Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 333: Q.6 - Chương 333: Nguyên Nhân




Edit: Việt Anh

Beta: Tiểu Tuyền

Cuối cùng thì bọn họ đã tìm được rồi, cái thôn này gặp nạn rồi. Thôn trưởng môi run rẩy vẫn không dám lên tiếng.

Tiểu cô nương bị Thất Tử bỏ vào bờ, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, bụng phình. A nương nàng gào khóc một tiếng, đang muốn nhào đến thì bị Ninh Tiểu Nhàn ngăn trở.

Nàng khuếch tán thần thức, dò xét tình huống thân thể nàng từ trên xuống dưới, xác thực là nàng bị ngạt nước đến hôn mê bất tỉnh, nhưng may mắc trong phổi nước vào không nhiều lắm, nguyên nhân là do lúc chìm vào nước tâm tình nàng rất buông lỏng, nếu như ở Hoa Hạ, bây giờ chỉ có thể áp dụng phương pháp hô hấp nhân tạo, may mắn ở đây thì không cần phiền toái như vậy.

Nàng nâng tiểu cô nương dậy, đem lòng bàn tay dán tại sau lưng , đem thần lực của mình dẫn vào.

Vừa tiếp nhận thần lực, tay chân Lạp Cát giật giật, đột nhiên thân thể nghiêng về phía trước, ọc một tiếng hộc ra non nửa chén nước. Đây là nước kẹt tại khí quản và phổi rồi, nếu nó tiến vào dạ dày thì không co biện pháp rồi.

Nhưng mà, như vậy nàng cũng đã được cứu. Ninh Tiểu Nhàn chậm dãi ngừng lại, mệnh lệnh người trong thôn: “Đưa nàng vào trong phòng đắp chăn kín, nàng cần hộ lý.”

Người xung quanh không hiểu “ hộ lý” là có ý gì, nhưng mệnh lệnh của tiên cô không dám không nghe, lập tức có người đi đến nâng người bị thương lên. A nương của Lạp Cát lúc này mới bổ nhào vào bên cạnh thân thể nữ nhi, con mắt mở to tràn đầy nước mắt, một lần lại một lần vuốt tóc con gái.

Lạp Cát cũng biết tiên cô xinh đẹp trước mặt là người đã cứu mình, bởi vậy yếu ớt nói: “ Đa tạ tiên cô cứu mạng.”

Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói: “Việc nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng vết thương trên người ngươi bị ngấm nước, cần phải bôi thuốc một lần nữa.” nàng quay người nói với thôn trưởng: “Dược ngày hôm qua ta dặn ngươi cho nàng dùng đâu rồi? lấy ra.”

Thôn trưởng mỉm cười lấy ra bình ngọc, bị A nương Lạp Cát một phát đoạt lấy.

Ninh Tiểu Nhàn nhìn thôn trưởng thản nhiên nói: “Đang êm đẹp tại sao lại dùng người sống tế thần hồ, thành thực nói ra. Nếu có một chữ nói dối ta liền dùng ngươi thay nàng ném xuống nước để làm tế phẩm.”

Thôn trưởng rùng mình một cái, vội vàng đem nguyên nhân nói ra.

Hoá ra đám trưởng bối thôn Hạnh Hoàng có định qua hiệp nghị cùng thần hồ, chỉ cần thôn dân định kì dâng lên tế phẩm và không xuống hồ bắt cá, thần hồ sẽ bảo vệ một phương bình an. Cái hiệp nghị này mấy trăm năm qua chưa hề thay đổi.

Ninh Tiểu Nhan nghe đến đó cũng không cảm thấy kì quái. Cái gọi là hà bá, hồ thần, kỳ thực đều là yêu quái hoặc tinh quái. Trên phiến đại lúc này. Yêu quái cũng không hẳn là ác, có một vài yêu quái thân cận cùng loài người, thậm chí sẽ thành lập thôn trại, thậm chí những yêu quái đó còn trở thành thần hộ mệnh. Bọn họ cùng nhân loại định ra khế ước, bọn họ đều cần lẫn nhau. Thôn đã có yêu quái che chở, có thể sinh tồn được, mà yêu quái cũng định kỳ đạt được những đồ ăn như heo, dê bò…, để cải thiện bữa ăn ngon. Lúc nàng đi qua mạch nước ngầm bên trong Nham Thành, thương long đời thứ nhất cũng lập khế ước thủ hộ đường nước chảy.

Thôn Hạnh Hoàng cách thị trấn gần nhất cũng có mấy trăm dặm, quả thực là quần thể độc lập. Trong cái thế đạo không yên ổn này, nếu không có “thần hồ” thủ hộ, thôn dân chỉ sợ không sớm thì muộn cũng bị các yêu quái khác san bằng rồi.

Hiệp nghị của thôn Hạnh Hoàng cùng thần hồ gần đây bị Lạp Cát đánh vỡ.

Là do kề bên cạnh ngoại trừ thôn Hạnh Hoàng, cách hai, ba mươi dặm còn có một cái thôn xóm nhỏ, hai thôn xóm quan hệ không hòa thuận. Hơn nữa người ở thôn Nghi Bắc, hàng năm bị nạn đói, nhất định sẽ vụng trộm đến bắt cá ở thiên hồ, thần hồ của thiên hồ rất tức giận, hạ lệnh thôn Hạnh Hoàng không được phép cùng thôn Nghi Bắc kết giao, thông hôn.

Thế nhưng không biết tại sao cô nương Lạp Cát trong thôn Hạnh Hoàng lại quen biết thiếu niên Khảm Bố của thôn Nghi Bắc. Hai người đều có hảo cảm về nhau, thường xuyên vụng trộm dắt tay nhau xuất hành. Giấy không gói được lửa, thôn Hạnh Hoàng rất nhanh phát giác. Thôn trưởng giận dữ, để cho a nương Lạp Cát đem nàng về nhà, cấm túc nàng nửa tháng.

Cũng trong đoạn thời gian này, việc lạ lại xuất hiện.

Dã thú bắt đầu du đãng đến phụ cận thôn, ánh mắt đánh giá người trong thôn đều không có ý tốt. Qua vài ngày, liên có con báo thừa dịp ban đêm trộm nhập vào trong thôn, cắp đi hài nhi của hai gia đình. Phải biết rằng, trước kia lúc thần hồ thủ hộ chưa bao giờ có việc này xảy ra, cho nên thôn Hạnh Hoàng chưa bao giờ canh phong nghiêm ngặt đối với dã thú như thế này.

Qua vài ngày sau, đến lúc đội ngũ đi săn dã ngoại trở về, số đàn ông trên người mang thương tích, đều nói sư tử cùng hổ gấu báo không biết tại sao trở lên vô cùng hung hãn, người trong thôn vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị vật này cắn thương vài người.

Chuyện đáng sợ nhất sau đó đã xảy ra.Trong thôn đột nhiên có người sinh bệnh, chứng bệnh là đau đầu nhức óc. Sau đó sốt cao không ngừng. khóe miệng người bệnh sùi ra bọt mép nếu bị dính vào người thì người đó cũng bị lây bệnh. Người bệnh bình thường đều do người thân bằng hữu chiếu cố, ngay từ đầu chỉ có một người phát bệnh, nhưng vì nguyên nhân như vậy, đợi đến lúc thôn trưởng phát hiện đại sự không ổn, bắt đầu đem người bệnh cách ly thì đã qua bảy tám ngày, và đã có mười người nằm xuống.

Điều đáng chết là, Vu Hung ở trong thôn ba ngày ba đêm không ngủ, thử mười bảy, mười tám loại biện pháp, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu biểu thị mình không thể trị hết bệnh.

Ở tại trong núi, chuyện làm người ta sợ nhất có hai cái, một là sinh bệnh, hai là sinh con. Thâm sơn cùng cốc, điều kiện chữa bệnh và chăm sóc đều quá kém, người bệnh nặng cùng người phụ nữ sinh con đều có thể hai chân tiến vào quỷ môn quan. Bệnh này không chỉ khí thế hung hãn mà còn có thể lây bệnh, lập tức làm cho lòng người trong thôn bàng hoàng..

Thời điểm phàm nhân thúc thủ vô sách, họ chỉ biết làm một chuyện là cầu thần.Trong thôn, mọi người liền đưa xuống thiên hồ một lương lớn tế phẩm, ngay cả con gà mẹ đẻ trứng hơn mười năm của nhà trưởng thôn cũng ném xuống, kết quả là ngay cả tiếng nước cũng không có …. thần hồ, đã trầm mặc

Nếu không có thần hồ phù hộ, thôn Hạnh Hoàng sẽ bị xóa sổ trên thế giới này chỉ vài phút đồng hồ . Thôn trưởng luống cuống, người trong thôn luống cuống, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại đúng thời điểm này Lạp Cát một mình đi ra khỏi thôn, hẹn hò với tình lang.

Như thế thì làm sao mà không để cho mọi người nhận định, là Lạp Cát chọc giận thần hồ, làm cho hắn không muôn che chở con dân trong thôn. Phương pháp duy nhất xử lý lúc này, tất nhiên là đem nàng làm tế phẩm đưa vào trong hồ, để làm hòa hoãn cơn phẫn nộ của thần hồ.

Nghe thôn trưởng nói xong, Ninh Tểu Nhàn trầm ngâm trong chốc lát mới hỏi: “Bộ dáng thần hồ thế nào?”

Nào có ai biết, trong thôn không có người nào từng gặp, ít nhất là người sống đều chưa từng thấy qua. Hết thảy về thần hồ đều là đời đời mọi người lưu truyền đến nay. Nàng vừa buồn cười vừa tức giận: “Vậy các ngươi làm thế nào mà dám xác thực thần hồ tồn tại?”

Về điểm này, mọi người lại như cây ngay không sợ chết đứng: “ Trong hồ thường xuyên có một bóng đen cực lớn ở dưới nước đi lại tuần tra, nổi lên cơn xoáy đen cùng bọt nước, hơn nữa mỗi lần chúng ta thả tế phẩm đều hưởng dụng,” có mấy người còn thề son sắt, nói rằng bọn hắn thấy được vây cá cực lớn cùng cái đuôi.

Đương nhiên, bằng chứng xác thực nhất, là ở tế đàn trong thôn có một mảnh vẩy cá cực lớn, ở trên thường xuyên có ánh sáng năm màu hiện ra. Thời điểm Ninh Tiểu Nhàn chứng kiến vẩy cá, hào quang đã không thấy, chỉ còn lại sắc đen nhánh, cùng với vây cá bình thường loại lớn không có gì khác nhau. Thôn trưởng nghiêm mặt nói: “Từ sau khi thần hồ làm cho vẩy cá như vậy, trong rừng dã thú bắt đầu hoạt động, bệnh tật cũng bắt đầu tràn lan.” Cho nên đây chính là bằng chứng Thần hồ từ bỏ thôn Hạnh Hoàng.

Tác dụng cái vẩy cá này, Ninh Tiểu Nhàn so với thôn dân còn hiểu hơn. Bởi vì đây chính là tín vật của thần hồ lưu lại, thời điểm nó còn hiệu lực, có thể chấn nhiếp yêu quái và dã thú xung quanh, khiến cho chúng không dám đến gần thôn Hạnh Hoàng. Tác dụng của nó, cũng giống như nàng gặp được trụ định an lúc thương đội Vân Hổ đi buôn bán. Nhưng mà hiện tại cái vảy con cá này đã đổi sắc, rõ ràng nó đã mất đi hiệu lực rồi.

Ninh Tiểu Nhàn nghe bệnh tình người trong thôn, liền quyết định muốn lưu lại. Bởi vì nàng và Trường Thiên đoán rằng, những người bị bệnh này, rất có thể là dịch đang tàn sát bừa bãi bên trong Nam Chiêm bộ châu, vùng ôn dịch phía nam. Thôn Hạnh Hoàng là thôn xóm nhỏ không tranh quyền thế, nói một cách khác, nơi này căn bản bị ngăn cách, ôn dịch có thể từ nơi nào lan tràn đến đây chứ?

Còn thần hồ đột nhiên trầm mặc, có thể có liên quan đến ôn dịch không?

Trong khi trầm tư, nàng đi vào phòng Lạp Cát. Tiểu cô nương sống sót sau đại nạn, sắc mặt lại rất bình thản, chỉ là thời điểm gặp nàng, ánh mắt nộ ra kích động. Ninh Tiểu Nhàn bảo A nương của nàng ra khỏi phòng trước, lúc này mới ngồi vào bên giường của Lạp Cát, một bên giúp nàng thay thuốc lần nữa, một bên thấp giọng nói: “Những thôn khác có người bị bệnh không?” nàng có người thương trong thôn khác, những việc này hẳn là biết.

“Có” Lạp Cát nhẹ nhàng nói, “ Thôn Nghi Bắc bên kia bệnh tình quá nặng, ngã bệnh hơn hai mươi người.”

Quả nhiên là ôn dịch không chỉ lan tràn ở một thôn này. “Lần này ngươi đi ra ngoài còn thấy cái gì dị thường không?”

Lạp Cát suy nghĩ, liền lắc đầu. Ninh Tiểu Nhàn đành phải nói: “ Nghĩ ra cái gì liền nói cho ta biết. “ nàng kê đơn thuốc cho Lạp Cát, bên trong có chứa ma phấn, tiểu cô nương rất nhanh mơ màng ngủ, lúc này Đồ Tẫn đến, đem một màn về lợn rừng trong đầu nàng xóa đi hết.

Lúc này Ninh Tiểu Nhàn đã tìm được thôn trưởng, đề nghị muốn gặp người bệnh một lần, thôn trưởng đối với yêu cầu của nàng cũng không kinh hãi, hơn nữa đã sớm chỉ định cho nàng một đối tượng dẫn đường, chính là người đàn ông đen gầy hôm qua ôm Lạp Cát từ trong tay nàng.

Cước bộ của phàm nhân rất chậm, đường núi cũng ghập ghềnh, hán tử đen đi gần nửa canh giờ mới dẫn nàng đến địa điểm. Người bệnh được an trí trong miếu ở từ đường, cách thôn rất xa, cách từ đường khoảng năm trăm thước, mặt hán tử đen có vẻ sợ hãi, không chịu … tiến đến gần. Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày nói: “Các ngươi đều không tới gần, vậy ai đưa cơm cho bọn hắn?”

Người đàn ông đen nói: “ mỗi ngày sau giờ ngọ, chúng ta đem cơm để trên mặt đất rồi xoay người rời đi, đều có người bệnh tự đến lấy cơm, hôm sau chúng ta mới đến thu rổ.” Ngược lại cầu khẩn nói: “Tiên cô, trong đó cũng có thân nhân của ta, xin hãy nghĩ cách cứu bọn họ” nàng im lặng phất tay đuổi hắn đi.

Thôn trưởng đem người bệnh an trí ở trong Từ Đường trên núi, về mặt tình lýcó thể hiểu được, dù sao việc đầu tiên xử lý bệnh truyền nhiễm chính là đem người bệnh cách ly, cắt đứt nguyên nhân lây bệnh. Nhưng mà dưới tình huống trị liệu không có hiệu quả, cũng chỉ có thể để cho người bệnh tự sinh tự diệt thôi.

Tại vùng hoang vu này, từ đường không có lực lượng phòng hộ, nếu có dã thú đến gần, những người bệnh này ngay cả sức bảo vệ mình cũng không có. Phương pháp của người trong thôn, kỳ thật có chút tuyệt tình. Nhưng với tư cách phàm nhân, bọn họ còn có thể làm sao?

Ninh Tiểu Nhàn khẽ thở dài một hơi, liền chạy đến gần từ đường. Cái nhà thờ tổ này rất nhỏ, cũng may trong thôn vẫn có người có lòng lưu lại, quét dọn, cho nên cũng không tính là rách nát. Nhưng ở trên tường đất vàng bên ngoài, không biết bị dùng thuốc màu huyết hồng viết lên hai chữ “ Chớ gần”, kiểu chữ cong vẹo, màu hồng thật chói mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.