So với cùng ngày hôm trước thì toàn bộ ngày hôm nay đều vô cùng thái bình, chẳng qua là đường xá có chút khó đi thôi. Thương nhân đi đường sao có thể so đo cái này được ? Huống chi lại có thịt đưa tới của để ăn, chính vì vậy nên buổi tối ở trong doanh trại âm thanh cười nói vui vẻ không khỏi có hơi lớn một chút.
Hà Tiểu Cửu có thể chất rất tốt, lúc này mới nghỉ ngơi có một ngày cũng đã có thể xuống đất đi lại rồi, tính tình của hắn tốt, các huynh đệ trong thương đội đều muốn trêu đùa hắn một lúc lâu, không ngừng cười đùa.
Nhưng chỉ một lát sau Đặng Hạo chợt “xuỵt” một tiếng, hạ lệnh cho mọi người: “Đều không được lên tiếng!” Bằng uy tín của hắn ở trong đội, chỉ mấy hơi sau cả doanh trại dường như liền an tĩnh lại, không còn một người nào tiếp tục nói chuyện nữa.
Thính lực tốt thì lúc này đã nghe thấy được những tiếng bước chân nhỏ vụn từ trong rừng truyền đến, cùng với tiếng lá cây bị giẫm đạp tạo thành âm thanh. Dã thú cùng với yêu quái cũng sẽ không phát ra động tĩnh lớn như vậy.
“Có người tới.” Mọi người trao đổi ánh mắt cho nhau, đây là ở trong nơi núi sâu rừng hoang, không phải là sân vắng hậu hoa viên của người khác, đêm xuống nếu xuất hiện khách tới bất ngờ hầu như đều không mang theo thiện ý. Tất cả mọi người đều trong lòng đều biết rõ, có mấy thương đội cùng thương nhân ngày thường đi đường đều thích đến những nơi âm u như vậy cởi bỏ ngụy trang xuống liền biến hóa thành đạo tặc rồi.
Đoàn người từ trong rừng đi ra này chẳng qua tổng cộng chỉ hơn ba mươi người, quả thật cũng có chút hơi thở của cường đạo. Tối nay trăng sáng, bọn họ lại đi bộ mà tới, xem ra là cứ điểm cách đó không xa, xong nhìn lại quần áo mà bọn họ mặc trên người hiển nhiên là một thương đội khác, không giống với những đạo tặc che mặt mặc áo đen, sợ bị người ta nhận ra.
Đám người này có ý gì ? tất cả mọi người đều trầm mặc, chờ đợi người dẫn đầu ra chỉ thị
Ở trong doanh trại này có tới hơn hai trăm người, đối phương lại chỉ có hơn ba mươi người mà còn có một bộ dáng không sợ hãi, nếu nói là không có gì dựa vào thì ai sẽ tin tưởng ?
Đặng Hạo cũng đứng lên. Khuôn mặt của hắn trong uy nghiêm tự nhiên mang thêm một vẻ trung hậu thành khẩn, rất có tính lừa gạt.”Người tới là người phương nào?” Hắn rất dứt khoát nói, chỉ có một giờ đồng hồ đã tìm tới cửa rồi, cũng không cần quá khách khí để đối đãi nữa.
Bầu không gian trong rừng nhỏ bỗng nhiên trống không, trong không khí nhất thời có chút khẩn trương. Người cầm đầu của đối phương hai mắt chớp động tinh quang, hai cánh tay dài tới gối, diện mạo cũng vô cùng âm trầm. Ninh Tiểu Nhàn vốn không tin lời nói “tướng tùy tâm sinh” , chẳng qua là thấy người này xong liền có cảm giác cảm thấy nếu như hắn không phải là một nhân vật có tâm kế âm trầm thì quả thực là quá thẹn với gương mặt này rồi.
“Tiểu đệ họ La, chính là thương hội Lang hành khi tới chi nhánh ngân hàng ở Khánh Châu tìm người đội phó là La Hữu.” Hắn mở miệng nói, “Hôm qua công tử nhà ta đi săn, kết quả con mồi kia lại giảo hoạt mà đào tẩu mất, thương đội chúng ta một đường truy lùng vậy mà không tìm được con mồi, nhưng lại tìm được hành tung của quý hào ( danh xưng của thương đội ).”
Mỗi một thương đội đều có tên cùng với kỳ hào của mình, giống như thương đội của Đặng Hạo, ở trên chiếc xe ngựa đầu lĩnh liền cắm một chiếc lá cờ một mặt, bên trên vẽ một con cọp mọc cánh, chính vì vậy mà thương đội này có danh xưng được gọi là thương đội Vân Hổ.
Đội ngũ thương nhân đi tất nhiên là có lớn có nhỏ, trên tay của Đặng Hạo có gần hai trăm người, chỉ được coi là một thương đội trung đẳng trở xuống, chính vì vậy chỉ có thể xưng là thương đội, mà lớn hơn thương đội thì có thể phái ra một thương đội cỡ lớn, nhiều lần qua lại ở tây bắc, khu vực bắc địa , chỉ động một cái chính là đội hình hơn một ngàn người, vô cùng khả quan.
Trong lòng Đặng Hạo trầm xuống. Hắn có nghe qua danh hiệu quả lang thương hành này, thương hành này bởi vì có bối cảnh là tiên môn vì vậy làm ăn mới không quá chú ý, cũng không quá thích nói quy củ. Nhưng nếu như theo quan điểm của người trong thương hành mà nói thì thương hành nhà này cực kỳ không chuyên nghiệp, hết lần này tới lần khác kích thước của nó cũng không phải là nhỏ, ở khu vực trung bộ Nam Chiêm Bộ Châu có tới bốn chi nhánh, chi nhánh ngân hàng Khánh Châu này chính là một trong số đó.
Hắn cau mày nói: “Con mồi của quý hiệu đã bị mất thì có liên quan gì tới bọn ta?”
“Công tử nhà ta. Chính là con thứ ba của chấp sự Lang thương hành. Hôm qua săn thú gặp một con rất giống với gấu yêu, đáng tiếc là súc sinh kia bị đâm một kiếm bị thương xong liền không đánh mà chạy, công tử dặn dò bọn ta nhất định phải tìm con mồi về. Cho nên——” hắn nhún vai, “Chúng ta liền đuổi tới nơi này.”
Đặng Hạo thản nhiên nói: “Như ngươi chứng kiến , nơi này chỉ có người. Không có gấu. Các ngươi đuổi theo nhầm chỗ rồi, đêm đã khuya, mời trở về đi.” Đối phương xem ra không muốn từ bỏ ý đồ, nhưng hắn vẫn cần cố gắng một phen.
La Hữu cũng coi như bịt tai không nghe thấy gì, đi tới bát tô bên cạnh đống lửa nhìn một chút liền cười nói: “Thức ăn của quý thương đội quả thật không tệ , mùi vị thơm như vậy chúng ta ở ngoài vài dặm đều có thể nghe thấy được.”
Bộ dạng già mồm cãi láo vượt quá giới hạn như vậy lập tức khiến cho những thủ hạ của Đặng Hạo nổi lên giận dữ trên mặt, nhưng thấy hắn không có sợ thì không hiểu được trong tay tên oắt con này còn có lá bài tẩy gì. Người ở chỗ này mỗi một nhóm cũng đều lăn lộn nhiều năm, cũng không muốn dễ dàng vạch mặt động dao động gươm.
Ánh mắt của Tiếu tử chớp động, đột nhiên nói: “Công tử nhà ngươi một mình một người đả thương hùng yêu? Hắn ở đâu, vì sao không đến?” Hắn tiếc chữ như vàng, nhưng vừa hỏi liền đã hỏi được tới điểm quan trọng, còn đặc biệt cường điệu thêm hai chữ “một mình”.
Nụ cười trên mặt La Hữ quả nhiên ngừng lại, có chút ngừng lại rồi mới đáp : “Chỉ là một con hùng yêu chạy trốn, cũng có thể làm xuất động công tử nhà ta đại giá tới sao? Chỉ cần bọn ta ứng phó cũng đủ rồi”.
Mọi người trong thương đội Vân Hổ nhìn nhau một cái, đều cảm thấy “công tử” trong miệng hắn hơn phân nửa là sau khi đả thương hùng yêu xong thì bản thân mình cũng chịu một chút đả thương, không có dư tinh lực để đuổi theo, lúc này mới phái thủ hạ đi tìm tòi truy lùng tung tích của Hùng Yêu.
Trên thực tế thì bọn họ còn đem người ta nghĩ tới quá cao lớn rồi. Vị “công tử” này là tiểu nhi tử của một chấp sự , tương đương với một thành viên trong ban quản trị của tập đoàn một công ty của Hoa Hạ ( tên cũ của Trung Quốc ), con của hắn cũng được xem là tương đương với “thương nhị đại” (con của thương nhân đời thứ hai ) từ nhỏ sinh trưởng ở nơi đất đai phồn hoa, bất kể là tu hành hay là võ thuật cũng đều chưa từng đọc lướt qua, mắt thấy tuổi của hắn đã trưởng thành nên cha hắn mới muốn cho hắn đi theo thương hành để lấy được một vị trí, thế nhưng có lẽ chỉ có lý lịch đẹp mắt mà thôi? Thời điểm lúc này còn không có khả năng làm giả chứng nhận phụng sự , vì vậy lão đầu mới tìm tới phân đội ở Khánh Châu để dẫn hắn cùng đi với thương đoàn.
Có lẽ ở trong mắt vị chấp sự này thì phân đội Khánh Châu đi con đường này chính là do hắn tỉ mỉ chọn lựa, đã mười năm rồi chưa từng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn còn phái thêm một gã tán tu để đi theo trông chừng, đảm bảo an toàn của ái tử không phải lo lắng gì, chỉ đợi đi một chuyến đợt này xong chấm dứt là có thể thuận lợi mưu tính được cho nhi tử rồi.
Ở dưới tình huống bình thường thì kế hoạch của hắn có thể xem là chu đáo chặt chẽ, nào đâu biết được là dọc theo con đường này quả thật gió êm sóng lặng, kết quả vị “thương nhị đại” này bắt đầu không thích ngàm chán, chỉ sợ chi đội của chi nhánh ngân hàng này còn phải trông nom hắn thêm, nhưng lại ngang nhiên đem hắn nguyên bản đang ở bên mỹ nhân cùng rượu ngon, hồ bằng cẩu hữu đánh cuộc mà kéo ra ngoài, như vậy hắn làm sao có thể chịu được ? Cho nên hắn mới không để ý tới những người trong thương đội khuyên can, âm thầm một mình đi vào trong một sơn động có một con Hùng Yêu nhỏ để chơi, kết quả mẫu thân người ta sáng sớm liền tìm tới cửa
con gấu nhỏ này trên người cũng chỉ có yêu khí yếu ớt, đáng tiếc là loài người không dễ phân biệt, những người trong chi nhánh ngân hàng ở Khánh Châu căn bản không nghĩ tới Đại Hùng Yêu đã đến đỉnh tu vị Tụ Khí, cộng thêm yêu loại này vốn có thực lực cường tráng lại hung ác, dưới tình huống bọn hắn ứng phó không kịp thì đã có hai người bị đánh chết, một người thì bị đánh thành trọng thương tàn phế. Phân đội Khánh Châu lúc này mới bắt đầu nghiêm túc vùng lên, cuối cùng vẫn là phát thiệp mời người tới hai đại tán tu ra tay để bảo vệ thương nhân, mới mạnh mẽ đánh cho con Hùng Yêu này bị thương.
Chẳng qua đáng nhắc tới chính là vị công tử của chấp sự này ở trong trận chiến đấu bị kình khí làm liên lụy khiến cho bản thân chấn kinh mà ngã xuống đất bất tỉnh. Thương đội lo lắng hắn bị thương, cũng không có lòng ham chiến, đại khái Hùng Yêu trước kia cũng đã từng bị thua thiệt dưới tay các tu sĩ , bị pháp khí làm bị thương lại lo không bảo vệ được con nêu liền xoay người chạy trốn. nhưng trên thân kiếm của những tán tu này đều bôi kịch độc có thể làm hỗn loạn tâm chí, sau khi hùng yêu bị thương chạy trốn xong thì cố nén tức giận đi chữa thương trước, nhưng lại gặp được thương đội của Đặng Hạo.
Nó vốn đã mất đi con, lại bị thương thế cùng kịch độc hành hạ cả ngày, tâm trí dần dần hỗn loạn, chỉ còn lại cừu hận đối với loài người, mắt thấy xuất hiện một chi thương đội này lại đối với nó đuổi tới tận cùng không buông cho nên mới hoàn toàn lâm vào điên cuồng. Nếu là thương đội Vân Hổ biết được ý nghĩ của nó thì đúng là phải hô to oan uống. Lúc ấy đại đội nhân mã đang phi nước đại là vì tránh né nham băng, đâu phải là hướng về phía nó mà đuổi tới ?
La Hữu thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng. Quý hiệu bắt lại được con Hùng yêu này, nói vậy là cũng chiếm được không ít chỗ tốt, chẳng qua là hùng yêu này là do chúng ta đánh thành trọng thương trước, các ngươi lại chiếm được lợi không nhỏ, vị dẫn đầu này, ta xem không bằng chúng ta nói chuyện một chút?”
Tên “thương nhị đại” kia sau khi tỉnh lại nghe nói trên thân kiếm của tán tu có độc, hùng yêu tất nhiên là không sống được lâu cho nên mới tâm tâm niệm niệm muốn đánh con gấu lớn này về. Hắn vừa nói như thế thì người trong thương đội Vân Hổ nhất thời giận dữ, nếu không phải đám người đối diện này đem hùng yêu đả thương rồi biến mất không đánh chết thì sau này làm sao nó có thể nổi điên được ? Thương đội của mình vô duyên vô cớ chết đi một người, họ trõ ràng giúp đỡ mà chết đi một người thế nhưng lại còn dám tới đây đòi chia của ?
Đặng Hạo đối với bộ hạ cũ vô cùng quen thuộc, thấy trong mắt bọn họ tràn đầy tức giận cho nên mới khoát tay áo muốn bọn họ bình tĩnh không nóng nảy.”Bản thân ta rất tò mò, các ngươi làm sao nhận định là chúng ta giết hùng yêu?”
“Chuyện này có khó khăn gì? Một ngày trước gặp được nham băng, toàn bộ đầu mối đều bị chặt đứt, quả thật khó tìm, may mà chúng ra ở phụ cận của cự nhâm phát hiện thấy một cỗ thi thể, mặc trang phục của các ngươi. ” Hắn vươn tay ra, trong lòng bàn tay nằm một khối vải rách, chính là chéo áo có dấu hiệu của thương đội Vân Hổ.
Lời này vừa nói ra, ngay cả Đặng Hạo đều tức giận bộc phát, ở thời điểm vây bắt hùng yêu huynh đệ chết đi, bọn họ đang trốn tránh nham băng cũng không có bỏ lại, mà là để lên xe dẫn tới phụ cận của cự nham để an táng, nếu nói nhập thổ vi an, đám người này vì tìm kiếm tung tích hùng yêu thậm chí ngay cả người chết cũng muốn quấy nhiễu, nhân phẩm thật sự không có điểm cuối.
Mặc dù tính tình của hắn có tốt hơn nữa thì ngụm khí này vô luận như thế nào cũng không thể nhẫn nhịn được. may là trước khi tay hắn còn chưa vuốt chuôi kiếm thì La Hữu liền bổ sung thêm một câu “ Bản thân ta lại rất tò mò, cách huynh đệ tử trận của các ngươi không xa có một cái hố to, trong hầm còn lưu lại tinh khí cùng với máu của hùng yêu, nhưng thân thể lại không thấy, đây là có chuyện gì xảy ra ?”
Đám người thương đội Vân Hổ đột nhiên hai mặt nhìn nhau, trong bụng đều âm thầm hoảng sợ, thi thể của hùng yêu kia thế nhưng không thấy, một đống huyết nhục nặng mấy ngàn cân sao có thể vô duyên vô cớ mà biến mất được, sẽ chỉ có thể là những yêu quái cường đại khác lấy đi, chẳng qua là trên thi thể hùng yêu này tràn đầy kịch độc, người hoặc yêu quái nào có thể ăn nó đây ? Nghĩ tới đây mọi người không khỏi thấy may mắn là mình đi trước, không có đụng mặt đánh nhau cùng cùng với yêu quái này.
Tất nhiên cũng không ai biết “yêu quái” tiện nghi đứng đầu này còn đang ở trong thương đội của bọn họ, đang bình tĩnh nhìn tình hình phát triển. Trường Thiên đang đối với nàng ân cần dạy bảo: “Cho dù như thế nào cũng không được phép ra tay, chuyện này không sao, trời có sập xuống thì cũng để cho tên Đặng Hạo này chống trước, ngươi chỉ được sống chết mặc bay thôi, có nghe hay không?”
Ninh Tiểu Nhàn buồn bực gật gật đầu, thật ra thì nàng vốn cũng không nghĩ quản, chẳng qua là thấy đám người đối diện này lỗ mũi đều hướng lên trời rồi nên rất ghét, Đặng Hạo làm người dẫn đầu lại quá tốt, khiến cho nàng không nhịn được muốn giúp đỡ một chút. Nàng đứng dựa vào ở vị trí sau cùng, bên cạnh chính là Ngôn tiên sinh, vị Tây Tịch này có vóc người cũng thật là cao lớn, giờ phút này hơn phân nửa thân thể đều che trước mặt nàng, cũng đem nàng cùng với thế cục hết sức căng thẳng ở phía trước cách ly ra.