Lần này hắn đến gần, động tác nhẹ nhàng nhanh chóng vô luân, như là gió
mát thổi qua núi trong đêm hè, như là bọt nước vỗ nhẹ bờ cát, đúng là
hồn nhược thiên thành, không có nửađiểm giả tạo, khiến cho người ta có
cảm giác lẽ ra phải như vậy, làm cho người khác không thể sinh ra ý
kháng cự.
Tính cách của hắn vốn là cường hoành bá đạo, thế nhưng
sau khi chu du ba ngàn thế giới thì đã nâng cao thêm một bước trong việc lĩnh ngộ bản chất của lực lượng. Thế giới này tuy chưa từng có Phật
đạo, nhưng động tác này đã tràn đầy hơi thở thiền, đúng là sinh sôi
không ngừng, ánh sáng viên mãn.
Ngay sau đó, chính là một kiếm bổ ra, giống như là trong hư không chém vào hiện thế, từ hư hóa thực. Âm
Cửu U chỉ có thể miễn cưỡng chuyển nửa người, vai phải đã bị cắt đứt
xuống!
Dùng kiếm khí để đối phó hắn, đối thủ cũ này của hắn mộng
rồi hả? Hồn thể không sợ nhất chính là bị lơi khí tổn thương, dù đây là
Nam Minh Ly Hỏa kiếm cũng như vậy. Từ vài vạn năm trước hắn đã luyện ra
thần thông không sợ Thái Dương Chân Hỏa, tuy trên thanh kiếm này được
phụ trợ Chu Tước Ly Hỏa càng thêm hung mãnh, có thể giết được phân thân
của hắn nhưng không thể gây thương tổn cho bản tôn của hắn.
Khóe miệng của Âm Cửu U treo nụ cười lạnh, nhưng một giây sau sắc mặt lại thay đổi.
Không ngờ trên người lại truyền đến đau đớn đã lâu không thấy, cảm giác cực
nóng như hỏa thiêu hỏa liệu như vậy, lại như là cánh tay phaỉ thật sự đã đứt!
Hắn hoảng hốt, hơi quay đầu, rõ ràng chứng kiến phía trên
vai phải quả nhiên đã bị cắt mất, đoạn tay đã rơi xuống mặt đất, trong
khoảnh khác hóa thành hư vô. Lúc này mới chú ý tới, hóa ra lửa hồng xích phía trên thân Nam Minh Ly Hỏa kiếm còn kèm theo rắn điện tí ti, thường xuyên hóa thành tia chớp xanh trắng rồi nổ tung, chỉ là tia sáng này
quá nhỏ, bị ngọn lửa che dấu.
Trường Thiên đến cùng đã dùng mánh khóe mới gì để khiến hắn bị thương?
Ý niệm trong đầu hắn quay ngược trở lại, thần niệm lạnh như bang của
Trường Thiên đã truyền tới: “Đây là chiêu số mệnh danh của nàng, gọi là
Bạch Nhật Diễm Hỏa, ngươi cảm thấy thế nào?” Trường kiếm chuyển một,
kích thứ hai đã đến, tiến thẳng đến đầu ở trên cổ.
Thời điểm
Thượng Cổ, Trường Thiên khắp nơi tìm vũ nội thần hỏa mới luyện ra được
bổn mạng chân hỏa. Qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn không thể dùng được
tất cả. Chỉ sau khi thoát ra khỏi Bạch Ngọc Kinh, ba năm nay đối với đại đạo cũng tìm hiểuđược dũng mãnh tinh tiến, rốt cục có thể dùng được cơ
sở của Huyền Minh chân hỏa, đem đủ loại thần hỏa trên người dung hợp
thành một, mới sáng chế ra hỏa diễm trong suốt không màu này. Chí hàn
chí nhiệt, thiêu tà trừ uế, chính thức là không gì không đốt, vô kiên
bất dung (không gì không chảy)!
Về phần chặt đứt cánh tay của Âm
Cửu U. Sau khi phục dụng đạo quả suy nghĩ viễn vông, sau khi cẩn thận
quan sát bổn nguyên chi lực của chúng thế giới mới ngộ ra một đạo thần
thông. Hắn vốn là sở trường về tâm pháp “Kiến vi tri trứ”*, so với Ninh
Tiểu Nhàn chính là cao hơn rất nhiều cảnh giới. Lúc này suy nghĩ ra
chuyện này, chính là tiếp tục thành công tiến thêm một bước. Đem năng
lực kiến vi tri trứ, kiến đoan tri mạt* trực tiếp biến thành thần thông
đả thương địch thủ. Một lần bay vọt trọng yếu nhất trong lần này chính
là “Minh giác chi lực”. Đó là sự thấy rõ về mặt bản chất của sự vật,
dùng lực lượng cầu kế sách ứng đối.
*Kiến vi tri trứ: nhìn mầm biết cây, có nghĩa là nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện mà biết trước được tương lại của nó.
* Kiến đoan tri mạt: Nhìn khởi đầu mà biết kết thúc.
Nói trắng ra là, hắn chỉ cần khiến thân thể địch nhân bị thương thì công
kích có thể hóa thành mũi nhọn nhằm vào tổn thương đó. Nếu như đối thủ
là đầu Ly Vẫn thiên về ngự nước ở bên ngoài, như vậy một kiếm này bổ ra
sẽ được thêm vào một chút, chính là cực hỏa chi lực. Nếu như làm bị
thương tới yêu quái có được Hậu Thổ chi lực như Lang Gia, thì lúc này
thuộc tính của công kích đi tới chính là Linh Mộc chi lực. Hiện tạo hắn
chính là bổ trúng Âm Cửu U, theo bản chất mà nói, tên yêu nhân này tu
luyện hồn phách, cho nên trên thân Nam Minh Ly Hỏa kiếm sẽ phụ thêm Cửu
Thiên Lôi Ngục chi lực!
Từ nơi này liền thấy được, Công Thâu
Chiêu thu thập Tru Thần Lôi từ chỗ đám đại năng độ kiếp là để nghiên cứu chế tạo phương pháp khắc chế Âm Cửu U, con đường này bản thân đã đi
lệch. Hắn tuy là mộ tđại phân thân của Âm Cửu U, lại đối với đạo hạnh
hơn một vạn năm qua của tôn giá này có tiến triên hay không cũng không
biết. Sau khi Âm Cửu U hóa hư thành thật, thấy được bổn sự dùng hồn thể
làm ra trà nóng, Trường Thiên đã phát giác lực lượng của kẻ đối đầu này
đang khôi phục rất nhanh, ít nhất lại có thể dùng được thần thông niệm
lực.
Lại nói tiếp, đây kỳ thật cũng không phải là một chuyện kinh thiên động địa gì. Cho dù ở Hoa Hạ, nếu có người đã tin rằng chính mình đang bị bệnh nguy kịch, ngay cả thuốc và trị liệu cũng không có hiệu
quả, như vậy hắn sẽ chết rất nhanh, hơn nữa bệnh trạng sẽ phát triển
theo như hắn lường trước. Mà ở thế giới này có hàn độc vu thuật, người
bị phương sĩ hạ xuống hàn độc ác chú sẽ sinh ra ảo giác, khiến cho mình
rơi vào hầm băng thoát thân không được. Rõ ràng bên ngoài là ngày nóng
nhất mùa hè, nóng đến mức khiến cho cánh tay trần của người ta đều muốn
đổ mồ hôi, hắn lại có thể bọc đến ba, bốn lớp chăn bông rồi chết mất.
Hơn nữa thời điểm chết đi trên người còn có những chỗ xanh tím bị tổn
thương do giá rét, miệng mũi đều kết băng.
Đây chính là sức mạnh
tín niệm, thậm chí có thể bức bách thân thể xuất hiện phản ứng không
thực tế. Lúc trước đã từng nói qua, khó khăn lớn nhất của con người chín là lừa gạt mình, mà thần niệm của Âm Cửu U không chỉ cường đại đến nỗi
có thể tự lừa gạt mình, thậm chí còn có thể chính thức hóa ra sự vật
thật thể khiến cho bản thân có sự tin tưởng vững chắc. Hồn thể như vậy,
làm sao lại sợ hãi sự khảo vấn tâm trí của Tru Thần Lôi?
Trường Thiên một chiêu đắc thủ, kiếm thế đằng sau tất nhiên như lôi đình thẳng kích, tuyệt không nương tay.
Âm Cửu U ăn hết một thiệt thòi lớn, ngược lại sắc mặt trở nên bình tĩnh,
thân thể thon dài bỗng nhiên hóa thành khói, tránh được một kích nguy
hiểm, ngược lại dọc theo cánh tay phải của Trường Thiên quấn xuống,
thẳng đến bộ ngực hắn.
Trường Thiên nhíu nhíu mày. Hắn có thần
lực hộ thể, khói đen và kim quang chạm nhau, như băng hỏa gặp nhau, phát ra tiếng vang xuy xuy nhỏ, cả hai đều rất nhanh tiêu hao. Thế nhưng tốc độ tiến lên của khói đen vẫn nhanh như trước, lập túc chạy ngay đến
trước tim hắn.
Môi mỏng của Trường Thiên mở ra, nhắm ngay khói
đen phun ra một ngụm thần hỏa không màu. Âm Cửu U nhận biết rõ ràng, lại không tránh né, ngược lại thẳng tắp xông về trước.
Khói đen vừa
tiếp xúc với thần hỏa lập tức bị hóa thành hư vô, thế nhưng nó co lại
rất nhanh, thần hỏa cũng chỉ có thể không ngừng tiêu dung (làm biến mất
bằng sự nóng chảy) tầng ngoài của nó. Đoàn khói đen này ban đầu to cỡ
nắm tay, thời điểm bổ nhào vào ngực Trường Thiên thì đã không lớn bằng
một đầu ngón tay. Lúc này bên trong làn khói có một khỏa bi màu đen lớn
như hạt lúa mạch bị điện giật mà ra, tốc độ vô cùng nhanh chóng, rốt cục phá được sự vây quanh của thần hỏa, xông đến vị trí ngực của Trường
Thiên!
Động tác của Trường Thiên lập tức dừng lại!
Thấy hoa mắt, tất cả cảnh tượng lập tức thay đổi. Trong nháy mắt này, hắn không biết thân mình đang ở đâu.
…
Nơi này là trong quân trướng của đại quân Man Tộc, lửa trong chậu than cháy bập bùng, chung quanh rượu ngon như máu, cảnh ca múa thái bình. Vô số
quý tộc Man tộc cùng đại yêu đang tranh nhau uống mừng chiến thắng, mọi
người cười cười nói nói vui vẻ, hào khí náo nhiệt.
Bên cạnh hắn
là hai yêu cơ dung mạo diễm lệ đang ngồi gần sát, tươi cười như hoa. Một người giúp hắn xoa nhẹ bả vai, một người nhẹ nhàng quỳ trước mặt hắn,
nhẹ nhàng theo đầu gối phủ xuống hai đùi, sóng mắt như nước, mị sắc
khuynh thành.
Lòng hắn sinh ra một cỗ phiền chán nồng đậm, đẩy hai ả yêu cơ ra, xốc lên màn trướng đi ra ngoài.
Tính cách hắn quạnh quẽ, lại một lòng chứng đạo, không có bất cứ nhiệt tình nào đối với chuyện nam nữ.
Bên ngoài gió đêm lạnh như băng, hắn hít một hơi thật dài, chợt cảm thấy ý
nghĩ thanh tĩnh một chút. Sau đó thì nghe được tiếng kêu cứu từ xa
truyền lại!
Cái âm thanh này… Hắn bỗng dung trợn mắt, nháy mắt sau đó, thân hình đã biến mất khỏi chỗ vừa đứng.
Đây là trướng bồng của hắn, đang có một tiếng la khóc the thé, sắc lạnh của nữ tử từ đó truyền ra.
Cửa của trướng bồng đang khép. Kỳ thật không cần nhấc trướng lên, hắn phòng thần niệm ra là đã có thể chứng kiến. Trong lều có một tên hắc hùng yêu cao lớn thô kệch đang áp một nữ tử dáng người uyển chuyển dưới thân,
làm sự tình lăng nhục.
Một luồng lửa giận công tâm mà lên, Trường Thiên đi nhanh lướt vào trong lều, đưa tay bắt lấy bả vai tên hắc hung
yêu rồi dùng sức bóp chặt. Sau đó là một tiếng gào thảm vang lên, lập
tức buông người ra.
Hắn tiện tay vặn gãy cổ tên yêu quái này, ném ra ngoài lều, lại quay đầu nhìn xem người ở trên mặt đất, một bên đang
rơi nước mắt, một bên sợ hãi rụt rè ngồi lên. Mấy tầng áo trước ngực
nàng đều bị sức mạnh của hùng yêu xé rách, giờ phút này một đôi bàn tay
nhỏ bé non nớt đang che lại, cũng ngăn không được một mảnh tuyết trắng
mềm mại đang lộ ra. Hai chân nàng co lên, dùng hết sức cuộn tròn trước
ngực, lại làm nổi bật đường cong hoàn mỹ của đôi chân nhỏ.
Hắn từ trước đến nay rất khinh thường nhân loại, đương nhiên càng không nhìn
trúng nữ tử nhân loại. Thế nhưng xuân quang trong tích tác này quả thực
đã tiến vào mắt hắn.
Hô hấp của hắn tăng thêm, mang theo ngữ khí tức giận nói: “Hắn chạm vào chỗ nào của ngươi?”
Tiểu nhân nhi này cúi đầu, chỉ giơ lên hai bàn tay nhỏ bé, bên trên truyền
đến mùi tanh nhàn nhạt,đó là nước bọt của hùng yêu. Hắn ghét bỏ phóng ra thuật vệ sinh, sau đó nắm lấy cằm thanh tú của nàng, bức nàng ngẩng
đầu: “Ở đây thì sao, hắn từng chạm vào không?”
Đây là một khuôn
mặt trái xoan, da thịt tuyết trắng lại vô cùng mịn màng, đôi mắt hạnh
ngập nước, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, lăng thần xinh xắn nhanh chóng
khép chặt.
Lông mày này, đôi mắt này, khuôn mặt mày, chính là
Ninh Tiểu Nhàn mà hắn quen thuộc! Đây chính là khuôn mặt sớm chiều ở
chung cùng hắn nhiều năm qua.
Thế nhưng vào thời điểm này, hắn
dường như không nhận ra nàng, cánh tay hơi dùng lực, nhịn không được
nói: “Trả lời!” Da thịt của nàng mang lại xúc cảm rất tốt, khiến hắn
nhịn không được mà dẫn ra đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm qua.
Nàng
bối rối lắc đầu, hương khí trên người nhàn nhạt sâu thẳm làm hắn an tâm. Hắn biết rõ nàng không nói dối, nàng đem thân thể bảo vệ rất tốt, mùi
hôi của hùng yêu không nhiễm lên người nàng.
“Vì sao không nghe
lời ta, vụng trộm chạy ra ngoài lều?” Lông mày dài của hắn nhăn lại, có
chút tức giận. Nếu nàng không vi phạm mệnh lệnh của hắn mà chạy ra khỏi
lều vải, cũng sẽ không bị đầu hùng yêu này theo dõi. Trong đại quân Man
tộc, đồ vật có chủ, người khác cũng sẽ không chạm vào, đây là thiết
luật!
Hốc mắt nàng lập tức đỏ lên, như là bị ủy khuất thật lớn, âm thanh như muỗi: “Ta… thật đói!”
Trường Thiên khẽ giật mình, nộ khí đầy bụng tiêu tan hơn phân nửa. Đúng rồi,
hắn thật không nhớ rõ bữa ăn trước của nàng là lúc nào rồi. Đây chỉ là
một phàm nhân nhu nhược, bị hắn bắt ở trong lều cả ngày, đại khái là đói bụng đến ngốc không nổi nữa mới lén ra ngoài, đi tìm thứcăn.
Lúc này hắn mới chú ý tới, đôi môi mọng của nàng vì thiếu nước nên có chút khô nứt rồi.
Như là phối hợp lời này, bụng nàng còn truyền đến một trận âm thanh.
Hắn nhìn chằm chằm vào lỗ tai hồng hồng của nàng, nghĩ thầm thật kỳ quái,
hắn cùng nhân loại liên hệ tuy ít nhưng cũng không nhớ rõ giống cái của
nhân loại lại thẹn thùng như vậy a. Ở thời đại này, nữ tính đều là nhiệt tình can đảm, vô luận là chủng tộc nào.
Hắn trùng trùng điệp điệp thở dài, buông tay đang nắm cằm của nàng, quay người đi ra lều lớn.
Ước chừng sau mấy hơi thở, hắn mới quay trở về, trong tay nâng một kim bàn
cực lớn, trong mâm chứa các loại thực phẩm chín, còn có vài loại quả
mọng.