Dương Trạch nói không sai, đối với nước ngầm mãnh liệt tầm đó trong vô
số thế giới, kỳ hạn ba tháng đối với hắn mà nói cũng rất nhanh. May mắn
lúc trước sau khi ăn vào đạo quảđã cơ hội thần du (xuất khiếu bay đi) ba ngàn thế giới, cho nên rất hiểu rõ bổn nguyên thế giới cùng với vị trí
di chuyển, rất ít người có thể bì kịp hắn.
Sau năm mới tình thế
không tốt, hắn không thể để nàng một mình một người đối mặt. Vô luận thế nào hắn cũng phải nhanh chóng trở về.
“Nhưng Âm Cửu U ở bên cạnh chàng, người đại âm kia…”
Lời của nàng còn chưa dứt, Trường Thiên đã gọn gàng dứt khoát: “Đừng lo
lắng, ở đó hắn không chiếm được cái gì tốt từ ta. Nếu như so sánh, ta lo lắng cho nàng hơn. Sau khi ta bị nhốt vô tình cảm thấy tâm huyết dâng
trào, chỉ sợ nếu có phiền toái sẽ ứng nghiệm trên người nàng. Sau khi
thân thể nàng chuyển biến tốt đẹp thì phải lập tức trở về Ẩn Lưu.”
Nàng lên tiếng, thừa dịp mình đang có thời điểm rảnh rỗi liền đánh giá chung quanh. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy kiến trúc của Man Tộc, ngạc
nhiên nói: “Phòng ốc ở đây so với tưởng tượng của ta thì tục tằng hơn
rất nhiều.”
Tuy nhiên ở đây cỏ hỗn tạp sinh trưởng, dã kính không người, kiến trúc nơi đây mênh mông khí phái, có thể khiến nàng tự động
liên tưởng được phong quang của Vương Thành ngày xưa.
Hai người
dùng thần niệm trao đổi, bởi vậy vô luận là thao thao bất tuyệt như thế
nào, trong đầu cũng chỉ là những sự tình thoáng qua mà thôi. Giờ phút
này Trường Thiên đã đến khu vực hạch tâm, kiến trúc ở đây không giống
với ở trong Huyết Nhục Dung Lô, hắn nhận ra được cũng không khó khăn.
Bởi vì phạm vi thị lực có thể đạt đến phạm vi độ cao hai tầng, là một
tòa kiến trúc xa hoa thứ hai, ở trên trụ đứng bằng gỗ trầm tích ở cửa ra vào thế nhưng có một khỏa đầu Hắc Long nguyên vẹn!
Cái đầu rồng
này chính là đùngthủ pháp đặc thù tế luyện qua, làn da rậm rạp vảy nhỏ
đều kề sát trên cốt cách đã có xu thế hiện lên trong gió, càng dễ khiến
người khác chú ý chỗ hãm sâu, đã trải qua vô số thời đại nhưng vẫn chưa
hóa thành bạch cốt, có thể thấy được khi còn sống nó cường hoành bực
nào.
Không đợi nàng mở miệng, thời điểm Trường Thiên đi qua cái trụ này, đã thuận tay thu đầu rồng này vào trong túi Hải Nạp.
Ninh Tiểu Nhàn: “…” Trường Thiên nhà nàng càng ngày càng nghe lời rồi, quả nhiên là thật am hiểu bản tính tham tài của nàng a.
Đoạn đường tiếp theo cũng không có gì để nói. Sở dĩ Ninh Tiểu Nhàn dám can
đảm tiến vào nội cung một mình chính là vì Ly Vẫn nói cho nàng biết, bên trong nội lăng chân chính cũng không thiết kế cấm chế cùng bẫy rập,
loại uế vật như là Cửu Tử Quỷ Mẫu làm sao có thể được sắp đặt ở bên
người quân vương?
Trường Thiên đã đi vào một chỗ trong nội điện,
cung điện có hình lục giác. Trên sáu mặt thạch bích cực lớn, phân biệt
dùng những miếng đồng thau vẽ ra một bức họa, bên trên là các loại cự
yêu, thần nhân chém giết đọ sức, đều trông rất sống động, ngay cả biểu
lộ trên mặt mũi đều sinh động đúng chỗ. Nàng ngẩng đầu, lại nhận ra
trong số những yêu quái được vẽ, có một đầu đúng là chân thân Ba Xà của
Trường Thiên, dù lúc đó không có được hình thể khổng lồ như hôm nay.
Đường cong khắc vẽ trên bức họa tuy là tục tằng, nhưng rải rác vài nét bút
lại vẽ ra sự say mê hấp dẫn đối với đấu tranh với thiên nhiên, đúng là
đủ loại kinh nghiệm của Man Tộc. Nếu có người cuối xuống ngưng mắt nhìn
kỹ, những bức họa này liền thành một mảnh, trực tiếp triển khi ở trong
đầu, ngay cả tiếng kêu, tiếng khóc, tiếng cầu khẩn đều có thể nghe được.
Đây chính là họa sĩ có thủ đoạn cực kỳ cao siêu đem bút ý, sát ý đều dung
nhập vào bên trong tranh, mới có thể sinh ra hiệu quả như vậy.
Thời điểm nàng thưởng thức bản vẽ, Trường Thiên cũng chưa từng dừng lại,
trực tiếp lướt đến đài cao ở giữa đạiđiện. Không giống với lăng giả,
hình dạng tòa đài cao này được đúc chính là như bị long trảo cực đại của một con Hắc Long nắm giữ. Thoạt nhìn tràn đầy uy nghiêm, bạo ngược!
Bộ quan tài quả nhiên không giống với bên trong lăng giả, chính là do vàng ròng chế thành, bên ngoài có những đường vân tinh tế tỉ mỉ, lại dùng tơ mỏng bạch kim kháp ở dưới đế, bảo thạch khảm chế, ẩn lộ xa hoa. Ở trên
nó, tất nhiên là chỗ ngũ trảo tương hợp, khảm lấy một viên kim cương
hình trái tim to cỡ nắm tay.
Khỏa kim cương này hoàn toàn trong
suốt, dù là đang ở trong hoàn cảnh có ánh sáng nhạt đều không thể che
giấu được ánh sáng long lanh của nó. Một chỗ này cũng là nơi có nồng độ
sát khí cao nhất cung điện dưới mặt đất, thậm chí đã ngưng ra thực chất, ít nhất cũng tương đương với sáu mươi lần nồng độ trong hồ của Ly Vẫn.
Trong không khí bốc lên sương mù trầm trọng giống như mực nước, ngay cả
mắt thường của phàm nhân cũng có thể thấy được, cũng đạt đến tình trạng
cơ hồ là ngay cả ánh sáng thắp bằng dầu giao nhân cũng không thể chiếu
sáng.
Mà ở trước mắt, sát khí đã ngưng tụ thành bó, chậm rãi chảy vào trong thạch tâm trong suốt, như bách xuyên nhập biển. Thế nhưng
khói đen một khi bị thạch tâm hấp thu đều biến mất không thấy gì nữa,
còn thạch tâm vẫn trong veo như cũ.
Đây chính là bảo vật mà bọn hắn muốn tầm sao?
Quả nhiên Trường Thiên khống chế thân thể của nàng trước, không có tự tay
đi lấy, mà là lấy ra răng nanh, nhẹ nhàng vỗ lên trên long trảo, khối
bảo thạch này đã bị chấn xuống rơi vào trong khăn lụa, sau đó được thu
vào túi Hải Nạp, động tác thực hiện liên tục.
Trơng quá trình này, Ninh Tiểu Nhàn tựa hồ nghe được một tiếng thở dài kéo dài, bất quá đó chỉ là âm thanh nhất thời.
Nàng hiếu kỳ nói: “Đó là âm thanh gì?”
Trường Thiên bình tĩnh nói: “Quản nó là cái gì, sau khi ra ngoài rồi nghiên
cứu cũng không muộn!” Trên tay không ngừng, dùng sức đẩy ra quan tài
bằng vàng, nắp quan tài nặng gần ngàn cân đã bị đẩy qua một bên, lộ ra
vật ở bên trong.
Trong quan tài sẽ có cái gì? Tất nhiên là người
chết rồi. Người ở bên trong cao lớn hơn xa người thường, chiến giáp xa
hoa trên người cũng không thể che hết cơ bắp từng cục. Một chiếc mặt nạ
phủ trên khuôn mặt, nhưng Ninh Tiểu Nhàn có thể thấy được một đầu tóc
trắng của hắn được chải chỉnh tề ở sau ót. Dưới sự tẩm bổ của sát khí
nồng hậu dày đặc, thân thể vị chủ nhân chiếc quan tài này vẫn được bảo
tồn nguyên vẹn. Mặc dù đã chết không biết bao nhiêu năm, nhưng vẫn còn
sự cường trán, bưu hãn, thô bạo đập vào mặt.
Đây chính là cha
ruột của Âm Cửu U sao? Thoạt nhìn cặp phụ tử này từ vẻ ngoài cho đến
dáng người đều không có một chỗ nào tương tự a. Nàng nghĩ ngợi lung
tung, Âm Cửu U sẽ không phải là con của nhà khác chứ?
Đối với ý
nghĩ của nàng, Trường Thiên chỉ có thể không để ý tới, đưa tay nhặt lên
một cây đại cung đen kịt ở bên người chết kia. Cánh cung cộng lại có sáu tầng, mặt ngoài có trang sức đơn giản có mấy đường vân hình cái đỉnh, ở giữa có một chỗ khảm, ở dưới ngọn đèn mà xem thì không có chỗ nào đặc
dị.
Có điều Âm Vô Thương là loại người nào? Đến khi chết còn muốn đặt vũ khí bên người, há có thể là vật tầm thường?
Trường Thiên như trước nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném cái cung này vào
trong túi Hải Nạp. Ngay lúc rời khỏi, ánh mắt đảo qua một bệ đá lễ khí
chất đống ở bên tường, đột nhiên nhẹ ồ lên một tiếng, bước nhanh qua,
ngón tay ở trên đầu phẩy hai cái, trên bàn đột nhiên nhiều thêm một hộp
bằng đồng thau.
Cái hộp này thoạt nhìn chất phác tự nhiên, như là vật dụng của người thường, nhưng lại dùng một loại trận pháp nhỏ để che giấu. Nếu không có hắn nhìn rõ mọi việc, chỉ sợ cái này sẽ bị bỏ sót
rồi.
Trường Thiên không có thời gian mở hộp nhìn kỹ, cũng đã thu nó vào trong túi, rồi hướng về phía trong lăng mà chạy nhanh.
Hiện tại nàng thiếu nhất chính là thời gian, từng phút từng giây đều không thể lãng phí.
Ra khỏi miệng rộng của Ly Vẫn, Long Tử mở to mắt nhìn nàng, cảm giác, tiểu cô nương này có phần không giống như trước, lại không nó ra được, chỉ
nghe nàng quay người nghiêm nghị nói: “Ngươi muốn chết như thế nào?”Đúng là không chút nào dây dưa dài dòng.
“Đây là Long Châu, cũng là
vật ta dùng hết toàn lực, toàn thân cao thấp duy nhất chưa từng bị nhiễm sát khí!” Ly Vẫn há mồm, nhổ ra một viên cầu màu xanh, bồng bềnh bay
đến trước mặt nàng: “Giết ta, cảm ơn ngươi!”
Thân hình Ly Vẫn quá mức khổng lồ, da rồng lại quá cứng rắn, vũ khí của Ninh Tiểu Nhàn không đủ để nhanh chóng giết chết cự thú như vậy mà không gây ra đau khổ, cho nên lựa chọn của nàng chỉ có một loại.
Nàng khẽ gật đầu, nhận
Long Châu, nhảy lên lưng Ly Vẫn, đưa tay lấy ra cự xử màu vàng ở trong
túi Hải Nạp, thấp giọng nói: “Tạm biệt ngươi.”
Xưa nay tình cảm
của Trường Thiên rất ít lộ ra ngoài, nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại thông qua
miệng của mình, nghe ra thương cảm của hắn.
Trong nháy mắt tiếp theo, kim xử này liền từ chỗ vết thương cực lớn vẫn chưa khỏi hẳn trên lưng Ly Vẫn đâm vào một lần nữa!
Trước khi Ninh Tiểu Nhàn nhổ nó ra, kim xử vốn chỉ đâm một chút vào phần vỏ
phía dưới đại não, chỉ mới kích thích nó cuồng tính đại phát, thần trí
lâm vào ác mộng bất tỉnh, nhưng cũng sẽ không chết. Nhưng lúc này không
giống lúc trước, Trường Thiên không chút lưu tình vỗ vào phần gốc của cự xử, cái kim xử này là một kích đến cùng, lặng yên không một tiếng động
xuyên qua não bộ yếu ớt của Long Tử!
Ly Vẫn mở miệng khổng lồ ra, phát ra tiếng thét giận giữ cuối cùng của nó trên thế gian này, sau đó
cự sọ trùng trùngđiệp điệp nện xuống đất. Sóng âm cực lớn khuếch trương
ra bố phương tám hướng, chấn động đến nỗi hồ nước ở cung điện dưới mặt
đất cũng run run.
Hai mắt Long Tử nhắm lại, có hai giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Nó rốt cục được giải thoát rồi.
Trường Thiên khống chế thân thể Ninh Tiểu Nhàn nhảy xuống bãi cát, duỗi ra Răng Nanh tiếp được hai giọt nước mắt của Ly Vẫn.
Rơi xuống mũi dao lạnh như băng, hai giọt nước mắt này lại biến thành trân châu màu lam nhạt.
Hắn cũng không dừng lại, thi triển thần thông Súc Địa Thành Thốn, nhanh
chóng chạy ra bên ngoài, mỗi bước bước ra đều có thể đi hơn sáu mươi
trượng! Bọn quái vật bên trong địa cung này cho dù đã luyện được linh
giác kinh người trong bóng tối từ năm này qua tháng nọ, tối đa cũng chỉ
có thể cảm giác được bên người có cơn gió nhẹ thổi qua. Về phần bên
trong nội cung ở đâu xuất hiện gió, cũng không phải là vấn đề chúng muốn suy nghĩ.
Chỗ cung điện lúc này chính là lúc bọn họ cùng Côn lão đại tiến vào đã bỏ ra cả đêm thời gian; hiện tại Trường Thiên trở về,
lại chỉ dùng không đến bốn mươi hơi thở.
Nàng như trước từ trong
hầm tuẫn táng đi ra ngoài, mới phát hiện lúc này sắc trời đã sáng rõ,
Thái Dương hướng về phía Tây, không ngờ đã hơn ba giờ chiều.
Nhưng trong lòng Trường Thiên càng ngày càng thấy sốt ruột. Lấy tu vi Hợp Đạo hậu kỳ đại viên mãn của Ninh Tiểu Nhàn hiện nay, hiệu lực của Thỉnh
Thần Thuật đoán chừng có thể duy trì được khoảng một trăm hơi thở, so
với lúc thi thuật ở tu vi Vạn Tượng kỳ thì đã có thể kiên trì thêm bảy
mươi hơi thở.
Thế nhưng ở trong địa cung và trên người Ly Vẫn hắn đã dùng hết hai mươi tức. Nói cách khác, thời gian nàng có thể động
được chỉ còn lại năm mươi tức ngắn ngủi!
Lại dùng ngọc thuyền chạy đi, đã không còn kịp rồi, nàng cần mượn lực.
Giống như biết rõ lo nghĩ trong lòng hắn, Ninh Tiểu Nhàn cũng không thúc giục hắn, chỉ an ủi nói: “Tìm sơn động ở tạm mấy ngày là được rồi, ta cũng
không quý giá như vậy!”
Trường Thiên nhíu mày không nói, hơi suy
nghĩ một chút, lúc này lại từ trong túi Hải Nạp lấy ra một cọng lông hổ
màu trắng dài gần một tấc. Nhìn ở dưới ánh mặt trời, trên sợi lông còn
chiếu ra một chút ánh sáng nhạt màu vàng kim.
Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Tín vật của Bạch Hổ Chân Quân?”
Sau khi Bạch Hổ thoát khốn khỏi Ngọc Hốt Phong đã cho nàng ba sợi lông làm
tín vật, hắn nói nếu có sự tình gì thì có thể tìm hắn thông qua vật này.
Nghĩ thông suốt điểm này, nàng đều muốn khen ngợi Trường Thiên nhanh trí
rồi. Vào lúc này, còn có cách nào đáng tin cậy hơn so với việc gọi Bạch
Hổ Chân quân đến hỗ trợ chứ?