốn duỗi ngón tay ra thay nàng vuốt lên.
Hắn cũng theo bản năng liền làm như vậy. Nàng ngơ ngác nhìn hắn vươn ngón
tay thon dài, nhẹ nhàng mơn trớn trên môi nàng. Đầu ngón tay của hắn rõ
ràng có chút lạnh như băng, lại giống như ngọn lửa nhỏ, lại dẫn đến cảm
xúc nóng rực. Hắn nhẹ nhàng mơn trớn môi đỏ mọng của nàng, mũi ngọc. Vừa giúp nàng đẩy tóc mai tán loạn trên trán, động tác cực kỳ dịu dàng.
Nàng chẳng bao giờ nghĩ tới, Trường Thiên lại có một mặt dịu dàng như
vậy.
Hắn đưa ngón tay nhẹ nhàng cảm nhận sự trơn bóng mềm nhẵn
của gương mặt giai nhân. Ninh Tiểu Nhàn cầm tay của hắn, nhưng không
dùng sức, ngược lại thích ý than nhẹ một tiếng. Nhắm mắt lại hưởng thụ
sự vuốt ve của hắn, trong lòng mơ mơ màng màng cảm thấy kỳ quái: “Ta
cũng nhắm mắt lại rồi. Làm sao lại cảm nhận được hắn đang chăm chú nhìn
cơ chứ? ”
Trên mặt của nàng. Cũng có thể cảm giác được hơi thở
của Trường Thiên, biết hắn cách mình rất gần, rất gần. Khoảng cách gần
như vậy, nàng càng không có dũng khí mở mắt đối diện với đôi mắt màu
vàng kia.
Nàng có thể cảm nhận được bàn tay Trường Thiên đã di
chuyển luồn vào tóc sau gáy nàng, dễ dàng cố định lại đầu nàng. Mặc dù
muốn tiến hành giao lưu tư mật như vậy, động tác của người nam nhân này
cũng tràn đầu ý vị không thể giải thích được.
Này sẽ là một màn
hôn hoàn mỹ hay sao? Nàng theo bản năng khẽ ngửa cổ, đôi môi hơi hé. Giờ phút này. Tim nàng như nổi trống, không ngờ thân thể lại toàn tâm toàn ý mong đợi chuyện sẽ phát sinh sau đó. Cho nên, nàng biết bản thân mình
đã chuẩn bị xong.
Phản ứng của nàng khiến Trường Thiên mím môi
hơi nở nụ cười. Nha đầu này cũng chờ mong giống như hắn, cái nhận thức
này khiến cho hắn có chút tự đắc nho nhỏ của nam nhân. Lần trước hôn.
Nàng đã chìm vào ngủ say; lần này, hắn hi vọng nàng vui sướng, hưởng thụ mà không phải chỉ giống như con thú con chạy trốn như vậy ——đối với nha đầu nhát gan này, bản tính của người nhát gan, hắn đã sớm thấm nhuần.
Nơi này là Thần Ma ngục, cho dù bên ngoài trời long đất nở, nơi này vẫn mãi mãi yên tĩnh……Chí ít nguyên bản là như vậy. Đáng tiếc, khi Trường Thiên sắp ngậm chặt môi nàng, một thanh âm thật nhỏ vang lên.
“Tủm——” có một vật rơi vào trong nước.
Đối với hai vị cả năm giác quan đều hơn người này mà nói, tiếng vang này
cũng như là sét đánh vang trời, như ma chú trong nháy mắt phá vỡ ái muội kiều diễm giữa hai người. Ninh Tiểu Nhàn mở choàng mắt, hít một hơi
thật dài, như mới tỉnh từ trong mộng.
Nàng lui về phía sau một
bước nhìn chằm chằm xuống dưới chân. Bên trong hóa yêu tuyền, một miếng
ngọc bài đang chậm rãi chìm vào đáy nước.
Ngọc bài Đạm Đài tặng, nàng vẫn nắm ở trong tay. Mới vừa rồi lòng bàn tay buông ra, vật này liền rơi vào trong nước……
Trường Thiên giật giật ngón tay, cái ngọc bài chết tiệt này liền bay ra từ
trong hóa yêu tuyền, lọt vào trong lòng bàn tay nàng. “Cầm cẩn thận!”
tiếng của hắn khàn khàn, hàm chứa mấy phần nóng vội. Nàng theo tiếng
nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy hai tròng mắt của hắn biến thành màu vàng
nhạt, dục vọng còn lưu lại vẫn chưa mất đi.
Nàng chỉ thấy lồng
ngực như có hươu chạy, dưới chân như nhũn ra, vội vàng xoay người trốn
ra Thần Ma ngục, tư thế kia so sánh với Đạm Đài Dực chạy ra khỏi tửu lâu còn muốn chật vật hơn gấp mười lần!
Quả nhiên nàng bị chấn kinh
sẽ chạy trốn. Hắn cũng không ngăn cản nàng, chẳng qua là đờ đẫn đi trở
về ngồi gần cây cột, gương mặt kia đen vô cùng. Nàng ở bên ngoài gặp
nạn, hắn không giúp đỡ gì được dù chỉ một chút; khi nàng tìm kiếm an ủi, mình lại không nhịn được chiếm lợi của nàng. Cứ như vậy nhớ lại một
hồi, hắn đều cảm thấy mình hèn hạ lại vừa đáng giận.
Hắn cẩn thận nhớ lại đoạn nói chuyện của Ninh Tiểu Nhàn cùng Hồ Hoả Nhi ngày hôm
nay, động tác, mi tâm đột nhiên động một cái. Kính ảnh thuật? Cái này
ngược lại nhắc nhở hắn, nhưng mà pháp thuật này quá cấp thấp. Trong tay
hắn thật đúng là có pháp thuật có thể lợi dụng được, nhưng cái này phải
đợi nàng tôi thể xong mới có thể phát huy công dụng được. Lại nghĩ xa
hơn, pháp thuật này quả thật giống như là đo ni đóng giầy sinh ra dành
cho hắn.
Trường Thiên ngồi ở trong bóng tối, khóe miệng nhếch lên mỉm cười. Sau này, hắn không bao giờ phải nhìn mà không giúp được gì
nữa.
==============
Ninh Tiểu Nhàn mờ mịt mở mắt, qua thật lâu mới phát hiện, ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao. Đây là lần đầu
trong nhiều tháng qua, có một ngày nàng dậy trễ như vậy. Trường Thiên
cũng giữ vững im lặng, không có la hét nàng dậy sớm luyện công.
Tối hôm qua sau khi chạy ra từ Thần Ma ngục, nàng mất hẳn một buổi tối đều
trằn trọc lật mình, khó có thể ngủ, nghĩ đến nhiều nhất chính là cái tên khốn Trường Thiên có thích nàng hay không? Nàng đến từ một thế giới
hiện đại, biết có những nam nhân không động tình, chỉ động tâm. Nàng đã
sớm phát hiện giữa hai người tồn tại ràng buộc cùng lực hút, nhưng rốt
cuộc Trường Thiên động tình đối với nàng, hay là chỉ động tâm?
Thời kỳ thượng cổ, hắn gặp rất nhiều cửu thiên tiên nữ, hiện tại hắn sẽ đối
với nàng có cái loại gọi là động tình với cái chồi non xanh mởn này sao? Ninh Tiểu Nhàn áp lực như núi giống như không nắm chắc. Hơn nữa nàng
cũng không có cái gan lớn mạnh mẽ chạy vào Thần Ma ngục muốn hắn cho
nàng câu trả lời. Về phương diện này mà nói, nàng tự nhận mình tương đối bảo thủ, bảo thủ đến mức mấy ngày qua tạm thời không nghĩ, cũng không
dám đối mặt với hắn.
Trường Thiên cũng không lên tiếng quấy nhiễu nàng. Nha đầu này vừa gặp phải chuyện tình cảm liền giống như ốc sên
lùi về trong vỏ, lúc này không có cách nào bắt được nàng tới tay, chỉ có thể chờ nàng đi ra. Nói thật, hắn không hiểu rõ lắm tính tình ngượng
ngùng giữa nam nữ đối xử với nhau của loài người, nhưng đối với nàng,
hắn chỉ có thể lựa chọn tôn trọng.
May là lúc này có người tới cửa, giải cứu nàng ra khỏi cái trạng thái thấp thỏm này. Người này chính là Tiếu Tử ca vĩ đại.
Thật ra thì sáng nay trong ngõ hẻm bên ngoài đã truyền đến một chút động
tĩnh, chẳng qua là nàng ngủ say không nghe thấy; Trường Thiên mặc dù
nghe được, nhưng lại giả vờ không nghe thấy, chỉ cần là chuyện không
liên quan đến Ninh Tiểu Nhàn, cho tới bây giờ hắn đều không có hứng thú
quan tâm đến.
Cho đến khi Tiếu Tử lo lắng gõ vang cửa viện của
nàng, nàng mới bất đắc dĩ thở dài. Lần thứ hai rồi, vị gia này một chút
cũng không lo lắng danh dự của nàng bị ảnh hưởng à.
Tiếu Tử thoạt nhìn cũng có cũng không tốt cho lắm, nhưng vẫn đơn giản nhanh chóng nói ra ý của mình: “Thanh Hà bị thương, ngươi có thể giúp bôi thuốc không?” Quan tâm sẽ bị loạn, hắn bật thốt lên chính là tên của quả phụ xinh
đẹp, mà không giả mù sa mưa gọi “Đàm tỷ” nữa.
Đàm Thanh Hà là
người đối xử với nàng rất tốt, chỉ sợ Tiếu Tử không đến cửa cầu xin, chỉ cần nàng biết cũng sẽ việc nghĩa không từ mà tiến lên hỗ trợ, cho nên
nàng chạy thẳng đến sân nhà Đàm gia.
Đàm Thanh Hà quả nhiên bị
thương, nàng bị trật mắt cá chân, trên người còn nhiều chỗ bị tím bầm,
sáng sớm Tranh Tranh đã đi tư thục không có ở trong nhà, khó trách Tiếu
Tử muốn tìm nàng giúp đỡ bôi thuốc. Thật ra thì bản thân nàng cảm thấy,
chỉ sợ Tiếu Tử vén ống tay áo lên, vỗ ngực một cái to tiếng nói “Để ta
bôi thuốc”, Đàm tỷ cũng sẽ không có ý kiến. Bởi vì kể từ sau khi Ninh
Tiểu Nhàn bước vào cửa, liền cảm giác mình giống như không khí vậy, cho
dù là nói cho Thanh Hà biết vết thương ở chân cần bôi thuốc, cặp mắt
xinh dẹp của người ta vẫn luôn dán chặt vào trên người Tiếu Tử, không có nửa xu quan hệ với nàng. Như vậy là dấu hiệu rõ ràng, nàng muốn không
phát hiện ra tia lửa rung động phát ra giữa hai người này, vậy nàng cũng uổng cho bản thân là nữ nhân.
Hỏi xong mới hiểu được, thì ra mới vừa rồi Thanh Hà ra cửa, bị một gã hán tử ngăn cản ở gần đấy. Người này trước đây đã có ngôn từ quấy rầy nàng nhiều lần, có lẽ hôm nay cuối
cùng cũng không kiềm chế được sắc tâm, trực tiếp động tay động chân. Lại nói hôm nay đầu hẻm chỉ có hai ba con tiểu miêu, âm thanh Đàm Thanh Hà
giận dữ mắng mỏ rơi vào tay ác hán này cũng giống như một loại khích lệ, chỉ chốc lát sau đã thấy xuân tâm khó nhịn, trên tay lại càng không quy củ.
Vừa vặn đúng lúc Tiếu Tử đi ngang qua, bắt gặp một màn này,
có thể nói là lập tức diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Nếu không phải
Đàm Thanh Hà lớn tiếng ngăn cản, không chừng hắn sẽ chặt đứt gân tay gân chân của hán tử kia ngay tại chỗ, chứ sao lại chỉ hời hợt đánh cho hán
tử kia nhừ tử tháo các đốt ngón tay và hai cánh tay liền xong chuyện?
Đàm Thanh Hà bị xô đẩy ngã trên mặt đất, mắt cá chân bị trật, vù vù sưng
lên, không đi được đường nữa. Nhìn nàng hiện tại đang an an ổn ổn nằm
trên giường, tất nhiên là bị Tiếu Tử ôm vào đây.
Đối với chuyện
của Đàm Thanh Hà đúng thật là có nhiều phiên bản, Ninh Tiểu Nhàn thật ra thì rất hoài nghi. Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy, thời điểm đăng đồ tử kia giở trò với Đàm tỷ, Tiếu Tử đúng lúc “Đi ngang qua” hả? Tám phần là lão ta lang thang ở gần nhà người ta mới bắt gặp được cái cơ hội này
đi?
Suy đoán này thành lập trước sự hiểu biết của nàng về trình
độ đần độn của Tiếu Tử, nếu không nàng thật sự cũng cho là ác hán này
được thuê đến để diễn trò. Dù sao tiết mục cũ anh hùng cứu mỹ nhân này, ở Hoa Hạ diễn mãi không nhàm cũng không phải không có đạo lý, cô bé trúng đại chiêu này đó là người trước ngã người sau lại tiếp bước, hết người
này đến người khác.