Tu vi của đối phương thoạt nhìn thấp hơn nàng, song dưới tình huống khi
nàng lấy tâm pháp toàn diện buông ra theo dõi, màn sáng màu lam này lại
khắp nơi dày mỏng đều đều, từ đầu tới đuôi như một, không có nửa sơ hở!
Phải biết rằng, coi như là pháp khí cường đại, tạo ra kết giới phòng hộ hoặc là màn sáng, cũng phải có một, hai chỗ sơ hở, chẳng qua là chỗ sơ hở
này lúc nào cũng biến ảo vị trí, tu sĩ tầm thường căn bản bắt không đúng thời cơ thôi. Nhưng rơi vào trong mắt người tu luyện Kiến Vi Tri Trước
như nàng, nhìn một cái là có thể phân biệt ra.
Cô gái này xem ra
là chuyên tu phòng ngự chi đạo rồi, nếu nói thuật nghiệp có chuyên tấn
công, nàng tung ra một đèn tế này, dưới tình huống đa số đều ở thế bất
bại. Đại khái phái Cửu Tiêu cũng đã suy nghĩ đến lần này Dư Anh Nam nhập thế thu thần kiếm, sợ rằng gặp phải khó khăn nặng nề, lúc này mới đem
vị nữ sư thúc này phái ra ngoài, chính là vì ở trong lúc nguy cấp có thể bảo đảm đệ tử an toàn. Vô luận là người nào, chỉ cần tu vi không ở trên tiên nhân, gặp phải phòng thủ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn chỉ
sợ đều có phiền não con chuột kéo con rùa —— không có chỗ để há miệng.
Khóe miệng Ninh Tiểu Nhàn cũng lộ ra một tia cười lạnh. Người khác không đối phó được phòng hộ như vậy, cũng không đại biểu nàng cũng vô kế khả thi. Lúc bình thường Trường Thiên dạy nàng, đã sớm truyền thụ qua phương
diện kiến thức này. Cho nên hiện tại Răng Nanh trong tay nàng biến đổi,
đã biến thành bộ dáng trường kiếm Yêu Sọ, sau đó vô cùng xinh đẹp mà
hướng màn sáng trước mặt bổ tới.
“Người này có ý định công phá
Minh Đăng của ta?” Vị nữ sư thúc trong lòng âm thầm cười lạnh, song sau
hai hô hấp, sắc mặt đã thay đổi hoàn toàn. Bởi vì nàng phát hiện, cô gái này thế nhưng trong thời gian ngắn như vậy, hướng trên màn sáng lam sắc tạo ra một điểm, đâm ra hơn một trăm kiếm! Đáng sợ hơn chính là, theo
tần suất công kích nàng tăng lên, cả tòa màn sáng màu lam lảo đảo muốn
ngã, lại giống như bọt xà phòng. Sắp bị đâm vỡ.
Quái vật hình
người này ở đâu ra? Cái chén nhỏ định Minh Đăng là bảo bối thời kỳ trung cổ sư phụ quan môn lưu lại, nghe nói ở ngay trong cuộc chiến trung cổ
đều cơ hồ không người nào có thể đánh bại phòng ngự của nó, sau khi sư
môn ban cho nàng. Nàng thu trong thân thể ân cần săn sóc hơn hai trăm
năm, tất nhiên đối với tính năng của nó hiểu rõ như lòng bàn tay. Nhưng
cô gái trước mắt này tiến công giống như cuồng phong bạo vũ. Lại có hiệu quả rồi!
Trước sau bất quá là thời gian hai hơi thở, nhẫn trữ
vật trong tay Dư Anh Nam còn không có thanh lý sạch sẽ, vị nữ sư thúc
này tim đập mạnh và loạn nhịp một chút, Ninh Tiểu Nhàn lại không nhàn
rỗi, nàng giơ tay lên đưa ra một kiếm cuối cùng. Chỉ nghe xuy một tiếng, màn sáng màu lam lay động một cái, hoàn toàn tiêu tán ở trong không
khí, Định Minh Đăng cũng”Leng keng” một tiếng. Rơi trên mặt đất.
Cách làm của Ninh Tiểu Nhàn cũng kỳ cực đơn giản, nếu trên màn hào quang
không có nửa điểm sơ hở, như vậy nàng sẽ đích thân chế tạo ra một cái!
Trường Thiên cả đời tung hoành sa trường, hiếm có thua trận, ngày xưa
nói đến lúc địch nhân phòng ngự, sớm đã nói qua đối phó loại địch nhân
này, cách làm tốt nhất chính là “Tấn công một điểm, không lưu dư thừa”.
Mấy chữ này diễn biến đến nay, đa số đều có thành kiến phê bình, ý là
đối với người hoặc chuyện không nhìn theo toàn diện. Chẳng qua là bắt
lấy một điểm mà công kích. Song lấy ý nghĩa mặt chữ đến xem mà nói…,
chính là đem hàng vạn hàng nghìn công kích đều hóa thành một, giống như
cây kim sắc bén. Cứ thế mà đem phòng ngự dày cộm nặng nề xé mở, đem chỗ
địch nhân mạnh nhất biến thành sơ hở yếu nhất.
Chẳng qua nguyên
lý này nói toạc ra không đáng giá tiền, nhưng để làm được tuyệt không
phải chuyện dễ. Ninh Tiểu Nhàn hiện tại vận dụng là lực Cự Xà trên Yêu
Sọ, ở trên cơ sở sức lực bản thân lại thêm sức của chín trâu hai hổ, mỗi một lần công kích ít nhất cũng có thể quật ngã một đầu voi lớn nặng hơn mười nghìn cân! Chỉ ở trong thời gian hai hơi thở ngắn ngủi, nàng đã
hướng trên màn sáng màu lam tạo một điểm nhỏ, dùng nhiều lần cùng lực
đạo công kích hơn một trăm lần! Cường độ tiến công cao như vậy, cho dù
đối với thân thể tôi luyện yêu tu nhiều lần như nàng. Cũng là gánh nặng
trầm trọng vô cùng.
Huống chi tổn thương trên thần hồn nàng chưa lành. Phen này hết sức chăm chú cứng rắn đánh hạ, đã có chút mỏi mệt.
Vị nữ sư thúc kia phản ứng cũng không chậm. Trong tay hàn quang chớp động, lại là một pháp khí có hiệu lực. Thủ đoạn tiến công của nàng có hạn,
bản lãnh phòng thủ lại nhiều mặt, coi như là nhân tài khác loại. Nhưng
tốc độ của nàng còn xa không bằng người khác, kiện pháp khí thứ hai mới
nhảy ra khỏi lòng bàn tay, sau ót đã có âm thanh vật sắc bén phá vỡ
không khí vang lên, nàng chợt cúi đầu dời thân, lại nghe thấy đồ nhi
Chân Tĩnh phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi: “Dư sư muội!”
Nàng thầm nghĩ không tốt, quay đầu đi xem, không khỏi vừa sợ vừa giận. Thì
ra phía sau không biết lúc nào đã có một bạch điểu lớn ẩn nấp tới đây,
thân cao một trượng có thừa, nhìn qua cực kỳ thần tuấn, trên trảo hàn
quang chớp động, mới vừa rồi nàng cảm giác gặp tập kích tất nhiên chính
là cái móng nhọn này rồi. Chẳng qua đây là đối phương ra một cái kế nghi binh, sau khi đánh ra trước một trảo cho nàng, trở tay đã đem Dư Anh
Nam đặt dưới móng.
Dư Anh Nam bất quá là tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ,
đối mặt với Thất tử cơ hồ không có sức phản kháng, bị hắn đè xuống đương nhiên không thể động đậy. Nàng đang bị làm cho sợ đến cắn chặc đôi môi, trong tai liền truyền đến giọng Thất tử mang theo sát khí: “Dám lộn
xộn, xé sống ngươi!” Hai cánh khẽ vỗ, đã đem nàng kéo vào trong sương mù dày đặc, tốc độ kia mau vô cùng, nữ sư thúc ngăn cản không kịp, trơ mắt nhìn Dư Anh Nam biến mất ở trong sương mù màu trắng bạc. Trích Tinh Lâu mỗi một tầng lầu đều cao gần mười trượng trở lên, thích hợp chân thân
Thất tử hoạt động, xê dịch nhảy lên thật là không quá dễ dàng.
Tấm sương mù dày đặc này là các nàng thả ra muốn thừa nước đục thả câu, nhưng bây giờ lại trở ngại tầm mắt của mình.
Ninh Tiểu Nhàn có thể thấy vị trí Chân sư tỷ cùng Dư Anh Nam, tất nhiên
không lo mất dấu. Thất tử đã đắc thủ, nàng cũng tuyệt không ham chiến,
xoay người muốn hướng một phương hướng khác, đi tắt hội hợp cùng Thất
tử.
Nữ sư thúc đương nhiên không chịu để nàng chạy, nếu không sư
điệt bị bắt đi còn có thể cứu được trở lại sao? Nhưng nàng được chứng
kiến tốc độ của địch nhân này, biết bằng một mình mình trăm triệu sẽ
đuổi không kịp, cho nên cắn răng, từ trong ngực lấy ra một cây tơ hồng
dài nhỏ, nhắm ngay phương hướng Ninh Tiểu Nhàn thổi. Gốc cây tơ hồng
nhất thời giống như có sinh mạng còn sống hơi giãy dụa, như điện xạ ra.
Đợi nhào tới bên ngoài hộ thể cương khí trên người Ninh Tiểu Nhàn, cố
lấy nhiệt tình muốn chui vào bên trong, nhưng chui không lọt đi —— hộ
thể cương khí của nàng là thần lực bố trí thành, rất khác với yêu lực,
linh lực bình thường, tơ hồng này lại không biết làm sao.
Trong
lúc cấp bách Ninh Tiểu Nhàn quay đầu nhìn lại, cũng sợ hết hồn. Đây là
cái đồ quỷ gì? Nàng không hiểu được đây là một loại dị thú cốt tủy tên
là Hồng Ti xà mà nữ sư thúc hái ở chỗ sâu Đông Hải, dung nhập vào máu
huyết chính nàng mới luyện thành dây đỏ này, nhìn là màu đỏ, thật ra thì không có hình thể, có thể ẩn núp vào trong cơ thể địch nhân. Có tự thân tơ hồng máu huyết gia nhập làm dẫn, nàng có thể dễ dàng theo sát đến
đối phương, thậm chí có thể ở khi tất yếu nổ tung, lệnh nó nổ đả thương
phế phủ địch thủ, là thần thông vô cùng âm độc.Vị nữ sư thúc này pháp
môn công kích không nhiều lắm, có chừng mấy thứ nhưng rất uy lực. Dây đỏ này luyện chế không dễ, nàng luyện qua hơn mười con, chỉ thành công ba
con.
Ninh Tiểu Nhàn cau mày, giơ lên chủy thủ muốn vén nó lên.
Nàng mặc dù không biết tác dụng dây đỏ này, nhưng lường trước không phải là đối phương không duyên cớ đưa cho nàng dùng may y phục. Nhưng vật
này thế nhưng vững vàng ghé vào trên hộ thân cương khí, Răng Nanh theo
trên người nàng chém qua, lại có cảm giác nhẹ nhàng, cái gì cũng không
chém đến.
Thôi, thời gian quý giá, quay đầu lại nữa xử lý nó sau.
Dưới chân nàng không ngừng, muốn hướng chỗ sâu ở sương mù dày đặc lao đi,
nhưng ngay khi lúc này, bên cạnh hừ lạnh một tiếng, trong sương mù đột
nhiên hiện ra một bóng đen, đảo mắt đã chặn lại đường đi của nàng.
Thân ảnh ấy cao lớn, hiển nhiên là người nam tử, uy thế trầm trọng, mà ngay
cả sắc nhũ bạch dày đặc bên cạnh sương mù cũng xa xa né tránh, làm như
không dám nhích tới gần hắn.
Diện mạo của hắn mặc dù mơ hồ, Ninh Tiểu Nhàn lại theo một tiếng tức giận hừ xuôi tai nghe ra thân phận của hắn.
Chưởng môn nhân Tế Thế Lâu, Kim Vô Hoạn, lại muốn đích thân ra tay đối phó nàng.
Nàng cười một tiếng dài, dưới chân không ngừng nghỉ chút nào mà hướng bên
cạnh lao đi: “Kim Đại chưởng môn thậy là uy phong, muốn đích thân xuất
thủ đối phó cô gái nho nhỏ như ta đây sao?” Nàng đem hai chữ “Tự mình”
này cắn rất nặng, trong lòng lại âm thầm giật mình: nơi này sương mù –
đặc dài đằng đẵng, nàng còn mang mặt nạ, thân hình mơ hồ, Kim Vô Hoạn
làm thế nào phân biệt ra nàng?
Hiển nhiên bắt đầu từ lúc nàng
nhảy ra ghế vip, ánh mắt của hắn đã khóa nàng thật chặc, chẳng bao giờ
rời đi qua, khó trách nàng cảm giác, cảm thấy có con mắt không hảo ý
chăm chú đi theo. Cẩn thận như vậy, làm nàng tinh tế nghĩ đến cũng cảm
thấy sợ nổi da gà. Đối với người như thế phải dè chừng, không phải là
yêu, chính là hận sâu. Nàng không nghi ngờ chút nào Kim Đại chưởng môn
là người sau.
Nói trở lại, rốt cuộc là cái gì để cho hắn nhận định, nàng là nữ hung thủ chứ?!
Nếu ở ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, Kim Vô Hoạn ỷ vào thân phận
mình, có lẽ sẽ không xuất thủ. Song nơi này vừa vặn một mảnh hỗn loạn,
quả nhiên là có thể đem tà ác ở chỗ sâu nhất trong nội tâm con người
mang ra ngoài, cho nên Kim Vô Hoạn thấy nàng tới đoạt Nam Minh Ly hỏa
kiếm, rốt cục cũng không nhịn được tự mình đối phó với nàng.
Hắn
vẫn lưu lại ở bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn. Mặc dù động tác nàng cực nhanh,
mấy lần hơi kém chút mất dấu, song trong tay Dư Anh Nam nắm lấy Nam Minh Ly hỏa kiếm, ở giữa sương mù nhũ bạch sắc mơ hồ tản mát ra hồng quang,
tia sáng này chiếu lên không xa, nhưng đối với đại tu sĩ như hắn mà nói, có thể chiếu sáng khoảng cách xa hai trượng cũng đã đủ.
Mới vừa
đại chiến giá tiền ở trên hội đấu giá, đã để cho hắn rõ ràng không có
lầm mà đoán được khát vọng của Ninh Tiểu Nhàn đối với Nam Minh Ly hỏa
kiếm, cái thanh thần kiếm này ở nơi đâu, nàng nhất định ở nơi đó! Kim Vô Hoạn theo kiếm mà tới, quả nhiên bắt được hành tung của nàng. Nàng nếu
là Đường Lang bộ thiền, như vậy hắn sẽ là Hoàng Tước phía sau!
Tiếng cười Ninh Tiểu Nhàn vừa trong lại vừa giòn, hết lần này tới lần khác
lại mang theo thần thông kêu ra, lúc này đã không ít người theo tiếng
nhìn sang. Đáng tiếc nếu Kim Vô Hoạn xuất thủ, cũng đã hạ quyết tâm. Hắn không nói một câu, cũng là âm thầm truyền âm cho Ninh Tiểu Nhàn nói:
“Ta chỉ muốn sự thật, có phải ngươi cùng Mịch La hợp mưu giết con ta hay không?!” Tiến lên trước một bước, trong tay quang hoa lóe lên, đã hướng ngực nàng đánh tới.
Kim Vô hoạn thành danh đã lâu, nhưng cho thế nhân ấn tượng là hắn vẫn say mê chuyện công vụ của Tế Thế Lâu, người
chân chính làm cho hắn xuất thủ, ít lại càng ít. Người này tu vi thâm
hậu đến loại tình trạng nào, cũng không ai biết, nàng tất nhiên cũng
nhìn không ra.
Hắn lại đoán trúng một nửa sự thật! Ninh Tiểu Nhàn hơi ngẩn ra, xuống tay nhất thời chậm nửa nhịp.