Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 757: Q.7 - Chương 757: Người Ăn Lông Ở Lỗ Không Nên Xuất Hiện




“Tộc nhân chạy tới, tộc trưởng đã ném quái da xanh canh giữ ở bên cạnh kẽ nứt vào dò đường. Chỉ một lúc sau, tên kia mặt đầy hưng phấn mà xuyên qua kẽ nứt chạy về, quả nhiên nói đối diện còn có một cái thế giới khác, thoạt nhìn không kém bao nhiêu so với chỗ đất nham thạch, nhưng phương xa có núi màu xanh biếc.” Quái da xanh quá ít từ ngữ, Đồ Tẫn phiên dịch cực kỳ chậm chạp, thường xuyên dừng lại suy nghĩ xử lý từ.

Ninh Tiểu Nhàn nghe đến đó, cũng biết cái gọi là khe hở không gian đại khái là xuất hiện ở dọc theo Hồng Vân Đài. Nơi này núi non bể tan tành, bề mặt quả đất bị Hồng Nham che chắn, đến cỏ dại cũng không sinh ra mấy cây, là đất hoang vu, loài người không cách nào ở lại, nhưng là cách nơi này ngoài bốn mươi dặm có rừng Thanh Thủy có nguồn nước có cây xanh, nơi đó mặc dù cũng là đất cằn cỗi, sinh trưởng không ra hoa mầu gì, nhưng nghĩ đến so với địa giới quái da xanh vốn sinh sống, đại khái đã là một loại Thiên đường.

Bọn tiểu quái vật này thân không vật dư thừa, cũng không giống loài người dọn nhà phiền phức, tìm mấy cây gỗ lớn cứ tới đây. Kết quả toàn tộc chừng hai mươi người đi qua khe hở không gian, vốn là “Đại động” ba quang lăn tăn đột nhiên đóng lại, có một tên xui xẻo đi ở cuối cùng, bị trực tiếp chém ngang eo, chỉ còn nửa người trên máu tươi cuồng phun, lục phủ ngũ tạng rớt đầy trên đất.

Quái da xanh còn dư lại nơi nào còn lo lắng đồng bạn, bị làm cho sợ đến một tiếng thét chói tai làm chim thú tán loạn, dạt ra hai cái chân ngắn nhỏ chạy như điên đến bên ngoài hơn mười trượng mới dám dừng lại quay người nhìn.

Trừ tên xui xẻo biến thành hồ lô lăn đất, một mảnh nham thạch trống rỗng, làm gì còn có bóng dáng khe hở không gian?

Những thứ quái da xanh cũng không có khái niệm quê quán, dù sao trở về không được, một lần nữa tụ lại, liền tiến vào rừng Thanh Thủy.

Ở chỗ này sau hai ngày ngây người, quái da xanh hạnh phúc muốn khóc —— nơi này thật là vùng đất bảo địa a, con mồi ngốc đến muốn chết, trừ hổ báo nguy hiểm ra, hươu nai, hoẵng,thỏ mập những thứ này ở trong mắt dã thú bọn họ, không biết muốn nhu nhược bao nhiêu so với con mồi ở quê quán, cơ hồ cũng là dễ như trở bàn tay!

Cứ như vậy lại qua hai ngày, bọn họ rốt cục gặp được con mồi cực kỳ dễ dàng đắc thủ —— loài người.

Đồ Tẫn nói: “Những thứ này quái da xanh lần đầu nhìn thấy loài người, trong lòng cũng có chút kiêng kỵ. Nào biết ở trong rừng Thanh Thủy vây một người, phát hiện hắn vừa chạy không nhanh, sức lực cũng rất nhỏ, tộc nhân chỉ đánh một chút đã đổi được một bữa ăn ngon. Từ đó về sau lá gan lớn lên, chuyên coi nhân loại vào núi là thức ăn.Như vậy qua vài ngày nữa, bọn họ phát hiện ngoài núi còn có làng xóm nhân loại, cho nên thừa dịp bóng đêm vào trong thôn giết người trộm vật.”

“Những kẻ này mặc dù nhỏ thấp, nhưng mỗi một con sức lực so sánh qua được ba nam tử tráng niên, giết người phàm không uổng công sức gì. Đồ Tẫn cười lạnh nói, “Chính là đầu óc đần chút ít, không hiểu được lung tung giết người như vậy sẽ đưa tới phiền toái. Ừ, trong tay bọn họ còn đang nhốt chừng hai mươi người phàm, giữ hai thủ vệ trông coi, chuẩn bị mấy ngày nữa lại ăn.”

Trường Thiên nhìn hắn một cái nói: “Ngươi có trải qua trí nhớ của Âm Cửu U, nói vậy cũng biết tên thứ này ?”

Đồ Tẫn gật đầu, sắc mặt cũng ngưng trọng: “Có thể, vừa bắt đầu cũng không xác định, trong trí nhớ của hắn vốn lật tìm thật lâu, rốt cục có chút ấn tượng.” Âm Cửu U cả đời kiêu hùng, trải qua lịch duyệt phong phú bực nào, Đồ Tẫn cũng chỉ là đem phần lớn lịch duyệt niêm phong cất vào kho, lúc cần phải lật xem lại, nếu không tiếp thu toàn bộ mà nói…, hắn chẳng lẽ không phải dễ dàng bị nhân cách trong đó cướp, biến thành Âm Cửu U thứ hai?

Ninh Tiểu Nhàn ở một bên nhìn, không nhịn được nói: “Thứ này là gì, rất nổi danh?”

“Vật này dùng Man ngữ mà nói chính là ‘ Hô Mẫn Đặc Lỗ ’.” Trường Thiên phát âm thật quái dị.

Nàng cũng đi theo Trường Thiên học qua Man ngữ, giờ phút này chau lên lông mày nhỏ nhắn đọc một lần: “Dùng tiếng nói nhân loại phiên dịch tới đây là —— người ăn lông ở lỗ?”

“Đúng vậy.” Trường Thiên sắc mặt thật không tốt xem, “Vật này tại thời kỳ thượng cổ phân bộ trong núi non khổng lồ ở phía bắc Nam Chiêm bộ châu, là đầy tớ Man tộc dùng để khai thác khoáng sản. Nàng đại khái cũng cảm thấy nó có bộ dáng xấu xí đúng không?”

Nàng theo bản năng gật gật đầu, mơ hồ cảm thấy chuyện tình xảy ra có cái gì không ổn.

“Đó là bởi vì, loại quái vật này cũng không phải là tự nhiên tạo giống, mà là man tổ thông qua loài người cùng những dị thú khác lai giống mà đích thân bào chế ra tới, là đầy tớ chuyên để lấy quặng .”

Ninh Tiểu Nhàn mắt hạnh trợn tròn, cả kinh nói: “Chàng, chàng, chàng nói cái gì?”

Cũng không lạ khi nàng hoảng sợ thất sắc. Tu vi càng tinh thâm, đối với cái thế giới này hiểu rõ càng nhiều, nàng lại càng hiểu “Tạo vật” ít khả năng là thủ đoạn của người tu tiên. Cho dù là Trường Thiên, trước mắt đạo hạnh của hắn, cũng không thể ở trống rỗng bịa đặt ra một giống loài mới.

Nhưng từ cách nói của hắn, hiển nhiên vị này đại anh hùng man nhân man tổ có thể làm được.

Chớ cho rằng đây chỉ là lai giống đơn giản—— ngựa cùng con lừa giao phối sanh ra con La mặc dù có chứa tính trạng song phương của cha mẹ, nhưng không có năng lực sinh dục; trên thế giới này nửa yêu cũng giống như vậy, hài tử do yêu quái cùng nhân loại xứng đôi mà được, có thể có một phần thiên phú năng lự cnào đó của phụ thân hoặc mẫu thân yêu quái, nhưng trước khi bị triệt để đổi thành Huyết Yêu hoặc nhân loại tinh khiết, tuyệt không có năng lực sinh dục!

Song không cần hoài nghi, man tổ dùng nhân loại cùng dị thú lai giống mà chế tạo ra tới loại “Hô Mẫn Đặc Lỗ” này, cũng chính là người ăn lông ở lỗ, hiển nhiên là thành công sinh sôi đến nay không biết bao nhiêu đời rồi, hơn nữa có thể ở địa phương hoang vu của thế giới thiên ngoại sống sót như vậy, năng lực sinh dục có thể thấy được. Hơn nữa người ăn lông ở lỗ là làm đầy tớ mà bị chế tạo ra tới, man tổ ở trên người giống loài này không thể nào tốn hao nhiều tâm lực.

Nói cách khác, hắn tiện tay mà tạo, đã khai sáng ra một chủng loại tánh mạng hoàn toàn mới .

Khai thiên, ích địa, tạo vật, được gọi là công tam đại Sáng Thế. Ngày Hồng Mông sơ, có thiên đạo bắt đầu vận hành.Tới cảnh giới của Trường Thiên hôm nay, mới có thể hiểu thiên đạo cũng không phải không gì làm không được. Nếu nói thiên đạo bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu, chính là nói Thiên Đạo công bằng, đối với vạn vật đối xử bình đẳng, nó có thể chậm chạp ảnh hưởng diễn biến thay đổi, nhưng quyết định không thể nào giống như man tổ tiện tay đã tạo ra một giống hoàn toàn mới!

Nghĩ tới đây, Ninh Tiểu Nhàn mơ hồ hiểu vì sao dựng lên đại chiến thượng cổ—— chủng tộc man tộc đã có bản lãnh đoạt công của thiên địa tạo hóa, thiên đạo có thể nào không diệt chứ?

Chỉ nghe Trường Thiên nói tiếp: “Nàng nhìn thân thể hắn nhỏ thấp, tay chân thô to, móng tay sắc bén, đây đều là đặc thù chuẩn bị vì ở dưới đất sâu thẳm nhỏ hẹp mà lấy quặng. Phía Bắc Nam Chiêm bộ châu rét căm căm, người phàm cơ hồ sống không được, thân thể người ăn lông ở lỗ so sánh với loài người cường tráng mấy lần, bên ngoài thân lại có bộ lông có thể chống lạnh, tất nhiên là hảo thủ thích ứng lấy quặng với khí hậu Bắc Phương.”

Nàng không hiểu nói: “Nhưng vật này mặc dù đối với người phàm là một uy hiếp, nhưng ở trong mắt yêu quái là nhỏ yếu không chịu nổi, sắc mặt hai ngươi làm sao khó nhìn như vậy?”

Đồ Tẫn hít một hơi thật dài nói: ” Người ăn lông ở lỗ hèn yếu, nhát gan, chọc cho chán ghét, trong tính cách lại có một mặt hung tàn, là một chủng tộc dẫn đến chán ghét, vẫn nhờ man tộc bao che dưới cánh chim. Kết thúc cuộc chiến Thượng cổ, nó cũng cùng man tộc biến mất từ Nam Chiêm bộ châu.Từ nay về sau trong ba vạn năm, không thấy qua tin tức cái chủng tộc này nữa.”

Trường Thiên nói tiếp: “Chúng ta đều cho là nó và man tộc bị tiêu diệt hầu như không còn. Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ cũng ở thế giới thiên ngoại sinh sôi đầy đàn.Người ăn lông ở lỗ vẫn sinh tồn, như vậy ——”

Như vậy, man tộc thì sao đây? Đến Thiên Đạo cũng kiêng kỵ không dứt, muốn mượn tay yêu tộc tiêu diệt chủng tộc này, bây giờ không phải là vẫn sống ở trong thế giới thiên ngoại sao?

“Khe hở không gian đúng là đã biến mất sao?” Trường Thiên phân phó Đồ Tẫn, “Ngươi đi một chuyến, đến nơi đó xem xét kỹ. Ngoài ra, phái hai đội yêu binh ở phụ cận canh gác, nếu có dị thường, nhanh chóng báo lại.”

“Những người phàm tục kia hẳn là còn sống.”Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ một chút, dặn dò, “Cũng thuận tay cứu thôi.”

Đồ Tẫn lĩnh mệnh, điểm hơn mười người thủ hạ sải bước đi.

Nàng quay đầu lại, thấy Trường Thiên vẫn khóa chặc chân mày, không khỏi lên tiếng trấn an nói: “Vô luận bên trong có chui ra cái gì, chúng ta đều đã kịp thời phát hiện. Cho dù không thể đóng lại, đem nó trông chừng vững vàng, cũng sẽ không xảy ra nhiễu loạn.”

Lời này yếu kém đến nỗi chính nàng đều không tin.

Quả nhiên Trường Thiên nói: “Chỉ một chỗ này, không đủ gây sợ hãi. Nhưng nó vừa có thể xuất hiện ở Hồng Vân Đài, tất nhiên cũng có thể xuất hiện tại những địa phương khác ở Nam Chiêm bộ châu.”

Ninh Tiểu Nhàn khẽ mím môi, rất nhanh hiểu ý của hắn. Một tên người ăn lông ở lỗ vận khí không tốt, khe hở không gian vừa lúc xuất hiện ở phụ cận rừng Thanh Thủy. Lực ước thúc của Ẩn Lưu đối với lãnh địa cực mạnh, cho nên thôn trấn người phàm bị quấy rầy, tin tức lập tức được báo đi lên. Nhưng nếu là khe hở không gian phát sinh ở những địa phương khác trên Nam Chiêm bộ châu? Đừng nói là trong rừng sâu núi thẳm rồi, chỉ sợ tại trong lãnh địaTiên Tông khác, chết hơn vài chục người, hơn trăm người, sẽ bị cho là đại sự gì? Trừ phi giống như mấy năm trước ôn dịch lan tràn toàn bộ đại lục thế tới hung hung, mới có thể khiến cho chúng Tiên Tông chú ý, nếu không người tu tiên cao cao tại thượng nơi nào sẽ đi lưu ý sống chết của người phàm.

Cho nên, rốt cuộc có bao nhiêu khách đến từ thế giới thiên ngoại nhập cư trái phép đã âm thầm tiến vào Nam Chiêm bộ châu, chuyện vậy ai cũng không rõ ràng.

“Truyền tin cho Mịch La, để cho hắn cũng chú ý dị thường bên trong địa giới phủ Phụng Thiên. Ta có dự cảm, khe hở không gian xuất hiện chỉ sợ không phải đơn giản như vậy. Người này tin tức linh thông, nói không chừng còn có thể phát hiện dấu vết gì nữa.” Trường Thiên liếc nàng một cái, trong mắt có ánh sáng lạnh chớp động, tiếp theo xoay người phân phó thủ hạ, “Phái người giám thị hướng đi của Kính Hải Vương phủ, nhất định phải tìm ra hành tungcủa Hoàng Phủ Minh .”

Tim Ninh Tiểu Nhàn ầm ầm nhảy dựng.

Kính Hải Vương phủ là hậu duệ man tộc, đối với rất nhiều Tiên Tông cỡ lớn ở Nam Chiêm bộ châu mà nói, đây đã là nửa bí mật công khai. Tuy nói thủ phạm mở ra cuộc chiến thượng cổ là man tộc, song đã qua ba vạn năm, đặt ở trên địa cầu cũng là gấp sáu, bảy thời gian diễn biến văn minh loài người chưa từng có. Cho đến ngày nay ai cũng chưa từng để ý xuất thân của Kính Hải Vương phủ, dù sao thu gom tất cả trên phiến đại lục này, cho phép hết thảy sinh linh tự do sinh sôi nảy nở.

Dĩ nhiên, nguyên nhân trọng yếu nhất, vốn là phô thiên cái địa, số lượng man tộc có thể theo kịp số lượng loài người đã biến mất từ trên Nam Chiêm bộ châu, Kính Hải Vương phủ cường đại trở lại, một người một ngựa cũng quấy không ra mưa gió gì.

Nhưng kể từ khi khe hở không gian xuất hiện, hết thảy đều thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.