Cái gọi là “Rồng ngâm Hổ khiếu”, chấn nhiếp nhân tâm, cả hai thứ này đều có khả năng chấn hồn đọa phách. Ly Vẫn với tư cách là Long Tử, tất
nhiên sẽ kế tục rồng ngâm – một kỹ xảo phát ra từ bản năng.
Viên
Hậu như đã sớm lường trước được, trước khi nó há miệng đã lấy ra một con ốc biển màu lúa mì từ trong túi. Đồ vật này lớn hơn bàn tay một chút,
ngoài miệng vỏ ốc có chữ trang trí “Vạn” rất khoa trường, bên trên vỏ có hoa văn như cánh bướm, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Hắn giơốc biển lên, đưa tới miệng dùng sức thổi, xung quanh thân thể lập tức hiện lên một
kết giới màu hồng phấn.
Cơ hồ là trong chớp mắt, sóng âm Ly Vẫn
rít gào cũngđã tiến đến, sau đó đánh mạnh lên kết giới hồng phấn này,
giống như một kết giới mộng ảo.
Kết giới này lắc lư theo sóng âm, phảng phất giống như là bọt xà phòng xinh đẹp giữa hè, lại kiên quyết
không vỡ ra, thẳng đến khi sóng âm xông đến bên người Viên Hậu, đánh vào thạch bích.
Ly Vẫn nặng nề thở, hiển nhiên việc phát ra một âm
rít gào như vậy đối với tình huống thân thể hiện tại của nó cũng không
dễ dàng. Một đôi cự nhãn của nó rất lớn, bây giờ lại trợn tròn lên vì
phẫn nộ, không thể tin được tiếng rồng ngâm của mình lại không có hiệu
quả đối với phàm nhân.
Thời gian nó hoạt động ở nhân gian dù sao
cũng không dài, không biết rằng, trong thác nước trên một mảnh cao
nguyên trong Thiên Lôi tuyệt ngục có loài ốc xoáy này sinh sống, bởi vì
mỗi ngày đều gánh chịu mấy lần sấm sét vang dội cùng với sự tẩy lễ của
tiếng thác nước nổ mạnh không ngừng nghỉ nên đã diễn hóa ra một loại kết giới thần kỳ – kết giới cấm âm. Kết giới này bài trừ tất cả các loại
sóng âm tiến vào, đương nhiên nếu có người đứng bên trong kết giới này
thì cũng sẽ không nghe được cái gì, chỉ có yên tĩnh tuyệt đối.
Con ốc biển trong tay Viên Hậu, thời điểm còn sống đã đạt đến hơn chín trăm tuổi, nên kết giới của nó không gì phá nổi. Rồng ngâm cũng là sóng âm,
cho dù là hung mãnh lại rung động nhưng không thể truyền vào tai hắn nên cũng không có hiệu quả gì.
Ngay khi sóng gió sắp bình tĩnh, Viên Hậu một tay cầm ốc biển, tay kia lấy ra một hòn bi nhộn nhạo thủy văn,
thản nhiên nói: “Tới phiên ta.” Lật tay ném vào mặt nước gần chỗ Ly Vẫn, “rầm” một âm thanh vang lên, lưu ly vỡ tan, từ trong đó có rất nhiều
con cá cổ quái dài khoảng ba thước bơi ra. Một mảnh mặt hồ này lập tức
trải đầy vây cá lay động. Ai cũng không biết đến cùng là có bao nhiêu
quái ngư như vậy bơi ra, thoạt nhìn cũng có gần một ngàn con.
Những con cá này ngoại trừ hai mắt lồi ra, mắt đen lớn vô cùng thì cũng không khác lắm so với những loài cá bình thường. Nhưng sau khi chúng men theo mùi máu tươi bơi lại gần Ly Vẫn mới lộ ra mặt thật dữ tợn: Biên độ há
miệng của những con cá này ít nhất cũng đạt đến 180 độ, trong miệng đầy
răng nhọn, cái cao nhất cũng dài hơn một thước. Răng hàm dưới uốn lượn
có móc câu. Xem xét kĩ chính là công cụ tốt nhất để cạo xương cạo thịt
con mồi.
Hơn nữa trên mỗi đầu răng nanh đều lóe lên hào quang màu xanh nhạt. Hiển nhiên thứ bám vào trên đó cũng không phải cái gì tốt.
Sau đó Ninh Tiểu Nhàn nhẹ ồ lên một tiếng, “Trong tay người này còn nuôi rất nhiều Nha Ba Lạp?”
“Nha Ba Lạp” là một loài dị thú cổ quái của Địa Khu Nam Cương, cũng là dị
thú có hình thể nhỏ nhất mà nàng từng thấy. Ừ, tương đối mà nói, trong
tục ngữđịa phương thì Nha Ba Lạp có ý là “Khủng bố ngư nha” (răng cá
khủng bố). Từ lúc Nhân Tộc quật khởi cho đến ngày nay, đa số dị thú đều
sinh hoạt ở những địa phương xa người ở. Chỉ có “Nha Ba Lạp” thường
xuyên xuất hiện ở trong thủy vực mà con người hoạt động, mỗi lần đều tạo ra sự tổn thất nhân mạng cực lớn.
Loại dị thú hình cá này chính
là ba con của cá Thủy Hổ. Ẩn Lưu từng muốn dẫn nó vào trong hệ thống
kênh rạch chằng chịt của rừng rậm Ba Xà để nó sinh sôi nảy nở, dùng nó
bảo vệ hệ thống nước. Thế nhưng sau nhiều lần khảo sát vẫn không thực
hiện, nguyên nhân rất đơn giản: vốn chọn trúng nó bởi vì sự hung mãnh
của nó, cuối cùng buông tha cho cũng bởi vì sự hung mãnh đó.
Theo trong sách của Ngôn tiên sinh, sự hiểm ác của “Nha Ba Lạp” đượcxếp vào
trước top ba trong tất cả các loài dị thú. Loại sinh vật này chỉ vì đồ
ăn mà sống, trời sinh chính là muốn xé rách tất cả các vật còn sống, đến mức bất cứ sinh vật gì có thể di động đều bị ăn sạch, so với họa châu
chấu trên mặt đất còn đáng sợ hơn. Như lúc trước Ninh Tiểu Nhàn đi theo
Thương Long ở trong kênh rạch chằng chịt của rừng rậm Ba Xà gặp được
chính là “Nha Ba Lạp” mà không phải là cá Thủy Hổ thì… có thể thoát thân hay không thật đúng là khó nói được. Bởi vì đại não của loài dị thú này còn chưa lớn bằng hạt đậu xanh, đối lập với hình thể dài ba thước của
nó chính là đại biểu kiệt xuất cho vô cùng ngu ngốc cộng với khuynh
hướng bạo lực.
Nói chuyện cùng kẻ ngu ngốc là vô lý, cái này cũng có nghĩa là, bất luận là thần uy của Ba Xà hay là long uy của Ly Vẫn
đều hoàn toàn không có hiệu quả đối với loại tiểu quái thú này đấy!
Bụng của mỗi một con trong lũ “Nha Ba Lạp” này đều quắt dán sát vào xương
sườn, cũng không biết là đã bị bỏ đói bao lâu trong hòn bi đó. Có lẽ
Viên Hậu vì để cho hung tính của chúng phát huy lớn nhất nên từ lúc vớt
ra chưa từng cho ăn. Khoang miệng Ly Vẫn bị thương, máu đã nhuộm hồng cả mặt hồ quanh nó. Giờ phút này những tiểu quái thú kia ngửi được mùi máu tanh, lập tức hưng phấn đến nỗi mắt cũng lóe lên lục quang, ngươi đẩy
ta xô lách về phía trước, chỉ thấy gần nửa mặt hồ bị quấy đến không yên
ổn.
Huyết dịch của Long Tử đối với loài cá này mà nói chính là
chí bảo. Chỉ cần ăn được một ngụm thì sẽ có ích vô cùng. Loài cá trên
thế gian này nếu may mắn có được nó, mặc dù không nhất định có thể hóa
thân thành rồng nhưng thành tinh thành yêu lại không có gì khó. Nếu lại
hấp thụ tinh hoa mặt trăng thì rất nhanh sẽ có đạo hạnh.
Bởi vậy
những con “Nha Ba Lạp” này não tuy nhỏ nhưng bản năng của nó lại biết rõ tòa núi thịt trước mắt chính là vật đại bổ đối với chính mình. Cho dù
có chết cũng phải kéo xuống được một miếng thịt trên người hắn để nếm
thử.
Ly Vẫn trợn mắt nhìn những quái ngư này, uy nghiêm hạo hãn
hùng vĩ đến từ Long Tộc lập tức tràn ngập hồ nước. Nếu là một loài thủy
tộc khác mà nói thì sẽ bị dọa đến chết khiếp, chạy trối chết, muốn thoát đi thật nhanh. Thế nhưng mà những kẻ nhỏ bé bỉ ổi trước mắt này tiếp
xúc với long uy thì chỉ mê mang dừng lại một chút, giống như không rõ
ràng cho lắm, sao đó lại dùng một tốc độ điên cuồng hơn lao đến.Ly Vẫn
đành phải sẵn sàng trận địa để đón địch, chỗ cổ lại phồng lên một lần
nữa. Tuy thần trí nó đang điên cuồng nhưng bản năng chiến đấu vẫn còn.
Liếc nhìn những tiểu quái thú không thể chung sống tốt này, rồi muốn
dùng tiếng rồng ngâm để đối phó. Kết quả thời điểm “Nha Ba Lạp” bơi đến
cách nó một khoảng là ba mươi trượng lại thoáng cái tản ra toàn bộ, từ
bốn phương tám hướng bơi về phía nó, ôm quyết tâm kiến nhiều sẽ gặm chết địch. Phương hướng chủ công chỉ có ba điểm: miệng, má cùng với vị trí
hậu môn.
Trình độ cứng rắn của làn da Ly Vẫn ngay cả thần binh
pháp khí bình thường cũng không thể đục được, tất nhiên cỡ như “Nha Ba
Lạp” sẽ không thể chịu được. Nhưng mà những tiểu quái vật này sống trong thủy vực nên cũng không thiếu những con mồi có làn da cứng rắn. Bởi thế trong quãng thời gian dài buồn chán đã hình thành bản năng chiến đấu,
chính là công kích bộ phận yếu nhược nhất của con mồi. Nếu không phải
khổ người của Ly Vẫn quá lớn, đầu nổi trên mặt nước thì chúng cũng sẽ đi cắn hai mắt của nó.
Nếu thể lực của Ly Vẫn còn bảo trì ở trạng
thái mười phần, nếu như nó không bị phù văn phong ấn hơn nửa thần thông, nếu như nó không bị mỏi mệt và đói khát tra tấn hơn mấy vạn năm, nếu
như nó không quá mức suy yếu đến nỗi không thể tạo thành cương khí hộ
thân… loại sinh vật nhỏ bé này làm sao có thể lọt vào mắt nó? Đáng tiếc, trên đời này vốn không có nếu như, cho nên nó lại một lần nữa cảm nhận
nỗi khuất nhục rồng bơi chỗ nước cạn bị tôm khinh (tương tự câu “hổ lạc
đồng bằng bị chó khinh”)
Phần miệng của Long Tử bị nổ thương,
“Nha Ba Lạp” ngửi thấy mùi máu tươi mà đến, không muốn sống mà cắn lên
miệng vết thương của nó. Phần miệng của Ly Vẫn cực lớn, bình thường
chính là thuận tiện cho việc ăn người ăn túi huỳnh, nhưng bây giờ trở
thành vướng víu thật lớn. Mỗi một giây đều có hơn trăm con quái nhào
tới. Thậm chí là bay lên không, nhảy khỏi mặt nước, muốn cắn xuống một
ngụm thịt của nó, uống được một giọt máu của nó. Nó không có há miệng
lớn như lúc trước, muốn đối phó với những vật nhỏ này không biết phải
làm thế nào giống như là cầm dao bầu mà gọt hạt vừng (tương tụ câu “giết gà dùng dao mổ trâu”). Một phương diện khác, còn có vô số quái ngư đang có ý định chui vào phần má tương đối mềm mại của nó, cùng với bộ kín
nhất ở dưới bụng sau đuôi.
Tuy nó nhanh chóng dùng toàn lực co
rút các cơ bắp, nhưng vẫn có thể cảm giác được răng của quái ngư đã đâm
vào trong thịt, cắn lấy phần thịt mềm mại ở bên trong hậu đình, mang đến cảm giác đau đớn xé rách.
Ly Vẫn giận không kiềm được, thả ra
hai lần sóng rồng ngâm liên tiếp. Đáng tiếc những tiểu quái thú này phân bổ ở bồn phương tám hướng, nó lắc đầu hai trăm lần về hai hướng, sau đó liền có thêm nhiều “Nha Ba Lạp” gia nhập cuộc chiến.
Ly Vẫn lại
không chịu đựng nổi, khép miệng rộng cùng với đôi mắt lai rồi đâm đầu
vào trong nước. “Nha Ba Lạp” cũng chui vào theo.
Viên Hậu nhíu nhíu mày, thầm nghĩ không phải là đã bức điên nó khiến nó muốn tự vẫn chứ? Việc này cũng không tốt để xử lý đâu.
Nào biết lúc này trên mặt nước mà Ly Vẫn chìm vào đột nhiên sôi trào, như
là trong lúc vội vã đã nấu một nồi cháo đậm đặc. Sau đó sự sôi trào này
lan ra bốn phương tám hướng, rất nhanh lan ra khắp thủy vực.
Viện Hậu chỉ cảm thấy nước dưới chân đang lao nhanh một cách điên cuồng,
giống như có một luồng sức mạnh cực lớn vọt tới,tranh thủ thời gian nhảy lên một cái rồi nhảy về lối vào hành lang.
Một lúc sau, tiếng động trong cả thủy vực đã im ắng. Qua hơn hơi thở, đáy hồ dần dần hiện ra một màu trắng…
Trắng bạc của cá.
“Nha Ba Lạp” lúc trước còn sinh long hoạt hổ giờ phút này đã ngửa bụng nổi lên trên mặt nước, không còn thở nữa.
Viên Hậu nhẹ ồ lên một tiếng, lúc này mới nhớ tới Long Tử bề ngoài hình như
còn có một dạng thiên phú khác nữa: Long Hồ khiếu (rít gào). Tiếng kêu
gào loại này không cần phát ra theo đường miệng, mà được kích phát khi
một khối hoành cốt nổi lên ở trên trán chấn động. Bên trong khối xương
này có hình dáng như tổ ong, tinh xảo tỉ mỉ, nếu như không khí mà Ly Vẫn hút vào tiến về nơi này, thì có thể phát ra âm thanh chấn động quỷ thần đến bốn phương tám hướng!
Chỉ là có một dạng, loại công kích
bằng âm thanh rít gào khủng bố này phải phát ra ở trong nước, cho nên Ly Vẫn phải chìm vào trong hồ. Cho dù “Nha Ba Lạp” là đạo thương bất
nhập, nhưng vừa tiếp xúc với sóng âm công kích này cũng bị đánh chết tập thể.
Chỉ là phát ra công kích cường hoành trong phạm vi lớn như vậy, tất nhiên cũng không thể không trả một cái giá lớn được.
Thân ảnh cực lớn trong hồ đã lộ ra vẻ mệt mỏi. Mặc dù thần trí của nó không
rõ ràng lắm, nhưng bản năng vẫn biết được con ve nhỏ bé trước mắt này
mang đến đau đớn thật lớn cho nó, bởi vậy trong mắt bắn ra hào quang
phẫn nộ. Trong miệng vết thương của nó có tơ máu chảy ra, Ly Vẫn chìm cả miệng rộng vào trong mặt nước, giống như là than nhẹ vài câu, gợn nước
bên người rung chuyển. Vậy mà sau mấy hơi thở đã ngưng tụ ra năm, sáu
đầu thủy long.
Những con thủy long này hình thần đều đầy đủ, có
màu đỏ nhạt, hiển nhiên là thần thông do Ly Vẫn dùng long huyết làm vật
dẫn thi triển ra. Nơi đây có lẽ đã là nơi sâu nhất trong nội cung rồi,
sát khí nồng hậu dày đặc, thần thông của tu tiên giả cơ hồ không có cách nào thi triển, chỉ có loại thiên phú thuộc về bản năng bình thường mới
có thể dùng trong chốc lát.